*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bà Tô đi thẳng đến nhà họ Cận và xông vào trong nhà bất chấp sự ngăn cản của quản gia, lớn tiếng hồ: "Mộ Lan, chị đâu rồi?”
Hoàn toàn không còn dáng vẻ đoan trang và tao nhã của ngày thường.
Bà Cận đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa con đang nằm viện, bỗng nghe được tiếng ồn bên ngoài, bà nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ không vui.
Ai thế? Coi nhà họ Cận là cái chợ đấy à?
Bà đưa thức ăn trên tay cho người hầu rồi đi ra ngoài.
Lúc nhìn thấy bà Tô, bà Cận không giấu được vẻ ngạc nhiên, lại nhìn dáng vẻ nôn nóng của bà ta thì hỏi han đầy quan tâm: “Có chuyện gì thế?”
“Mộ Lan.”Bà Tô đẩy quản gia đang ngăn mình ra và xông đến trước mặt bà, cầm hai tay bà: “Mộ Lan, chị nhất định phải cứu nhà họ Tô, cứu Uyển Ương!”
Vừa nghe đến tên Tô Uyển Ương, bà Cận khẽ nhăn mày, lặng lẽ rút tay lại.
“Tại sao phải cứu nhà họ Tô và Tô Uyển Ương?"
Bà Cận xoay người đi về phía phòng khách, bởi vậy bà Tô không phát hiện ra vẻ mặt bà bỗng chốc đanh lại.
Ngay cả giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn.
“Tri Thận bảo tất cả các ngân hàng không được cho Tô thị vay tiền, thậm chí còn nói bất kỳ ai dám hợp tác với Tô thị thì chính là đối địch với Cận thị.”
Bà Tô đi theo sau bà: “Rõ ràng là nó đang đẩy Tô thị vào bước đường cùng!”
Bà Cận ngồi xuống, ngẩng đầu lên và hỏi một cách bình tĩnh: “Vậy chị có biết nguyên nhân thằng bé làm như thế không?”
“Tôi.” Tức khắc bà Tô nói không ra lời.
Bà Cận mỉm cười, nhưng nụ cười chẳng hề thật lòng, bà lạnh giọng nói: “Tôi quen biết Uyển Ương từ khi con bé còn nhỏ cho đến khi lớn, luôn cho rằng nó là một cô gái dịu dàng, hiểu lý lẽ
“Người ta thường nói hy vọng càng nhiều, thất vọng càng sâu Uyển Ương làm tôi thất vọng quá.”
Khi nói những lời này, trong giọng nói của bà Cận tràn đầy sự chán chường.
Đúng như bà đã nói, bà biết Tôi Uyển Ương từ khi cô ta còn nhỏ, nhưng những chuyện xảy ra dạo gần đây làm bà cảm thấy dường như trước nay bà không hề quen biết người tên Tô Uyển Ương này vậy.
Cô ta quá độc ác.
Chỉ cần nghĩ đến việc Trì Dực bị thương cùng với đứa cháu trai không có duyên phận ấy, bà Cận không còn chút thiện cảm nào với Tô Uyển Ương, thứ còn sót lại cũng chỉ là sự chán ghét và phẫn nộ
Dù bà đã nói đến mức này, bà Tô vẫn sốt ruột đến độ sắp khóc: “Mộ Lan, chị hiểu Uyển Ương mà, hồi nhỏ đến cả một con kiến con bé cũng không dám giết, nó không xấu xa chút nào hết.”
“Không xấu xa?” Bà Cận cau mày: “Vậy chuyện lần này là thế nào? Chẳng lẽ chúng tôi lại làm oan cho nó à?”
Chuyện lần này là do nó nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm, tôi mong anh chị có thể cho nó một cơ hội.”
Nhìn bộ dạng khóc lóc kể lể nom rất đáng thương của bà Tô, bà Cận cũng cảm thấy khó chịu, không cầm được mềm lòng: “Chị tạm thời đừng khóc. Mọi chuyện