Lúc này, Tử Vũ đang ở trong phòng họp gặp Bạch Lễ và Hạ Thư Hàm, bốn người bọn họ nói chuyện trong bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Bạch Lễ uống một ngụm nước, rồi nói với giọng nghiêm trọng: “Trước có thể xác định có ba nhóm người lần lượt đi vào thành phố này, xem ra chúng ta khá là bị động.”
Đương nhiên Cận Tri Thận cũng biết tình hình hiện nay, anh cúi đầu trầm ngâm chốc lát, rồi dặn: “Bạch Lễ, cậu và Thư Hàm theo dõi sát sao những người đó, sau đó đánh tan từng nhóm, đề phòng bọn họ bắt tay với nhau.”
Hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, chỉ khi chuyển bị động thành chủ động mới không bị bọn họ dắt mũi.
Bạch Lễ và Hạ Thư Hàm cũng hiểu tầm quan trọng của chuyện này, hai người bọn họ liếc nhìn nhau rồi gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Một tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng sắp xếp rõ ràng mọi chuyện, hơn nữa còn nghĩ ra được cách đối phó. Bấy giờ Cận Tri Thận mới nói với Tử Vũ: “Chắc hẳn cô cũng hiểu rõ rồi, vậy thì bây giờ cô trở lại phòng của Tiêu Tiêu và theo sát cô ấy”
Tuy thật lòng không muốn nhưng dù sao Cận Tri Thận tự mình ra lệnh, cô ta cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Chẳng ngờ khi cô ta trở lại phòng làm việc, nào còn bóng dáng của Giang Tiêu Tiêu nữa?
Mới đầu Tử Vũ hãy còn cho rằng Giang Tiêu Tiêu đi ăn cơm hoặc là vào nhà vệ sinh, nhưng đợi gần hai mươi phút vẫn không thấy đối phương, cô ta mới nhận ra sự khác thường.
Rất có thể trong khoảng thời gian mình đến phòng họp thì Giang Tiêu Tiêu chạy mất.
Nghĩ đến đây, nét mặt của Tử Vũ trở nên bực bội: Cô ta đúng là chỉ biết gây thêm rắc rối vào lúc quan trọng.
Lúc này, bởi vì tắc đường nên Giang Tiêu Tiêu chỉ vừa mới đến tiệm cà phê để trao đổi với khách hàng.
Cách chỗ cô đỗ xe không xa, có một chiếc xe cỡ nhỏ màu đen bám theo sau.
Trong xe có một người đàn ông mặc âu phục đắt tiền, cùng với một người khác giống như cấp dưới.
Cấp dưới đó thấp giọng báo cáo: “Ông chủ, gần đây tôi điều tra được người phụ nữ này rất thân thiết với người của Tập đoàn Cận thị, quan hệ không tầm thường”
Người đàn ông kia nghe cấp dưới nói, tháo kính râm xuống, sau đó mỉm cười nửa miệng, rồi mới nói: “Nếu bắt cô ta thì có thể uy hiếp được Cận Tri Thận không?".
Cấp dưới sửng sốt, không biết nên trả lời ra sao, sau một lát mới nói: “Chưa biết chừng là có thể”
Không ngờ khi nghe câu trả lời này, người đàn ông vừa rồi rất ung dung trong nháy mắt sắc mặt trở nên lạnh tanh, bất mãn nói: “Không xác định được à? Cái tôi muốn là một câu trả lời chắc chắn, trước nay tôi làm việc luôn hết sức cẩn thận, cậu đi theo tôi lâu như vậy rồi chẳng lẽ còn không biết hay sao?”
Lời nói của anh ta làm cho cấp dưới không dám thở mạnh, mồ hôi chảy ròng ròng, một lát sau mới run rẩy nói: “Đã... đã rõ, ông chủ”.
Còn Giang Tiêu Tiêu, hiện giờ đang trao đổi với khách hàng về tình hình cụ thể của phương án thiết kế, trò chuyện khoảng nửa tiếng, việc này phần lớn cũng được giải quyết rõ ràng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Giang Tiêu Tiêu vang nhìn, tên người gọi đến là Tử Vũ.
Vừa thấy cái tên này, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, nhưng dù sao cũng là giải quyết việc chung, cô vẫn nghe máy.
“Cô đang ở đâu?" Giọng điệu của Tử Vũ vẫn rất lạnh lùng, không nghe ra được chút lo lắng nào trong câu hỏi của cô ta.
Giang Tiêu Tiêu cực kỳ không thích ngữ khí chất vấn này của cô ta, nhưng lại nghĩ cô ta dẫu sao cũng là người Cận Tri Thận cử đến bảo vệ mình, nên trả lời: “Tôi đang ở phòng riêng tầng hai UBC Coffee”
Vốn dĩ Tử Vũ cho rằng đối phương cũng chỉ đi đâu đó gần công ty thôi, không nghĩ tới cô lại đi ra như vậy, giọng nói trở nên khó chịu: “Vậy cô ở đó chờ.”
Giọng điệu ra lệnh này của cô ta càng khiến Giang Tiêu Tiêu bất mãn, vì thế cô cúp máy rồi không để bụng lời của cô ta.
Rồi cô quay lại nói với khách hàng: “Giám đốc Vương, anh xem còn vấn đề gì khác không? Nếu như không có vấn đề thì chúng ta ký tên”
Người đàn ông được gọi là Giám đốc Vương lại lật xem phương án thiết kế lần nữa, sau khi chắc chắn không có vấn đề mới gật đầu.
Hai bên ký tên, bắt tay, nói một câu “Hợp tác vui vẻ”. Mời đọc truyện tại Tamlinh247.com
Giang Tiêu Tiêu thở ra một hơi, cuối cùng cũng giải quyết xong, lát nữa trở về cô có thể trực tiếp báo cáo kết quả với giám đốc rồi.
Dù sao mình cũng là bên B, thế nên Giang Tiêu Tiêu lịch sự tiễn khách hàng ra cửa.
Cô đứng ở cửa tiệm cà phê, tình cờ liếc về phía chiếc xe nọ.
Kỳ lạ thật, vừa nãy cô đến đây, chiếc xe đó đã đi theo phía sau, sao bây giờ nó vẫn ở đó? Hơn nữa còn không có dấu hiệu rời di.
Mà... đến cả đèn trước cũng quên tắt, trông như trên xe có người.
Giang Tiêu Tiêu vốn tưởng mình nghĩ nhiều, nhưng không hiểu sao cảm giác bất án bao phủ trái tim cô, cô cứ có cảm giác chiếc xe đó không đơn giản.
Vẫn là mau chóng rời đi thì hơn.
Bởi vì chiếc xe đó thật sự quá gần cô, cho nên cô dứt khoát gạt bỏ ý nghĩ lái xe về mà đi bộ trên vỉa hè luôn.
Ai ngờ vào giờ khắc này, nỗi bất an của cô trở thành sự thật, chiếc xe đó đi chầm chậm theo cô sau khi cô đi được vài bước.
Giang Tiêu Tiêu thầm nghĩ không ổn, không nghĩ tới mình thật sự sẽ gặp phải chuyện xui xẻo như thế này, hiện tại cô có thể xác định chiếc xe này đang theo dõi mình, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, quả thật là làm người ta nghẹn họng.
Cô giả vờ ngắm nhìn phong cảnh để nhìn phía sau, phát hiện chiếc xe kia vẫn đang đi theo.
Bởi vì không biết đường đi phía trước thế nào, cũng không biết người trong xe muốn làm gì, thế nên trong tình thế cấp bách Giang Tiêu Tiêu lập kéo rẽ vào một cửa hàng quần áo ven đường.
Cô vừa giả vờ lựa quần áo vừa nhìn chằm chặp hành động của người trên xe.
Bọn họ thấy cô vào cửa hàng quần áo thì cũng xuống xe ngay lập tức, đi thẳng trong cửa hàng.
Giang Tiêu Tiêu thầm kinh hoảng, cảm giác sợ hãi ập đến, nhưng cô vẫn ép mình phải bình tĩnh, sau đó nói với nhân viên trong cửa hàng: “Giúp tôi lấy hai bộ quần áo kia xuống giúp tôi, tôi muốn thử”.
Tất nhiên nhân viên rất sẵn lòng, nhanh chóng lấy quần áo xuống cho cô.
Nào ngờ Giang Tiêu Tiêu không đi thử đồ mà bỏ quần áo lại rồi chạy thoát từ cửa sau.
Hóa ra vừa rồi cô không chỉ theo dõi động tĩnh của chiếc xe kia mà còn quan sát cửa hàng này, phát hiện có một gian thử đồ gần cửa sau, vì thế cô mượn cớ thửa quần áo, rồi lập tức chạy ra cửa sau.
Hai người kia đợi khoảng hai mươi phút, phát hiện Giang Tiêu Tiêu vẫn chưa ra, nhất thời cảm thấy không ổn, bọn họ liếc nhìn nhau rồi vội vàng xông vào phòng thử đồ.
Bên trong không có ai.
Người đàn ông đeo kính râm cười lạnh, nói: “Không ngờ cô ả này cũng thông minh đấy chứ.” Sau đó anh ta nói với cấp dưới: “Cậu mau chóng đuổi theo đi”
Nói xong lại cảm thấy chưa đủ, anh ta gọi điện thoại, giọng điệu lạnh lùng: “Mấy cậu cũng đến đây, bắt cô ta lại cho tôi.”
Lúc này Tử Vũ cũng đang phi đến tiệm cà phê bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng cô ta không ngờ trong phòng riêng tầng hai không hề có bóng dáng của Giang Tiêu Tiêu, thậm chí tìm khắp tiệm cà phê cũng không tìm thấy đối phương.