Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 393: Anh không được lừa em đâu đấy



Đến khi Tổng Thanh Uyển ngẩng đầu lên, phát hiện Cận Tri Dực đã được đưa lên xe cứu thương, tuy cô ấy không bị thương nghiêm trọng như đối phương nhưng cũng cần phải đến bệnh viện.

Lúc này, Cận Tri Thận đứng ở cửa xe, gật đầu với cô ấy, dường như ý bảo cô ấy qua đó.

Tổng Thanh Uyển ném chai nước đi, lập tức đuổi kịp.

Dù sao trong xe cứu thương cũng không thể ngồi được nhiều người, Tống Thanh Uyển vừa là y tá vừa là người bị thương, ngồi trong đó là điều hiển nhiên, nhưng Cận Tri Thận lại chỉ có thể lái xe đi. Đọc tiếp tại truyện t amlinh!

Cảnh sát thấy anh định lái xe đi, vội nói: “Anh Cận, phiền anh ở lại đây một lát đã, hiện trường tai nạn ở đây vẫn còn vài việc cần xác nhận”.

Hiện tại Cận Trị Thận không có chút hứng thú nào với mấy thứ chi tiết đó, trong đầu anh chỉ nghĩ đến những vết thương trên người Cận Tri Dực, thế nhưng cũng không thể không quan tâm mà bỏ mặc cảnh sát

đây, vì thể nói với Cố Niệm: “Cậu ở đây xử lý tình hình, tôi phải đến bệnh viện”

Dứt lời, anh thoáng khựng lại trong nháy mắt, sau đó nhìn về phía cảnh sát, hỏi: “Để trợ lý của tôi ở lại được không?”

Nếu không phải vì yêu cầu công việc thì các cảnh sát cũng chẳng muốn giữ ông lớn này ở đây, hiện tại nghe anh đưa ra phương pháp chiết trung như thế, dĩ nhiên là cầu cũng không được, vội vàng gật đầu nói: “Được, chỉ cần anh ấy có thể thay mặt anh là được.”

Tuy Cận Tri Thận hiểu rõ năng lực của Cố Niệm nhưng dù sao chuyện này có liên quan đến Cận Tri Dực, tình cảm giữa hai anh em không thể thay thế được, vì vậy anh vẫn dặn trước một câu: “Có việc gì quan trọng thì gọi cho tôi.”

Nói xong câu đó anh mới lái xe đi.

Cảnh sát nhìn theo Cận Tri Thận rời đi, cũng thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức, may sao cậu hai nhà họ Cận không sao, nếu không những con người nhỏ bé như bọn họ có thể sống yên được hay sao? Đến lúc đó nhất định sẽ rắc rối không thôi.

Dẫu sao không ai biết được quyền lực và sức ảnh hưởng của Cận Tri  Thận rốt cuộc lớn đến mức nào.

Bởi vì vừa rồi Cận Tri Thận đi sau một lúc nên bây giờ anh chỉ có thể tăng tốc tối đa ở mức cho phép để đảm bảo có thể đuổi kịp xe cứu thương.

Vừa đến cửa chính của bệnh viện, Cận Tri Dực được đưa vào phòng phẫu thuật ngay lập tức, dù sao anh ta bị bỏng diện rộng, hiện tại nếu không xử lý tốt thì sợ rằng sẽ phải ghép da. Đọc tiếp tại truyện t amlinh!

bên khác, Tống Thanh Uyển xuống xe cứu thương và cũng được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng cũng may cô ấy bị thương không nghiêm trọng lắm, chẳng qua là hơi xước xát, tạm thời chưa thể loại bỏ lượng khói hít vào trong phổi ngay được, chỉ có thể từ từ.

Hơn nữa bây giờ cô ấy chỉ một lòng nghĩ đến Cận Tri Dực, nào còn tâm trạng quan tâm việc khác, vì thế cô ấy vừa băng bó vết thương xong là lập tức lao ra ngoài, chạy đến phòng phẫu thuật.

Cận Tri Thận thấy cô ấy hãy còn sững sờ trong nháy mắt, sau đó nói: “Cô không đi nghỉ ngơi một lát sao? Tôi thấy cô cũng bị thương không nhẹ”

Tống Thanh Uyển lắc đầu đầy quật cường, cả người cô ấy lộ vẻ căng thắng, nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật, hỏi anh: “Vừa rồi bác sĩ đi ra chưa? Nói thế nào?” Đọc tiếp tại truyện t amlinh!

Nghe cô ấy hỏi, Cận Tri Thận cũng chỉ lắc đầu. Thật ra đâu chỉ cô ấy, chính anh làm sao lại không lo lắng cho được? Đó chính là em trai ruột thịt của anh đấy, hơn nữa nếu anh có năng lực hơn thì sao có thể để đối phương rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế được?

Đáng lẽ người phải nằm trên bàn mổ lúc này là anh mới đúng, vậy mà bây giờ lại là Cận Tri Dực thay thế anh.

Một lúc lâu sau, Cận Tri Thận mới nói: “Cô về nhà nghỉ ngơi chút đi, trông cô thế này cũng không ổn đâu, có tin tức gì tôi sẽ báo cho cô biết. Hoặc là cô nằm viện theo dõi đi” Đọc tiếp tại truyện t amlinh!

Tổng Thanh Uyển nghe anh nói cũng chỉ cố chấp mà lắc đầu, chỉ có mình cô ấy biết, Cận Tri Dực hôm nay có ý nghĩa như thế nào với mình.

Khi khói mù tràn vào trong tầng hầm, cô ấy nhìn khuôn mặt của Cận Tri Dực và suy nghĩ, nếu người này rời bỏ mình thì sẽ như thế nào, khi đó cô ấy cũng biết cô ấy không thể xa anh ta được nữa.

Bây giờ anh ta vẫn chưa biết chân tướng của sự việc, cũng không biết nỗi lòng của cô ấy, nếu không ở cạnh anh ta thì làm sao cô yên tâm được?

“Chủ tịch Cận, anh đừng nói nữa, tôi sẽ không đi, đợi anh ấy tỉnh lại tôi mới đi được.”

Trên khuôn mặt nhem nhuốc của Tống Thanh Uyển hiện lên vẻ quật cường, không ai có thể lôi cô đi khỏi đây bây giờ được.

Cận Tri Thận vốn định nói gì đó, nhưng anh lại nghĩ nếu người đang nằm trên bàn mổ lúc này là mình, thì chắc chắn cũng không ai có thể kéo Giang Tiêu Tiêu đi được. Đọc tiếp tại truyện t amlinh!

Nguyện kết nhánh liền cành, chẳng thể nào chia tách.

Cận Tri Thận vẫn còn đang trong trạng thái thần kinh căng thẳng, đột nhiên điện thoại đổ chuông, trước cửa phòng phẫu thuật rộng lớn mà trống trải, tiếng chuông điện thoại vang lên hơi đột ngột.

Anh mệt mỏi lấy điện thoại ra, thấy tên người gọi thì lập tức nghe máy.

Người gọi điện đúng là Giang Tiêu Tiêu, thật ra vừa nãy cô đã gọi một lần, chẳng qua khi đó Cận Tri Thận đang trên đường đến bệnh viện, đầu óc căng như dây đàn, không hề nghe được tiếng chuông điện thoại, sau đó Cận Tri Dực vào phòng phẫu thuật, trong lòng anh lại rối bời, hoàn toàn không nhìn điện thoại di động.

Bây giờ thấy cuộc gọi của Giang Tiêu Tiêu, anh có hơi áy náy, chuyện của Cận Tri Dực tuy quan trọng thật, nhưng anh cũng nên báo tin bình anh cho cô.

Điện thoại vừa được nối máy, Giang Tiêu Tiêu dồn dập hỏi ngay tức thì: “Tri Thận, anh đang ở đâu? Sao lại không nghe điện thoại?”

Cận Tri Thận cũng không định giấu giếm mà nói thẳng: “Tri Dực xảy ra chuyện, hiện anh đang ở bệnh viện”

Anh không định giấu, nhưng cũng không muốn kể hết đầu đuôi nên cũng chỉ nói kết quả sau cùng, để Giang Tiêu Tiêu không cần lo lắng linh tinh.

Nhưng dù anh chỉ nói qua loa như vậy thì Giang Tiêu Tiêu vẫn không bớt sợ, nói cho cùng trong khoảng thời gian này hai anh em bọn họ luôn hành động chung với nhau, bây giờ nghe nói Cận Tri Dực xảy ra chuyện, cô có thể không lo lắng được ư?

Cô sợ hết hồn, vội hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh có bị làm sao không?”

Giọng nói của cô đầy sự lo lắng, giống như ngay giây sau cô sẽ xông vào bệnh viện vậy.

Cận Tri Thận khẽ nói: “Em yên tâm, anh không sao.”

Tuy anh đã nói thế nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn không tin, dẫu sao cô cũng biết nhiều việc xảy ra trong mấy ngày nay, hiện tại chỉ có một người trong số bọn họ không có vấn đề gì, quả thật cô không tin được.

Cô hỏi với giọng nghi ngờ: “Em không tin, anh đang ở bệnh viện nào? Giờ em qua đó”

Cận Tri Thận nghe cô nói muốn đến đây thì vội ngăn cản: “Em không cần đến đâu, thật đấy, đợi Tri Dực ra rồi anh sẽ về.”

Tuy hiện tại Cận Tri Dực vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật, nhưng Cận Tri Thận luôn cảm thấy em trai mình ở hiền gặp lành, nhất định lần này cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Huống hồ bọn họ phát hiện sớm, sự sống vẫn còn tồn tại đầy đủ trong cơ thể, theo bác sĩ nói anh ta được tìm ra lúc đó là vẫn cứu được.

đầu dây bên kia, Giang Tiêu Tiêu cực kỳ nôn nóng, nhưng cô vẫn hỏi: “Anh thật sự không sao chứ? Không được lừa em đâu đấy” Cô nói mà giống như sắp khóc đến nơi.

Thấy cô lo lắng đến mức này, trái tim Cận Tri Thận như tan chảy, vội nói: “Tiêu Tiêu, anh không sao thật mà, em xem, chẳng phải bây giờ anh vẫn đang nói chuyện với em đây à? Hơn nữa xung quanh cũng không có bác sĩ, y tá ngăn cản anh, chứng tỏ anh không có chuyện gì, không cần lo lắng, được không?”

Anh an ủi rất lâu, bấy giờ Giang Tiêu Tiêu nửa tin nửa ngờ mà cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.