Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 394: Đều tại tôi



Sau khi cúp máy, hành lang của bệnh viện lại trở nên lặng ngắt, Cận Tri Thận và Tống Thanh Uyển đều lo lắng cho Cận Tri Dực đang ở trong phòng phẫu thuật, chẳng qua không ai trong hai người nói năng gì mà cứ im lặng như thế.

Hai tiếng sau, cuối cùng của phòng phẫu thuật cũng bật mở, cánh cửa vừa mở ra, Cận Tri Thận và Tống Thanh Uyển lập tức tiến lên.

“Bác sĩ, anh ấy có sao không?” Tống Thanh Uyển lo lắng hỏi.

Bác sĩ từ từ cởi khẩu trang xuống rồi mới nói: “Rất may là phát hiện ra sớm, hơn nữa vết bỏng cũng không phải vấn đề lớn, chẳng qua phần lưng bị lỏng hơi nghiêm trọng, song cũng không nguy hiểm đến tính

mạng, lại theo dõi tình hình vài ngày là có thể đưa vào phòng bệnh thường”

Tống Thanh Uyển vừa nghe nói Cận Tri Dực còn phải đưa vào phòng ICD thì không nén nổi sự sợ hãi, hỏi: “Bác sĩ, thật sự không nghiêm trọng sao ạ?”

Trông cô ấy gấp đến độ sợ hơn cả mình bị thương, bác sĩ không nhịn được mà nói: “Bị bỏng không giống như các loại thương khác, hơn. nữa hiện giờ cậu ấy vẫn đang trong giai đoạn hôn mê, ý của chúng tôi là đưa vào ICU”

Cô ấy chưa kịp nói tiếp thì Cận Tri Thận lên tiếng ngay: “Đưa vào đó đi, tốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần em tôi không sao là được.”

Bác sĩ thấy người nhà bệnh nhân gật đầu đồng ý thì quay trở vào phòng phẫu thuật, sau đó cùng các y tá đấy Cận Tri Dực ra ngoài.

Cuối cùng Tống Thanh Uyển có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương không sao là tốt rồi, nếu không cô tuyệt đối không thể tha. thứ cho bản thân.

Cận Tri Thận cũng thở phào một hơi, tảng đá treo trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, chỉ cần Cận Tri Dực không sao là được rồi.

Tống Thanh Uyển nhìn Cận Tri Thận, do dự vài giây rồi khom lưng, nói năng thận trọng: “Xin lỗi anh, bởi vì tôi nên Cận Tri Dực mới thành ra như thế, tôi thật lòng xin lỗi” Đọc tiếp tại truyện t amlinh!

Nói xong cô ấy lại gập người lần nữa, như sợ Cận Tri Thận trách tội.

Tuy cô ấy cũng không đoán được kết quả sẽ thành ra như này, nhưng biết làm sao được, nếu không phải vì cô ấy thì Cận Tri Dực cũng không cần rơi vào tình trạng này”

Cận Tri Thận nhìn cô ấy, rồi lắc đầu: “Chuyện này không trách cô được, cô không cần phải tự trách”. Truyện hay luôn có tại || trùmtruyện . N E T ||

Tống Thanh Uyển vội lắc đầu, nói: “Không, nếu không phải vì sự ngu ngốc của tôi thì anh ấy sẽ không...”

Nửa cầu sau cô ấy không nói hết, bởi vì cô ấy biết nếu nói tiếp thì hai người bọn họ đều sẽ đau lòng.

Tuy chuyện này thoạt nhìn là bởi vì Tống Thanh Uyển, nhưng Cận Tri Thận ngầm hiểu nguyên nhân chủ yếu vẫn là ở bọn họ.

Stephen theo dõi bọn họ cũng không phải ngày một ngày hai, chăng qua là lần này vừa khéo bắt được cơ hội mà thôi. Không phải lần này thì sẽ có lần khác, Tống Thanh Uyển chỉ là một mồi lửa.

Cận Tri Thận thở dài: “Hầy, chuyện này thật sự không thể trách cô được, cho nên cô không cần tự trách, Nói đúng ra là chúng tôi liên lụy cô, bằng không cô cũng sẽ không bị thương như bây giờ”. Đọc tiếp tại truyện t amlinh!

Tuy là nói thế nhưng Tống Thanh Uyển cảm thấy vết thương cỏn con trên người mình chẳng là gì so với Cận Tri Dực, quả thật không đáng nhắc tới.

Cận Tri Thận thấy cô ấy chỉ cúi đầu không nói, cũng biết cô cảm thấy áy náy vì chuyện xảy ra lần này, vì vậy nói: “Dù thế nào thì bây giờ Tri Dực cũng không có gì đáng ngại nữa rồi, cô cũng không cần tự trách. Hơn nữa bây giờ cô cần được nghỉ ngơi, thế nên về nghỉ ngơi cho khỏe đi”

Nghe anh nói vậy, Tống Thanh Uyển mới cảm giác mình đã kiệt sức. Trước khi đi, cô ấy gật đầu, nói: “Phòng bệnh của tôi ngay gần phòng bệnh của Cận Tri Dực, nếu có chuyện gì anh cứ đến báo cho tôi một tiếng. Tôi về đây.”

Cận Tri Thận gật đầu, cô ấy đi về phòng.

Có lẽ thần kinh cứ căng thẳng bỗng buông lỏng, nên Tống Thanh Uyển vừa về đến phòng bệnh là cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời, vừa nằm xuống giường đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, thế là ngủ say ngay lập tức.

Hiện tại, Cận Tri Thận đang đứng ở cửa phòng ICU, không ngủ.

Từ đằng xa Cố Niệm vội vàng bước tới, Tử Vũ cũng đi theo sau, dẫu sao nơi này nhiều người dễ bị nghe lén, thế nên ba người bọn họ lùi vào một góc rồi mới bắt đầu nói chuyện.

Cố Niệm nói: “Cậu chủ, chuyện bên kia đã xử lý xong, về phần hai tay lính đánh thuê kia, Bạch Lễ và Hạ Thư Hàm đang đuổi theo, chắc là một lát nữa sẽ có kết quả.” Đọc tiếp tại truyện t amlinh!

Cận Tri Thận biết được chuyện này đã được giải quyết thì thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ khi nào tất cả mọi chuyện đều chấm dứt, anh mới cảm thấy yên tâm được, nếu không kiểu gì cũng thấy bất an.

Cố Niệm nói xong, ngẩng đầu nhìn thì thấy khuôn mặt của Cận Tri Thận phủ kín vẻ mỏi mệt, giống như sẽ ngã gục ngay lập tức, vì vậy vội nói: “Cậu chủ, nếu không anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, chuyện bên này cứ giao cho tôi là được, có vấn đề gì tôi sẽ gọi điện cho anh”

Lúc này, dù Cận Tri Thận muốn cậy mạnh đến đâu thì cơ thể của anh cũng không chịu nổi nữa, anh không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý.

Cận Tri Thận gật đầu, nói: “Vậy thì nhờ cậu.”

Những chuyện này cũng không tính là gì, Cố Niệm cũng chỉ gật đầu, không nói gì.

Còn Tử Vũ nhìn dáng vẻ ấy của anh, cá chắc anh không trở về một

mình được, bèn tiến lên nói: “Cậu chủ, giờ anh mệt lắm rồi, không thể lái xe, để tôi đưa anh về.”

Cận Tri Thận cũng không định từ chối, dẫu sao bây giờ anh thật sự quá mệt mỏi rồi, không còn sức lực đâu mà lái xe nữa, dù Tử Vũ không nói thì có lẽ anh cũng phải gọi tài xế trong nhà đến đón về.

Tử Vũ đưa Cận Tri Thận về đền cửa biệt thự rồi đi về luôn, có vài việc cô ta không muốn biết, cũng không vui lòng biết. Tạm thời mắt không thấy tâm không phiền.

Quả nhiên, Cận Tri Thận vừa trở về đã thấy Giang Tiêu Tiêu lao ngay ra, bởi vì lo anh bị thương nên trong mắt cô ngập đầy vẻ lo âu, nhìn chằm chằm anh rất lâu.

Cận Tri Thận giang hai tay làm động tác ôm.

Giang Tiêu Tiêu thấy thế dứt khoát nhào vào lòng anh, hai người bọn họ ôm nhau thật lâu, cô vừa ôm vừa hôn anh, như đối đãi một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, sợ đánh mất anh. Đọc tiếp tại truyện t amlinh!

Bộ dạng này của cô làm Cận Tri Thận vừa cảm động vừa đau lòng, anh vội nói: “Anh không sao thật mà, trái lại là Tri Dực bị thương ấy, đoán chừng sáng mai mẹ lại càm ràm rồi”

Kể ra trong khoảng thời gian Cận Tri Dực hở ra là vào bệnh viện, tuần suất hơi cao thật.

Giang Tiêu Tiêu nghe anh nói, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng cho Cận Trị Dực, hỏi ngay: “Trị Dực thế nào rồi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này bọn họ vẫn đang đứng ở cửa, quả thật không tiện nói chuyện, Vì vậy Cận Tri Thận đành nói: “Việc này nói ra rất dài dòng, chúng ta vào nhà trước, rồi anh từ từ nói cho em biết.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, lập tức dắt tay Cận Tri Thận, hai người họ nắm tay nhau đi lên phòng.

Vào phòng, Cận Tri Thận nhìn toàn thân bẩn thỉu, không nhịn được mà nói: “Tiêu Tiêu, sợ rằng một lát nữa anh mới nói cho em được, người anh bẩn quá, phải đi tắm trước đã.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, sau đó đi lấy quần áo cho anh thay rồi ngồi yên trên giường chờ đợi.

Cận Tri Thận tắm xong, đi ra thì thấy Giang Tiêu Tiêu đã nằm trên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.