Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 447: Sớm muồng anh ấy cũng thuộc về cô !



Một lát sau, Tiểu Bảo từ xa chạy lại, Giang Tiêu Tiêu kéo bé đi vào bên trong.

Lục Tranh cũng đi đến, nói với Giang Tiêu Tiêu: “Chốc nữa bữa tiệc sẽ bắt đầu, anh dẫn hai người đến nơi yên tĩnh hơn.”

“Được ạ”.

Giang Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười với anh ấy, đôi mắt cong cong, tươi tắn và xinh đẹp.

Lục Tranh ngẩn ngơ, trong mắt hiện lên vẻ si mê.

Ngay sau đó lại bị anh ấy nhanh chóng che giấu, khôi phục lại dáng vẻ tao nhã như bình thường.

Lục Tranh nhìn Giang Tiêu Tiêu, chợt mỉm cười.

Hiện tại cô sống rất tốt, trông xinh đẹp, động lòng người hơn xưa kia, có thể thấy được cô rất hạnh phúc khi ở bên cạnh người no.

Như thế là đủ rồi, chỉ cần em ấy hạnh phúc là đủ, mình có thể buông tay được rồi. Lục Tranh khổ sở mà nghĩ, trong lòng thoáng buồn.

“Anh Lục Tranh!” Một giọng nữ trong trẻo bỗng nhiên xen vào kéo tâm trí Lục Tranh trở lại.

Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới chú ý đến có một cô gái đứng bên cạnh Lục Tranh.

Dường như cô ta rất thân mật với Lục Tranh, có điều anh ấy không giới thiệu cô cũng không tiện hỏi.

“Chào em, chị là Giang Tiêu Tiêu Giang Tiêu Tiêu tự giới thiệu.

Cô gái mỉm cười ngoan ngoãn: “Chào chị, thật ra em sớm đã được nghe đến tên chị rồi, anh Lục Tranh nói hôm nay chị sẽ đến, em mong chờ lắm đấy."

Giang Tiêu Tiêu duy trì vẻ tươi cười, cô bé này nhiệt tình quá.



Nhưng không hiểu sao cô lại không thích điều này chút nào, cô cứ có cảm giác nụ cười của đối phương hơi giả tạo.

Cô nhìn Lục Tranh, chờ anh ấy giới thiệu thân phận của cô gái.

Tuy nhiên Lục Tranh mãi không giới thiệu, Giang Tiêu Tiêu cũng không nhiều lời nữa.

Bọn họ lại trò chuyện vài câu, sau đó Lục Tranh rời đi.

Anh ấy là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, phải đi đón tiếp những vị khách khác nữa, không thể ở đây mãi được.

Cô gái nọ thấy Lục Tranh đi rồi, nụ cười trên môi cũng biến mất theo, tức khắc khuôn mặt trở nên lạnh lùng.

Đâu còn dáng vẻ ngoan ngoãn như ban nãy, bây giờ trong mắt cô ta chỉ có sự ngang ngược và căm thù: “Chị là phụ nữ đã có chồng rồi đấy, cách xa anh Lục Tranh ra đi."

Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, sau đó thấy buồn cười.

Đúng là lợi hại, với tốc độ trở mặt này, Oscar nên trao cho cô gái một tượng vàng.

Giang Tiêu Tiêu nói một cách ung dung: “Không biết em lấy thân phận gì nói thế với chị? Bạn gái của đàn anh ư? Hình như anh ấy chưa bao giờ nhắc đến em với chị”

Sắc mặt cô ta thay đổi ngay lập tức, biểu cảm chột dạ xen lẫn xấu hổ, cô ta nói với giọng hung tợn: “Sớm muộn gì anh ấy cũng thuộc về tôi”

“Vậy chúc em may mắn. Nhân tiện cho em một đề nghị này, diễn xuất của em tốt lắm đấy, nên vào showbiz phát triển”

Nói xong, Giang Tiêu Tiêu nghiêng đầu, không để ý đến cô ta nữa.

“Thật là đáng ghét” Tiểu Bảo chu môi, tức giận nói.



Giang Tiêu Tiêu cúi đầu, véo một bên má phồng lên của bé, vui vẻ nói: “Bé cưng của mẹ, ai đáng ghét cơ?”

“Cái cô kia kìa, cô ấy bắt nạt mẹ, đáng ghét" Tiểu Bảo nắm chặt tay Giang Tiêu Tiêu, bày ra vẻ không vui, bé không thích người khác nói như thế với mẹ mình.

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng ấm lòng, cô ôm lấy Tiểu Bảo, hôn chụt lên mặt bé một cái.

“Vừa rồi mẹ thắng, không ai bắt nạt được mẹ”

Vẻ mặt của Tiểu Bảo dịu đi, nhưng bé vẫn giơ nắm đấm, nói với giọng nghiêm túc: “Chờ con lớn lên con sẽ bảo vệ mẹ, ai bắt nạt mẹ con sẽ đánh người đó.”

"Được, vậy mẹ cảm ơn cục cưng trước nhé”

Cơn tức giận do bỗng dưng bị dọa dẫm của Giang Tiêu Tiêu tắt ngấm trước ngôn từ trẻ con của Tiểu Bảo. Kệ đi, thích thể nào thì thể đó.

“Được, được, được" Bà Cận nói liền tù tì và ôm Tiểu Bảo đỡ cho Giang Tiêu Tiêu, cánh tay của cô tê dại gần như mất cảm giác.

Bà Cận trách cô: “Con bé này, không ôm được thì nên đánh thức Tiểu Bảo, con nuông chiều nó như thể làm gì?”

Giang Tiêu Tiêu xoa cánh tay, cười gượng: “Mẹ, Tiểu Bảo ngủ ngon quá, con không nỡ đánh thức”

Bà Cân thầy cô vẫn còn đang đi giày cao gót, tức khắc đau lòng không thôi, bà trừng có một cái: “Lần sau con không được phép làm thế này nữa, lỡ như ngã thì cả hai đều bị thương đấy.”

Tuy nói vậy nhưng trong lòng bà rất vui, Giang Tiêu Tiêu yêu thương Tiểu Bảo như vậy làm bà hết sức vui vẻ.

Trước đây, bà từng lo lắng con trai cưới vợ thì người ta sẽ không đối xử tốt với cháu trai mình, bây giờ xem ra không cần phải lo lắng.

Tiểu Bảo vùi trong lòng bà nội, ngủ say sưa, thỉnh thoảng chép miệng, lẩm bẩm gì đó, bà Cận lắng tai nghe thì nghe thấy bé nhỏ giọng gọi: “Mẹ, mẹ...”

Đôi mắt bà Cận chợt nhòa lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.