Cận Tri Dực nghe Cận Tri Thận bảo mình đi tra xét camera giám sát, ánh mắt anh ta bỗng thay đổi: “Anh, anh đang nghi ngờ Tô Hinh Nhụy nói dối à?”
Anh ta tưởng rằng vừa nãy anh trai mình xử lý Lý Mộ rồi đi ra là định bỏ qua cho Tô Hinh Nhụy.
Cận Tri Thận hừ lạnh: “Một người có nói dối hay không nhìn là biết ngay.”
Chỉ với lời nói phiến diện của Tô Hinh Nhụy thì làm sao Cận Tri Thận tin được cô ta không liên quan gì đến việc này, anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai có ý định tổn thương Giang Tiêu Tiêu.
“Vâng, em biết rồi, em đi làm ngay đây.” Cận Tri Dực gật đầu rồi rời đi ngay.
Sau khi anh ta đi, Cận Tri Thận đi đến phòng của Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu vừa mới tắm xong, cô thấy Cận Tri Thận đi vào thì nói cảm ơn anh thêm lần nữa.
“Không cần cảm ơn, tôi mới là người phải nói xin lỗi vì đã để việc như thế xảy ra với em.” Cận Tri Thận nói.
Đều là do anh sơ ý nên mới để người nhà họ Lam lên du thuyền, rồi lại khiến Giang Tiêu Tiêu không cẩn thận rơi xuống biển.
“Việc này sao có thể trách anh được chứ!”
Nếu không nhờ có anh thì không biết cô đã bị sóng biển cuốn trôi đi đến nơi nào rồi, làm sao còn có thể bình yên vô sự đứng ở đây!
Cận Tri Thận thở dài: “Đừng nghĩ nhiều nữa, đã không còn sớm, em đi ngủ đi.”
“Vâng.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, tiễn Cận Tri Thận ra cửa rồi lên giường đi ngủ, Tiểu Bảo nằm bên cạnh ngủ rất say, ánh mắt cô trở nên dịu dàng hơn, cô ôm bé và đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Giang Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng, trong mơ cô nằm trên một chiếc giường trắng tinh, cô cảm nhận được cơn đau quằn quại ở phần bụng, đứa bé ra đời… bị người ta ôm đi rồi.
Ngày hôm đó của năm năm trước xuất hiện đi xuất hiện lại trong đầu, cả người Giang Tiêu Tiêu lạnh toát, lồng ngực đau đớn như nghẹt thở.
“Đừng, đừng đưa nó đi mà…”
Đứa con của cô, đó là con của cô.
“Đừng mà..”
Nghe thấy tiếng động, Tiểu Bảo dụi mắt tỉnh dậy, bé lơ mơ bò dậy và gọi Giang Tiêu Tiêu: “Cô Tiêu Tiêu ơi.”
Không có phản ứng.
Tiểu Bảo nhận ra sự khác thường của Giang Tiêu Tiêu, bé giơ tay vỗ mặt cô, cảm giác nóng hầm hập trên tay làm bé quýnh lên.
Bé con vội vàng bước xuống giường, chạy đi gõ cửa phòng Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận vừa mới chợp mắt được một lúc, anh dậy mở cửa phòng thì thấy người gõ cửa là Tiểu Bảo, bé vẫn đang mặc đồ ngủ, vẻ mặt sột ruột, giày cũng quên cả đi, xem dáng vẻ này hẳn là bé vội vàng chạy ra.
Sắc mặt Cận Tri Thận thay đổi ngay lập tức, anh vội vàng ôm lấy Tiểu Bảo rồi đi sang phòng bên cạnh.
Quả nhiên Giang Tiêu Tiêu sốt cao, không những vậy, hình như cô còn gặp ác mộng, xuất hiện tình trạng mê sảng.
“Ba ơi, làm sao bây giờ ạ? Trông cô Tiêu Tiêu đang khó chịu lắm!” Tiểu Bảo đau lòng nhìn gương mặt của Giang Tiêu Tiêu.
Cận Tri Thận tức tốc gọi điện cho Thẩm Mộ Bạch, nhạc chuông vang lên một lúc lâu mới được nối máy, giọng nói buồn ngủ của Thẩm Mộ Bạch truyền đến từ đầu dây bên kia: “Cậu cả à, khuya rồi đấy, có vấn đề gì cậu không để ngày mai hãy nói được à?”
“Giang Tiêu Tiêu sốt, cậu mau đến đây khám cho cô ấy đi.”
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến Thẩm Mộ Bạch tức đến mức suýt hộc máu, anh ta nhăn mày không vui và nói: “Tôi là bác sĩ tâm lý đấy nhé, xin cậu hãy tôn trọng nghề nghiệp này một chút, đừng coi tôi như bác sĩ bình thường được không?”
Quan trọng là đang nửa đêm, sao lại hành hạ người khác thế hả?
Than phiền thì than phiền đấy, nhưng Thẩm Mộ Bạch vẫn lồm cồm bò dậy, mặc quần áo vào rồi đi ngay đến phòng Giang Tiêu Tiêu khám cho cô.
Sau khi kiểm tra, Tiểu Bảo lập tức hỏi: “Chú Mộ Bạch ơi, cô Tiêu Tiêu thế nào rồi à? Sao cô ấy lại nóng vậy chú?”
Thẩm Mộ Bạch nhìn gương mặt lo âu của hai cha con, thong thả nói: “Rơi xuống nước vừa bị lạnh vừa sợ hãi nên phát sốt, trước tiên cần hạ sốt rồi uống thêm thuốc hạ sốt. Nếu ngày mai bệnh tình vẫn chưa thuyên giảm thì đưa ngay đến bệnh viện. Khi đó du thuyền cũng vừa hay cập bờ rồi.”
Cận Tri Thận gật đầu, không nói gì.
Tiểu Bảo đi ngủ sớm cảm thấy rất khó hiểu, tại sao cô Tiêu Tiêu lại rơi xuống nước cơ?
Bé đi đến mép giường nhìn Giang Tiêu Tiêu, sau đó bé nói: “Ba ơi, cô Tiêu Tiêu đang nói gì ấy ạ.”
Cận Tri Thận tiến lại gần, anh nghe thấy Giang Tiêu Tiêu liên tục lặp đi lặp lại một câu: “Đừng, đừng đưa nó đi.”
Những hình ảnh trong mơ lờ mờ không thể thấy rõ, song lại rất chân thực.
Giang Tiêu Tiêu loáng thoáng thấy được một đứa bé trai năm tuổi đứng trước mình, gọi to: “Mẹ, mẹ ơi… tại sao mẹ phải vứt bỏ con? Tại sao mẹ lại không cần con?”
Tiếng gào khóc vang lên khiến lòng Giang Tiêu Tiêu đau như dao cắt, cô cố gắng nhìn rõ mặt đứa bé ấy, nhưng đứa bé đã đi xa rồi.
“Không, đừng đi, đừng đưa nó đi..”
Cận Tri Thận khẽ cau mày, nó mà Giang Tiêu Tiêu nhắc đến là ai? Có thể thấy đó nhất định là một người rất quan trọng với cô ấy, có liên quan đến đoạn quá khứ kia của cô ấy ư?
Cảm giác không hay biết gì cả này làm cho Cận Tri Thận cảm thấy nghèn nghẹn kỳ lạ.
“Có vẻ như cô gái này có không ít chuyện xưa nhỉ?” Thẩm Mộ Bạch mỉm cười, anh nhìn Cận Tri Thận với ánh mắt nghiền ngẫm.
Cận Tri Thận không để ý đến anh ta, đến khi Giang Tiêu Tiêu uống thuốc xong, anh nói: “Cậu có thể đi được rồi.”
Thẩm Mộ Bạch: “..?”
“Đời trước tôi nợ tiền cậu phải không? Ngay cả một câu cảm ơn cũng không biết nói à?”
“Chu Mộ Bạch, giọng chú to quá đấy! Quấy nhiễu cô Tiêu Tiêu nghỉ ngơi rồi.” Tiểu Bảo nhìn anh ta với vẻ ghét bỏ.
Thẩm Mộ Bạch: “..”
Thế là Thẩm Mộ Bạch bị hai cha con nhà họ Cận nhẫn tâm đuổi ra ngoài sau khi đã lợi dụng xong, anh ta cảm thấy đau lòng hết sức.
Trong phòng, Cận Tri Thận đặt Tiểu Bảo lên giường rồi lấy nước nóng đến lau vầng trán ướt đẫm mồ hôi cho Giang Tiêu Tiêu, sau đó anh ngồi bên cạnh trông hai người bọn họ.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn cầm tay Giang Tiêu Tiêu, bé không buồn ngủ nên mở to mắt nhìn khuôn mặt của cô.
Một lát sau, Tiểu Bảo nói với vẻ lo lắng: “Ba ơi, tay cô Tiêu Tiêu lạnh quá!”
Cận Tri Thận lại gần xem xét, phát hiện tay của Giang Tiêu Tiêu thật sự rất lạnh, không chỉ thế mà môi cô cũng trắng bệch, dường như toàn thân còn đang run rẩy, nhưng rõ ràng vừa rồi còn rất nóng.
“Ba ơi, giờ phải làm sao ạ? Có cần đi tìm chú Mộ Bạch đến xem không ạ?”
Nếu Thẩm Mộ Bạch nghe được câu hỏi của bé, phỏng chừng tức nổ phổi mất, hai cha con nhà này nghĩ anh ta là ai chứ? Muốn tìm là tìm được chắc!
Cận Tri Thận suy nghĩ, sau đó dứt khoát vén chăn lên vào nằm, ôm lấy Giang Tiêu Tiêu.
Trong giấc mơ, Giang Tiêu Tiêu hãy còn bị bao phủ trong nỗi đau đớn vì đứa bé bị mang đi mất, cô nằm trong bệnh viện lạnh lẽo, thế giới xung quanh chìm trong u tối.
Bỗng nhiên cô lờ mờ cảm nhận được có gì đó ôm lấy mình, khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm, hàng mày vẫn luôn cau chặt cũng giãn ra.
Cận Tri Thận nhìn gương mặt của Giang Tiêu Tiêu, cảm giác xót xa dâng lên trong lòng anh.
Cô ấy vừa nằm mơ đến chuyện quá khứ ư?
Trước kia Giang Tiêu Tiêu phải trải qua những gì mới khiến cô ấy đau đớn đến như vậy?