Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan!

Quyển 1 - Chương 23: Hội ngộ 2



Hôm nay nó đột xuất muốn đi dạo, vòng quanh xem thử London có gì mới đẹp qua từng ngày. Nhưng đi một mình thì không dám, mà Kanto giờ này chắc đang ở trường. Cậu bảo cậu có thể học ở nhà, nhưng nó muốn cậu đến trường để hòa nhập với mọi người hơn. Thôi thì hôm nay đi siêu thị mua chút đồ về tẩm bổ cho cậu, mấy hôm nay cậu hơi mệt. Bị nó hành cho đến chết, sáng thì đi học, chiều về bị nó giẫm nát cả chân, tối đến còn phải thức khuya giảng bài cho nó. Bỗng dưng cảm thấy cậu thật tốt.

Nó xuống nhà gọi dì Hoa, tên tiếng anh của dì là Kane. Nghe đâu dì là người Việt suất khẩu lao động, nên tầm khoảng mấy năm nữa thì dì lại về nước. Nó có chút nhơ nhớ Việt Nam. Dì mới sinh thêm một bé trai, chồng dì cũng là người Việt suất khẩu lao động, ở cái tuổi 45 mà còn có con trai thì cuộc sống vợ chồng hạnh phúc lắm đây.

Dì đèo em ở trước ngực, nhưng nó bảo cứ đưa cho nó chăm. Dì còn phải mua rất nhiều thứ mà. Cậu nhóc kháu khỉnh lắm, hình như biết nó là gái còn tơ nên cái đầu cứ dụi dụi vào hai đồi thông, đúng là hết nói nổi.

Vào đến siêu thị, nó bảo dì muốn mua gì thì cứ mua, một tiếng nữa đợi nhau ở trước cổng siêu thị. Dì gật đầu, còn nó bồng em đi tham quan. Cậu nhóc xa mẹ cũng không khóc, ngược lại còn cười rất tươi. Nó cũng vui vẻ chăm chút cho cậu. Làm đủ trò để cậu nhóc cười.

Nó nhìn cậu nhóc, quần áo cũng đã cũ lắm rồi. Đã thế lại còn rộng xềnh xoàng. Bỗng thấy thương, người nghèo là vậy đấy. Quần áo cái nào còn tận dụng được thì cứ tận dụng hết, khi có tiền mua thì cắn răng mua khổ lớn một chút, mặc được lâu, đỡ tốn tiền. Nghĩ thế nó đành đi đến shop cho em bé. Lựa chọn kĩ càng từng bộ thật đẹp.

-“ chà, lâu không gặp mà con lớn rồi vậy sao?”

Nó giật mình, chiếc áo đang cầm trên tay cũng bất chợt rơi xuống. Nhìn thấy anh, mắt nó cay xòe cố cầm cự. Giọng nói anh nhớ thật đấy, nhưng chanh chua đầy sát khí khiến miệng vết thương chưa lành đã hở. Nó cố kìm nước mắt.

-“ Con?”

-“ Cô còn giơ ra bộ mặt ngây thơ đó lừa người sao. Con của cô với cậu ta chối được sao? Xem ra đôi vợ chồng son sang đây hưởng trăng mật hạnh phúc nhỉ?”

Anh nhìn nó đầy khinh bỉ, giọng nói chứa đựng thanh âm hận người. Mà nó lại là con bé cứng đầu, khích nó nó chỉ khích lại chứ không có việc nhường. Nó nở nụ cười nửa miệng.

-“ Ừ chúng tôi hạnh phúc lắm, con của chúng tôi cũng rất kháu khỉnh. Hạnh phúc viên mãn thế này đúng là tôi đã không chọn sai người.”

-“ Vũ Mạn Tiểu Khuê.”

-“Vợ chồng chúng tôi hạnh phúc lắm, chứ nếu đời tôi mà giao cho anh chắc khổ cả đời. Đúng không con, bố Kanto rất tốt đúng không nào? Bố con là người đàn ông Tuyệt nhất mà mẹ từng gặp đấy. Đúng là mẹ sáng suốt không chọn sai đúng không nào.”

-“ Xem ra cuộc sống của cô không có tôi sẽ rất tốt.”

Anh cay cú bước đi, bỏ mặc cô đứng đấy như trời trồng. Nước mắt nuốt vào trong có mấy ai thấy được. Chắc anh giận lắm, anh gọi cả họ và tên của nó kia mà. Lời nó nói ra, đau tận tâm can, mà vẫn phải nói. Bởi thà rằng như thế cho anh đau nốt một lần thôi, rồi anh sẽ quên nó, còn hơn là âm ỉ từng ngày khoắc khoải nhớ mong. Nó không nỡ nhìn anh như vậy.

Anh ốm hơn xưa rất nhiều, khuôn mặt cũng có phần tiều tụy. Gương mặt hốc hách thất rõ. Nó xót lắm, mà chẳng biết làm gì khác. Có khi bên cô ta, anh sẽ hạnh phúc hơn. Cô là con gái của tập đoàn Stryker kia mà, lại còn rất yêu anh nữa. Nó có gì mà đáng so bì, cùng lắm là cái danh con gái nuôi của Tổng Giám Đốc Vũ Minh Thái- người chiếm cổ phần cao nhất công ty PK-chuyên sản xuất các mặt hàng trang sức và đá quý thôi mà.

Nó tự cười chính mình, cất chân rời khỏi. Anh ngốc thật, từ lúc xa anh đến nay chưa hơn 3 tháng là mấy, lấy đâu ra sinh được một bé trai thế này. Thiết nghĩ, trong lòng anh cũng còn tình cảm. Lòng thấy ấm, mà lí trí bảo rằng cứ để anh hiểu lầm, để anh đừng khổ nữa.

Anh quay lưng bước đi, trái tim như hóa đá. Dù lúc trước đã biết trước chuyện này, nhưng khi đối mặt với sự thật, nghe từng câu từng chữ thốt ra từ miệng nó mới biết đau nhường nào. Trái tim anh như muốn ngã khuỵa không vững vàng. Thì ra nó hạnh phúc như vậy? Có bao giờ nó nhớ anh không? Có bao giờ nó thấy anh sống dở chết dở vì nó hay chưa? Có biết những ngày qua anh nhớ nó đến điên cuồng, bao lần gào thét tên nó trong cơn mơ. Xin nó...đừng bỏ anh đi. Về với anh đi em!

Còn nó, hạnh phúc như vậy, chồng yêu thương chiều chuộng, còn sinh hẳn được một đứa con trai kháu khỉnh đến thế, chắc được cưng chiều như trứng. Càng nghĩ anh càng hận, 16 tuổi đã làm mẹ, đồ điếm! chỉ có như thế mới một nước lên mây. Đối diện thì hoàn toàn mất đi lí trí, nhưng xa nó rồi, lí trí lại sống dậy mạnh mẽ.

Anh càng cảm thấy khinh bỉ nó. Lòng muốn chà đạp nó cho hả hận. Chỉ cần anh đưa cho nó một số tiền lớn, nó sẽ ngủ với anh, dễ thôi. Có gì phải khó. Mất rồi còn gì lại phải sợ, cùng lắm chỉ một đêm thôi mà. Rồi nếu dính thì để con anh nuôi, nó cứ việc đến nhà Kanto hoàn thành vai trò làm mẹ, làm một cô con dâu ngoan hiền là được rồi. Anh khinh mép bỏ đi khỏi siêu thị, hả dạ vì cái ý tưởng tồi mà mình nghĩ ra. Sự hận thù đã che mắt lí trí, khiến anh không biết gì là đúng sai cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.