Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị

Chương 35: Hoắc Hàm nổi điên rồi



Tiêu Gia Niên vốn không phải là người có tính cách yếu đuối, cậu lập tức lạnh lùng hỏi lại: "Anh là ai?"

Bầu không khí càng trở nên im ắng hơn.

Trên đường đến đây, Tiêu Gia Niên đã hỏi Lê Hân, cậu ta và những người này chỉ có mối quan hệ ngoài mặt, là một đám bạn nhậu, bình thường tụ tập chỉ để ăn uống chơi bời, không có mấy người bạn thực sự.

Vì vậy Tiêu Gia Niên không cần để mình phải chịu uất ức.

Lê Hân hừ lạnh một tiếng: "Thu Thời, mày nói không sai, cậu chủ nhỏ Tiêu gia không muốn chơi với mày."

Vẫn có một vài thanh niên cười ha hả nói: "Ây da, bạn của anh Lê tất nhiên cũng là bạn của chúng ta, hôm nay là sinh nhật anh Lê mà."

Sắc mặt Thu Thời không được tốt lắm, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ rầu rĩ uống một ngụm rượu.

Lê Hân nghiêng đầu nói nhỏ với Tiêu Gia Niên: "Thu Thời là cháu trai của Thu Văn, đừng để ý đến hắn."

Tiêu Gia Niên ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh, đúng vậy, Thu Văn căm hận cậu như vậy, việc cháu trai bà ta vì bà ta mà trút giận lên cậu cũng là điều dễ hiểu.

"Được rồi, tôi đến chào hỏi mọi người một chút thôi, các anh cứ chơi tiếp nhé. Tối nay rượu nước tôi bao hết." Lê Hân vỗ vai Tiêu Gia Niên, nói với vẻ thoải mái tự nhiên.

Mọi người sôi nổi khuyên can:

"Đừng mà, anh giờ đã muốn đi rồi ư?"

"Anh Lê, anh thế này là không phải đâu, hôm nay tụi em tổ chức sinh nhật cho anh mà?"

"Anh Lê, anh vô tình quá đấy?"

"......"

Lê Hân vốn là người thích phóng khoáng tự do làm bậy, hơn nữa cậu ta cũng biết rõ, đám người này không phải cố ý tổ chức sinh nhật cho cậu, mà chỉ nhân tiện làm thôi. Thêm vào đó, là con trai độc nhất Lê gia, trong tay lại nắm giữ khối di sản kếch xù bên nhà mẹ, những kẻ muốn dính chút quan hệ với cậu ta không hề ít.

"Không nói nữa, đi đây."

Tiêu Gia Niên tay đang tháo mấy hoa giấy rực rỡ ra khỏi người, cũng không muốn khuyên nhủ gì.

Nếu Lê Hân muốn chơi, cậu sẽ ở lại cùng Lê Hân, nhưng rõ ràng là Lê Hân muốn cùng cậu rời đi.

Vẫn là một người mối quan hệ khá tốt với Lê Hân, thấy bầu không khí có hơi xấu hổ, liền bước đến khoác vai Lê Hân: "Đừng mà, anh Lê, anh ở lại nửa tiếng, cùng chúng em uống vài ly rượu rồi đi nhé, anh xem chúng em còn đặc biệt chuẩn bị phòng riêng nữa!"

Lê Hân hơi do dự nhìn thoáng qua Tiêu Gia Niên, Tiêu Gia Niên cười với cậu: "Tôi không sao đâu."

"Được rồi, chỉ nửa tiếng thôi, không hơn một phút." Lê Hân cười đạp nhẹ vào người bạn đang khoác vai mình.

Mọi người trong phòng riêng hoan hô một lúc, bầu không khí lại sôi nổi trở lại.

Tiêu Gia Niên cùng Lê Hân bước vào, tìm chỗ khuất ngồi xuống. Lê Hân ở bên cạnh cùng trò chuyện, thỉnh thoảng có người đến kính rượu Lê Hân.

Tiêu Gia Niên 18 năm trước luôn ngoan ngoãn, được gia đình bảo bọc kỹ lưỡng. Khi đó, Văn Thần Cảnh cũng không cho cậu đến những nơi như vậy, nên Tiêu Gia Niên rất cẩn thận, chỉ cầm ly trên tay chứ không uống nhiều.

Ngay cả khi phải miễn cưỡng kính rượu, cậu cũng nhất định phải dùng ly sạch và mở một chai rượu mới.

Huống chi lúc này cậu ngồi thẳng lưng, khí chất lạnh lẽo, nhìn qua rất khó gần, nên cũng không có ai dám đến làm phiền.

Tiêu Gia Niên lơ đễnh xoay chiếc điện thoại trong tay, cảm thấy như vậy là khá tốt, dù sao cậu cũng không muốn kết bạn thân thiết với ai.

Ánh mắt cậu chuyển sang chỗ Thu Thời đang ngồi trong góc, hai người chạm mắt nhau.

Tiêu Gia Niên hơi cau mày lại, ánh mắt dò xét đầy ác ý của người này khiến cậu rất khó chịu.

Cậu nhìn vào điện thoại, đã gần nửa tiếng rồi.

Tiêu Gia Niên nói bên tai Lê Hân: "Tôi đi vệ sinh một lát."

Lê Hân đặt ly rượu trong tay xuống, định đứng dậy: "Tôi đi cùng cậu."

Tiêu Gia Niên cười ấn vai cậu ta xuống: "Cũng đâu phải học sinh tiểu học mà phải cầm tay nhau đi WC, Tôi tự đi được."

Vừa bước ra khỏi phòng riêng, Tiêu Gia Niên đã nhận được tin nhắn của Hoắc Hàm, bảo rằng hắn sắp đến tìm cậu.

Tiêu Gia Niên hơi nhếch môi cười như không cười, gõ chữ trên điện thoại: "Em đang đi ăn sinh nhật Lê Hân, anh đến làm gì?"

Sau đó, nhấn gửi.

Ngồi ở ghế phụ, Hoắc Hàm nhìn Raman đang lái xe, nói không chút chột dạ: "Haizz, cái này là do Raman, anh ta cứ nằng nặc đòi đến tìm Lê Hân chúc mừng sinh nhật, người ta muốn có thế giới hai người, nên anh phải đến đón em về."

Tiêu Gia Niên từ nhà vệ sinh bước ra, đi đến bồn rửa mặt rửa tay, lau khô rồi quay lại dựa vào bồn rửa mặt, nhìn tin nhắn vừa nhận được, không nhịn được bật cười "Phì" một tiếng.

Ngay lập tức đã trả lời: "Được rồi, không hâm mộ bọn họ, chúng ta cũng trải qua thế giới riêng của hai người."

Hoắc Hàm không nhịn được cong cong mặt mày, vui vẻ vỗ vai Raman: "Làm gì vậy? Chiếc xe thể thao xịn xò này là để cậu đi rùa bò à?"

Raman: "......"

Nhà vệ sinh của quán bar nằm ở một chỗ ngoặt hẻo lánh, xung quanh tuy có người, nhưng trong hoàn cảnh này, chỉ có những người hôn nhau nồng nhiệt trước mặt người khác hoặc mấy người say xỉn nôn mửa gần nhà vệ sinh.

Người tỉnh táo thanh tỉnh không nhiều, hành lang dài hun hút, ánh đèn thì lờ mờ.

Linh cảm Tiêu Gia Niên đột nhiên cảm thấy có hơi bất an, cậu nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, nhanh chân rời khỏi nơi đây.

Đúng lúc này, từ phía sau đột ngột xuất hiện một đôi cánh tay đầy hình xăm, đột nhiên khóa chặt cổ Tiêu Gia Niên, tay kia dùng khăn tay tẩm thuốc mê che miệng mũi cậu lại.

Tiêu Gia Niên chưa kịp vùng vẫy mấy lần đã hoàn toàn mất ý thức, sức lực trên tay yếu dần.

Điện thoại "Bang" một tiếng rơi xuống đất, ngay sau đó bị người ta giẫm lên, màn hình nứt vỡ.

Người đàn ông xăm hình liếc mắt một cái với đồng bọn, cúi người bế Tiêu Gia Niên lên.

Khoảng bảy tám giờ tối, trên đường ngựa xe như nước, đây là thời điểm tắc đường nhất trong ngày. Hoắc Hàm gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, không hiểu sao lại cảm thấy nôn nóng trong người.

Sự nôn nóng này đạt tới đỉnh điểm khi hắn nhận được điện thoại của Lê Hân.

Nowadays là một trong những quán bar nổi tiếng nhất thành phố A. Do thiết kế theo phong cách công nghệ hiện đại, nên quán bar rất được giới trẻ yêu thích. Không gian sôi động, giá cả tuy cao nhưng hướng đến đối tượng khách hàng cao cấp, hơn nữa ông chủ sau lưng không phải người bình thường nào cũng có thể tùy tiện đụng đến.

Chính vì khách hàng là những người trong giới thượng lưu nên nhân viên phục vụ ở đây thường rất cung kính chu đáo với mọi vị khách.

Nhưng hôm nay ở đây lại mang thái độ khác thường, mới 8 giờ tối quán bar đã đóng cửa, tuy là mời nhưng gần như nửa cưỡng chế đuổi khách.

Ánh đèn huỳnh quang chói lọi bật sáng, những vệ sĩ đứng trước cửa, cẩn thận quan sát từng vị khách rời đi, chỉ cho phép đi sau khi xác nhận không có gì bất thường.

Mấy vị khách vốn dĩ rất tức giận nhưng khi nhìn những vệ sĩ hung hăng trước cửa, bỗng chốc cũng bớt bực bội, vừa suy đoán chuyện gì đã xảy ra ở quán bar vừa im lặng đi qua kiểm tra rồi rời đi.

Hoắc Hàm được giám đốc quán bar ân cần chào đón, khi bước vào mang theo cả cơn gió lạnh thấu xương của mùa đông.

Lê Hân nhìn hắn, không nhịn được rùng mình.

Hoắc Hàm mặt không cảm xúc nhìn Lê Hân từ trên cao xuống, đôi mắt hỗn loạn băng giá, khi không kìm nén khí thế toàn thân mang đầy cảm giác áp chế.

"Cậu nói, đã xảy ra chuyện gì?"

Vành mắt Lê Hân đỏ lên, siết chặt chiếc điện thoại vỡ vụn trong tay: "Gia Niên nói muốn đi vệ sinh rồi ra ngoài, tôi đợi một lúc, thấy cậu ấy chưa về nên thấy không ổn, nhưng khi đi tìm thì không thấy người, chỉ thấy điện thoại của cậu ấy trên sàn nhà."

Vệ sĩ và cảnh sát đi đến bên cạnh Hoắc Hàm, vừa kính trọng vừa sợ hãi nói: "Hoắc tiên sinh, vừa rồi mới kiểm tra camera, camera quanh nhà vệ sinh không nhiều, cái duy nhất đã bị hỏng lúc 7 giờ, đối phương nương theo góc chết camera đưa Tiêu thiếu gia ra ngoài, không tìm thấy tung tích."

Hoắc Hàm không thể kiềm chế được cảm xúc, hung hăng ném một chai rượu bên cạnh xuống đất, khi ngẩng đầu lên, mắt hắn đã đầy tơ máu.

"Đi kiểm tra camera gần góc cua nhất, tối nay phàm là ai xuất hiện trong camera đó, tra từng người cho tôi." Sau khi ra lệnh cho vệ sĩ của mình, hắn âm u liếc nhìn giám đốc một cái: "Không tìm được người, các anh, còn có quán bar này coi như xong."

Quản lý rùng mình, chỉ cảm thấy người đàn ông này có vẻ sắp điên rồi.

Hoắc Hàm lạnh lùng liếc nhìn Lê Hân: "Cậu tốt nhất nên cầu nguyện cho Kiêu Kiêu không có chuyện gì."

Lê Hân cảm xúc suy sụp khóc nức nở, chính cậu ta, chính cậu ta cứ muốn Tiêu Gia Niên đi cùng, nếu như... nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, cậu phải làm sao bây giờ?

Raman nắm chặt tay Lê Hân, nhìn bạn mình đang nổi giận, đáy lòng thở dài một hơi.

Lũ ăn chơi trác táng cùng với Lê Hân ở trong phòng riêng không dám hé răng nửa lời, sợ bị Hoắc Hàm giận chó đánh mèo.

Hoắc Hàm ánh mắt hung dữ lạnh lùng quét qua đám đông, cho đến khi dừng lại ở một người: "Người bên kia, sao anh không dám nhìn tôi?"

Trên thực tế, không ai ở đây dám nhìn thẳng vào Hoắc Hàm, nhưng thỉnh thoảng lại lén lút quan sát sắc mặt hắn, hơn nữa còn mang chút tâm lý không liên quan đến mình.

Nhưng thanh niên ở góc phòng lại ánh mắt lập lòe, vẻ mặt hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt.

Mọi người theo ánh mắt của Hoắc Hàm, nhìn về phía Thu Thời.

Khoảnh khắc bị Hoắc Hàm nhìn chằm chằm, Thu Thời cảm thấy như bị dã thú trong rừng rậm gắt gao khóa chặt, sắc mặt trở nên trắng nhợt trong nháy mắt, sau lưng mồ hôi lạnh toát ra.

Hoắc Hàm chậm rãi cất bước, đi thẳng về phía gã.

Mỗi bước chân tiến gần, nhịp tim của Thu Thời lại đập nhanh hơn một nhịp. Gã siết chặt nắm tay, cần rất nhiều ý chí mới có thể kìm nén không quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.

Hoắc Hàm nhìn xuống, như nhìn thứ gì đó không đáng một đồng, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Anh hoảng cái gì?"

Giọng Thu Thời phát run, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: "Ai nhìn thấy ngài mà có thể hoàn toàn bình tĩnh chứ?"

Ngay lúc mọi người tưởng rằng Hoắc Hàm sẽ hỏi thêm gì đó, Hoắc Hàm đã tung một cú đá vào bụng dưới của gã. Thu Thời chỉ cảm thấy dạ dày cuộn trào, còn chưa kịp kịp thời hồi phục, tầm nhìn đã đảo lộn long trời lở đất.

Gã bị người nọ nắm tóc, nhấc lên rồi hạ xuống đầy thô bạo.

Trên sàn nhà vẫn còn vương vãi những mảnh vỡ chai rượu do Hoắc Hàm vừa ném.

Thu Thời bị ép dí đầu xuống, đè xuống sát mặt sàn, cho đến khi đầu nhọn mảnh vỡ chai chỉ cách tròng mắt gã vài centimet mới dừng lại.

Gã trợn tròn hai mắt, nặng nề thở hổn hển.

Trên đầu là giọng nói hung ác điên cuồng của người đàn ông: "Nói cho tôi biết, anh đã làm gì?"

Mọi người đều sững sờ tại chỗ, ở dây đều là những cậu ấm được gia đình che chở trong giới hào môn, chưa từng thấy cảnh tượng hung hãn như vậy.

Hơn nữa, họ đều đã từng gặp Hoắc Hàm, cũng nghe qua danh tiếng của hắn, đều biết đây là một người mang hình tượng nhẹ nhàng ưu nhã, giống như trăng thanh gió mát.

Họ chưa bao giờ gặp qua một Hoắc Hàm có dáng vẻ điên cuồng như vậy.

Thu Thời cuối cùng không thể nhịn được nữa bật khóc, giọng nói bén nhọn thảm thiết: "Tôi, tôi không làm gì cả, tôi chỉ nói với cô tôi là Tiêu Gia Niên ở đây!"

Lê Hân thanh âm run rẩy, nói với Hoắc Hàm: "Cô anh ta là Thu Văn."

Hoắc Hàm buông lỏng tay ra, mu bàn tay nhẹ nhàng che mắt, nặng nề cười ra tiếng, cả quán bar rộng lớn im ắng, chỉ nghe thấy tiếng cười không được bình thường của hắn, khiến những người xung quanh rợn tóc gáy.

Cuối cùng, hắn thở dài khàn giọng nói: "Là Thu Văn à."

_______________

Tác giả có lời muốn nói: Đêm nay tên điên Hoắc Hàm lên sàn

(Nếu không nhớ Thu Văn là ai, đọc lại chương 24 nha)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.