Bẻ Em Không Thương Lượng

Chương 20



“Các người đang làm cái gì?” Lão thái thái đứng ở cách đó không xa, nhờ ánh nến mờ mờ, hoang mang nhìn hai người tựa tại cạnh cửa dây dưa cùng một chỗ.

Mà sau khi hai người cứng 0. 01 giây, lập tức tựa như tia chớp tách ra, như trẻ con làm sai chuyện, cúi đầu song song dựa vào tường đứng. . . . . .

Lão thái thái đi lên trước nhìn nhìn áo tắm sắp bung trên người Cảnh Nhiên, nhìn nhìn lại Trần Việt quần áo cũng không chỉnh tề, đột nhiên hai mắt trừng, khó có thể tin chỉ vào Trần Việt nói ra: “Trần Việt! Con thật sự là quá đáng, người ta ở nhà chúng ta làm khách, con không thành tâm chiêu đãi, còn tìm hắn đánh nhau! Con thực có tiền đồ a. . . . . .”

Nghe xong lời này, biểu lộ của hai người bị phạt đứng đồng thời bóp méo xuống, một người dùng sức chịu đựng cười, người khác thì bất lực nhìn trời.

Trần Việt đưa ánh mắt khinh thường âm thầm nhẹ nhàng thở ra, “Mẹ, muộn như vậy mẹ không ngủ được dậy làm gì? Con cùng hắn không có đánh nhau, chỉ là luận bàn.”

“Thật sự?” Lão thái thái bán tín bán nghi, quay đầu hỏi Cảnh Nhiên: “Tiểu Nhiên, nó nói là sự thật sao?”

Cảnh Nhiên âm thầm nén cười đến mức khó chịu, bị lão thái thái đột nhiên chỉ tên hỏi, thiếu chút nữa nín thở, “Khụ khụ. . . Dạ, chúng cháu chỉ là đang luận bàn kỹ thuật.” Kỹ thuật làm tình cũng là cần so tài a, cho nên cô ấy nói không sai!

“A, vậy cháu phải cẩn thận một chút, tiểu Việt rất lợi hại, đánh không thắng cháu liền nói cho bác biết, bác giúp cháu xử lý nó.” Lão thái thái hào khí ngất trời vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Không có, chúng cháu đều có đúng mực.” Nói sau kỹ thuật này hắn không thể thua bởi cô.

Trần Việt đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt rốt cục nhìn không được rồi, chen miệng nói: “Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?”

“A, đúng rồi, mẹ nghĩ có lẽ con không tìm thấy gối đầu và chăn, nên đến xem.” Lão thái thái nhìn nhìn trong phòng khách, “Hai người tìm được rồi?”

“Ừ, vậy bây giờ mẹ có thể đi ngủ.”

“Cả hai cũng đừng luận bàn nữa, tranh thủ thời gi¬an đi ngủ, hôm nay đều mệt mỏi cả ngày.” Lão thái thái hiền lành dặn dò một câu, liền xoay người trở về phòng.

Cảnh Nhiên thở dài một tiếng, lùi một bước nương đến trên tường sau lưng, ánh mắt nóng bỏng nhìn Trần Việt đứng ở một bên, trên người hắn bởi vì phản ứng kích tình bị lăn qua lăn lại vừa rồi, còn chưa có đều rút đi, y nguyên làm hắn xao động khó có thể bình an.

“Tôi đây đi ngủ.” Trần Việt cong khóe miệng, từ bên cạnh hắn đi qua, chuẩn bị trở về gi¬an phòng của mình.

Tại cô gặp thoáng qua trong nháy mắt, Cảnh Nhiên duỗi bàn tay to ra, bắt lấy tay của cô cũng một tay kéo cô về trong ngực, thấp giọng nói ra: “Đốt lửa rồi muốn chạy đi, không có cửa đâu.”

Trần Việt mắt lé cười nói: “Mẹ của tôi muốn chúng ta đi ngủ.”

Mắt như sao sáng, cười như thêu hoa, Cảnh Nhiên cảm thấy nhìn cô khoảng cách gần như vậy, chính mình rất dễ dàng tăng xông máu! Rõ ràng là bộ dạng rất trung tính, vì cái gì giờ này khắc này thoạt nhìn lại thiên kiều bá mị, câu người như thế?! Đây là ma lực của ái tình sao?

Dùng lực rất ít đem cô kéo vào phòng cho khách, trầm thấp nói: “Tôi không ngại phân một nửa giường cho cô.”

Tuy cảm giác hành vi của mình trở nên rất không thỏa, nhưng đã sớm có tình. Thân thể vội manh động, không cho phép cô cự tuyệt tình cảm mãnh liệt của hắn, bị ôm vào trong lồng ngực rắn chắc của hắn, hô hấp có thể ngửi được, tất cả đều là vị đàn ông dương cương của hắn, xông cô đến có chút choáng váng.

Ngày đó sấm sét động đến lửa đất lần nữa, trong phòng diễn dịch ra tới khúc nhạc tình cảm mãnh liệt, khiến cho gió lớn mưa rào ngoài phòng ảm đạm thất sắc. . .

Hôm nay ôn thuần của Trần Việt cực kỳ không chân thực, hồi tưởng đến vài lần đêm xuân trước, ngoại trừ hai lần cô uống rượu rất yên tĩnh ra, hai lần về sau cũng làm cho hắn thập phần chật vật.

Cho nên Trần Việt ngoan ngoãn nằm ở trên giường như vậy, làm cho hắn muốn làm gì thì làm, ngược lại làm cho hắn rất không an tâm. (chẳng lẽ hắn đã bị hung quen? 囧)

Lưu luyến trên môi non mỏng của cô, khi thì tham tiến vào hấp thu mật dịch trong miệng cô, chỉ là môi lưỡi dây dưa, thân thể sẽ hiện ra cảm giác tê dại mãnh liệt.

Hít một hơi thật sâu, bởi vì cô phối hợp, Cảnh Nhiên quyết định phải cẩn thận tiến hành tiền hí đến cùng, có lẽ cô nhất thời còn chưa cách nào yêu hắn, như vậy trước hết làm cho thân thể cô yêu hắn a, bởi vì hắn tin tưởng vững chắc, yêu tuyệt đối là làm được!

Nếu như Trần Việt có thể có thuật đọc tâm, biết rõ hắn vuốt ve là ý tưởng như vậy, nhất định sẽ không lưu tình chút nào một cước đạp hắn xuống dưới.

Nhục dục quả nhiên là một cái ma chướng, nó có thể làm cho người không thể khống chế mình mà càng muốn nhiều, càng làm cho người đơn giản quên tính hướng tồn tại, bởi vì khoái hoạt là chúa tể lớn nhất.

Sau khi tất cả dục vọng biến mất, hai người lẳng lặng yên nằm ở trên giường, vô lực phát ngốc.

“Trần Việt, cảm giác như vậy rất tuyệt a.” Không biết qua bao lâu, Cảnh Nhiên mới trầm thấp hỏi cô.

“Ừ. . . . . .” Không có bất kỳ tâm tình phập phồng, cô chỉ là nhàn nhạt lên tiếng.

“So với ở chung với phụ nữ, cảm giác tốt hơn nhiều a.” Hắn tiếp tục hỏi.

“Không thể so như vậy.” Trần Việt thở phào một cái, “Cảnh Nhiên, tôi và anh làm tình, chỉ là thuần túy đang theo đuổi khoái hoạt cảm thôi, ngoại trừ những điều này, không có nguyên nhân gì khác rồi, cho nên anh đừng nghĩ quá nhiều, bởi vì tôi yêu phụ nữ.”

Cảnh Nhiên không cho là đúng cười cười, không nói lời gì nữa, sau khi hai người kích tình, cô vội vàng nói ra lời phủi sạch quan hệ, cái này có thể nói rõ trong lòng cô loạn, có lẽ lúc này chính cô cũng không để ý rõ ý nghĩ của mình cũng không chừng.

Cho nên hắn nói cái gì cũng vô vị, chỉ cần cô có thể ở trên người hắn tìm được khoái hoạt là được, tối thiểu đây cũng là một cái thủ đoạn hắn có thể lấy ra lợi dụng. . .

Tại Trần Việt cho là hắn đã ngủ thì lại nghe đến tiếng nói trầm thấp của hắn: “Trần Việt, em thật ra là song tính luyến a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.