Bé Gái Mồ Côi

Chương 9: Chân tướng



Một năm trước, trong thành phố xảy ra một án giết người, hung thủ lại không bị trừng phạt theo pháp luật (*), bởi vì, hung thủ là người điên.

[1] 绳之以法 /shéng zhī yǐ fǎ/ là thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là đưa ra trước công lý (trừng phạt theo pháp luật). Trong raw, tác giả viết là 神之以法 /shén zhī yǐ fǎ/, có lẽ là khi gõ pinyin tác giả đã ghi thiếu chứ “g”.

Người điên không bị giam vào nhà tù, nhưng vẫn đang bị cầm tù, cô ta bị giam trong một căn phòng nhỏ tại bệnh viện tâm thần, mỗi tuần đều sẽ có một người đàn ông văn nhã đến thăm cô ta đúng giờ, nói với cô ta rất nhiều lời.

Có một lần trời mưa to, người đàn ông lại tới đúng giờ, bị các y tá trong bệnh viện nghị luận, một y tá trẻ nói: “Mưa lớn như vậy vẫn tới à, chồng cô ấy tốt với cô ấy quá đi. Cô ấy cũng bệnh thành như vậy rồi, còn vẫn luôn nhớ thương.”

Một y tá già khác nói: “Người đó không phải chồng của cô ta đâu. Các cô không biết à, cô ta là con giáp thứ 13 chen chân vào hôn nhân người ta đấy.”

“Hả?” Nhóm y tá trẻ hăng hái, nói: “Ngài mau kể xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Y tá già nói: “Tôi cũng là nghe đồn vậy. Cô gái này khi còn bé số khổ, từng đợi ở cô nhi viện, cô nghĩ cô nhi viện không có cha mẹ quản, có thể học tốt sao? Sau này lớn lên liền thành thiếu nữ bất lương, may mà có một nhân viên xã hội nữ rất tốt với cô ta, dạy bảo cô ta, bảo cô ta trở lại trường học, sau lại còn tìm cho cô ta một công việc tốt, đúng rồi, cô ta cũng là y tá đấy!”

“Hả? Là y tá á!”

“Đúng vậy! Dù sao sau đó, cô gái này đã được nhân viên xã hội nữ dẫn vào chính đạo. Ai biết, cô gái này có lẽ khi còn bé từng bị đả kích, tư tưởng không giống với người bình thường, cô ta cảm thấy nhân viên xã hội nữ cái gì cũng tốt nên cái gì cũng học nhân viên xã hội nữ. Học giọng điệu nói chuyện của nhân viên xã hội nữ, mua quần áo cũng mua giống quần áo của nhân viên xã hội nữ. Sau này, còn thích chồng của nhân viên xã hội nữ, lại sau đó nữa, cô ta vậy mà thật sự câu được chồng của nhân viên xã hội nữ, còn làm lớn bụng!”

“Hả? Cô gái này quá đáng vậy!” Một y tá trẻ kêu: “Đây không phải lấy oán trả ơn sao!”

Y tá già nói: “Còn chưa hết đâu, nhân viên xã hội nữ kia, cũng không biết có phải bởi vì không chịu nổi không, sau đó nhảy lầu chết rồi.”

“Hả?”

Y tá già nói tiếp: “Có lẽ là nhân viên xã hội nữ chết rồi, cô gái này bị kích thích, tinh thần thật sự xảy ra vấn đề, cô ta cho rằng người chết là chính cô ta, biến mình thành nhân viên xã hội nữ mà sống, chồng của nhân viên xã hội nữ, chính là người đàn ông kia. Anh ta là bác sĩ tâm lý đấy, nhưng bởi vì vẫn luôn không có con với nhân viên xã hội nữ, mà cô gái này mang thai, anh ta rất mong muốn đứa trẻ này, sợ uống thuốc có ảnh hưởng với đứa nhỏ, cho nên liền tùy người phụ nữ đó lên cơn. Ai biết sau đó, đứa nhỏ lớn thành hình rồi, vẫn mất. Các cô biết tại sao mất không?”

“Tại sao mất?”

“Cô gái đó không phải y tá à, hình như là lúc cô ta truyền nước biển ở bệnh viện, tự mình tiêm thuốc không tốt vào trong chai nước biển, để đứa bé chết ở trong bụng!”

Một y tá trẻ che miệng hô: “Cái gì? Biến thái vậy ư! Là con của cô ta đấy!”

Một y tá khác nói: “Cô ta bị bệnh tâm thần mà, không có tư duy bình thường. Có một lần bác sĩ chúng ta chữa trị cho cô ta, gây ngủ cô ta ấy, tôi nghe thấy cô ta hét to “Tại sao là con gái? Tại sao? Van cầu cô! Đừng vào trong bụng tôi!” Còn giương nanh múa vuốt nữa, rất đáng sợ!”

Y tá già gật đầu: “Sau đó không phải cô ta còn giết người sao! Người chết đó, là bạn thân của người đàn ông cô ta, một bác sĩ khoa phụ sản. Nghe nói lúc cô gái đó mang thai, là ở chỗ của bác sĩ đó truyền nước biển, cô ta thừa dịp lúc không có người trộm thuốc thêm vào trong nước biển. Cô ta cứ nghĩ rằng không ai nhìn thấy, ai ngờ bị camera của bệnh viện quay được. Bác sĩ quen biết người đàn ông của cô ta mà, nên không có vạch trần, chỉ nói cho người đàn ông của cô ta biết, không nghĩ tới bị cô ta nghe được, lúc ấy liền nổi điên, giết bác sĩ kia, người đàn ông của cô ta cũng bị thương, xém chút chết rồi!”

Y tá già nói đến đây thì bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì, người nhà của nữ bệnh nhân đó, không biết lúc nào đã đứng tại nơi hẻo lánh, không nói một lời nhìn bọn họ.

“Đi làm việc đi làm việc!” Y tá già ho khan vài tiếng, la hét che giấu.

Người đàn ông nhìn chằm chằm các y tá, nhìn thấy tản đi, mới chậm rãi rời khỏi.

Người đàn ông rời khỏi bệnh viện, mưa đúng lúc ngừng, anh ta mua một bó hoa, đi đến nghĩa địa.

Anh ta đặt bó hoa trước một tấm bia mộ, ngồi ở kia, nói một mình: “Tớ tới thăm cậu một chút. Tớ biết cậu vẫn luôn trách tớ. Lúc trước, cậu nói, y người y tâm, cũng đã bàn với tớ xong rồi, tốt nghiệp cùng nhau làm bác sĩ khoa tâm thần. Ai ngờ cuối cùng cậu lại đi làm bác sĩ khoa phụ sản. Cậu chưa từng nói vì sao, nhưng tớ biết, là bởi vì tớ và Hàn Lộ, cậu muốn tránh chúng tớ. Tớ biết cậu cũng thích Hàn Lộ, cậu không nghĩ ra vì sao tớ cái gì cũng không bằng cậu, cô ấy không chọn cậu mà lại chọn tớ, nhưng chúng ta là anh em, cho nên, cậu bỏ những thứ yêu thích. Tớ còn nhớ rõ lúc chúng tớ kết hôn, cậu nói giỡn với tớ rằng nhất định phải đối xử tốt với Hàn Lộ, nếu như không tốt, cậu sẽ không bỏ qua cho tớ! Mặc dù cậu cười nói với tớ, nhưng tớ hiểu rõ, cậu đang nói nghiêm túc! Sau đó, tớ đã có một ý nghĩ sai lầm [2] để tiểu Chi mang thai, Hàn Lộ cũng bởi vì chuyện này mà chết ngoài ý muốn. Tớ biết cậu rất thương tâm, nhưng xin cậu tin tưởng tớ, tớ vẫn luôn yêu Hàn Lộ, cô ấy chết rồi tớ càng khổ sở hơn cậu! Tớ chỉ là muốn một đứa bé, cậu biết mà, Hàn Lộ sợ sinh con, vẫn luôn nói cái gì mà đứa bé đi đến thế giới này là chịu khổ. Tớ lại khác, tớ luôn hi vọng có một đứa bé kế thừa huyết mạch của chính mình! Một người thân chân chính! Tớ cũng đã nói với cậu, chờ tiểu Chi sinh đứa bé xong tớ sẽ đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần mà! Tớ coi cậu là bạn, tin tưởng cậu như vậy, đem con của tớ giao cho cậu, cậu ngược lại phát hiện tiểu Chi trộm thuốc xổ vậy mà không ngăn cản, chờ đứa bé trong bụng thành tử thai mới cầm băng ghi hình đến cho tớ xem! Muốn tớ xử lý tiểu Chi?! Cậu không cảm thấy cậu tàn nhẫn sao? Tiểu Chi là bệnh nhân, không thể khống chế chính mình! Mà cậu là người bình thường đấy!  Cậu nhìn một bệnh nhân lần lượt hạ độc với chính mình cũng không ngăn cản, không phải chính là hung thủ gián tiếp sao? Nói thật khi đó tớ đúng là hận cậu, nhưng tớ không đối với cậu như vậy, bởi vì chung quy tớ không có cách nào ra tay với anh em! Nhưng cậu thì sao? Tớ không xử lý tiểu Chi, cậu vậy mà thiết kế để tiểu Chi tới giết tớ! Chiêu mượn dao giết người này của cậu rất hay, tiểu Chi thỉnh thoảng sẽ có ảo giác, nói chuyện không rõ không ràng, khiến cho tớ không phân rõ lời nào cô ấy nói là thật, lời nào căn bản chưa từng xảy ra. Cho tới hôm nay, tớ nghe được các y tá trong bệnh viện nói chuyện mới hoàn toàn nghĩ thông suốt mưu kế của cậu, nghĩ thông suốt những điểm mà tiểu Chi đã từng lặp đi lặp lại nhắc đến về sự nghi ngờ của cô ấy đối với tớ: Nhìn thấy tớ giết cậu, thời gian mà tớ nói không khớp với thời gian cô ấy nhìn thấy, còn có kẹp tăm được phát hiện trong ổ khóa! —— Là cậu thôi miên tiểu Chi! Mặc dù sau này cậu làm bác sĩ khoa phụ sản, nhưng trước đây rất lâu cậu đã có có hứng thú với thôi miên, hơn nữa từ lâu thuật thôi miên của cậu đã tốt hơn tớ rất nhiều, thành công hơn tớ! Là cậu để tiểu Chi nghĩ rằng tớ muốn giết cậu! Sau khi tớ trở về, cậu đã làm thôi miên xong, nên đã bật thốt lên đi trước. Trước khi tớ về cậu đã sớm mở điều hòa, khiến cho tiểu Chi tỉnh dậy với khuôn mặt đỏ bừng, người bồn chồn, tớ nhìn bộ dáng của cô ấy như vậy, nhất định sẽ đi rót nước cho cô ấy. Sau đó tớ phát hiện hết nước, trong phích nước cũng không có nước, thật ra đây đều là cậu đã sớm chuẩn bị xong. Cuối cùng, tớ phát hiện cậu đặt mâm đựng trái cây ở trong phòng khách, còn có một cây dao gọt trái cây thật dài! Một màn này bị tiểu Chi nhìn thấy, cô ấy là bệnh nhân, lại từng bị thôi miên, thần kinh vốn khẩn trương, khi cô ấy phát hiện ra rất nhiều cái gọi là điểm đáng ngờ mà cậu đã trù tính từ trước, cô ấy đương nhiên liền coi tớ thành hung thủ giết người! Hơn nữa, còn cầm đao muốn gây bất lợi cho cô ấy! Cô ấy muốn tự cứu, thế là trước đó cậu đã để cây kéo vào trong phòng ngủ! Cậu rất hiểu rõ tớ, cũng từng cẩn thận phân tích tiểu Chi, cậu có thể nghĩ ra được mỗi một bước có thể xảy ra sau khi cậu đi, ngay cả dây điện thoại cậu cũng cắt, sau đó chờ ở bên ngoài, chờ tiểu Chi mắc câu! Sau đó thuyết phục cô ấy đến giết chết tớ! Cậu mong chứng kiến, tớ tận mắt nhìn người phụ nữ tớ thích và bảo vệ giết chính tớ!

[2] 一念之差 /yīniànzhīchā/: Nhất niệm chi sai, nghĩa là nghĩ sai thì hỏng hết (ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng)

Người đàn ông nói: “Tớ đều nói đúng, đúng không? Có thể thấy được, tớ cũng hiểu rõ cậu. Tớ biết cậu làm như vậy, cũng là vì giúp Hàn Lộ báo thù! Tớ có thể hiểu được, nhưng tớ không thể tiếp nhận! Cậu có biết tớ đã khó khăn như thế nào mới có thể sống đến hôm nay không? Cậu có biết tớ yêu mạng mình cỡ nào không? Cậu không phải bị bọn buôn người nuôi lớn, cho nên cậu mãi mãi cũng sẽ không hiểu điều này! Cho nên, Trần Kỳ, cậu không thể trách tớ, không thể!”

Nói đến đây tâm tình của người đàn ông đã rất kích động, các đường gân trên mặt lộ ra, vẻ mặt văn nhã đều mất hết.

“Kim Bác Sinh!” Lúc này, bỗng nhiên có người gọi anh ta, người đàn ông dịu đi vẻ mặt, quay đầu —— là hai cảnh sát.

“Lại là các anh?” Kim Bác Sinh nói: “Lại là tìm tôi đi điều tra? Những chuyện trưởng thành cũ rích ấy, còn muốn tôi lặp lại mấy lần?”

Cảnh sát nở nụ cười với anh ta, nói: “Hôm nay cũng không phải chỉ mời anh đi điều tra, chúng tôi đã tìm được chứng cứ năm đó anh giết người phóng hỏa.” Sau đó tay lắc tay một cái, lấy ra một bộ còng tay.

Kim Bác Sinh bị còng lại.

Lúc bị mang đi, anh ta quay đầu, nói: “Trần Kỳ, đây cũng là cậu làm, đúng không? Được, mặc dù cậu chết rồi, nhưng cậu vẫn thắng. Cậu vì Hàn Lộ báo thù.”

Còn nói: “Lộ Lộ, thật ra, anh đã sớm nghĩ tới có lẽ sẽ có một ngày như vậy, anh cũng không thể tiếp tục đến thăm em. Cho nên, anh đã chôn cất Trần Kỳ ở bên cạnh em, các người, làm bạn đi.”

Sau đó, trịnh trọng cúi đầu, khom người bái phần mộ bên cạnh Trần Kỳ.

Kim Bác Sinh bị áp lên xe cảnh sát, trước khi lên xe anh ta nhìn thoáng qua phương Tây, đó là hướng bệnh viện tâm thần, nhưng những gì anh ta thấy trong mắt mình, chỉ là cảnh chiều hoàng hôn hiu quạnh khi mặt trời lặn ở phía tây.

Ngay tại lúc đó, người phụ nữ trong bệnh viện tâm thần, cũng ghé vào trên khung cửa sổ sắt nhỏ ngắm mặt trời lặn.

“Trời sắp tối rồi.” Cô ta tự nhủ.

Lại “A” một tiếng kêu nhỏ, người phụ nữ đi đi lại lại không yên: “Chị ấy sắp quay về rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

“Tôi rất sợ chị ấy, tôi không có lợi hại như chị ấy, tôi sẽ bị chị ấy đánh!” Người phụ nữ ôm lấy thân thể của mình ngồi xổm trên mặt đất.

Bỗng nhiên, cô ta lại lập tức đứng lên, nhìn xuống trên mặt đất, vẻ mặt khinh thường: “Nhìn thấy khuôn mặt tàn tạ này của mày tao liền muốn đánh mày!”

Còn nói: “Căn phòng nhỏ như vậy, một mình tao ở còn không đủ chỗ, sao mày còn muốn vào ở nữa? Đây là chỗ của tao mày hiểu không? Chỗ của tao! Sao, còn dám khóc? Lần trước cũng bởi vì mày khóc, làm hại tao cũng tiến vào phòng tối! Đều là mày hại, mày cái đồ yêu tinh hại người!”

Nói xong liền dùng sức đạp vào không khí!

“Chị tiểu Chi! Đừng đánh tôi! Van xin chị đừng đánh tôi!” Người phụ nữ bỗng nhiên lại ngã nhào xuống đất, ôm đầu, khóc ồ lên.

“Ở đây tao quyết định, trừ phi mày có thể biến thành tao! Nếu không, mày sẽ phải bị đánh!” Người phụ nữ lại đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn trên mặt đất, hung dữ nói: “Nếu mày dám cáo trạng, tao liền vứt mày xuống cống thoát nước, giống như lần đó ném mèo con xuống đó, để mày chết ở trong đó! Cả khuôn mặt đều mục nát!”

“Chậc chậc chậc…” Bên ngoài cửa y tá trẻ lắc đầu với y tá già, nói: “Cô ta đang làm gì vậy? Một người đóng hai vai à?” 

Y tá già nói: “Loại chuyện này chỉ xuất hiện sau khi cô ta nhập viện, bác sĩ cũng đang quan sát, trên bệnh án đưa tới không có tiền sử này, đúng là rất đáng sợ.”

Nói xong lôi kéo y tá trẻ đi tới đằng trước, sau khi hai người đi khỏi, trên cửa xuất hiện tên người bệnh bị che khuất —— Lý Thu.

~ HOÀN TOÀN VĂN ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.