Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 31: 31: Chương 30





Trong ngự thư phòng, dưới ánh nến, căn phòng sáng trưng.

Ngụy Uyên đặt bút trong tay xuống, xoay xoay cổ tay cho hết tê.

Ánh mắt rơi vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, là một mảnh trăng tròn vành vạnh.

Ánh mắt hơi lay chuyển, Ngụy Uyên liền vẫy lui người hầu, cung nữ thủ đèn cùng đám người nội giám đi.

Ngoài cửa sổ là bóng cỏ cây, không bao lâu liền có nửa cái đầu ló ra, hai tay khum lại trên miệng gọi khẽ: "Nhị ca nhị ca..."
Ánh mắt Ngụy Uyên dần dần thích ứng, đứng dậy tiến đến, cách cửa sổ ôm lấy người trên bụi cỏ đứng dậy, giả vờ cả giận nói: "Lại nghịch ngợm, vào bằng cách nào?"
Khuỷu tay Diệp Đinh chống trên cửa sổ, chống cằm cười nhẹ: "Chuồn vào."
Ở trên đầu Diệp Đinh, Ngụy Uyên không nặng không nhẹ vỗ một cái: "Thật là, sao lại không đi bằng cửa chính, nhỡ đâu bị thị vệ canh phòng làm thương thì sao."
Diệp Đinh khoát tay áo: "Không muốn đưa thẻ bài."
Nếu như muốn thấy nhị ca còn phải đợi thông truyền nửa ngày, còn không bằng trực tiếp mạo hiểm xông vào còn nhanh hơn.

Ngụy Uyên nắm chặt tay Diệp Đinh, kéo hắn vô.

Diệp Đinh xoay người từ cửa sổ nhảy vào, vung tay lên dập tắt ánh nến trên bàn.

Ngụy Uyên cảm thấy trên người bị đè nặng, cả người Diệp Đinh đã nhào vào lồng ngực.

"Vu Nhược." Ngụy Uyên bắt lấy hai tay, ôm chặt người trong lòng.


Diệp Đinh vòng lấy cổ Ngụy Uyên, trên dưới cọ xát một vòng, vô cùng hưởng thụ đặt cằm lên đầu vai y, thở dài một tiếng.

Hzz, thật sự rất nhớ rất nhớ nhị ca.

Ngụy Uyên ôm người trong ngực một hồi, giọng nói giảm đi mấy phần nhiệt, nói: "Đi đâu chơi?"
Diệp Đinh khẽ giật mình, lập tức nói: "Trên đường cái..."
Ngụy Uyên lạnh lùng nói: "Cả người toàn mùi son phấn."
Diệp Đinh dứt khoát nhắm mắt lại, không đáp.

Ngụy Uyên xách người trong ngực ra, cau mày hỏi: "Tìm ai?"
Diệp Đinh lẩm bẩm hai tiếng, hàm hồ nói: "Không có..."
"Hoa Giải Ngữ hay Ngọc Sinh Hương." (Raph: Cả hai =)))))
Diệp Đinh lại nhào trở về ôm lấy cổ Ngụy Uyên: "Ôn chuyện, ôn chuyện mà thôi..."
Đáy lòng Ngụy Uyên có mấy phần ghen tuông, năm đó chính là như thế, nhìn hắn mỗi ngày ăn chơi đàng điếm, bây giờ hai người con cũng có rồi, vừa về sao đã lại chạy đến chỗ kia.

Diệp Đinh dụi dụi mắt, che miệng ngáp một cái: "Nhị ca đừng nóng giận, thật đó chỉ nói chuyện thôi, có vài chuyện muốn hỏi Ngọc nương...!Đừng..."
Lời còn chưa dứt, cả người Diệp Đinh bịch một tiếng bị ngăn ở giữa mặt bàn.

Sau lưng đụng phải mép bàn, Diệp Đinh kêu lên một tiếng đau đớn, chưa kịp mở miệng kêu đau thì răng môi đã bị chặn lại.

Đôi môi nóng rực quấn quýt lẫn nhau, răng bị lưỡi cạy mở từng chút, từng phân từng phân bị chiếm cứ cùng cướp đoạt.

Rất lâu rồi chưa thân mật cùng nhau, một lần nữa thân mật, dù là Ngụy Uyên hay Diệp Đinh đều có chút không giữ được mình.

Diệp Đinh một tay vòng ra đặt sau thắt lưng, một tay ôm chặt cổ Ngụy Uyên, cố gắng ngẩng cao đầu nghênh đón.

Trong bóng đêm ngự thư phòng vẫn còn nồng đậm mùi mực, khung cửa sổ rộng mở khiến ánh trăng chiếu rọi khắp căn phòng, gió đêm thổi qua lật mở tấu chương kêu xoàn xoạt.

Hai tay Diệp Đinh chống ở mép bàn, đầu ngón tay xiết chặt đường vân tinh tế trên bàn, cánh tay hơi run lên.

Tay Ngụy Uyên vòng qua lưng của hắn, một tay chống đỡ ở sau đầu hắn, càng hôn sâu hơn, đầu lưỡi quét qua vòm họng, ép hắn không còn chỗ trốn.

Đúng lúc phản xạ muốn nôn khan thì Ngụy Uyên rời khỏi trước một bước cho hắn thời gian thở dốc.

Chỉ là một cái hôn sâu đã làm cho thân thể Diệp Đinh mềm nhũn, rất là có dáng dấp thua trận vẫy cờ trắng đầu hàng.

Hắn che lại bụng dưới, tiếng thở dốc càng nặng nhọc phát ra.

Thân thể trong lúc mang thai không thể tự mình khống chế, mẫn cảm đến rối tinh rối mù không chịu nổi hai ba lượt châm ngòi.


Tiếng nước giữa răng môi quấn lấy nhau khiến lòng người tê dại cùng mềm mại, Diệp Đinh bỏ ra chút lý trí bảo vệ bụng, mỗi khi Nguỵ Uyên chạm đến eo, hắn đều giống như lơ đãng mà vuốt ve.

Nếu tính ra đã hai ba tháng Ngụy Uyên không chạm qua Diệp Đinh, trong đầu óc cũng nhớ nhung vô cùng, đè ép chút ghen tuông xuống đặt người lên trên bàn, giơ tay cởi xuống áo bào phiền phức.

Áo choàng dài tay bằng gấm bị đẩy đến cánh tay, Diệp ĐInh nửa người trên lõa lồ dứt khoát ngồi trên mép bàn, hai tay chống sau lưng, hơi nghiêng về phía sau.

Ngụy Uyên cởi quần lót của Diệp Đinh ra, thăm dò vào nơi ngày nhớ đêm mong.

Cứ thế tìm tòi mới liền biết đối phương đã không thể chờ được nữa.

Con đường nhỏ nối tới nơi thâm u, tựa như đóa sen đầu hạ, non mềm đẫm nước, ngón tay mân mê lá sen, dọc theo nếp uốn mềm mại, bất chợt phủ lên xoa nắn, chợt thấy đóa sen ứa nước, đôi ba lần rơi xuống lá sen.

Ngẩng đầu nhìn Diệp Đinh, mơ hồ có thể nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn liên tục rơi, chảy dọc theo khuôn mặt rơi xuống chiếc cằm tinh xảo, ướt át không thể ngừng.

Lông mày Diệp Đinh nhíu lại, lông mi cong dài không ngừng rung động, răng cắn môi dưới, khó nhọc nói: "Nhị ca, cẩn thận với ta một chút..."
Bộ dạng như vậy càng thêm mê người.

Kẽ răng Ngụy Uyên hít một ngụm khí lạnh, đầu óc ong ong, ép cả người lên bàn, cắn xé liếm láp cái cổ của Diệp Đinh.

Ghen tuông phủ kín tầm mắt, dường như muốn đặt người vào trong nồi, lật qua lật lại, xào hấp chưng nấu, thẳng đến khi người trong ngực nóng như lửa, chưa xong thì chưa bỏ cuộc.

Nghiên mực rơi, giá bút đổ, chặn giấy vỡ toang, tấu chương bay đầy đất.

Trong đầu Diệp Đinh lo lắng đứa nhỏ trong bụng, cả người đẫm xuân thủy nhưng chỉ chực trốn tránh, trốn đến mức Ngụy Uyên cảm thấy bực, nhịn không được ngăn người lại mấy lần.

Đầu óc Diệp Đinh hơi mơ màng, thật sự vài lần động thủ với Ngụy Uyên, bàn cũng lật, chén nước cũng đập bể.

Tình dục đến cao trào, tiếng rên rỉ của Diệp Đinh cũng đã có vài phần thảm thiết, sợ tới mức cả người hắn run lên.


Cũng không biết gọi bao nhiêu câu nhị ca, bao nhiêu lần xin tha, đến cuối cùng Diệp Đinh buông tay ra khuôn mặt đã ướt sũng không biết là mồ hôi hay nước mắt.

Ngụy Uyên ăn no, dịu dàng hôn toàn bộ người, dùng áo choàng bọc kín, ôm vào trong ngực an ủi.

Một tay Diệp Đinh đặt ở trên bụng, trên người đau dữ dội, vừa mệt vừa mỏi hai mắt chỉ muốn díp lại ngủ đến bất tỉnh.

Đợi tới khi tỉnh táo trở lại, giọng khàn khàn nén giận oán trách nhị ca không thương hắn.

Ngụy Uyên hôn lên tai hắn, nói: "Vu Nhược, ở lại đây đi, Nha Nhi đang ê a học nói, ngươi ở đây dạy nó gọi ngươi cha."
Đầu ngón tay Diệp Đinh run lên, trong mắt có chút mệt mỏi.

Làm sao hắn không muốn lưu lại cho được, sớm chiều cùng nhị ca bên nhau, ngày ngày đều bên cạnh con mình.

Mỗi lần vội vàng đến đây chỉ có thể ghé vào thân mật với Nha Nhi được một lát, trong lòng có bao nhiêu không nỡ, chỉ một mình hắn tự biết.

Suy nghĩ nửa ngày, Diệp Đinh vẫn khó nhọc nói: "Chờ thêm chút...!chờ sau khi nhị ca đăng cơ, dù sao cũng không thiệt mấy ngày này."
Đại điển đăng cơ phải nửa tháng sau, đến lúc đó thì tất cả cũng sẽ kết thúc, cũng không sợ nháo ra chuyện gì nữa.

Ngụy Uyên thấp giọng thở dài: "Được, lúc đó nhị ca sẽ chiếu cáo thiên hạ, phong ngươi làm hậu."
Diệp Đinh nhắm mắt, ưng thuận đáp lại, sau đó che bụng ngủ thật say..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.