Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 43: 43: Chương 42





Cuối hè qua hai trận mưa, thời tiết bắt đầu mát mẻ dần.

Sau khi Diệp Đinh tỉnh lại thân thể vẫn luôn không tốt lên, ngủ ba năm ngày mới có thể tỉnh lại một lần, mỗi lần thanh tỉnh cũng chỉ được một khắc rồi ngủ say.

Nhiều khi Ngụy Uyên không kịp nói mấy câu với hắn, chỉ có thể cố hỏi hắn mấy lời như có chỗ nào không thoải mái hay không, có điều Diệp Đinh chắc cũng chẳng nghe rõ lắm, gật đầu qua loa một cái rồi mệt mỏi nhắm mắt thiếp đi.

Tình trạng như vậy kéo dài đứt quãng hơn nửa tháng, Diệp Đinh cũng ngày một tốt hơn.

Có một ngày Ngụy Uyên hạ triều, nhìn thấy Diệp Đinh ngồi trên giường vui vẻ cùng Nha Nhi chơi đùa.

Nha Nhi sớm đã biết bò biết chơi, nhìn thấy cha cũng không sợ lạ người, vui vẻ bò quanh hắn.

Thân thể Diệp Đinh nặng nề không thể thoải mái ôm bé, chỉ có thể nhìn bé bò loạn khắp giường.

Cái tuổi này của Nha Nhi chính là dùng miệng đánh giá tất cả mọi thứ, trông thấy cái gì trước tiên cũng bỏ vào trong miệng gặm, nhìn thấy trước bụng cha thật to, tròn trịa khác mọi người liền tràn đầy hiếu kỳ bổ nhào qua, ôm một cái, gặm một cái.

Gần đây Diệp Đinh thai động càng nhiều, Nha Nhi vừa mới ôm lấy, khuôn mặt nhỏ vừa kề sát trên bụng mềm liền bị bên trong đạp cho một cái.

"A...?" Nha Nhi không thể ngờ tới quả bóng to to trước người cha thế mà lại động, cơ thể nhỏ mập mạp bị giật mình liền lùi lại.

Diệp Đinh cười sung sướng vỗ giường, chặn ngang hài tử ôm lên hôn hai cái.

Ngụy Uyên vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh Diệp Đinh ôm hài tử đặt lên bụng, bị dọa đến mức từ ba bước thành hai bước đi qua ôm lấy Nha Nhi.

Diệp Đinh thấy Ngụy Uyên bước vào, đôi mắt cong cong gọi: "Nhị ca!"
Mắt Ngụy Uyên nóng lên suýt nữa rơi lệ.


Trải qua mấy ngày nay trái tim y giống như bị đặt trên lửa giày vò, hun cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, hun tất cả áy náy cùng đau lòng đều khắc sâu vào cốt tủy không thể phá hủy.

Một tiếng nhị ca đã lâu không nghe tựa như vén lên tầng tầng mây đen thấy được trăng sáng, làm cho y bắt đầu nhìn thấy hi vọng.

Nha Nhi đang chơi vô cùng vui vẻ bỗng nhiên bị ôm đi, có chút bất mãn liền phồng cái miệng nhỏ lên chực khóc.

Diệp Đinh thấy được liền đưa tay ra đón: "Ngoan Nha Nhi không khóc không khóc, cha ôm một cái."
Ngụy Uyên không trả lại Nha Nhi cho Diệp Đinh, nhẹ nhàng ôm ôm rồi vỗ về, thấp giọng dỗ hai câu rồi giao cho cung nhân đứng bên cạnh: "Đi tìm nhũ mẫu, thái tử nên uống sữa rồi."
Cung nhân hạ thấp người, ôm thái tử nhỏ ra ngoài.

Diệp Đinh trơ mắt nhìn cung nhân đi xa, mãi đến khi không còn thấy rõ mới buồn bã quay đầu lại.

Ngụy Uyên sờ lên trán hắn, thở dài nói: "Nha Nhi còn quá nhỏ chơi không biết nặng nhẹ, lỡ đâu đụng vào ngươi thì biết làm sao."
"Nó có bao nhiêu sức chứ." Diệp Đinh dựa người về phía sau, tay nhéo nhéo mi tâm có chút không vui.

Ngụy Uyên nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Diệp Đinh: "Bây giờ ngươi một chút cũng không được lơ là, chờ ngươi bình an sinh hai nhóc nghịch ngợm này ra, đến lúc đó mỗi ngày ngươi muốn ôm Nha Nhi đều được.

Nhắc tới hai hài tử trong bụng, sắc mặt Diệp Đinh mới tốt hơn chút, đưa tay sờ bụng, cười nói: "Chỉ sợ đến lúc đó muốn ôm cũng ko được."
Ngụy Uyên cúi người hôn trán hắn: "Ôm được, để ngươi ôm hai đứa, nhị ca ôm một đứa."
Diệp Đinh tưởng tượng đến hình ảnh kia khó chịu còn sót lại trong lòng cũng biến mất, vui vẻ vòng tay qua cổ Ngụy Uyên: "Được được được."
Thời gian Diệp Đinh nói chuyện cùng Ngụy Uyên không dài, thường xuyên đang nói chuyện thì câu tiếp theo đã nhắm mắt ngủ mất.

Ngụy Uyên ngồi bên cạnh ngắm hắn ngủ, đắp kín chăn cho hắn mới gọi cung nhân mang tấu chương vào.

Đèn đuốc sáng trưng, chiếu lên khuôn mặt thâm trầm của Ngụy Uyên.


Cách đó không xa là Diệp Đinh đang say sưa ngủ.

Bấc đèn cắt ba lượt, tiếng cồng vang ba hồi, Ngụy Uyên mới thả bút chu sa dùng để phê duyệt tấu chương xuống, tiện tay triệu cung nhân hầu hạ rửa mặt xong xuôi mới nằm xuống bên cạnh Diệp Đinh, nhẹ nhàng ôm người vào lòng.

.

Truyện Mỹ Thực
Dạo gần đây Ngụy Uyên thường nghĩ, có thể ôm hắn vào lòng, có thể nằm chung chăn gối, có thể nhìn khuôn mặt ngay trong gang tấc đã là ân huệ cực lớn mà ông trời ban cho y.

...!
Đến cuối tháng, thời tiết đã hoàn toàn trở nên mát mẻ, hoa hải đường bên ngoài tẩm điện đã nở rồi tàn, chung quy đều là hồng phai xanh thắm.

Thân thể Diệp Đinh cũng đã khởi sắc, qua mấy tháng này chưa từng bị đau đớn co thắt.

Diệp Đinh nhìn khí sắc Diệp Đinh đã tốt hơn trong lòng cũng thoải mái nhiều, mỗi ngày ngoại trừ vào triều liền một tấc không rời canh giữ bên cạnh Diệp Đinh.

Chỉ tiếc, Diệp Đinh trước giờ là người có chút sức lực liền vui vẻ tìm chỗ để phát tiết, thực sự là nằm không nổi.

Mới đầu Ngụy Uyên còn có thể chọn vài việc xảy ra lúc trước kể cho Diệp Đinh nghe.

Ví dụ như đám người trong Phi Hồng quân sắp đằng chân lân đằng đầu.

Ngụy Uyên một bên thổi nguội thuốc Đông y đút cho Diệp Đinh, một bên chậm rãi nói: "Tính tình Giám sát ngự sử cùng mấy đại thần vừa thối vừa cứng nhắc, chịu đánh mấy lần mới dừng lại, vốn không có việc cũng bị bọn họ nháo ra có việc, đương nhiên là cắn Phi Hồng quân mãi không thả."
Diệp Đinh nghe xong tức giận vỗ đùi mắng: "Đám người Cố Dương đúng là làm càn!"
Làm tốt lắm!
"Yên tâm đi nhị ca, chờ lần sau gặp ta nhất định sẽ giáo dục tốt bọn họ!"

Cũng không biết trước khi đánh người phải trùm bao tải! Một bao tải là được, đánh xong liền trốn, trốn không được thì có chết cũng không nhận, xảy ra chuyện bản tướng quân che chở mấy người ai có thể dám động bọn họ chứ?
Bộ dạng Diệp Đinh giờ chỉ hận rèn sắt không thành thép, khiến Ngụy Uyên không nhịn được sửng sốt, nếu không phải hiểu rất rõ Diệp Đinh chỉ sợ sẽ nghĩ hắn đang đau lòng nhức óc vì phải xem xét lại kỷ luật của Phi Hồng quân.

Từ lúc Diệp Đinh tỉnh lại, Ngụy Uyên coi hắn như lưu ly mà bảo vệ, sợ đụng một chút liền vỡ.

Nhưng Diệp Đinh không phải là người có thể yên tĩnh ở một chỗ, nằm mấy tháng xương cốt đều đã tê liệt.

Cả ngày không còn sức lực để la hét, buồn bực đến phát hoảng.

Ngụy Uyên không cho phép hắn ra ngoài, nhìn thấy hắn động đậy hai cái liền đi theo nơm nớp lo sợ.

Diệp Đinh mệt mỏi nằm ở trên giường, nhìn Ngụy Uyên thì thầm: "Ca, ta hiện tại khác với cá ướp muối chỗ nào hả?"
"Cá ướp muối con mẹ nó còn có thể lật mình đấy." Diệp Đinh sờ sờ bụng nhô cao, trong lòng rất phiền.

Ngụy Uyên mắt điếc tai ngơ, đút vào miệng Diệp Đinh một thìa thuốc.

Diệp Đinh nhìn nhị ca chết cũng ko nguyện ý cho hắn ra khỏi phòng, xin xỏ làm nũng mấy ngày không có kết quả đành phải nằm ở trên giường buồn bã nói: "Nhị ca, ngươi đã nghe qua câu, con thỏ mà quá tịch mịnh thì sẽ chết chưa..."
Ngụy Uyên:...!
Đợi đến khi mỗi lần Ngụy Uyên hạ triều, Diệp Đinh liền dựa má vào khung cửa sổ ngóng, giọng nói bay bay: "Hôm nay thời tiết thật đẹp, thật ra cũng không phải rất muốn ra ngoài chơi..."
Một chút cũng không muốn ra ngoài chơi, một chút cũng không muốn, không muốn chút nào...!Hu u...!
Ngụy Uyên đỡ trán thở dài một tiếng, đỡ hắn từ trên giường ngồi dậy, đưa tay đỡ dưới bụng của hắn vì sợ đứa nhỏ rơi xuống quá nhanh, những ngày này còn không khuyến khích để Diệp Đinh ngồi.

Cũng khó trách Diệp Đinh khó chịu đến vậy, dù sao tính tình hắn trước giờ đều luôn bay nhảy.

"Nhị ca dìu ngươi ra ngoài đi dạo, nhưng ngươi không được cậy mạnh, mệt thì quay trở lại." Ngụy Uyên phủ thêm áo choàng cho Diệp Đinh, tiện tay buộc tóc lại, nhìn hắn lộ ra gương mặt gầy gò lại xinh đẹp.

Diệp Đinh liên tục gật đầu, vui vẻ ôm lấy Ngụy Uyên: "Đều nghe nhị ca!"
Ngụy Uyên vòng tay ra sau lưng Diệp Đinh, một tay đỡ bụng hắn, Diệp Đinh cũng không dám lơ là, cẩn thận mượn lực đứng dậy.

Nhưng thân thể nằm mấy tháng mềm nhũn vô lực, hai chân vừa chạm xuống đất liền bủn rủn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.


Cánh tay Ngụy Uyên nắm chặt, vững vàng đỡ lấy hắn: "Có được không?"
Diệp Đinh hơi gật đầu, chậm rãi hít một hơi, tình huống thân thể so với hắn nghĩ còn tệ hơn, trọng lượng của song thai quả thật không phải đùa.

Diệp Đinh miễn cưỡng nhếch eo lên, chỉ cảm thấy xương cốt sau lưng bị ép đến kêu kẽo kẹt, đau đớn từ cột sống truyền khắp cơ thể.

Ước chừng là hai tiểu tử kia đã quen với việc cha nằm yên, cử động bất chợt khiến bọn nó trong bụng sợ hãi xoay người đá.

Môi Diệp Đinh đều đã trắng bệch, mồ hôi lạnh men theo gương mặt trượt xuống, toàn bộ trọng lượng trên cơ thể đều chuyển qua người Ngụy Uyên, nhịn nửa ngày không chịu được liền nhăn mày rên rỉ ra tiếng.

Ngụy Uyên vội dừng bước: "Trong bụng khó chịu sao? Nhị ca ôm ngươi về nghỉ."
Diệp Đinh khoát tay áo, hơi thở đứt quãng: "Nhị ca đừng nhúc nhích, để ta dựa vào một lát...!Ta dừng lại thì tốt rồi...Lập tức sẽ tốt, ngươi đừng nhúc nhích..."
Ngụy Uyên đau lòng lau mồ hôi trên trán cho hắn, đỡ hắn đứng đó một lúc lâu.

Diệp Đinh trì hoãn ở đây thở một hơi, miễn cưỡng cười với Ngụy Uyên: "Hai tiểu tử này thật ghê gớm."
Ngụy Uyên thấy dáng vẻ miễn cưỡng vui cười của hắn càng đau lòng hơn.

Khoảng cách mới chỉ từ tẩm điện đến trước cửa, một chút khoảng cách như vậy Diệp Đinh vừa đi vừa nghỉ, mất sức hồi lâu.

Trên lưng mồ hôi ướt sũng rốt cuộc cũng đến cửa điện, khoảnh khắc bước ra ngoài, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn kinh ngạc.

Không có thềm đá cẩm thạch, không có gạch ngói xanh, không có tay vịn hành lang, trên mặt đất khắp nơi là cỏ linh lăng, cỏ xanh nối tiếp một đường, thậm chí có cảm giác rộng mênh mông.

Lác đác lại có mấy bông hoa dại bên trong, bị gió thổi bay bay, lông vũ của chim chóc bay quanh trên tòa cung điện, gió mát cùng hương thơm nhàn nhạt.

Diệp Đinh mở mắt to nhìn phong cảnh riêng trước điện, không nhịn được nắm chặt tay Ngụy Uyên, nửa ngày vui vẻ nói: "Nhị ca nhị ca! Ta có thể nuôi thỏ ở đây không?"
Ngụy Uyên cười xoa xoa đầu hắn: "Có thể."
Đáy mắt Diệp Đinh còn vui vẻ hơn: "Nhị ca nhị ca! Ta có thể chăm tuấn mã ở đây sao?"
"Có thể."
Diệp Đinh càng vui vẻ hơn, hưng phấn không thôi nói: "Nhị ca nhị ca! Ta có thể..."
"Có thể có thể, Vu Nhược muốn nuôi cái gì đều có thể." Ngụy Uyên ôm người vào lòng thật chặt, nhìn thấy bộ dáng cả khuôn mặt tràn ngập ý cười của hắn, trong lòng mềm mại như nước..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.