Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 10: Phong ba



Chu Huyên hành động cũng thật nhanh, năm ngày sau liền sắp xếp người ổn thỏa, dự định vào đêm lễ Thượng Nguyên, Thành đế tại phía trên cửa cung ngắm hoa đăng, cùng dân chúng chung vui, chính là thời điểm ra tay tốt nhất.

Tuyên đế lén tính toán một hồi, cũng thấy ngày này không sai. Đêm Thượng Nguyên người đông chen lấn, hai bên cửa cung còn có ngọn núi giả, bày ra đủ loại hoa đăng, triều đình cùng dân chúng đều vui mừng. Khi đó nhiều người khó tránh khỏi hỗn tạp, thích khách ra tay một kiếm chuẩn xác xong liền lẫn vào đám đông mà đào tẩu. Nếu thích khách ra tay không thành công, Chu Huyên liền lấy cớ truy bắt thổ phỉ loạn đảng mà mang binh tiến vào, thừa cơ bắn chết Thành đế rồi giá họa cho loạn thần tặc tử.

Mà hắn lúc ấy tất nhiên là đứng cùng Thành đế phía trên cửa cung, cũng không ai sẽ hoài nghi hắn, người sắp sửa được sắc lập làm thái tử, có ý định mưu hại Hoàng đế.

Chỉ là kế hoạch của bọn họ tuy rằng hoàn hảo, nhưng giữa đường lại nhảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Tại buổi thượng triều đầu tiên sau trừ tịch, Tông Chính tự khanh Hạ Trưng thượng tấu thỉnh Thành đế vì Tuyên đế lập phi.

Tuyên đế nghe xong, trong lòng liền run lên.

Từ cái đêm trừ tịch Thành đế đột nhiên nổi cơn điên ấy, hắn trở về liền dặn dò Thuần Vu Gia không cần kêu người dâng tấu thỉnh lập phi, Hạ Trưng sao lại nhắc tới việc này? Bất quá…… vô luận thế nào, hắn vẫn cảm tạ phần tâm ý của Hạ Trưng, sau khi đăng cơ, sẽ hướng y biểu dương khen ngợi.

Thành đế nghe xong bản tấu này cũng chỉ cười cười, thậm chí còn khen Hạ Trưng hai câu trung thành tận tâm, nói: “Lâm Xuyên vương tương lai sẽ là trữ quân, Vương phi liền không thể chọn người gia thế phẩm hạnh bình thường, mà phải có đức độ của mẫu nghi thiên hạ. Việc này liền giao cho Tông Chính tự bàn bạc, sang năm chọn ra một người, cấp hoàng đệ một hiền thê.”

Tuyên đế vội vàng quỳ xuống từ chối, Thành đế bước xuống ngai rồng tự tay dìu hắn đứng lên, thân thiết nói: “Hoàng đệ không cần đa lễ, huynh đệ chúng ta tựa như một thể, trẫm có thể nào không quan tâm chuyện lập phi của ngươi.”

Hai tay Tuyên đế bị y nắm đến đau, hơi thở trầm xuống, thuận thế đứng dậy, thấp giọng nói: “Thần đệ không dám.”

Thành đế trên tay gia tăng lực đạo, nắm một hồi mới buông tay hắn ra, trở lại ngai rồng, ôn hòa cười nói: “Ngày phụ hoàng còn tại thế, hoàng đệ tuổi hãy còn nhỏ, chưa từng vì hắn lo liệu việc này, mà nay sự tình đã trở thành đại sự, trẫm liền tự mình thay hắn chọn lựa giai nhân. Hoàng đệ sau khi tan triều liền theo trẫm hồi cung, huynh đệ chúng ta cùng trò chuyện, trẫm phải biết được ý của ngươi thế nào mới có thể làm chủ tốt chuyện này cho ngươi.”

Tuyên đế tạ ơn, trở lại vị trí, ánh mắt không khỏi liếc xuống phía dưới tìm kiếm Chu Huyên. Chu Huyên cũng đang nhíu chặt hai hàng lông mày, môi mím lại thành hai đường thẳng, mang theo vài phần tự trách cùng thần sắc khẩn cầu nhìn hắn, hai tay giao ở trước ngực, thật nhanh ra dấu hai cái.

Ý là ‘Mười lăm’. Bảo hắn cố gắng nhẫn nại, chờ đến mười lăm mới có thể bắt đầu hành động.

Mà thôi, bất quá nhẫn nhục mấy ngày. Tuyên đế trong lòng thở dài một hơi, gục đầu xuống lẳng lặng nghe triều thần bẩm tấu, đem tình hình quốc nội đều ghi tạc trong lòng.

Thời gian thượng triều cũng không dài, nghị luận vài sự kiện liền tan. Thành đế đứng dậy, mỉm cười hướng hắn vươn tay: “Hoàng đệ chớ thẹn thùng, trước theo trẫm hồi cung bàn bạc chuyện chung thân đại sự của ngươi nào.”

Tuyên đế cũng cúi đầu cười nói: “Hoàng huynh chớ có giễu cợt” rồi liền theo sau Thành đế, một bộ dáng huynh hữu đệ cung mà rời khỏi Tuyên Chính điện.

Một đường đi đến Cảnh Phúc điện, Thành đế sau khi cho lui đám tùy thị liền trở mặt, thần sắc lạnh như băng, nắm lấy cằm của Tuyên đế mang theo hận ý nói: “Tên Hạ Trưng kia dám vọng nghị gia sự của hoàng thất, này vị trí Tông Chính tự khanh chắc là không muốn làm nữa đi? A Chí nhà ta chỉ nên thuộc về sở hữu của một mình trẫm, những dong chi tục phấn sao có thể chạm vào ngươi.”

Tuyên đế một lời cũng không nói, tùy ý y đưa tay vào trong quần áo mình sờ loạn, trong đầu thầm nghĩ đến tín hiệu Chu Huyên truyền cho hắn. Mười lăm…… Hừ, đến lúc đó hắn liền đem thi thể của Thành đế nghiền xương thành tro, rải đến bên gốc cây ngoài thành cho vạn người dẫm đạp, rửa mối nhục ngày hôm nay.

Trong phòng hương khí ấm áp, màn trướng buông xuống, Tuyên đế đã cực kỳ quen thuộc với chuyện này, thuận theo ngã vào trong lòng Thành đế, tùy hắn bài bố.

Không biết Thành đế hôm nay lại nổi điên cái gì, đem quần áo của hắn lột sạch, dùng dây thừng làm bằng tơ tằm khẩn trương trói cả tay lẫn chân hắn, cột vào góc giường. Mặc dù tơ tằm mềm mại không làm bị thương da thịt hắn, nhưng là siết chặt đến không thể động đậy.

Thành đế sau khi đem hắn trói lại, quyến luyến không thôi nhẹ vỗ về hai gò má hắn, si ngốc nói: “Đều là tại tên Hạ Trưng đáng giận kia, sớm muộn gì trẫm cũng cho lão lưu đầy đến biên cương, tội li gián huynh đệ hai ta. A Chí, trẫm yêu ngươi như thế, ngươi có thể nào vì trẫm mà thủ thân như ngọc, một đời không chạm vào nữ nhân?”

Tuyên đế trong lòng âm thầm cười lạnh, trên mặt lại kính cẩn nghe theo, lên tiếng đáp: “Thân này của thần đệ đều đã thuộc về Thánh thượng, sao còn có thể trái ý bệ hạ mà có tâm tư khác?”

Thành đế nghe vậy, trong mắt dần dần hiện lên sắc thái quyết tuyệt, cúi đầu tại trên môi Tuyên đế mà hôn xuống, vuốt ve hai má ửng đỏ của hắn, nói: “Trẫm biết A Chí cùng trẫm tâm ý tương thông. Ngươi tạm thời chờ trẫm, trong chốc lát trẫm liền trở lại cùng ngươi.”

Nói xong liền thay hắn phủ lên áo ngủ bằng gấm, đem tầng tầng lớp lớp màn  giường buông xuống, lưu lại một mình hắn trong tẩm điện. Sau khi ra khỏi điện, Thành đế lập tức đi thẳng đến nội khố, từ trong nội khố lấy ra một cái hộp, bỏ vào trong tay áo, trở về Cảnh Phúc điện.

[Lời của editor: cũng vì cái hộp này mà tiểu thụ của chúng ta phải bước lên con đường làm thụ không lối về, haizz…]

Tuyên đế bị bỏ lại một mình trong phòng tối, bên tai chỉ nghe tiếng hít thở của chính mình. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc cửa điện lại mở ra, hắn thậm chí có chút vui sướng, nhưng khi nghe đến tiếng bước chân nhẹ nhàng khoan thai kia từng bước tới gần, vui sướng lại hóa thành một tia ưu sầu.

Màn giường một lần nữa bị xốc lên, khuôn mặt của Thành đế xuất hiện trong tầm mắt hắn: “A Chí……”

Thành đế ngồi ở đầu giường, đem cái hộp trong tay áo mở ra, lấy ra một viên thuốc màu đỏ, bên trên có khắc hoa văn màu vàng: “Thuốc này là thượng phẩm hải ngoại tiến cống, trẫm vốn luyến tiếc dùng trên người ngươi, chỉ là lời nói hôm nay của Hạ Trưng khiến trẫm nóng lòng……”

Tuyên đế tuy không biết đây là vật gì, nhưng cũng đoán được không phải thứ tốt lành gì, tận lực xoay chuyển tình thế: “Hoàng huynh dùng cái này làm gì, hoàng huynh muốn cái gì thần đệ đều hết lòng chiều theo, không cần phải mượn trợ lực của viên thuốc này……”

Thành đế trên mặt cũng là một mảng thần sắc thương tiếc, nhưng lại ra tay không nhân nhượng, trực tiếp lấy hai ngón tay kẹp viên thuốc, đưa vào trong hậu đình của hắn, sau đó động thân tiến vào mật đạo kia, đem viên thuốc đẩy sâu vào bên trong.

Viên thuốc kia gặp phải nhiệt độ bên trong cơ thể, lập tức tan thành một dòng nước mát lạnh thấm vào nội bích của hắn. Tuyên đế chỉ cảm thấy những nơi nước thuốc chảy qua đều như có hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn. Cảm giác muốn hoan ái đột ngột kéo tới triền miên không dứt, che lấp đi toàn bộ lý trí của hắn, chỉ biết không ngừng hướng Thành đế cầu hoan.

Rơi vào vực sâu khoái cảm, bên tai hắn hoảng hốt nghe được lời của Thành đế: “A Chí, ngươi có thấy thoải mái không ? Thuốc này chỉ cần dùng thêm vài lần, thân thể ngươi liền chỉ có thể bị trẫm làm mới đạt được khoái cảm, ngươi sẽ không bao giờ muốn chạm vào nữ nhân nữa!”

Sau đó Thành đế phát tiết vài lần trên người hắn, trong cơ thể hắn vẫn không giảm bớt được nhiệt hỏa thiêu đốt. Thành đế thấy hắn toàn thân đều ửng đỏ, hai má cũng tái nhợt dị thường, thần trí cơ hồ đã hoàn toàn biến mất, tay chân cũng bị làm đến xanh tím từng mảng, trong lòng có vài phần hối hận.

Nhưng việc đã đến nước này, Thành đế cũng không nguyện rút lui, đứng dậy cầm chút thuốc trợ hứng tính toán tự mình ăn vào.

Đúng lúc này, ngoài cửa có cấp báo từ tám trăm dặm ngoài biên quan, Tây Nhung Tàng Vân thái tử dẫn đại quân xâm nhập Tuyên Phủ. Tướng thủ thành là Ân Chính không kịp phòng bị, để mất liên tiếp hai trấn, tổn thất mấy ngàn binh lính, vô số lương thảo, đại tướng quân Chu Huyên cùng Binh bộ quan lại đang tại ngoài điện chờ được tuyên triệu.

Thành đế vội vàng ném bình thuốc trong tay, đoạt lấy quân báo nhìn vài lần, trong lồng ngực nảy sinh kinh hãi, oán hận mắng: “Tây Nhung tại sao lại xuất binh vào thời tiết giá lạnh thế này? Ân Chính đúng là phế vật, để mất thành trì còn mặt mũi hướng trẫm khóc lóc kể lể sao? Không giữ được Tuyên Phủ, hắn liền đem đầu tới gặp trẫm! Gọi người chuẩn bị xa giá!”

Mắng xong thái giám, quay đầu liền thấy Tuyên đế còn tại trên giường uyển chuyển rên rỉ, nhưng việc quân gấp gáp không thể chừng chờ, vội vàng hôn lên mặt hắn một cái: “A Chí ở đây đợi trẫm một lát, xử lí xong chuyện Tuyên Phủ, trẫm liền trở về cùng ngươi.”

Thành đế vội vàng đổi quần áo rời đi, không phát hiện phía sau màn trướng, Tuyên đế đã chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt âm trầm nhìn bóng dáng y, khóe môi chảy ra một tia máu.

Thành đế đi rồi, Tuyên đế liền cưỡng chế ngồi dậy, nhặt lên quần áo trên mặt đất, đầu tóc tán loạn cũng không thèm để ý, đội lên mũ trùm. Mấy lần tình dục dâng trào đều bị hắn cắn chặt đầu lưỡi mà áp chế xuống, duy trì thanh tỉnh, chống đỡ vách tường bước ra ngoài. Hành lang bị khí lạnh bao trùm khiến hắn có chút thanh tỉnh, tùy ý kêu thị vệ, dựa vào cánh tay y mà hướng ra ngoài điện.

Thị vệ ngẩn ra hỏi: “Vương gia, Thánh Thượng phân phó, muốn ngài ở lại trong điện nghỉ ngơi.”

Tuyên đế khẽ nhướng mày, trong mắt lộ thần sắc uy nghiêm, cả người phát ra bá vương khí thế. Bị khí thế đè ép mãnh liệt, thị vệ kia không thể không khuất phục, liền tìm đến thái giám thay hắn chuẩn bị kiệu, chỉ là không dám trực tiếp đưa hắn ra cung.

Tuyên đế chỉnh lại mũ trùm, vươn tay lau sạch vết máu bên môi, không chút để ý đáp: “Không sao, Thánh thượng đang phải thương nghị quân vụ trong điện, ngươi chỉ cần đưa ta đến đó là được.”

Một đường xốc nảy, Tuyên đế chỉ cảm thấy trên người không chỗ nào là không khó chịu, đem lòng bàn tay véo đến máu tươi đầm đìa, mới miễn cưỡng lộ ra rên rỉ. Noãn kiệu dừng lại, hắn thất tha thất thểu bước đến cửa đại điện, mỗi bước đi đều cảm thấy bên trong đùi có chất dịch chảy xuống, ma sát ở giữa, vật kia đã trướng đau đến không chịu nổi.

Thẳng đến bên ngoài cửa điện, hắn ngoan độc cắn mạnh đầu lưỡi một cái, nuốt xuống máu tươi tanh ngọt, đẩy cửa tiến vào, trước mặt văn võ đại thần quỳ xuống: “Hoàng huynh, đại quân Tây Nhung lúc này cố ý chọn ngày đông giá rét mà tiến công, chính là khinh thường quân ta không chịu được rét lạnh, lúc này mà điều động binh mã, chỉ sợ tới được Tuyên Phủ cũng đã bị đông cứng mất cả sức chiến đấu. Thần đệ bất tài, nguyện vì hoàng huynh san sẻ ưu phiền, thỉnh hoàng huynh cho phép thần đệ đến biên quan đốc chiến, lấy lại sĩ khí ba quân.”

Thành đế trên mặt ẩn hiện một tia không vui, cười cười gọi người đỡ hắn đứng dậy, thay hắn lấy ghế: “Hoàng đệ sắp nhập chủ Đông Cung, đây mới là đại sự của quốc gia. Tây Nhung bất quá chỉ là một chút loạn nhỏ, há cần thần đệ phải lo lắng? Ngươi chỉ cần lưu lại trong kinh, chiến sự tự có chúng tướng lo.”

Chu Huyên thấy sắc mặt hắn đã cực kì tái nhợt, khóe miệng ẩn có tơ máu, trời lạnh như vậy mà trên trán lại lấm tấm một tầng mồ hôi, liền biết tình hình hắn không tốt, lập tức bước ra từ trong đám quần thần, khởi tấu: “Bệ hạ, tình hình Tuyên Phủ thật sự rất cấp bách, thời gian điều động binh mã vội vã, như lời của Lâm Xuyên vương, chỉ sợ đến nơi cũng mất hết sức lực. Lâm Xuyên vương nếu có thể đích thân tới chiến trận, sẽ nâng cao được sĩ khí. Nếu như Hoàng Thượng không yên lòng an nguy của Lâm Xuyên Vương, thần nguyện lấy cái đầu trên cổ để đảm bảo.”

Thành Đế phẫn nộ nói: “Chu Huyên, ngươi đây là đang uy hiếp trẫm?”

Chu Huyên cúi đầu ôm quyền: “Thần không dám, Tuyên Phủ là nơi có mỏ đồng, một khi đánh mất, chỉ sợ Tây Nhung sẽ đạt được vô số tiền tài trang bị, sau này hai bên giao chiến, phe ta sẽ thành ra yếu thế. Việc này không thể chậm trễ, thỉnh bệ hạ quyết đoán.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.