Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 15: Đường hoa vươn đầy nước mắt



Tuy rằng Tuyên đế cũng là người từng trải, nhưng hành động của Chu Huyên đã vượt ra ngoài phạm vi tưởng tượng của hắn. Ban đầu hắn còn không biết cảm giác đó là gì, sau lại dần dần nhận ra cảm giác ấm nóng và ướt át của đầu lưỡi từ phía dưới, hắn thật không thể tin y lại làm ra được loại chuyện này, khiếp sợ cùng mãnh liệt giãy giụa, hận không thể đem chỗ kia giấu đi để không ai thấy.

Chu Huyên ấn chặt hai chân hắn, ép tới hắn không thể động đậy, tiếp tục vùi đầu ở dưới thân hắn, nhấm nháp da thịt ấm áp trơn mịn, chỗ tư mật kia dần dần chảy ra thanh dịch.

Tuyên đế chưa bao giờ hưởng qua tư vị như vậy, cảm thấy thoải mái đến như ở trên mây, sâu trong đáy lòng lại cảm thấy hổ thẹn khó tả. Chỉ là chuyện đã thành ra như vậy, còn có thể làm điệu làm bộ cái gì, vừa co rúm lại theo động tác của Chu Huyên mà đong đưa vòng eo, vừa nhắm hai mắt đau khổ cầu xin: “A Huyên, A Huyên……”

Trừ bỏ hai chữ này, hắn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ không ngừng kêu lên tên của Chu Huyên. Chu Huyên bị hắn kêu đến tâm can đều mềm nhũn, rốt cuộc có được loại cảm giác người này đã thuộc về y, liền ra sức cọ xát một trận, mắt thấy Tuyên đế động tình đến khó thể ức chế, mới nâng người lên.

Phía sau Tuyên đế chợt mất đi ôn nhu hầu hạ, trong lòng có chút mất mát bất mãn, lại có chút nhẹ nhàng thở ra, từ từ mở mắt. Chu Huyên tiến đến trước mặt hắn, thay hắn lau đi khóe mắt ướt đẫm vì khoái cảm, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, thứ cho thần mạo phạm.”

“Ân……” Tuyên đế đã có chút thất thần, theo bản năng đáp một câu. Chu Huyên nhìn bộ dáng của hắn vì mình mà điên đảo, tim đập gia tốc, ở trên môi hắn hôn một hồi, nâng lên cặp mông của hắn, đem vật đang căng cứng thẳng tắp chờ mong của chính mình chậm rãi tiến vào.

Thân thể Tuyên đế mười phần phối hợp, không chỉ không hề chống cự, ngược lại tựa như gấp gắp chờ mong đem cái kia của y nuốt vào bên trong, ấm áp bao phủ. Chu Huyên vốn dĩ đã nhẫn nại đến đau khổ, dùng sức mà đẩy mạnh, cuối cùng nhận được nghênh đón nhiệt tình như vậy liền không thèm kiềm nén mà tiến quân thần tốc, thúc đến thân mình Tuyên đế trượt về phía trước một đoạn.

Mồ hôi trên người y theo cơ bắp hoa mỹ chậm rãi chảy xuống, nhiễu ở trên người Tuyên đế, hòa lẫn với mồ hôi trên người hắn, không phân biệt được đâu là của hắn đâu là của y. Hai thân thể gắt gao quấn lấy nhau, Chu Huyên vừa động, liền tạo ra tiếng nước nhu mị, thỉnh thoảng lại vang lên vài  tiếng va chạm thanh thúy.

Hai tay Tuyên đế bấu chặt lấy đầu vai y, đầu ngón tay như muốn cắm vào sâu trong da thịt, cơ thể như có lửa thiêu đốt. Chu Huyên đi vào càng sâu, ngọn lửa kia cháy càng mãnh liệt, bức cho toàn thân hắn nhũn ra, đến lúc rời khỏi lại cảm giác hư không khó chịu.

Thân thể như có ý chí của riêng mình, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của Tuyên đế, chặt chẽ bao lấy nghiệt căn của Chu Huyên, không ngừng co rút đè ép, mật dịch chảy ra ào ạt, làm cho chỗ giao hợp của hai người đến hỗn độn một mảng.

Người ban ngày còn ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vị thiên tử được vây quanh bởi ánh sáng chói lóa của thiên địa nhật nguyệt, giờ lại nhu thuận nằm trong lòng ngực y. Chu Huyên trong lòng nổi lên một cỗ thương tiếc, càng có loại thỏa mãn nói không nên lời, nắm lấy eo của hắn, càng điên cuồng mà thúc tới.

Mặc dù động tác kia quá mức vội vàng, Tuyên đế bất quá chỉ run rẩy đem y ôm đến càng khắn khít, khóc thút thít cầu y chậm một chút, lúc vui thích sẽ động tình mà kêu tên y, bên trong màn giường không một tia kháng cự. Chu Huyên vô cùng thụ sủng nhược kinh, càng thêm trầm mê, đem thiên tử ôm vào trong ngực vuốt ve hôn môi, vô sở bất chí (không việc gì không dám làm).

Tuyên đế xụi lơ mặc y lộng hành, sắc mặt từng mảng ửng hồng, biểu tình mê loạn, dục tiên dục tử (sung sướng đến muốn chết), u mê lú lẫn đến không biết hiện tại là ngày tháng năm nào.

Chu Huyên lại ngậm lấy đầu lưỡi Tuyên đế đùa giỡn, đem sợi chỉ bạc nơi khóe miệng nuốt vào, mắt thấy hắn hồn phách đã lên mây, trong lòng nóng lên, vỗ về mặt hắn, ở bên tai hắn trầm thấp kêu một tiếng: “A Chí”.

Tuyên đế vốn dĩ hai mắt đang tản mác vô thần lập tức trợn tròn, thân mình căng cứng, trên người toát ra một tầng mồ hôi lạnh, làm cho cơ thể hai người trong tích tắc đều lạnh ngắt.

Chu Huyên vội vàng ôm lấy hắn kêu lên: “Lâm Xuyên, là ta, đừng sợ, ta là A Huyên……”

Tuyên đế tim đập như chùy nện vào mặt trống, toàn thân rét run, không có sức lực. Một tiếng kia làm cho hắn tưởng người mình đang ôm là Thành Đế, hoảng hốt không biết vì sao Thành Đế còn chưa chết, ảo giác chính mình vẫn còn là cấm luyến của y.

Sau mặc dù được Chu Huyên lập tức lay gọi khiến hắn hoàn hồn, nhưng ảo ảnh vẫn không hoàn toàn tiêu tán, lòng lạnh như băng, hô hấp thật sâu vài lần mới bình phục lại nhịp tim, miễn cưỡng cho Chu Huyên một cái tươi cười: “A Huyên, trẫm hiện giờ đã không còn là Lâm Xuyên vương, gọi như thế không thích hợp. Lúc ở trên giường, cũng không cần làm bẩn hai chữ quân thần…… ngươi về sau, liền gọi trẫm Thất lang đi.”

Chu Huyên ngẩn ra, y vốn tưởng rằng Tuyên đế không vui, không thể tưởng được cuối cùng lại khiến Tuyên đế cho phép y có được một xưng hô thân mật như vậy, giống như là người nhà……

“Thất Lang”

Tuyên đế hướng y gật đầu, lại đem cái tay y đang đặt trên mặt mình gỡ ra: “Sắc trời không còn sớm, trẫm còn phải vào triều. Hôm nay liền đến đây thôi. Đợi đến khi ngươi trở về, trẫm lại cùng ngươi tiếp tục ước hẹn được không?”

Trong lời nói của hắn tuy có ý thương lượng, nhưng ngữ khí lại đã xác định. Chu Huyên nhìn hắn dùng sức chống thân mình muốn ngồi dậy, trong lòng mất mát cùng hối hận, nhẹ đáp một tiếng, liền đem hắn đỡ lên.

Tuyên đế có chút ngồi không được, dựa nghiêng vào đầu giường, cực kì tự nhiên nói: “Ngươi đi kêu Vương Nghĩa mang nước tới cho trẫm tẩy rửa, còn có……” Hắn nhíu nhíu mày: “Trẫm hiện tại hành động không tiện, A Huyên giúp trẫm một chút lấy thứ bên trong ra.”

Chu Huyên nghe hắn nói liền đem ánh mắt chuyển đến đống dịch trắng hỗn loạn dưới thân Tuyên đế. Tuyên đế sắc mặt sớm đã đỏ ửng, lúc này nhìn không ra có ngượng ngùng hay không: “A Huyên?”

Chu Huyên không dám nhìn nhiều, liền thay hắn phủ lên chăn gấm, vội vàng khoác áo, đi ra ngoài kêu Vương Nghĩa đưa lên nước ấm cùng đồ dùng để tắm rửa. Đợi cho mọi thứ ngoài phòng được an bài ổn thỏa, liền tự mình ôm Tuyên đế đi tẩy rửa. Để cho thuận tiện, y cũng bước vào trong thùng tắm, một tay đỡ Tuyên đế, một tay thâm nhập vào chỗ tối hôm qua không biết ra vào bao nhiêu lần, đem thứ bên trong lấy ra.

Quá trình tẩy rửa làm Chu Huyên sinh ra vài phần ý tứ hổ thẹn. Tuyên đế không rên một tiếng mà mặc y hầu hạ, quần áo cũng để Chu Huyên tự mình thay cho hắn, ngay cả tay cũng lười nhấc.

Tuyên đế lại nằm trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ nghỉ ngơi một hồi, mơ màng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Đến khi nghe được tiếng trống canh ba, mới nhàn nhạt mở miệng: “A Huyên, ngươi bồi trẫm ăn sáng xong liền trở lại Tây Bắc đi thôi.”

Chu Huyên hô hấp cứng lại, đứng lên khỏi ghế đáp: “Thần tuân chỉ.”

Tuyên đế khẽ cười một tiếng: “Đều lúc này rồi còn hữu lễ cái gì? A Huyên, trẫm muốn ngươi đi, không phải đuổi ngươi mà là dùng ngươi, ngươi không thể cùng trẫm sinh ra hiểu lầm.”

Chu Huyên nghe huyền ca mà biết nhã ý, yên lặng nhìn hắn nói: “Ý của Thất lang là……”

Tuyên đế lại gật đầu, không cần nghĩ ngợi mà nói: “Ngươi muốn bao nhiêu binh mã, muốn dùng tướng nào, lương thảo quân giới lại muốn bao nhiêu, chỉ cần cùng trẫm mở miệng. Nhưng là có một điều kiện, cuộc chiến ở Tuyên Phủ, trẫm không chỉ muốn thắng, mà còn phải đại thắng. Tàng Vân Thái Tử dám đến xâm chiếm, ngươi liền phải đánh đến người Tây Nhung nghe tiếng đã sợ vỡ mật, đem đầu của y về đây cho trẫm!”

Đời trước tên hỗn đản hoàng đế Tây Nhung kia khiến cho hắn phiền toái không ít, đánh rồi lại đánh. Hắn mang binh thân chinh hai lần, đến nỗi quốc khố hư không, hậu cung…… thôi không đề cập tới, cuối cùng mới bình định được.

Hiện giờ tuy rằng Thành Đế để lại một cục diện có chút rối rắm cần phải xử lý, nhưng đối chiến với Tây Nhung chính là để giải mối hận nhiều năm của hắn, càng để cho bọn người trong kinh thành mở to mắt ra mà nhìn. Còn về an nguy trong kinh, hắn cũng không quá lo lắng. Chu gia nhiều đời đều làm tướng, ở trong triều quan hệ dây dưa khó gỡ, chỉ cần Chu Huyên một ngày không phản…… thì kẻ khác có muốn phản, cũng không có binh mà phản.

Tuyên đế u ám cười khổ, nâng tách trà nhấp một ngụm, giương mắt nhìn Chu Huyên, chờ y tỏ thái độ. Chu Huyên trong lòng còn có chút băn khoăn, nhưng Tuyên đế đã nói rõ ràng như thế, hắn cũng không có biện pháp thoái thác, chỉ phải gật đầu đồng ý: “Thất lang yên tâm, chỉ cần có ta ở đây một ngày, Đại Hạ tất thiên hạ thái bình, không khiến ngươi phải lo lắng nửa phần.”

Tuyên đế gật đầu cười nói: “Trẫm biết băn khoăn của A Huyên cũng vì an toàn của trẫm. Hiện giờ Thành Đế đã chết, trong kinh cũng coi như yên ổn,  thống lĩnh Ngự lâm quân trong cung đã đổi thành Phó Tương, muốn gặp nguy hiểm cũng khó.”

Hai người dùng qua bữa sáng thì đã đến canh bốn. Tuyên đế liền sai người đưa cho Chu Huyên lệnh bài trong cung, lại viết một đạo thủ dụ để y thuận lợi bí mật rời kinh.

Chu Huyên vừa đi, Tuyên đế rốt cuộc được yên tĩnh.

Chỉ là quá mức tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi trồi ra tâm sự. Thời của Thành Đế, toàn bộ Đại Chính cung đều sắc màu rực rỡ, phi tần đều là nhất đẳng tuyển chọn, ngay cả cung nữ người nào người nấy đều thanh tao nhã nhặn, rất là vui mắt. Nhưng từ khi hắn đăng cơ tới nay, sớm tối hầu hạ thế nào vẫn là mấy tên thái giám cung nữ trong Lâm Xuyên vương phủ???

Nhớ tới ôn hương nhuyễn ngọc trong cung lúc trước, hắn liền có chút ngứa ngáy trong lòng, đem Vương Nghĩa gọi tiến vào: “Trẫm nay đã ở tại Hội Ninh cung, tại sao vẫn không có cung nữ nhất đẳng hầu hạ? cung nữ chuyên dụng ở các cung uyển đều chạy đi đâu cả rồi?”

Vương Nghĩa cúi đầu đáp: “Hồi thánh thượng, đây là Đại tướng quân an bài riêng, sợ những cung nữ đó trong lòng đều hướng về tiên đế, đối với Thánh Thượng gây bất lợi. Một số đã được cẩn thận chọn lựa đưa đi hầu hạ phi tần tiền triều, số còn lại thì đưa đến Vĩnh Hạng cung làm tạp vụ.”

Tuyên đế gật đầu, lại nghĩ tới vị hoàng tẩu vẫn luôn không tìm được kia, trong lòng không khỏi thêm vài phần thương hương tiếc ngọc. Bất đắc dĩ hắn hiện tại là tân quân, không thể đi đến Từ Phúc cung gặp phi tần của tiên đế, chỉ có thể trước tuyển vài cái cung nữ nhỏ tuổi mỹ mạo, thân thế sạch sẽ.

Nghĩ xong liền nói: “Hiện giờ trẫm đã đăng cơ, người trong Hội Ninh cung không đủ dùng. Ngươi đi Vĩnh Hạng cung chọn mấy người tới cho trẫm, nếu như có chút hữu dụng, liền cho hầu hạ ở ngự tiền, tương lai hậu phi vào cung, cũng tiện phân phó các nàng.”

Vương Nghĩa theo lời đi làm, qua không lâu, quả nhiên chọn được vài cung nữ trẻ tuổi tràn trề tinh thần, mỗi người đều ánh mắt sáng ngời, mặt đầy xuân sắc, mười phần chờ mong mà nhìn Tuyên đế.

Chỉ là mấy gương mặt này…… khụ, so với mấy người ở Lâm Xuyên vương phủ chẳng đẹp hơn được bao nhiêu.

Tuyên đế âu sầu, oán hận hỏi Vương Nghĩa: “Tại sao lại chọn cung nhân như vậy?”

Vương Nghĩa ủy khuất đến cực điểm: “Lúc trước Thành Đế bị ám hại, tại hậu cung đã dọn dẹp qua một lần, xoá sổ rất nhiều cung nữ. Sau lại có lửa lớn trong cung, thiêu chết không ít người, hơn nữa những người đẹp đẽ đã chọn đi hầu hạ nhóm thái phi…… nô tài thật sự đã cẩn thận chọn lựa lắm rồi.”

Thôi, dù sao thiên tử sớm muộn gì cũng có hậu cung của riêng mình. Tuyên đế ho nhẹ một tiếng, ý bảo thái giám đem mấy người kia đưa đi…… đưa đến Từ Phúc cung hầu hạ thái phi, lại phân phó Vương Nghĩa: “Đi triệu Hà Thừa tướng tới nghị sự…… trẫm đã đăng cơ được một thời gian, cũng đến lúc nên tuyển chọn con gái nhà lành.”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.