Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 40: Bị bắt cóc



Có thích khách……!

Sau cổ Tuyên đế đau đến cứng ngắc, nhưng thần chí đã tỉnh táo lại, đoán được chính mình bị hành thích. Nhưng Lâm Xuyên vương phủ luôn có người canh gác, sau Chu Huyên còn phái thêm cấm vệ quân canh chừng, thế nào mà thích khách lại lẫn vào trong phủ được?

Hắn chậm rãi mở ra hai mắt, muốn xem hiện tại là tình trạng gì. Cũng không biết hắn hôn mê bao lâu, trước mắt một mảng mơ hồ, tạm thời nhìn không rõ đồ vật, chỉ có thể nhận biết sắc trời còn đang sáng.

Chỗ này là trong cung hay vẫn còn ở vương phủ? Hắn giật giật tay, muốn đứng dậy, lại phát hiện trên người bị dây thừng trói chặt, không thể động đậy. Tuyên đế trong lòng căng thẳng, cơ hồ lập tức minh bạch tình cảnh của mình ― hắn không phải bị ám sát sau đó được người nâng hồi cung, mà là bị bắt cóc!

Tuyên đế mới vừa nghĩ tới, liền nghe có tiếng bước chân vang lên bên cạnh, theo sau là thanh âm tục tằng khàn khàn của nam tử: “Chủ nhân, hoàng đế Hạ quốc tỉnh!”

Cũng không biết bắt cóc hắn là thế lực phương nào, nhưng nghe xưng hô này, nhất định không phải người Hạ quốc. Nếu bất hạnh rơi vào tay địch quốc…… Cũng may hắn trước kia thường hay bị người bắt cóc, mà đa phần bắt cóc hắn đều là muội muội, nữ nhi, thị nữ mỹ lệ động lòng người, thâm tình đại nghĩa có thể thông đồng, dễ dàng giải quyết. Bởi vậy Tuyên đế hoàn toàn không hoảng loạn, bình tĩnh mà ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng bước chân, khóe miệng thậm chí còn giữ nụ cười thản nhiên cao thâm khó lường.

Tên chủ mưu rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt Tuyên đế. Y bước đến trước giường, tuy rằng quần áo phục sức đều như người Hán, nhưng thân hình cao lớn cường tráng, mặt mày khí độ đặc thù của dân tộc thảo nguyên. Tuyên đế lập tức nhận ra thân phận của y, đồng tử nháy mắt thu nhỏ lại, tươi cười trên mặt cũng lịm tắt, thốt ra một câu làm bại lộ thân phận đối phương: “Tàng Vân thái tử.”

Mấy năm không thấy, y so với trong trí nhớ của Tuyên đế trẻ hơn, dáng người như cũ cường tráng đĩnh đạc, đôi mắt sáng ngời, trên mặt còn mang theo vài phần sát khí mà cười nói: “Hạ quốc hoàng đế bệ hạ, lần đầu gặp mặt. Cô vương chính là đối với ngươi nghe danh đã lâu, vẫn luôn ngóng trông có thể gặp mặt để hướng ngươi lãnh giáo một phen!”

Người này thế nhưng không ở vùng sa mạc Hãn Hải, mà lặng lẽ tiến vào Trung Nguyên! Đại quân của Chu Huyên sợ là phải quay về tay không một chuyến. Không đúng, nếu Tây Nhung vương chết, y bắt buộc phải trở về. Y lặn lội tới tận kinh thành để bắt cóc mình, chưa chắc vì động sát tâm, có thể chỉ là muốn đòi điều gì đó giúp y thuận lợi áp chế huynh đệ để đăng cơ mà thôi.

Tuyên đế nghĩ thế liền biểu hiện ra thần sắc lạnh nhạt, không nhúc nhích mà nằm trên giường, chờ Tàng Vân thái tử nói ra ý đồ chân chính.

Tàng Vân thái tử cũng thập phần thong dong, túm lấy chiếc ghế dựa ngồi ở đầu giường: “Bệ hạ lúc trước thí huynh tự lập, lý tưởng thật là hào hùng, cô vương mỗi khi nghĩ đến, đều thật tâm khâm phục. Bệ hạ vì mỹ nhân ngay cả con nối dõi cũng không cần, đem mảnh giang sơn tươi đẹp này truyền cho người ngoài, lòng dạ như vậy xem như không giống người thường. Ngay cả vị đệ đệ không biết cố gắng kia của cô vương, cùng bệ hạ gặp qua vài lần, liền cưới được trưởng công chúa trở về, ở trước mặt phụ hoàng dường như so với cô vương càng được sủng ái hơn……”

Y càng nói ý cười càng sâu, ánh mắt xoay chuyển rơi xuống trên mặt Tuyên đế: “Cô vương suy nghĩ, nếu muốn áp xuống nổi bật của Hưng Tông, tốt nhất là mang về một người có thân phận so với vị công chúa giả kia càng cao hơn một chút. Vốn dĩ là cô vương muốn mang đi vị Tạ hoàng hậu tương lai của bệ hạ, đáng tiếc, lúc cô vương đến được Trung Nguyên thì y đã thất sủng, vậy nên cô vương cũng không vội động thủ. Không thể tưởng được trời cao chiếu cố Tây Nhung, hoàng đế bệ hạ thế nhưng tự mình đi gặp y, tặng cho cô vương cơ hội chọn được người thích hợp nhất!”

Tuyên đế chán ghét nhìn y tươi cười, lạnh lùng đáp: “Thái tử vẫn là tới quá muộn, trẫm hiện giờ đã lập thái tôn, nếu có chết ngay lúc này, trong triều cũng sẽ không loạn động.”

Tàng Vân thái tử cười vang nói: “Trong triều tuy rằng có một hoàng thái tôn giả, nhưng sao có thể so được với hoàng đế bệ hạ ngươi? Ngươi yên tâm, cô vương nhất định bảo đảm ngươi bình an mà đến được Tây Nhung, đổi lấy chút đồ vật đáng giá của Hạ Quốc các ngươi.”

Tuyên đế trong lòng hận y cuồng vọng, lại không biểu hiện ra ngoài, cũng hơi mỉm cười nói: “Không dám, trẫm từ lâu đã nghe danh Tàng Vân thái tử, ngươi vào kinh, chính là xả thân giúp Đại Hạ ta trừ đi một mối họa lớn.”

Trong lúc hai người đối đáp, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, một nam tử trung niên tướng mạo âm trầm bước vào trong phòng, hướng về phía Tàng Vân thái tử khom người hành lễ: “Chủ nhân, vật dụng đã chuẩn bị tốt, chúng ta có thể lên đường.”

Người nọ đi tới muốn nhấc Tuyên đế lên, Tàng Vân thái tử liền lắc đầu, từ trên giường cầm lấy một cái khăn lụa nhét vào trong miệng hắn, tự mình bế hắn lên: “Cô vương thành tâm thỉnh hoàng đế bệ hạ cùng trở về, tự nhiên sẽ để bệ hạ được thoải mái. Chỉ là muốn ra khỏi kinh thành thì có chút phiền phức, lúc trên xe ngựa không thể không ủy khuất bệ hạ.”

Tuyên đế tất nhiên là nói không nên lời, lại không muốn bị những người này chê cười, bèn không uổng phí sức lực giãy giụa, tùy ý Tàng Vân thái tử ôm đi.

Trong tiểu viện có một chiếc xe ngựa cực kì bình thường cũ kĩ, bên trong đặt một chiếc quan tài, Tàng Vân thái tử đi đến đằng trước xe, cúi người đem Tuyên đế thả vào, ngả ngớn mà vỗ vỗ quan tài nói: “Cô vương tuy cũng muốn tìm một chiếc xe ngựa xứng tầm với thiên tử, bất đắc dĩ trong kinh thành phòng thủ quá nghiêm, đành phải thỉnh bệ hạ chịu thiệt một chút. Bất quá cô vương sẽ cùng bệ hạ ngồi trên chiếc xe ngựa này, lấy đó làm thành ý.”

Nói xong liền nhảy vào trong quan tài, nghiêng người nằm bên cạnh Tuyên đế, nửa thân mình đều đè lên Tuyên đế, cảm thấy người dưới thân thật mềm mại ấm áp, thập phần thoải mái, liền bảo thủ hạ khép lại nắp quan tài.

Phía dưới quan tài đã được đào lỗ thông khí, hai người ở bên trong cũng không đến mức hít thở không thông. Chỉ là xe ngựa cũ nát, dọc theo đường đi khó tránh khỏi xóc nảy, lúc chạy qua một cái hố to, Tuyên đế cơ hồ bị tung lên, cái gáy hung hăng đập vào thành quan tài, đau đến nỗi trước mắt đều biến thành màu đen, không tự chủ được mà rên rỉ một tiếng.

Tàng Vân thái tử nghe được tiếng va chạm kia, cũng sợ hắn xảy ra chuyện, vội vàng duỗi tay lót đến dưới gáy của hắn, mở miệng xin lỗi một cách không chân thành cho lắm: “Là cô vương chiếu cố không chu toàn, hoàng đế bệ hạ chớ trách.” Lại vuốt ve tóc của Tuyên đế, nhẹ giọng cười nói: “Tóc của hoàng đế bệ hạ thật mềm mại trơn bóng, so với những nữ nhân của cô vương sờ còn tốt hơn. Mới vừa rồi cô vẫn luôn ngửi được hương khí, có phải cũng là từ trên người bệ hạ truyền đến? Có phải nam nhân Trung Nguyên cũng giống như nữ nhân yêu thích trang điểm?”

Tuyên đế lòng đầy buồn bực, bất đắc dĩ trong miệng bị nhét khăn, nói không ra lời, đành phải để y tùy ý hít hít ngửi ngửi ở bên gáy mình. Tàng Vân thái tử nâng tay sờ lên mặt Tuyên đế, cảm thấy da thịt bên dưới lòng bàn tay trơn mịn như tơ lụa, ra vẻ kinh ngạc mà trêu đùa: “Cô vương mới vừa rồi chỉ cảm thấy thân thể của ngươi mềm cứng vừa đủ, lúc áp người lên thật sự thoải mái, không thể tưởng được da mặt của hoàng đế bệ hạ cũng sờ tốt như vậy, khó trách người Trung Nguyên các ngươi thích nam nhân. Cô vương nghe Quách tiên sinh nói, Tạ Nhân kia sinh ra còn đẹp hơn cả nữ nhân, không biết y so với bệ hạ thì như thế nào?”

Tuyên đế hừ lạnh một tiếng, trên mặt tận lực bảo trì bình tĩnh, tránh để Tàng Vân thái tử nắm được thóp, trong lòng lại lo lắng không thôi, chỉ ngóng trông cửa thành bị phong bế, đừng để cho đám hỗn đản này thoát ra ngoài.

Nhưng trời không chìu lòng người, lúc xe ngựa đi đến cửa thành, tuy rằng nghe được thanh âm của binh lính thủ thành, lại không có chuyện cửa thành bị phong tỏa. Tuyên đế thất vọng vô cùng, tận lực phát ra tiếng kêu “Ô! Ô!”, tưởng rằng sẽ khiến cho người chú ý, lại bị thanh âm khóc tang bên ngoài che lấp, không một ai nghe thấy tiếng kêu cứu dưới đáy quan tài.

Tàng Vân thái tử dùng sức che lại miệng hắn, cho đến khi bên ngoài dần dần an tĩnh, mới buông ra Tuyên đế, đắc ý mà cười nói: “Xem ra thị vệ của bệ hạ đều thực hiểu biết quan hệ giữa bệ hạ và Tạ Nhân, bệ hạ ở trong Lâm Xuyên vương phủ lâu như vậy không ra, thế mà không có ai cảm thấy bất thường.”

Tuyên đế càng thêm buồn bực trong lòng, đem mặt chuyển qua một bên. Ngón tay Tàng Vân thái tử lại đuổi theo, ở trên mặt hắn di chuyển vô chừng, cuối cùng rơi xuống trên đôi môi mềm mại của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng cảm thán: “Sau khi Hưng Tông trở về liền đối với ngươi nhớ mãi không quên, không thèm để ý ngươi muốn nhiều của cải Tây Nhung như vậy, còn gả công chúa giả cho y. Hoàng đế bệ hạ, ngươi rốt cuộc đã hạ bùa mê thuốc lú gì cho y, đến nỗi khiến y một lòng đều hướng về ngươi?”

Bởi vì trẫm cùng y có chung mục tiêu chính là giết ngươi! Tuyên đế yên lặng đáp ở trong lòng, ngoài miệng vẫn không thốt ra một chữ. Hai người im lặng hồi lâu, khăn lụa trong miệng Tuyên đế bỗng nhiên bị y lấy ra, mặt cũng bị y dùng sức xoay lại, đôi môi đột ngột bị lấp kín, hung hăng gặm cắn.

Tuyên đế nhất thời phản ứng không kịp, mãi đến lúc đau đớn từ trên môi truyền đến, hắn mới kêu lên một tiếng, nỗ lực muốn quay đầu tránh đi, Tàng Vân thái tử không giống như đang hôn môi mà giống như đang giày vò hắn. Tuyên đế vừa động, lực đạo trên gáy lại tăng lên, đem đầu của hắn cố định một chỗ, hoàn toàn tránh không được xâm nhập của đối phương.

Tàng Vân thái tử cũng không nóng lòng xâm nhập, trước tiên chỉ cắn cánh môi của hắn, rồi ngậm vào trong miệng dùng sức liếm mút, đầu lưỡi phác họa theo viền môi tinh tế, đem tơ máu ở chỗ mới vừa bị cắn rách mút vào trong miệng.

Tuyên đế cắn chặt khớp hàm, ý niệm sợ hãi dần dần dâng lên, bình tĩnh ban đầu cơ hồ không giữ được nữa. Tay Tàng Vân thái tử theo gương mặt hắn di chuyển, ở trong bóng tối chuẩn xác mà tìm được chóp mũi của hắn, dùng sức bóp lấy hai cánh mũi, bức cho hắn không thể không há miệng hô hấp, nhân cơ hội đó liền đem đầu lưỡi dò xét đi vào.

Lúc môi lưỡi giao triền mang theo tiếng nước vang lên trong quan tài. Tàng Vân thái tử càng hôn càng xâm nhập vào sâu bên trong, đầu lưỡi quét khắp khoang miệng non mềm của Tuyên đế, nhấm nháp nước bọt thanh ngọt dưới lưỡi, lại đem nước bọt của chính mình đưa vào trong miệng Tuyên đế, bức hắn phải nuốt. Tuyên đế căn bản không chịu nuốt xuống, để cho nước bọt trong miệng theo khóe môi chảy ra, rơi xuống đáy quan tài.

Thân thể hai người giao triền, mỗi một hơi thở, mỗi một động tác tại trong không gian nhỏ hẹp này đều rõ ràng mà truyền đến trong tai đối phương. Thân thể Tàng Vân thái tử càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng trở nên gấp gáp, dán chặt vào trên người Tuyên đế, vật giữa hai chân đã cứng rắn mà đặt lên đùi Tuyên đế.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng ngựa hí, xe cũng đột ngột dừng lại, thân mình hai người đều theo đà mà vọt về phía trước. Tàng Vân thái tử lúc này mới lưu luyến rời đi đôi môi của Tuyên đế, thấp giọng cười một tiếng: “Khó trách hoàng đế bệ hạ yêu thích nam sắc…… Bệ hạ là khách quý khó có được, vừa nãy trên xe bị ủy khuất, đợi lát nữa cô vương sẽ bồi thường thỏa đáng. Chỉ có điều đi theo cô vương đều là hán tử lỗ mãng, sợ làm bệ hạ chướng mắt. Để thể hiện thành ý, cô vương sẽ tự mình khoản đãi bệ hạ.”

Hắn thuận tay sờ soạng giữa hai chân Tuyên đế một phen, đợi cận vệ mở nắp quan tài liền xoay người xuống xe, đem Tuyên đế từ bên trong ôm ra, đi vào một gian nhà dân trông có vẻ bình thường. Phòng ốc đã có người dọn dẹp sẵn, trên mặt đất trải thảm Ba Tư trắng như tuyết, ánh sáng được thắp lên, ở giữa bày một cái bàn dài, phía trên có mấy món thịt cùng một bầu rượu mạnh, một bên đặt tiểu đao để xẻ thịt.

Tàng Vân thái tử khẽ gật đầu, phân phó người ra ngoài cửa canh chừng, đem Tuyên đế đặt lên mặt đất cạnh chiếc bàn, bản thân thì ngồi vào bên cạnh hắn. Ánh nến chiếu rọi xuống dưới, sắc mặt Tuyên đế trông có vẻ hồng nhuận, đôi môi ướt át, ngũ quan thâm thúy, tóc mai tán loạn, lông mi khẽ rung động, so với ban ngày càng thêm ôn nhu thanh tú.

Tàng Vân thái tử mới uống vài chén rượu, ngẩng đầu định nói chuyện, ánh mắt đột ngột dừng lại trên người hắn, trong phút chốc sinh ra cảm giác kinh diễm, vật giữa hai chân cương nóng đến nỗi y ngồi không được, nhìn chằm chằm Tuyên đế hỏi: “Bệ hạ đói không? Muốn ăn không?”

Tuyên đế bị tức giận đến no rồi, sao còn nuốt trôi cái gì? Chỉ hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt không thèm để ý tới y.

Tàng Vân thái tử thở dài: “Bệ hạ đã là khách quý của cô vương, cô vương tự nhiên không thể miễn cưỡng. Nếu bệ hạ đã chướng mắt loại thức ăn thô dã này, cô vương đành phải lấy thân phận thái tử, tự mình khoản đãi.”

Nói xong, y lập tức vươn tay đem Tuyên đế kéo vào trong ngực. Một tay duỗi xuống phía dưới xoa nắn cặp mông Tuyên đế, một tay vuốt ve ngực hắn, đón lấy ánh mắt sắc bén tràn ngập sát ý của Tuyên đế, cười nói: “Bệ hạ giết hơn mười vạn tướng sĩ của cô vương, chiếm lấy vùng đất Đóa Nhan, tàn sát hai bộ lạc, ép lấy năm ngàn lương mã, hiện giờ cô vương chỉ là thu lại chút lợi tức, nếu bàn luận về nỗi phẫn hận, bệ hạ hiện tại không đủ tư cách.”

Tay đang vân vê đầu nhũ Tuyên đế của y bỗng nhiên gia tăng lực đạo, khiến Tuyên đế đau đến nỗi phải than nhẹ một tiếng, dùng sức gục đầu xuống, nước mắt cơ hồ trào ra bên ngoài. Tàng Vân thái tử lại rút tay về, đem Tuyên đế ấn ngã xuống giữa thảm, dùng sức xé mở vạt áo của hắn, lộ ra lồng ngực tuyết trắng cùng với những ấn ký đỏ sậm còn chưa tiêu tán mà ngày đó Chu Huyên lưu lại.

Ánh mắt Tàng Vân thái tử gắt gao dính chặt lấy những dấu hôn và dấu tay kia, bàn tay chậm rãi di chuyển, đem quần áo trên người Tuyên đế phá tan thành từng mảnh, lộ ra da thịt đầy dấu vết dâm mỹ. Y nuốt xuống một ngụm nước bọt, vỗ về cơ thể mềm mại ấm áp của Tuyên đế, nói: “Xem ra lời đồn đãi không sai, bệ hạ đối với cái vị Tạ Nhân kia quả thật sủng ái có thừa. Y cũng thật có chút bản lĩnh, cô vương hiện tại càng muốn ra sức khoản đãi bệ hạ, không thể để bản thân ngay cả một tên thư sinh văn nhược cũng không bằng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.