Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 63: Hướng về Tây Bắc



Nhìn tâm tình Chu Huyên đã trở lại bình thường, Tuyên đế âm thầm nhẹ nhàng thở ra, dựa vào trên cánh tay y nghỉ ngơi. Ngồi nghỉ một trận, mới phát hiện vừa rồi bởi vì phẫn nộ mà xem nhẹ ngọn lửa đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể, hậu đình bị dày vò thời gian quá dài, cảm giác tê dại vẫn chưa thể biến mất, mà Chu Huyên đột ngột rời đi càng làm cho hắn hư không khó chịu.

Tuyên đế dùng sức căng chặt cơ thể, cái trán đặt ở trên vai Chu Huyên, mồ hôi theo lông mi lăn xuống. Hắn nuốt nuốt nước miếng, nhíu chặt lông mày, nhỏ giọng hổn hển kêu lên: “A Huyên, ngươi trước buông trẫm ra, trẫm không thoải mái.”

Chu Huyên vẫn luôn ôm chặt hắn, tự nhiên biết hắn không thoải mái chỗ nào, bèn thử thăm dò dưới thân Tuyên đế, lại chặt đứt đoạn dây thừng trói tay hắn, đem hai cánh tay lành lạnh ấn vào trong ngực, hôn liếm từng ngón tay của hắn. Nụ hôn ướt nóng một đường từ ngón tay di chuyển xuống cả cánh tay, để lại một vệt nước dài lẫn điểm điểm hôn ngân.

Trên da thịt truyền đến ướt nóng tê dại, đem bão tố trong cơ thể Tuyên đế một lần nữa thổi lên. Tuyên đế nức nở, thân thể lại một lần nữa nhũn xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Huyên, mềm mại mà kêu lên: “A Huyên……”

Chu Huyên duỗi tay vuốt nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của hắn, đem hai chân Tuyên đế tách ra, khóa ngồi ở trên người mình, bàn tay ôm lấy hai cánh mông hắn ấn xuống vật giữa hai chân mình. Bởi vì lúc nãy làm quá kịch liệt, nên hiện tại lúc tiến vào cũng không gặp bất luận chướng ngại gì, chỗ ôn nhu hương kia cắn chặt y, chủ động hướng y đẩy đưa. Chu Huyên thử một chút, cảm thấy Tuyên đế cũng không kháng cự, liền không thèm cẩn thận từng li từng tí nữa, nắm lấy cặp mông Tuyên đế, dùng sức thúc tới.

Lúc tiến vào chỗ sâu nhất, hai người đều không hẹn mà cùng thở dài một hơi, Tuyên đế giơ tay ôm cổ y, đem chân vắt lên cánh tay y, thừa nhận thúc đẩy kịch liệt từ phía dưới.

Hắn đã không còn sức lực tự di chuyển, kết hợp ở tư thế như thế này liền cảm thấy thập phần vất vả. Chu Huyên liền để hắn nằm nghiêng, nâng lên một chân hắn từ từ xuất nhập, tuy rằng không nhanh bằng tốc độ lúc trước, nhưng thời gian lưu lại trong cơ thể Tuyên đế càng dài. Tuyên đế bị y thúc đến thần hồn điên đảo, nỗ lực nâng tay xoa lên gương mặt tuấn mỹ cương nghị kia, thấp giọng khuyên nhủ: “A Huyên, thả trẫm đi, không cần mắc thêm lỗi lầm nữa.”

Động tác của Chu Huyên ngừng lại một chút, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục trừu động, nhẹ nhàng chậm chạp lại kiên định mà đáp: “Ta đã làm ra chuyện như vậy, còn có đường lui sao? Huống chi tâm ý của ta chưa bao giờ thay đổi, chỉ muốn cùng ngươi bên nhau một đời mà thôi, Thất lang không cần nói nữa, ta tuyệt đối không để ngươi rời khỏi ta.”

Tay Tuyên đế rũ xuống, hưởng thụ vui vẻ của thân thể, không khuyên y từ bỏ ý niệm tạo phản nữa. Chỉ là hy vọng bị dập tắt, tinh thần ảm đảm xuống, thân thể cũng lãnh đạm theo. Chu Huyên cũng phát giác biến hóa của hắn, cúi người ở bên tai hắn liếm hôn, ngón tay tham nhập vào trong miệng hắn, cự vật đâm vào càng sâu, kích thích vị trí trọng yếu, tìm đủ mọi cách khơi gợi hứng trí của hắn.

Mười ngón tay Tuyên đế khẩn trương siết lấy chăn đệm trên giường, hai chân đã kéo duỗi đến cực hạn, lại không cảm thấy được đau đớn, nửa người dưới đều đã chết lặng, nhưng trong cơ thể lại phá lệ mẫn cảm, mỗi lần Chu Huyên xuất nhập cơ hồ đều có thể làm hắn theo đó mà giãn ra hoặc cuộn tròn thân thể.

Nếu lưu không được tâm, vậy thì lưu lại thân cũng tốt. Trong lòng Chu Huyên tuy rằng thương tiếc, tuy rằng còn có chút tiếc nuối, nhưng vẫn kiên định với tính toán của mình, ôn nhu đem Tuyên đế ôm vào trong lòng, tiếp tục đem chính mình vùi vào trong thân thể hắn, nắm long căn của Tuyên đế xoa nắn vuốt ve, thẳng đến lúc cầm giữ không được, cùng Tuyên đế bắn ra.

Chu Huyên từ trên người Tuyên đế lăn xuống, muốn đi lấy nước cho hai người tắm rửa. Đang muốn đứng dậy, Tuyên đế lại bỗng nhiên giơ tay bắt lấy y, thở dốc một trận, mới nói ra lời: “Đừng đi…… Đừng rời đi……”

Chu Huyên trong lòng mềm nhũn, một lần nữa nằm trở về, ôm chặt Tuyên đế, nâng lên một chân của hắn gác lên hông của mình, cầm chăn gấm từ mép giường đắp lên cho cả hai.

Nếu đã có thể sớm chiều bên nhau, giây phút không rời, thì cần gì phải so đo thời gian sớm hay muộn? Chu Huyên hôn nhẹ mái tóc đen dài mướt mồ hôi của Tuyên đế, trong lòng yên lặng tưởng tượng về cuộc sống sau này.

Về sau y sẽ đối đãi thật tốt với Tuyên đế, tuy không thể trở về Trung Nguyên, nhưng đóng giữ ở trên ngàn dặm thảo nguyên Tây Bắc, lại là tâm phúc hầu cận của y, muốn một cuộc sống thoải mái tự tại cũng chẳng khó khăn gì. Chỉ là thân phận Tuyên đế cần phải giấu kín, chờ qua một đoạn thời gian, bọn họ liền ở thảo nguyên ủng binh tự lập, tới lúc đó không còn ai có thể quấy rầy y cùng hắn được nữa.

Y đã an bài tốt mọi thứ, đốt đi tiểu viện kia, nếu có người lần theo manh mối tìm kiếm, cũng chỉ có thể tìm được ba cỗ thi thể tương tự dáng người bọn họ, cùng với quần áo mà ba người đã mặc ngày hôm đó. Trong triều đã có hoàng thái tôn, chẳng sợ chúng thần nhất thời không chịu tin tưởng chuyện Tuyên đế băng hà, nhưng có Uyển Lăng vương duy trì, thái tôn sẽ nhanh chóng đăng cơ, đến lúc đó nếu còn có người nghĩ muốn tìm kiếm Tuyên đế, tân hoàng cùng với phụ tổ của hắn cũng sẽ tuyệt đối không cho phép.

Trên mặt Chu Huyên rốt cuộc lộ ra tươi cười, đem Tuyên đế ôm càng chặt hơn, lại luyến tiếc đi vào giấc ngủ, nhìn chằm chằm thụy dung của Tuyên đế đến nửa đêm, mãi đến khi sắc trời nhạt dần mới từ từ chìm vào mộng đẹp. Mà sau khi y đi vào giấc ngủ không lâu, Tuyên đế liền mở mắt, thần sắc xót thương nhìn về phía Chu Huyên, giơ tay khẽ mơn trớn ngũ quan của y, thấp giọng hỏi: “Vì sao phải mưu phản…… trẫm đối đãi ngươi còn chỗ nào không đủ, trừ bỏ giang sơn này, trẫm có cái gì không thể cho ngươi……”

Lời hắn nói Chu Huyên tất nhiên không nghe thấy, tính toán của Chu Huyên hắn cũng đoán biết được tám chín phần. Tuyên đế nhẹ nhàng thoát ra khỏi ôm ấp của Chu Huyên, quấn chặt trường bào dơ bẩn nhăn nhúm đến không thành bộ dáng trên người, lặng yên xuống giường, hai chân trần trụi bước đến bên cửa sổ, phá một lỗ nhỏ trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Tình hình so với hắn dự đoán tốt hơn một chút, nơi này còn chưa phải là thảo nguyên. Xuyên qua lỗ nhỏ tuy không nhìn thấy nhà nào, nhưng xem cây cỏ trong sân cũng biết, nơi này vẫn còn thuộc về cảnh nội của Hạ quốc. Chỉ là những hoa dại đó thật sự lạ mắt, không phải hoa cỏ thường thấy ở Trường An hay Giang Nam, xem ra trong mấy ngày hắn ngất xỉu, bọn họ đã hướng về bắc phương đi được một đoạn đường không ngắn.

Hắn lại chấm nước miếng đem cửa sổ phá thành một cái động lớn hơn, xem xét ngoài cửa có thủ vệ hay không. Trong lúc hắn chuyên tâm nhìn bố trí trong viện, sau lưng bỗng nhiên dán lên một mảng lồng ngực rộng lớn, một đôi tay rắn chắc bao trọn vòng eo của hắn. Tuyên đế nghiêng đầu, bên tai thổi đến từng trận hơi thở ấm áp, thanh âm thuần hậu của Chu Huyên liền vang lên bên tai hắn: “Nơi này là Tây Lương, bệ hạ biết nơi này sao? Nơi này tuy nhỏ, nhưng……”

Nhưng từ nơi này hướng về Tây Bắc chỉ hơn mười dặm, chính là vùng đất của người Tây Nhung, mà trước mắt vùng thảo nguyên này là do ái tướng từ kiếp trước của Tuyên đế ― Lý Thế Trinh trấn thủ. Thật may lúc trước hắn quyết ý tấn công Nam Cương nên đã hạ chỉ điều Ân Chính xuống phía nam, thiếu tên mãnh tướng này duy trì, lại có phụ tử Lý thị cản trở, ít nhất không cần lo lắng Chu Huyên chiếm đất tự lập làm vua, cùng tranh thiên hạ với hoàng tôn của hắn.

Cảm giác ướt nóng bỗng nhiên truyền đến từ trên vành tai, suy nghĩ của Tuyên đế lập tức bị gián đoạn, quay đầu thì thấy Chu Huyên đang nhướng mày nhìn về phía hắn: “Thất lang không cần suy nghĩ nhiều, Tây Bắc là nơi ta chinh chiến nhiều năm, cho dù trong triều thực sự có người tìm được ngươi, ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay. Ngày ngươi rời đi, chính là lúc ta táng thân.”

Tuyên đế ấn tay y thử nói: “Trẫm nguyện đoạn tuyệt quan hệ cùng những người khác, phong ngươi làm vương, cùng chung hưởng giang sơn, ngươi có thỏa mãn?”

Chu Huyên chậm rãi lắc đầu: “Ta không muốn giang sơn, ta chỉ muốn cùng Thất lang trải qua sinh hoạt bình đạm.”

Y buông tay, đẩy cửa đi ra ngoài, trước lúc bước ra khỏi cửa liền quay đầu lại cười nói: “Thất lang cứ nghỉ ngơi một lát, ta đi lấy chút nước tới cho ngươi tắm rửa. Chúng ta có thể phải ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, ta đã phái người đi mua đồ dùng chăn đệm cùng đồ vật linh tinh, đợi đồ vật mua về đầy đủ lại khởi hành.”

Tuyên đế bước tới cửa, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Tuyên đế tức giận, nộ hỏa bốc lên đỉnh đầu, hung hăng đạp một cái vào hai cánh cửa gỗ kia, chỉ nghe được vài tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa lại chẳng sứt mẻ gì. Sức lực Tuyên đế cũng chẳng còn bao nhiêu, trượt theo cửa gỗ ngồi xuống, tuy chỗ giữa hai mông nóng rát khó chịu, nhưng cũng không còn sức lực đứng lên, liền cứ như vậy ngồi phát ngốc ở bên trong cánh cửa.

Đợi khi Chu Huyên trở về mở cửa, Tuyên đế liền theo đó suýt nữa té ngã, nếu không có Chu Huyên phản ứng kịp thời, Tuyên đế đã bị ném văng ra mặt đất. Chu Huyên vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, đem hắn ôm trở về phòng tắm rửa.

Tuyên đế nhu thuận mà dựa vào trong lòng y, để y thay mình tẩy sạch thân thể, đổi một thân thường phục. Có Chu Huyên trấn thủ, liên tiếp mấy ngày Tuyên đế đều không tìm được cơ hội bỏ chạy, đành phải chờ đến thảo nguyên rồi tìm cách truyền tin cho người của Lý Thế Trinh.

Chu Huyên tuy rằng xuất thân thế gia, lại đắc chí từ thuở thiếu niên, nhìn không giống người sẽ làm việc, nhưng nhiều ngày qua lại chiếu cố Tuyên đế vô cùng tốt, cơm nấu cũng có thể vào miệng, không biết lúc trước đã luyện qua bao nhiêu lần. Tuyên đế ngày đêm đều bị y nhiệt tình đút no, giống như lúc còn ở trong cung, ngay cả một ngón tay đều không cần động. Tuyên đế dần dần tâm sinh cảm khái ― nếu Chu Huyên không phản, lưu lại trong cung hầu hạ hắn như vậy, ngược lại so với những ái phi kiếp trước cũng không kém cạnh.

Nghĩ qua nghĩ lại, tình cảnh của mình hiện giờ, sợ là về sau không chừng còn phải làm ái phi của Chu Huyên chứ chẳng chơi. Hắn cười tự giễu, thầm hạ quyết tâm: Thực sự nếu có một ngày như vậy, hắn thà hủy dung tự sát, miễn cho liệt tổ liệt tông phải hổ thẹn vì hắn, càng miễn cho Chu Huyên lấy tánh mạng hắn uy hiếp tân quân.

Tính toán xong, hắn liền an tâm sinh hoạt, cùng Chu Huyên ngày ngày thân cận, giống như một đôi phu thê bình thường, so với khi lén lút ở trong cung càng thoải mái hơn rất nhiều.

Trong lòng nôn nóng, mỗi khắc đều thấy dài vô tận, nhưng trong lòng đã thoải mái, ngày lại như nước chảy trôi đi cực nhanh. Bốn năm ngày sau, Chu Huyên liền thay cho Tuyên đế một bộ đồ đơn giản, lại đeo lên cho hắn một chiếc mũ có rèm che, nắm tay hắn trèo lên xe ngựa.

Đi theo xe còn có mấy người cưỡi ngựa, Tuyên đế vén rèm nhìn, mỗi người đều thập phần xốc vác. Mấy người này đối với Chu Huyên cực kì trung thành, khi nói chuyện ẩn lộ ra thân phận, đều là thân binh tinh nhuệ của Chu Huyên, đối với hắn cũng chưa từng liếc mắt một cái, chỉ sợ đã biết thân phận của hắn, cũng sẽ không phản bội Chu Huyên mà cứu hắn ra ngoài.

Tuyên đế cuối cùng nhìn thoáng qua căn nhà ở tạm mấy ngày nay, lại hướng về phía nam nhìn thật sâu. Đi càng xa, thời gian rời đi càng dài, cơ hội quay về trong kinh càng xa vời, nếu không có người tới cứu viện, đợi cho Chu Huyên dị động, hắn đành phải tìm cơ hội hi sinh cho tổ quốc.

Cũng chỉ có thể ngóng trông Phượng Huyền sớm ngày chạy thoát, đem chân tướng hắn mất tích vạch trần, lại tìm ra được chỗ của hắn, mang binh tới cứu.

Chu Huyên sao lại không biết ý muốn của hắn, nhưng vẫn không đành lòng kích thích hắn, nên cũng không đề cập việc trong kinh. Kỳ thật từ ngày ấy nhìn thấy Tuyên đế cùng Phượng Huyền ở trong điện điên loan đảo phượng, y đã có tâm đem Tuyên đế giam cầm ở bên người mình. Mà việc này vừa khó thành công, vừa đối với người khác cũng không có lợi, tuyệt đối sẽ không có ai chịu theo y. Cho nên y vẫn chưa cùng bất luận kẻ nào đề cập qua, chỉ kêu thủ hạ tâm phúc bố trí, dụ Tuyên đế ra cung, đem người tới bên cạnh mình trước.

Ra khỏi Tây Lương bọn họ liền hướng tây bắc mà đi. Nơi đó là Lương Châu nơi Dương Thanh đóng giữ, lại hướng về phía bắc một chút, chính là nơi trú quân của đường đệ y Chu Hằng. Chỉ cần tới được bên kia, Tuyên đế sẽ phải chết tâm, mặc dù chưa từ bỏ ý định, cũng không còn cơ hội rời khỏi y.

Uy chấn của y ở Tây Bắc so với quân uy còn nặng hơn vài phần, binh sĩ trong quân không gặp qua hoàng đế mấy lần, ngay cả khi y trở lại trong doanh, cũng tuyệt đối không có ai dám hỏi y vì sao giả chết, càng không có ai đoán được người bên cạnh y chính là Tuyên đế. Chỉ cần chờ tân hoàng đăng cơ, hắn lại ủng binh tự lập, đến lúc đó thân phận Tuyên đế có bại lộ, bọn họ cũng chỉ có thể im lặng mà cùng y dối gạt triều đình.

Nhưng đến nay đã qua hơn nửa tháng, vì sao trong triều còn chưa truyền ra tin tức Tuyên đế băng hà, lại càng chưa ủng lập tân quân???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.