Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 78: Ai lâm hạnh ai?



Tạ Nhân ước chừng đã hơn một năm chưa gặp Tuyên đế. Y ở Hội Kê, có khi nhớ lại tình hình lúc trước, cũng sẽ hoài nghi khi đó có phải hay không bản thân trúng độc, sinh ra ảo giác. Nhưng hôm nay hai người lần thứ hai tương phùng, ngồi ở đầu giường nhìn thụy nhan của Tuyên đế, Tạ Nhân rốt cuộc có thể xác định, hồi ức mà bản thân giữ chặt trong suốt một năm kia là thật, hơn nữa tình cảm Tuyên đế đối với y vẫn như cũ chưa hề thay đổi.

Hiện giờ Chu Huyên đã không còn, y đương nhiên phải về cung, cho dù hậu cung còn có mấy người, nhưng những kẻ đó có thể quản được y sao?

Tạ Nhân ngẩng đầu, ngón tay vỗ về đôi môi đã bị nước miếng làm cho mềm mại trơn bóng của Tuyên đế, rũ mắt đảo qua khuôn mặt hắn, theo chiếc cằm nhọn nhìn xuống, từ cần cổ trắng nõn đến vùng da thịt bên dưới. Tuy rằng hơn phân nửa thân mình Tuyên đế đều bị che đậy dưới tầng tầng y phục, chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại thể, nhưng trong mắt y lại tựa như thấy được cơ thể tuyệt đẹp ngày ấy không hề che đậy mà bại lộ ra trước mắt y.

Tạ Nhân đem tay thâm nhập vào bên trong, tinh tế cảm thụ xương cốt cùng cơ bắp của Tuyên đế. Độ ấm từ lòng bàn tay dần dần lan tràn theo cánh tay hướng thẳng tới trong lòng Tạ Nhân, thiêu đốt tâm y đến khó cầm giữ được, nửa thân mình đều áp lên giường, một tay cởi ra đai lưng Tuyên đế, cúi đầu một lần nữa hôn lấy đôi môi đã hơi sưng đỏ.

Cọ xát thật lâu sau, y mới giải khai đai lưng trong tay, kéo mở tầng tầng y phục, đem tay đặt lên bụng nhỏ bằng phẳng săn chắc của Tuyên đế. Da thịt Tuyên đế nóng ấm trơn nhẵn và mềm mại, đã có chút mướt mồ hôi, tay Tạ Nhân ở nơi đó khẽ vuốt một trận, liền dần dần hướng xuống phía dưới tìm kiếm.

Nhưng vào lúc này, Tuyên đế bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng, hai mắt chớp động vài cái, rốt cuộc chậm rãi mở ra. Động tác của Tạ Nhân tức khắc cứng lại, nhưng hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, tự nhiên nhìn về phía hắn mở miệng: “Bệ hạ tỉnh? Bệ hạ mấy ngày nay đã vất vả, không cần vội đứng dậy, mọi việc cứ để ta tới hầu hạ là được rồi.”

Tuyên đế mới vừa tỉnh lại nên có chút trì độn, đợi Tạ Nhân nói xong một hồi mới hiểu được, da thịt khôi phục xúc cảm nhạy bén, bàn tay ấm áp đặt trên bụng càng rõ ràng mà nhắc nhở hắn Tạ Nhân đang làm cái gì.

Tuyên đế giật mình trong lòng, vội vàng cầm lấy cái tay kia kéo ra, một tay vịn giường muốn ngồi dậy: “Nơi này là quân doanh, người đến người đi, ngươi muốn làm cái gì!”

Tạ Nhân giữ chặt hai tay Tuyên đế, cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn: “Bệ hạ sợ cái gì, bên ngoài có thái giám cùng thị vệ thủ hộ, không ai dám xông tới. Huống chi ta vốn dĩ chính là người của bệ hạ, chỉ vì lúc trước bị Chu Huyên ghen ghét, mới tạm thời rời kinh, chuyện này mọi người đều biết. Ta cùng bệ hạ ở bên nhau là thiên kinh địa nghĩa, không ai có thể nói được gì.”

Nhưng Chu Huyên hiện tại còn ở trong cung a! Hơn nữa hắn đã buông bỏ Tạ Nhân một lần, sao còn có thể giống như trước kia ― ngay cả trước kia lúc ở trong cung, hắn cùng Tạ Nhân căn bản…… cũng đều là tình cảm quân thần không phải sao? Tuyên đế nóng vội không thôi, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đem đôi tay rút ra, khép lại y phục trên người.

Tạ Nhân có hơi thất vọng, trong mắt lại một mảng kiên định, một tay ôm lưng Tuyên đế, một tay nắm lấy đai lưng hắn, đem người áp đảo trở về trên giường: “Bệ hạ không cần lừa mình dối người, cả triều đều biết ta là người của bệ hạ, hiện tại có muốn phủi cũng phủi không sạch.” Tay y trượt xuống phía dưới, thâm nhập vào trong quần lót, tìm được vật giữa hai chân Tuyên đế, cầm chỗ đã lâu chưa thư tiết kia nhẹ nhàng xoa nắn, không quá vài cái liền khiến nó cương lên.

Nhìn thấy Tuyên đế sắc mặt ửng hồng, thân thể cũng hơi rung động, Tạ Nhân đắc ý mà mỉm cười: “Bệ hạ ở trong quân hơn một tháng, không có người hầu hạ sao được? Người bên ngoài sẽ không dám ở thời điểm này mà xông vào, bệ hạ chỉ cần nằm là tốt rồi, mọi việc còn lại cứ để cho ta.”

Tuy rằng lời y nói thập phần mê hoặc, vật dưới thân đã lâu chưa được người khác đụng chạm cũng không biết xấu hổ cực lực phụ họa, Tuyên đế vẫn cắn môi, kiên định mà lắc đầu: “Trẫm mang binh đến là để đánh giặc, ngươi là tướng tài mà trẫm dụng tâm bồi dưỡng, há có thể ngay trên đường hành quân làm ra chuyện này? Huống chi không chỉ có chúng quân sĩ nhìn vào, vạn nhất kẻ địch tập kích……”

Quần lót đột ngột bị kéo xuống, phân thân Tuyên đế không còn vật trói buộc, lập tức nhảy ra, bộ dáng sinh long hoạt hổ hoàn toàn hiển lộ trong mắt Tạ Nhân, khiến cho ánh mắt y càng thêm ám trầm, trong nụ cười ôn hòa cũng mang theo vài tia nóng vội. Tạ Nhân liếm liếm môi, một tay cầm lấy long căn, móng tay ở lỗ nhỏ trên đỉnh đầu cào nhẹ hai cái, Tuyên đế lập tức hít sâu một ngụm khí, cắn chặt môi dưới, nhất thời nói không thành lời.

Tạ Nhân chen vào giữa hai chân hắn quỳ xuống, khom người để trán mình chạm vào trán hắn, thân mật hỏi: “Bệ hạ hiện tại còn muốn nói ‘không được’ sao?”

Tuyên đế hô hấp càng thêm dồn dập, khóe mắt đã có chút ướt át, cơ thể cũng ửng hồng một mảng. Hắn cấm dục thời gian dài như vậy, xác thật chịu không nổi khiêu khích, huống chi Tạ Nhân lại không phải người khác, lúc trước đem y đẩy về Hội Kê làm quan, một là vì tiền đồ của y, hai là vì để Chu Huyên an tâm, cũng không phải bởi vì A Nhân của hắn biến thành nam nhân.

Nhưng cho dù tình cảm có tốt, cũng không thể ở trong trướng làm ra loại sự tình này. Tuyên đế nhỏ giọng “Ân” một tiếng, gắt gao đè lại tay Tạ Nhân, tận lực đề cao thanh âm nói: “Bên ngoài có người……”

Tạ Nhân cũng không đáp lời, chỉ cúi đầu ngậm lấy một bên đầu nhũ của hắn, dùng sức liếm mút. Từ trên đầu nhũ truyền đến từng trận ướt nóng tê dại, kích thích đến khiến Tuyên đế không thể nói tiếp, cắn chặt răng nhẫn nại tình triều càng ngày càng mãnh liệt trong cơ thể, mười ngón chân khó nhịn mà cong lại.

Trên trán Tạ Nhân cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, phân thân dưới lớp quần áo bó chặt cũng trướng to, căng tràn đến nỗi nhô lên thành một ụm đất nhỏ. Ngón tay của y đã bị bạch dịch chảy ra từ đỉnh long căn làm cho ướt đẫm, cảm thấy thời điểm không sai biệt lắm, liền dỗ dành Tuyên đế hé miệng, ngón tay từ giữa hàm răng luồng lách chen vào.

Tuyên đế theo bản năng mà ngậm lấy mấy ngón tay kia, dùng đầu lưỡi mềm mại bao bọc, tinh tế liếm láp. Tạ Nhân cảm thấy như có một dòng nước ấm từ đầu ngón tay chảy vào tim, càng thêm ra sức mà liếm mút song châu đã trướng đến cứng rắn của Tuyên đế, đồng thời đem phân thân bị bao vây gắt gao đến dâng trào của mình cọ vào long hành của Tuyên đế, cách lớp vải lụa cảm thụ hơi thở ướt nóng của vật trong tay.

Ngón tay Tạ Nhân không lâu sau liền bị liếm đến ướt đẫm, lúc rút ra kéo theo không ít chất dịch trong suốt, tạo thành một sợi chỉ bạc thật dài bên môi Tuyên đế. Tạ Nhân tràn đầy ý cười mà ngẩng đầu lên, liếm sạch đôi môi thủy nhuận của Tuyên đế, đem ngón trỏ tìm đến hậu đình Tuyên đế, nương theo nước bọt bôi trơn đâm vào.

Tuyên đế đột nhiên mở bừng đôi mắt, há miệng thở dốc, lại tự sa ngã mà bịt kín mắt mình, nói: “Nhanh một chút, đừng khiến người khác nhìn ra manh mối.”

Tạ Nhân chậm rãi di chuyển ngón tay, nhìn biểu tình của Tuyên đế, không ngừng thăm dò nội bích, miệng còn bình tĩnh mà giải thích: “Bệ hạ không cần quá mức lo lắng, chúng tướng sĩ dù có mấy cái đầu cũng không dám bàn tán gia sự của hoàng đế. Kỳ thật trong quân quy củ tuy nghiêm, nhưng vẫn cho phép tướng sĩ mang theo cơ thiếp tòng quân, huống chi bệ hạ là thiên tử, há có thể vì một Nam Cương nho nhỏ mà đè nén nhu cầu bản thân?”

Trong lúc Tạ Nhân cưỡng từ đoạt lí, Tuyên đế bỗng nhiên nhăn mày, thân mình hơi chuyển động một chút, Tạ Nhân liền biết y tìm đúng chỗ rồi, lập tức ở nơi đó tỉ mỉ xoa ấn. Tuyên đế khẩn trương nắm lấy đệm giường dưới thân, thấp giọng kêu lên: “A Nhân, A Nhân…… Đừng đụng vào chỗ đó……”

Tạ Nhân lên tiếng, đem ngón tay rút ra vài phần, xong lại đưa thêm ngón giữa cùng vào, càng nỗ lực mà khai thác cửa huyệt, liên tục xoa ấn ở điểm mẫn cảm kia, ngẩng đầu hỏi Tuyên đế: “Ta có phải so với lúc trước làm tốt hơn rất nhiều? Bệ hạ nếu không thoải mái, không cần miễn cưỡng chính mình, chỉ cần nói cho ta biết nên làm thế nào, ta đây liền sửa.”

Đáp lại y chính là tiếng thét cao vút của Tuyên đế, một dòng bạch dịch đặc sệt bắn thẳng lên mặt y. Tạ Nhân giơ tay lau đi bạch dịch trên mặt, liếm sạch, nuốt xuống xong mới nói: “Xem ra hiện tại ta làm được không tồi. Bệ hạ nhịn một chút, ta đây liền tiến vào.”

Y rút ra ngón tay, đem y phục trên người Tuyên đế đều cởi bỏ, dùng sức tách ra đôi chân trắng nõn, nắm lấy phân thân đang bừng bừng phấn chấn của mình, thúc vào huyệt động đang không ngừng co rút.

Ngay lúc hai người đang chìm đắm trong tình triều, ngoài cửa trướng bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng nói, có người muốn cầu kiến thánh thượng. Thân thể Tuyên đế bỗng nhiên căng thẳng, giãy giụa muốn đứng dậy, thấp giọng hoảng hốt: “A Nhân, không cần tiếp tục, có người……”

Tạ Nhân lại nhanh chóng bắt lấy đùi hắn, như cũ không nhanh không chậm mà thâm nhập từng chút một, cho đến khi toàn bộ đi vào trong cơ thể Tuyên đế mới buông tay ra. Y ép chặt tới trước ngực Tuyên đế, hơi đong đưa thân thể, cọ sát vào nội bích mềm mại, thấp giọng khuyên nhủ bên tai Tuyên đế: “Những người đó không dám xông vào đâu, nội thị sẽ báo cho bọn họ biết bệ hạ đang nghỉ ngơi. Mấy chục vạn đại quân trú ở bên ngoài, lại có Ân nguyên soái trông coi, cho dù có xảy ra đại sự gì thì vẫn có thể duy trì mấy ngày. Bọn họ bất quá là bởi vì ta tới tìm bệ hạ nên muốn đến hỏi thăm tình hình mà thôi.”

Tuyên đế cũng biết không thể xảy ra được đại sự gì, nhưng là trong trướng sao có thể so với trong cung, trên giường ngay cả cái màn cũng không có, nếu có người xông vào, thể diện vua một nước của hắn liền phải ném xuống đất! Tuyên đế nóng nảy bắt lấy tay Tạ Nhân, khẩn cầu nhìn y: “Không được, những người bên ngoài đó nếu tiến vào……”

Trong đôi mắt kia tựa hồ có ánh nước lay động, so với ngày thường thanh minh sắc bén lại càng có loại cảm giác chọc người yêu thích. Tạ Nhân ở trên môi Tuyên đế khẽ hôn một cái, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chậm rãi bứt ra. Tuyên đế vừa định thở phào một hơi, cự vật tưởng chừng đã rút ra kia lại lần nữa tiến vào, đánh thẳng đến chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, thúc mạnh đến khiến hắn phải kêu lên sợ hãi, hậu đình không khỏi co rút kịch liệt, cắn chặt vật kia của Tạ Nhân.

Tuyên đế hít sâu hai ngụm khí, kinh giận hỏi: “Ngươi sao còn……”

Tạ Nhân nhẹ nhàng che lại miệng hắn, thấp giọng nói: “Bệ hạ nói nhỏ một chút, đừng để người bên ngoài nghe thấy.”

Động tác của y cũng không tính là nhanh, nhưng liên tục điều chỉnh phương hướng, không phải xoa điểm mẫn cảm chết người kia một chút thì chính là thúc thẳng lên phía trên, mỗi một lần lùi ra tiến vào đều kích thích Tuyên đế phải hừ nhẹ thành tiếng, rồi lại vì sợ người khác nghe được, bất đắc dĩ đau khổ cắn môi nhẫn nại.

Tạ Nhân đem chân Tuyên đế kéo lên eo của mình, một tay chống đỡ thân thể, một tay cầm long căn đã phấn chấn tinh thần trở lại của Tuyên đế, theo tần suất ra vào của chính mình mà kiên nhẫn xoa vuốt. Khóe mắt Tuyên đế đã ướt đẫm một mảng, dù có cắn chặt môi, cũng dấu không được tình triều đang dâng lên trong cơ thể, càng ngăn không được thanh âm ngâm nga phát ra từ trong cổ họng.

Chỗ tương liên của hai người đã ướt đến rối tinh rối mù, tiếng nước cùng tiếng thân thể va chạm vang lên thập phần kinh người. Những tướng sĩ ngoài trướng kia không biết từ đâu ra vẫn còn đang nói chuyện cùng nội thị, không chịu rời đi, mà giường bên này cũng có thể nghe được từng tiếng bước chân đi qua đi lại cùng tiếng cười đùa của binh lính……

Tuyên đế kinh hãi đến độ tự dùng tay che kín miệng mình, cực lực nghĩ muốn che dấu động tĩnh trong phòng. Tạ Nhân lại không để ý chút nào, động tác cái sau so với cái trước càng điên cuồng dũng mãnh, tay không ngừng âu yếm cơ thể Tuyên đế, buộc hắn phải kêu ra tiếng. Mặc kệ Tuyên đế hung hăng mà nhìn y chằm chằm, y cũng chỉ khuyên nhủ: “Bệ hạ kêu ra cũng không sao, bọn họ đều tưởng là ta bị bệ hạ lâm hạnh, dù có nghe được cái gì, cũng sẽ không tổn hại mặt mũi của bệ hạ.”

Ai lâm hạnh ai thì cuối cùng vẫn là hoàng đế hắn đây ở ngay trong quân doanh…… công nhiên lâm hạnh tướng quân! Quan trọng nhất chính là không ai biết hắn ở phía dưới, hắn nhất định trốn không thoát cái danh háo sắc hoang đường!! Tuyên đế đứt quãng mà đem đạo lý này giảng giải cho Tạ Nhân, không nói được mấy câu liền cảm thấy động tác của y càng lúc càng nhanh hơn, ra sức đưa đẩy một trận, cuối cùng tiết ra trong thân thể hắn.

Thẳng đến lúc này, Tạ Nhân mới chậm rãi đứng dậy từ trên người Tuyên đế, rút ra vật đã mềm xuống, lại không ngừng hôn lên mặt Tuyên đế, mơ hồ đáp: “Bệ hạ có thể bắc định di Nhung, nam bình Man tộc, công tích không thể chối cãi. Bệ hạ lại tài đức sáng suốt mà lập thái tôn, quốc gia yên ổn, thiên hạ còn ai dám nói bệ hạ không đúng? Bệ hạ nếu có sức lực nghĩ về mấy việc vô dụng như vậy, không bằng chúng ta lại đến vài lần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.