Có một lời của hoàng thái tôn, chuyện Uyển Lăng Vương thế tử mưu phản liền định xuống. Quân coi giữ trên tường thành sĩ khí dâng trào, không hề như trước lo lắng làm bị thương cha ruột của hoàng đế tương lai, đồng thời quân sĩ phía dưới của Uyển Lăng Vương thế tử cũng bởi vậy mà chần chờ tiến lên. Danh bất chính ắt ngôn bất thuận, hoàng thái tôn chính miệng nói bọn họ là nghịch thần, làm cho đáy lòng chúng tướng sĩ chuẩn bị diệt trừ gian phi, ủng hộ tân quân đều có chút bất an.
Người tức giận nhất chính là Uyển Lăng Vương thế tử. Hoàng thái tôn trước khi vào cung là thế tôn của Uyển Lăng Vương, vẫn luôn là người mà y cùng Uyển Lăng Vương ký thác nhiều hy vọng nhất. Lúc này mới bị Tuyên đế ôm đi nuôi dưỡng hai năm, đã dám gọi thẳng y là phản tặc, quả thực đại nghịch bất đạo! Uyển Lăng Vương thế tử lập tức hô quát binh lính gia tăng công kích, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng thái tôn trên tường thành, thần sắc tương đối không tốt, kết hợp với dung mạo không đẹp đẽ gì của y, quả thật đã hung hăng dọa tiểu hoàng tôn một phen.
Thuần Vu Gia ôm hoàng thái tôn đứng ở sau lỗ châu mai quan sát tình hình, thỉnh thoảng tránh né mũi tên bay loạn từ dưới thành. Chu Hoài cầm tấm chắn thủ hộ ở bên cạnh bọn họ, khổ khuyên Thuần Vu Gia mang theo tiểu hoàng tôn hồi cung. Thuần Vu Gia ôm Hạ Thành hướng lên trên một chút, chịu đựng cánh tay nhức mỏi, kiên định mà đáp: “Không thể. Ý tốt của lão tướng quân ta biết, nhưng ta là hoàng phi, điện hạ là hoàng thái tôn, nghịch tặc mưu phản là vì soán vị đăng cơ, loạn quân nếu vào được thành, nhất định sẽ giết chúng ta đầu tiên, sau đó mới có thể lấy thân phận tôn thất mà đăng cơ. Thay vì chịu nhục trước nghịch tặc, ta và hoàng tôn thà rằng cùng tồn vong với kinh thành!”
Vốn dĩ hoàng thái tôn chính là trữ quân, Uyển Lăng Vương thế tử mưu phản, thế nhưng vị trí trữ quân của nó lại ngồi không xong. Nghĩ đến đôi phụ tử bị quyền lực cùng dục vọng làm mờ mắt kia đối với đứa nhỏ này cũng không có ý tốt gì. Thay vì để bọn họ lấy thân phận hoàng tôn làm bàn đạp mà trèo lên, có được danh phận chính thống để đăng cơ, không bằng chính mình mang theo đứa nhỏ này trấn giữ tại đầu tường thành, ủng hộ sĩ khí. Thời khắc thành bị công phá cũng là lúc y ôm hoàng thái tôn cùng nhau tự sát, Uyển Lăng Vương cho dù có lên làm hoàng đế cũng không thể danh chính ngôn thuận.
Hy sinh thân mình vì quốc nạn, coi như chết có ích. Đây mới là khí tiết của người đọc sách.
Chu Hoài khuyên Thuần Vu Gia không được, đành phải lưu lại bên cạnh bảo vệ bọn họ. Trên thành lâu nhiễm đầy máu tươi, đầu tường thành cũng đầy vết kiếm, cách đó không xa còn có binh sĩ của Uyển Lăng Vương phủ đang trèo lên tường thành, cùng tướng sĩ thủ thành chém giết lẫn nhau. Đầu tiểu hoàng tôn gắt gao chôn ở trên vai Thuần Vu Gia, cũng không dám kêu y ôm mình hồi cung, thanh âm thút thít cực nhỏ, Chu Hoài ở bên cạnh nhìn, đau lòng đến hận không thể tự mình đem hoàng tôn kéo xuống.
Đáng tiếc hài tử kia không thể tính là tôn nhi của y…… Tằng tôn tử, người đang ôm nó vẫn là tổ phụ danh chính ngôn thuận nhất của nó. Chu lão tướng quân trong lòng thương hại khôn xiết, tận lực gọi người ngăn trở tầm mắt của tiểu hoàng tôn, không cho nó nhìn đến cảnh tượng giết chóc đầy máu me xung quanh. Thuần Vu Gia lại không có tâm tư làm tổ phụ, đối đãi hoàng thái tôn giống như một thần tử khắc nghiệt đối đãi quân chủ không thành thục, buộc nó phải đối mặt với sự thật tàn khốc nhất.
Tuyên đế chưa về, hoàng thái tôn buộc phải có trách nhiệm bảo vệ Hạ quốc, bảo vệ kinh thành, mặc kệ hiện tại nó bao nhiêu tuổi, càng mặc kệ cha ruột của nó là ai.
Thuần Vu Gia tinh thần thập phần phấn khởi, thậm chí quên mất mỏi mệt đói khát, mang theo hoàng thái tôn đứng ở đầu tường thành thủ vững năm sáu ngày. Hoàng thái tôn lúc bắt đầu còn vô tri sợ hãi, sau đó thế nhưng lại có thể học bộ dáng của Thuần Vu Gia đi an ủi binh lính, kêu gọi bọn họ cố thủ cửa thành, thề tồn vong cùng kinh thành.
Ngay tại thời khắc tồn vong đến, Thuần Vu Gia liền ở trên đầu tường thành thấy được hy vọng ― lúc đầu y còn tưởng là do bản thân ảo giác, nhưng nội thị đi theo bên cạnh bảo hộ hoàng tôn lại hô to: “Là cờ thiên tử! Bệ hạ, bệ hạ hồi loan!”
Chỉ một câu đơn giản nhưng làm kinh động hết thảy mọi người trên tường thành, ngay cả binh lính công thành cũng nhịn không được ở ngay trên thang mây ngoái đầu nhìn lại, thấy binh mã từ đằng xa cuồn cuộn mà đến, cùng với lá cờ đi đầu thêu kim long ba mặt đỏ thắm tung bay phất phới.
Thuần Vu Gia kinh hỉ đón lấy hoàng thái tôn từ trong lòng nội thị, phân phó người chạy về thông tri đại sự này, một tay ôm hoàng thái tôn, một tay chỉ hướng lá cờ kia: “Thành nhi, hoàng tổ phụ của ngươi đã trở lại, kinh thành bình an rồi!”
Tiểu hoàng tôn cũng thực lòng mà cao hứng theo, mấy ngày nay nó bị chiến trận công thành làm cho sợ hãi quá mức, tuy rằng sau đó dần dần cũng quen, nhưng vẫn ngóng trông Tuyên đế sớm ngày quay về, khiến mọi người có thể trở lại ngày tháng yên ổn như trước kia. Mắt thấy binh mã của Tuyên đế đã xông tới binh lính vây thành, tổ tôn hai người càng không muốn rời đi, đều mỏi mắt trông mong mà nhìn chằm chằm phía dưới. Đặc biệt là khi thấy được lá cờ thiên tử cùng với thân ảnh quen thuộc khoác áo choàng đỏ rực, thấp thoáng bên dưới là chiến giáp hoàng kim.
Kinh hỉ của Thuần Vu Gia đồng thời cũng là ưu phiền của Uyển Lăng Vương thế tử.
Cờ xí của Tuyên đế vừa xuất hiện, không ít thủ hạ tướng sĩ dưới trướng Uyển Lăng Vương thế tử liền sinh ra ý tứ lui quân, càng không dám phóng ngựa sát nhập vòng vây giao thủ cùng Tạ Nhân. Đặc biệt khi nhìn thấy Tạ Nhân xuống tay tàn nhẫn, thời điểm lướt qua đều lưu lại thi thể đầy đất, tướng sĩ Uyển Lăng càng tăng thêm sợ hãi, thấy y vọt tới liền chủ động tránh ra.
Tuyên đế ngồi ngay ngắn nhìn tư thế oai hùng của y, quân sĩ theo bên cạnh đều chỉnh tề mà hô to: “Thánh thượng đã đến, nghịch thần còn không mau thúc thủ chịu trói!”
Thuần Vu Gia nhìn không chớp mắt tình thế bên dưới, một tay nắm chặt tường thành, kích động đến cơ hồ không thể hô hấp. Hai quân lại chém giết một trận, từ dưới thành truyền đến tin tức càng phấn chấn nhân tâm ― Phượng Huyền đã từ Cảnh Long Môn tiến vào trong thành, hiện tại đang hướng về Chu Tước Môn, muốn từ trong thành lao ra, cùng Tuyên đế trong ngoài giáp công phản quân.
Thuần Vu Gia nghe vậy, lật đật ôm tiểu hoàng tôn chạy đến một mặt khác bên trong tường thành, hướng về Phượng Huyền đang gấp gáp phóng ngựa tới trước cửa thành hô lớn: “Phượng học sĩ vất vả, phiền Phượng học sĩ ra ngoài nói cho bệ hạ biết, hoàng thái tôn cùng ta ở ngay trên đầu tường thành vì bệ hạ phất cờ cổ vũ, chờ bệ hạ trở về!”
Đợi đến khi Phượng Huyền lao ra khỏi cổng thành, trận này đã vô pháp quay đầu. Tướng sĩ do Uyển Lăng Vương thế tử mang tới sôi nổi xin hàng, riêng Uyển Lăng Vương thế tử thì bị chính thủ hạ của mình bắt trói, giải tới trước mặt Tuyên đế. Tuyên đế lạnh lùng nhìn Uyển Lăng Vương thế tử mặt đầy tiếc hận không có một tia hối cải, cảm thán một câu: “Trẫm lúc trước suýt nữa từ trong tôn thất tuyển ngươi làm con nối dòng, cũng may trời cao phù hộ, khiến trẫm không sai lầm mà chọn phải ngươi.”
Phượng Huyền phái người đem thế tử mang đi, dọn dẹp lối vào thành, thỉnh Tuyên đế tiến vào trước. Lúc đến cửa thành, y liền nhìn thấy Thuần Vu Gia nắm tay hoàng thái tôn, suất lĩnh chúng tướng sĩ đứng ở ngoài Chu Tước Môn nghênh đón. Ánh mắt Tuyên đế đảo qua dàn công thần thủ thành, khen ngợi bọn họ một trận, sau đó giục ngựa đi đến trước mặt Thuần Vu Gia, hướng y vươn ra một bàn tay.
Thuần Vu Gia kích động không thôi, hai tròng mắt sáng ngời như có ngọn lửa rung động, khẩn trương bắt lấy tay Tuyên đế, xoay người phóng lên ngựa, ngồi xuống phía sau lưng Tuyên đế.
Thân thể Tuyên đế hơi cương cứng một chút.
Hắn vốn là muốn Thuần Vu Gia đem hoàng tôn đưa cho hắn, mang theo tiểu hoàng tôn vào thành, thể hiện chính mình cùng hoàng tôn không hề khúc mắc, sẽ không bởi vì chuyện của Uyển Lăng Vương mà liên lụy đến tôn tử trên danh nghĩa này. Nhưng Thuần Vu Gia lại không lý giải được ý tứ của hắn, ngược lại tự mình lên ngựa.
Y nếu đã leo lên, Tuyên đế cũng không thể bắt y leo xuống ― trước mặt ba quân, hắn cần phải giữ mặt mũi cho y. Vì thế Tuyên đế kéo dây cương, đem động tác điều chỉnh cho thật tự nhiên, quay đầu phân phó Phượng Huyền: “Phượng khanh ôm hoàng tôn lên ngựa, A Nhân cũng theo trẫm hồi cung đi.”
Giọng nói vừa dứt, Tuyên đế liền cảm giác có một đôi tay nhẹ nhàng vòng qua eo đặt xuống bụng mình, sau cổ cũng thổi tới một luồng hơi thở ấm áp, một thanh âm cực thấp theo gió truyền vào tai hắn: “Trời phù hộ Đại Hạ ta, bệ hạ rốt cuộc hồi kinh. Thần không phụ phó thác của bệ hạ, bảo vệ được kinh thành đến thời khắc cuối cùng, chưa từng để phản tặc lọt vào kinh thành. Hoàng thái tôn cũng có thể cổ vũ chúng tướng sĩ vì bệ hạ mà chiến đấu, không vì nghịch tặc là phụ tử Uyển Lăng Vương mà mềm lòng, suy cho cùng vẫn là bệ hạ cùng Đại tướng quân dạy dỗ tốt.”
Lúc nghịch quân vây thành, Thuần Vu Gia thật ra đã có suy nghĩ nếu phản tặc thành công tiến vào, y sẽ kéo hoàng thái tôn cùng nhau tự sát. Nhưng hiện giờ đã chờ được Tuyên đế trở về, y liền nghĩ đến chỗ tốt của hoàng tôn, muốn thay nó giải vây vài câu ― hoàng thái tôn sớm đã được định là người kế vị Tuyên đế, nuôi dưỡng trong cung hai năm, ấn theo luật lệ cùng lễ pháp, đều không nên bị phụ thân cùng tổ phụ liên lụy.
Tuyên đế lặng lẽ chuyển tay qua bụng, nắm chặt lấy tay Thuần Vu Gia: “Ấu Đạo không cần lo lắng, trẫm đã trở về, ngươi có thể an tâm nghỉ ngơi. Hoàng tôn đã nhiều ngày bị chấn kinh, ngươi giúp trẫm an ủi nó, mọi chuyện còn lại trẫm sẽ xử trí, ngươi cứ yên tâm.”
Hai người vậy mà ngang nhiên tán tỉnh nhau ngay giữa phố xá đầy tướng sĩ. May mà cửa thành hiên tại cũng không có bá tánh, bằng không Tuyên đế cùng Thuần Vu Gia sao thoát được cái danh hôn quân cùng gian phi?!
Tướng sĩ thủ thành kiến thức còn thiếu, không ít người ngốc lăng mà nhìn chằm chằm đôi quân thần này, chúng quan quân đi theo phía sau cùng vào thành thì đều đã học tập đạo lý ‘sắc tức thị không, không tức thị sắc’ đến xuất thần nhập hóa, đem cảnh sắc trước mắt hóa thành hư không trong đầu. Nhưng hai người đi theo bên cạnh Tuyên đế ― Phượng Huyền cùng Tạ Nhân, lại không giống như những người khác, chỉ là hoàng cung ngay ở trước mắt, chung quanh lại có vô số tướng sĩ, bọn họ cũng không thể tại thời điểm này làm ra cử chỉ mất hình tượng.
Sau khi trở lại trong cung, Tuyên đế lập tức hạ chiếu trấn an tứ phương, gia phong tướng sĩ có công cùng quan viên trong triều, hủy bỏ vương tước của Uyển Lăng Vương, đem thế tử đưa cho Tông Chính Tự xử lý. Thê thiếp và con cái của Uyển Lăng Vương đều bị biếm làm thứ dân, nhưng vẫn cho ở lại trong phủ của mình, để Uyển Lăng quận thủ phái người trông giữ.
An bài xong sự vụ trong triều, hắn liền trực tiếp bỏ qua ánh mắt đầy thâm ý của ba vị ái phi, đem tiểu hoàng tôn ôm đến bên cạnh, hỏi thăm nó mấy ngày nay học được những gì. Tiểu hoàng tôn thấy Tuyên đế liền như tìm được thân nhân, ôm hắn khóc một buổi chiều, nức nở đem chuyện mấy ngày nay theo Thuần Vu Gia lên đầu tường thành xem chiến hỏa nói một hồi.
Tiểu hoàng tôn còn hỏi: “Uyển Lăng Vương mưu phản, có phải cả nhà đều phải chết hay không? Bọn họ về sau còn có thể tiến cung gặp ta hay không?”
Tuyên đế đau lòng muốn chết, nhưng lại không thể không cứng rắn mà nói cho nó biết: “Thành nhi là hoàng thái tôn, tương lai phải làm hoàng đế, đã định là người thuộc về chi tộc của trẫm, ngươi chỉ có trẫm và ba…… bốn vị thúc tổ là thân nhân mà thôi. Người thuộc chi tộc của Uyển Lăng Vương tội tuy nặng, nhưng triều ta không có tiền lệ sát hại tôn thất, trẫm có thể cho bọn họ ở bên ngoài tiếp tục sinh hoạt, nhưng không thể để bọn họ tiến cung thăm ngươi.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương hề hề của hoàng thái tôn, Tuyên đế có chút không nói thành lời, xoa xoa nước mắt trên mặt hoàng tôn, hỏi: “Mấy ngày nay hoàng tổ phụ không ở trong cung, ngươi đã đọc được sách gì rồi? Nói cho tổ phụ nghe xem!”
Hạ Thành được rèn luyện trong máu lửa mấy ngày, lén lút cũng nghe được không biết bao nhiêu lời đồn đãi, tâm tư cũng trưởng thành không ít, so với trước lúc Tuyên đế trở về đã trầm ổn hiểu chuyện hơn rất nhiều. Gặp Tuyên đế hỏi han chuyện học vấn, liền thu hồi nước mắt giảng giải mấy chương sách mà chính mình đã học, cùng với bài thơ mà Thuần Vu Gia đã dạy nó trên đầu tường thành: “Tân khổ tao phùng khởi nhất kinh, can qua liêu lạc tứ châu tinh…… Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh*.”
[*đây là bài Quá Linh Đinh dương (Qua biển Lênh Đênh) của Văn Thiên Tường:
Tân khổ tao phùng khởi nhất kinh,
Can qua liêu lạc tứ châu tinh.
Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ,
Thân thế phù trầm vũ đả bình.
Hoàng Khủng than đầu thuyết hoàng khủng,
Linh Đinh dương lý thán linh đinh.
Nhân sinh tự cổ thuỳ vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.
Dịch thơ:
Cay đắng do từ một sách kinh
Bốn năm quạnh quẽ cảnh đao binh
Bông tung gió: vỡ tan sông núi
Gió đập bèo: chìm nổi kiếp mình
Ghềnh Sợ Hãi kể niềm sợ hãi
Biển Lênh Đênh than nỗi lênh đênh
Xưa nay hỏi có ai không chết
Hãy để lòng son chiếu sử xanh.
Nguồn: wikipedia. Editor tìm cả buổi mà vẫn không biết người dịch là ai☹.]
Đây là bài thơ tuyệt mệnh của Văn Thiên Tường, Tuyên đế vừa nghe liền hiểu được tình hình nguy cấp lúc ấy của Thuần Vu Gia. Dưới tình huống gian nan như thế, y vẫn có thể bảo vệ kinh thành, chờ đại quân trở về cứu viện, bản lĩnh này quả thật ít người có được.
Đáy lòng Tuyên đế cuồn cuộn một mảng nhu tình, liền muốn đi khen thưởng cùng an ủi y một hồi. Hắn xoa đầu tiểu hoàng tôn, đem nó đặt lên giường, phân phó nội thị hầu hạ cho tốt, chính mình thay đổi xiêm y, tính toán đi đến Di Thanh điện của Thuần Vu Gia.
Nhưng mới vừa ra tới cửa, Vương Nghĩa liền thấp giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, Thuần Vu đại nhân, Phượng học sĩ cùng Tạ tướng quân đều đang chờ ở thiên điện, không biết bệ hạ muốn triệu vị nào……”
Hai chữ cuối cùng tuy Vương Nghĩa chưa nói ra, nhưng biểu tình của y đã thể hiện rõ ràng tất cả. Tuyên đế không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng thoáng chốc chuyển qua trăm ngàn ý niệm, lấy lại bình tĩnh nói: “Hoàng thái tôn mấy ngày nay chấn kinh rất nặng, trẫm tính bồi nó ngủ mấy ngày. Ngươi mang hoàng thái tôn đến bên ngoài thay y phục, thuận tiện thay trẫm triệu Thuần Vu Gia tiến vào, trẫm có việc muốn bàn bạc cùng y.”
Vương Nghĩa cúi đầu rời khỏi nội điện, hai tiểu nội thị đem hoàng thái tôn đưa ra ngoài, Tuyên đế ngồi vào bàn chậm rãi nghiên cứu thư tịch để tĩnh tâm, chờ đợi một hồi, liền có người dẫn Thuần Vu Gia đi vào trong điện. Lúc y tiến vào còn muốn hành lễ, Tuyên đế liền phất tay nói: “Ấu Đạo không cần đa lễ, trẫm triệu ngươi tới, một là vì ngợi khen công lao cố thủ kinh thành của ngươi, hai là vì muốn ngươi thay trẫm nghĩ một đạo ý chỉ.”
Thuần Vu Gia đứng dậy, thoả mãn mà đi đến bên cạnh Tuyên đế, từ trên giá bút rút ra một cây bút lông, chấm mực, ánh mắt giống như câu hồn rơi xuống trên mặt Tuyên đế, cười hỏi: “Nghĩ chỉ tất nhiên là bổn phận của thần, nhưng thần trước tiên muốn nghe bệ hạ nói về chuyện…… bệ hạ muốn ngợi khen ta như thế nào?”
Nụ cười của Thuần Vu Gia tuy sáng ngời, nhưng lại dấu không được hai má gầy yếu cùng sắc mặt phong trần. Tuyên đế theo bản năng nâng tay, vuốt ve hai má lõm xuống của y, thương tiếc nói: “Ấu Đạo gầy đi rất nhiều, kinh thành nhờ ngươi mới có thể giữ được, trẫm ban thưởng cho ngươi thế nào cũng cảm thấy không đủ. Ngươi trước thay trẫm nghĩ chỉ, triệu Tạ Nhân vào cung làm phi, đợi ý chỉ ban xuống xong, liền ở trong điện theo trẫm cùng nhau dùng bữa tối đi. Trẫm kêu Ngự Thiện Phòng làm chút dược thiện cho ngươi bồi dưỡng thân thể.”
Khóe mắt Thuần Vu Gia bỗng nhiên co rút vài cái, trên mặt lại phủ một tầng ý cười nhàn nhạt: “Đa tạ bệ hạ ban dược thiện. Tạ tướng quân quả nhiên lại muốn vào cung, tâm nguyện của bệ hạ đã được đền bù, thần tại đây chúc mừng bệ hạ. Chỉ là thời gian vừa qua bệ hạ chịu nhiều mưa gió, cũng nên bồi bổ thân thể, lát nữa ta đi dặn Vương công công một tiếng, kêu Ngự Thiện Phòng làm nhiều món ngon bổ dưỡng một chút.”
Chiếu chỉ tấn phong cho y cùng Phượng Huyền đều là do y tự thân suy nghĩ, bởi vậy viết loại chiếu chỉ này tự nhiên là cưỡi xe nhẹ đi đường quen. Thuần Vu Gia viết một hơi không ngừng rồi giao cho Tuyên đế đóng dấu, sau đó tự mình đứng dậy ra cửa điện, thì thầm với Vương Nghĩa rằng hôm nay Tuyên đế muốn lưu y lại, kêu Ngự Thiện Phòng chuẩn bị chút món ngon đặc chế để bồi bổ cho Tuyên đế.
Vương Nghĩa ngầm hiểu, gọi người đi Ngự Thiện Phòng an bài, chính mình lại cầm thánh chỉ của Tuyên đế đi đến thiên điện tuyên chỉ, tấn phong Tạ Nhân làm Đức phi, một trong tam phu nhân, địa vị ngang hàng với Thuần Vu Thục phi và Phượng Hiền phi, nhập chủ Thanh Bình điện. Đợi Tạ Nhân lĩnh chỉ tạ ơn xong, Vương Nghĩa liền xoa tay cười nói: “Tạ đại nhân hôm nay vào cung, đồ đạc cần thu dọn cũng không ít, Phượng đại nhân một đường vất vả, bệ hạ hôm nay muốn bồi hoàng tôn cùng ngủ, nên không lưu hai vị lại được.”
Tạ Nhân cầm thánh chỉ đi trước để lo việc chuyển đồ đạc vào cung, Phượng Huyền so với Tạ Nhân chậm một bước, ý tứ sâu xa mà nói với Vương Nghĩa: “Thỉnh Vương công công giúp ta thăm hỏi Thuần Vu đại nhân, bệ hạ một đường thức khuya dậy sớm, ngày đêm không nghỉ gấp rút lên đường để tiếp viện kinh thành, hiện giờ nhất định đã vô cùng mệt mỏi, thỉnh hắn tuân giữ đúng mực vai trò của một thần tử.”