Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 91: Phiên ngoại 2 – Hậu cung chân loan truyện (2)



Mệnh lệnh của Chu Huyên lập tức truyền khắp lục cung, hạ triều ngày hôm sau, Tạ Nhân liền thay đổi một bộ trường bào tơ lụa thanh sắc, tay cầm phất trần, tiên khí lượn lờ mà bước vào Khôn Ninh Cung.

Chu Huyên ngồi trên phượng ỷ cao cao phía trên, một tay gõ nhịp, lười biếng mà nhìn Tạ Nhân. Nội thị dẫn Tạ Nhân vào trong điện, nữ quan được phái đến dạy dỗ Chu Huyên cung quy lúc trước liền đứng ra chỉ dẫn: “Thỉnh Đức phi hướng Hoàng hậu vấn an.”

Tạ Nhân đem phất trần vung lên, ngẩng đầu cùng Chu Huyên liếc nhau, thân hình như cũ ổn định vững chắc, đĩnh bạt phong lưu, giống như hàn thiết dùng để rèn trường thương. Vị nữ quan giáo dẫn kia sắc mặt ửng đỏ, lại mềm giọng hô một tiếng: “Đức phi, nên hướng Hoàng hậu vấn an.”

Hai mắt Chu Huyên rơi xuống, nhìn chằm chằm đầu gối Tạ Nhân, hơi mỉm cười: “Thế nào, Tạ đại nhân mấy ngày nay học tập cung quy, lại không biết cách thỉnh an sao? Ta thấy ngươi bước vào cung điện của Hoàng hậu rất thống khoái, không phải dạng người không hiểu quy củ.”

Tạ Nhân cũng không tranh luận cùng Chu Huyên, ôm quyền thi lễ, bất động thanh sắc hỏi: “Đại tướng quân triệu ta tới Khôn Ninh Cung là vì chuyện gì, không ngại cứ nói thẳng ra. Giữa ta và ngươi tuy có mâu thuẫn, nhưng hiện giờ ta đã là…… phi tử một cung, vẫn nên giải quyết một trận cho xong. Phàm là điều kiện Đại tướng quân đưa ra, Tạ Nhân không dám không ứng chiến. Ta kính Đại tướng quân là anh hùng, hà tất dấu đầu lộ đuôi, làm ra chuyện mệt nhọc tâm trí, không duyên không cớ, như vậy có vẻ không phóng khoáng.”

Chu Huyên gật đầu cười nói: “Tạ tướng quân ngược lại thật sảng khoái, biết ta xem ngươi không vừa mắt đã lâu. Bất quá đây là Khôn Ninh Cung của ta, có thế nào cũng không phải do ngươi định đoạt, ngươi cứ thành thật ngồi ở chỗ này cho ta, chờ hai tên kia tới thỉnh an rồi lại nói sau.”

Thân hình Tạ Nhân như cũ bất động, hai mắt nheo lại, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng. Chu Huyên nhấp một ngụm trà, đạm nhiên nói: “Ấn theo cung quy, nhóm phi tử các ngươi mỗi ngày đều phải đến thỉnh an ta, nếu ta không chịu thả người, các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi ― thị vệ Khôn Ninh Cung lúc trước đều là đi theo ta từ Tây Nhung đánh giết mà ra, ngươi nếu muốn thử xông ra ngoài, ta thành toàn ngươi!”

Nội thị một bên đã bưng trà tới, nơm nớp lo sợ mà khuyên nhủ: “Ý chỉ của Hoàng hậu không thể trái, thỉnh Đức phi an tọa.”

Trên mặt Tạ Nhân hiện ra chút thần sắc mất mát, từ trên khay cầm lấy chén trà: “Ta vì lĩnh giáo võ công Đại tướng quân mới cố ý đổi trang phục mà đến, Đại tướng quân cứ như vậy đáp lại ta? Khoan nói thủ hạ của ngươi là từ Tây Nhung đánh giết ra, cho dù mỗi người đều có bản lĩnh của ngươi, Tạ mỗ cũng không sợ. Chỉ là không thể lĩnh giáo tài nghệ của Đại tướng quân, thật khiến cho người ta tiếc nuối.”

Y quơ quơ chén trà trong tay, một ngụm uống cạn nước trà, chắp tay nói: “Tạ Nhân còn phải về cung phụng dưỡng mẫu thân, không thể trì hoãn thời gian cùng Hoàng hậu.” Xoay người liền muốn đi, nội thị trong phòng tiến lên muốn cản, bước chân Tạ Nhân hơi xoay chuyển, liền nhẹ nhàng xuyên qua giữa đám người, thân ảnh trong tích tắc sắp rời khỏi điện.

Trong điện bỗng nhiên vang lên tiếng va chạm thanh thúy của đồ sứ. Thân hình Tạ Nhân dừng lại, quay đầu nhìn về phía Chu Huyên, thân thể nhìn như thả lỏng, thật ra đã vận sức đề phòng. Y mặt ngoài đạm mạc, nhưng trong mắt đã nảy lên một tia kích động, nói thẳng: “Đại tướng quân thay đổi chủ ý, muốn chỉ giáo một phen sao?”

Chu Huyên lại chỉ đem chén trà buông xuống, ý tứ thản nhiên mà nói: “Lúc ấy cùng làm khách tại kinh thành, cả hai tựa hồ đều còn là thiếu niên. Ta nhớ tới Tạ tướng quân cùng Phượng thái phó lúc mới vào kinh, khi ấy thanh danh Phượng Huyền còn chưa hiển lộ, ngươi ở trong Lâm Xuyên vương phủ nói với ta rằng bản thân không muốn thị quân. Đảo mắt vậy mà đã hơn hai năm trôi qua, hai người các ngươi ngược lại đều ngồi cùng một bàn với ta.”

Tạ Nhân nhớ tới việc lúc ấy, cũng khó có được lúc sinh ra vài phần cảm khái, cởi bỏ chiến ý, gật đầu: “Lúc ấy ta quả thật không có ý vào cung…… Nhưng sau đó ta lại từ trong cung bị Đại tướng quân bức rời khỏi, đến lúc trở về gặp lại ngươi thì ngươi đã thành Hoàng hậu, trong lòng thật giống như có sóng cuộn biển gầm……” Trên mu bàn tay Tạ Nhân đã hiện lên mấy đường gân xanh, phất trần vung tới, một cỗ khí lực xé gió đâm thủng hai bên màn lụa: “Đại tướng quân xuân phong đắc ý như vậy, ta làm sao có thể xem thuận mắt?”

Chu Huyên cười nói: “Cũng thế cũng thế. Lúc ấy Thất lang cùng ta đã định ra minh ước, thề rằng vĩnh viễn không phân ly và phụ bạc nhau. Vậy mà bất quá ta chỉ đi Tây Nhung một chuyến, hắn liền triệu ngươi vào kinh. Nếu nói không vừa mắt, thì phải là ta xem ngươi càng không vừa mắt mới đúng.”

Bởi vì hai mặt một lời nói rõ ràng tất cả, Tạ Nhân ngược lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm thông suốt rất nhiều, xoay người tiến về phía trước, thong dong đáp: “Nếu ngươi và ta đều có ý này, sao không chọn lấy một món binh khí, đi Ngự Hoa Viên đánh một trận? Cao thấp thế nào không đề cập tới, ít nhất cũng giải tỏa được nỗi oán giận trong lòng.”

Chu Huyên nhìn bộ dáng kiên quyết của Tạ Nhân, thầm than một tiếng, ngón tay ở trên bàn nhẹ nhàng gõ hai cái: “Gấp gáp cái gì? Thất lang đặc biệt phái nữ quan tới dạy ta quy củ, còn gọi cha ta đến nhìn ta học, không phải là vì sợ ta động thủ với các ngươi hay sao. Hiện tại ta đã có thể nhẫn, ngươi sao lại không thể nhẫn. Trước tiên cứ ấn theo quy củ thỉnh an cho ta, chờ ta thả ngươi trở về. Còn việc thị tẩm, cũng phải do Hoàng hậu ta đây an bài……”

Mấy câu đầu Tạ Nhân còn nhíu mày lắng nghe, đến khi hai chữ “thị tẩm” xuất hiện, y bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, vịnh một câu: “Nhập bất ngôn hề xuất bất từ, thừa hồi phong hề tái vân kỳ”, quay đầu liền hướng ngoài điện mà bước đi.

Sau lưng bỗng nhiên ập tới một trận kình phong, Tạ Nhân cũng không quay đầu lại, ném phất trần, chỉ nghe một tiếng giòn vang, chén trà đã bị quăng vỡ trên mặt đất. Y cúi đầu nhìn lướt qua, châm chọc cười nói: “Đại tướng quân giả bộ không nổi nữa rồi sao?”

Chu Huyên nhẹ nhàng lắc đầu, người đã bay tới giữa điện: “Bổn cung thân là Hoàng hậu, tự nhiên có quyền lực trách phạt một phi tử như ngươi tội chống đối Hoàng hậu, ở Khôn Ninh Cung làm loạn. Đã là chức trách, Thất Lang cũng sẽ không nói được gì.”

Trong tay Chu Huyên không biết từ khi nào đã cầm một cây roi mây, Tạ Nhân cũng không hề nhượng bộ, quay người bay vào điện. Hai người quan sát khí tức trên người đối phương, chỉ chờ đối phương lộ ra sơ hở, một kích chế địch. Cung nhân nội thị trong phòng đều sợ tới mức cuộn thành một đoàn, ngay cả thanh âm cũng không dám phát ra, giữa lúc đang giằng co, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng giòn vang, phá vỡ thế cân bằng giữa hai người.

Chu Huyên cùng Tạ Nhân đều dùng đòn sát thủ đánh phủ đầu, thanh âm xông tới cùng lúc, vung binh khí đâm về phía trước, chớp mắt đã giao thủ năm sáu hiệp. Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, ngay sau đó một thanh âm bén nhọn cao vút hô lên: “Hiền phi đến!”

Tạ Nhân vừa phân tâm, roi mây đã mang theo tiếng gió đánh vào trên mặt y. Tạ Nhân lập tức di chuyển thân hình, nhưng vẫn bị cây roi kia đánh vào đầu vai, lập tức lùi lại hai bước mới miễn cưỡng đứng vững, một lần nữa vung lên phất trần nhào tới.

Cửa điện bị người từ bên ngoài chậm rãi đẩy ra, Phượng Huyền một thân hồng bào ô sa cụp mi rũ mắt đi vào, chính là một đường bước thẳng tới giữa hai cỗ kình phong kia. Phượng Huyền phản ứng cực nhanh, lúc hai cỗ kình phong kia ập đến trước mặt liền nhanh chân lùi lại mấy bước, đáng tiếc đằng sau là bậc cửa, đã nhấc chân không kịp, liền ngã một cái thật mạnh xuống đất, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai vị hậu phi kia.

Lúc này bọn cung nhân nội thị trong điện mới hoàn hồn, đúng là họa từ trên trời giáng xuống mà!

Phượng Huyền cùng Chu Huyên quan hệ luôn không tốt, ít khi nói chuyện với nhau, lúc này liền đứng dậy ấn giữ binh khí trong tay hai người, lạnh giọng quát: “Hai vị còn không dừng tay, ta liền thượng tấu buộc tội hậu cung vô lễ với triều thần!”

Chu Huyên đem roi mây thu hồi, cầm trong tay nhẹ nhàng ước lượng: “Phượng Hiền phi dường như đã quên chính mình cũng là hậu cung. Ta làm Hoàng hậu quản thúc phi tử là chuyện nội bộ, ngươi muốn tố cáo thì nên đi tìm Ngự Sử thay ngươi tố cáo ― chỉ cần ngươi không chê cái danh tranh sủng không được liền mượn lực người ngoài khiến cho bản thân mất mặt.”

Tạ Nhân thu hồi phất trần, xoa chỗ bị thương trên đầu vai để lưu thông máu, thân hình lại như cũ thẳng tắp: “Phượng đại nhân cứ qua bên kia ngồi chờ một lát, trận này giữa ta và Đại tướng quân còn chưa có xong đâu.”

Phượng Huyền cũng lười ngây ngốc ở chỗ này, chắp tay nói: “Ta còn phải đi xem thái tôn, nhị vị nếu không có việc gì, Phượng mỗ liền cáo từ trước.”

“Sao lại không có việc gì.” Ánh mắt Chu Huyên di chuyển trên mặt Phượng Huyền, rồi lập tức phòng bị mà nhìn chằm chằm Tạ Nhân: “Phi tần thỉnh an Hoàng hậu là lễ chế trong cung, Hiền phi xuất thân thế tộc, hẳn là hiểu được lễ nghĩa. Ngươi còn chưa hướng ta thỉnh an, như thế nào đã muốn rời đi.”

Phượng Huyền bật cười một tiếng: “Hoàng hậu muốn nói với ta, các ngươi đây là đang hành cung lễ sao? Thứ cho Phượng mỗ không dám thực thi loại cung lễ này, cáo từ!” Y xoay người muốn đi, trước mặt liền rơi xuống một đạo lệ phong, bức y lùi lại hai bước, rút ra đoản côn bên hông nghênh tiếp.

Chu Huyên một tay bắt lấy đoản côn, không truy tội bất kính của y, trước hỏi tình hình của Thuần Vu Gia: “Các ngươi cùng hạ triều, như thế nào mà Tạ tướng quân cùng ngươi đều đã tới, hắn còn chưa qua đây?”

Phượng Huyền nói: “Hắn là văn thần, qua đây để bị Hoàng hậu ngươi giết sao? Ngươi phô trương quyền lực cũng tốt, động thủ cho hả giận cũng được, nhưng không cần làm quá mức, thánh thượng tất sẽ không cho phép.”

Chu Huyên kinh ngạc nói: “Ngươi thế nhưng lại nói lời tốt cho Thuần Vu Gia, xem ra gia giáo Phượng gia quả nhiên bất đồng. Cha mẹ ngươi mới tiến cung mấy ngày, tiểu Phượng học sĩ vậy mà đã học được huynh đệ hữu ái? Vậy sao ngươi lại không biết hướng Hoàng hậu ta đây thỉnh an?”

Phượng Huyền bất đắc dĩ tiếp nhận chén trà nội thị dâng lên, nhấp một ngụm. Đánh qua một trận, ngay cả chiến ý của Tạ Nhân cũng đã được giải tỏa, xoa vai hỏi: “Đại tướng quân đây là muốn làm cái gì, gióng trống khua chiêng đem mọi người đều gọi tới? Bốn người chúng ta ai nhìn ai cũng không thuận mắt, nhưng cũng không cần học những nữ tử kia thái bình giả tạo, ít gặp mặt thì tự nhiên sẽ thanh tĩnh không có việc gì.”

Ngoài cửa lại có tiếng bước chân vang lên, ba người tưởng Thuần Vu Gia tới, đều nghiêng đầu qua xem. Không nghĩ rằng tiến vào lại là một nữ tử, hướng về Chu Huyên thi lễ nói: “Hồi bẩm Hoàng hậu, Thục phi bị thánh thượng cấm đoán trong Di Thanh Điện, cấm túc ba tháng, thánh thượng có chỉ, không cho phép ngài ấy rời cung của mình, sợ là mấy tháng này đều không thể tới thỉnh an.”

Chu Huyên nghe vậy, tinh thần liền rung lên, cười nói: “Thì ra là thế, bệ hạ nếu đã quyết định, ta cũng không cần quản nữa. Đã là cấm đoán, ba tháng này hắn cũng không thể thị tẩm.” Đem người tống cổ đi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía hai vị còn lại: “Nhị vị trà cũng đã uống qua, an cũng không tính thỉnh, vậy còn ở lại Khôn Ninh Cung của ta làm cái gì? Muốn đánh tiếp một trận nữa hay sao?”

Tạ Nhân lập tức đáp: “Cầu mà không được!”

Phượng Huyền như có điều suy ngẫm hỏi: “Đại tướng quân triệu chúng ta tới thỉnh an, chính là vì Thuần Vu đại nhân? Hắn rốt cuộc đã làm ra chuyện gì……” Không cần hỏi cũng biết, hắn còn có thể làm ra chuyện gì. Phượng Huyền nuốt xuống nửa câu sau, cầm chén trà đề nghị: “Ý tứ của Đại tướng quân, bất quá là muốn độc chiếm quân sủng, này tuyệt đối không thể. Ta cùng với Tạ tướng quân tuy là hậu sinh vãn bối, lại không phải hạng người có thể đem bệ hạ chắp tay dâng cho kẻ khác.”

Tạ Nhân gật đầu phụ họa: “Ta cũng như thế.”

Phượng Huyền nhìn phất trần trong tay Tạ Nhân cùng roi mây trong tay Chu Huyên, trong đầu tự nhiên hiện ra mấy thứ linh tinh mà mấy ngày nay học được, tỷ như phải ôn nhu thuận theo như thế nào khi thị quân, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác cổ quái vớ vẩn. Phượng Huyền lặng yên đem đai lưng xốc lại, rộng lượng mà kiến nghị: “Thay vì tranh chấp động thủ, không bằng chúng ta định ra một hiệp ước quân tử, không dựa vào vũ lực tranh đoạt, ví dụ như tỷ thí cầm kỳ thư họa linh tinh này nọ, người thắng liền có thể……”

Chủ ý này cũng có chút đạo lý. Nếu đánh nhau dữ quá, buổi tối không còn thể lực…… Khụ, thế thì sẽ mất nhiều hơn được. Chu Huyên ngồi trở lại trên phượng ỷ, nhịp roi suy nghĩ một trận, chậm rãi ngẩng đầu: “Việc này đã do Phượng học sĩ khởi xướng, không bằng ngươi làm mẫu trước một trận, nếu tốt liền lấy cái này làm lệ, nếu không tốt……” Khóe miệng y lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Không chỉ thánh thượng có quyền cấm đoán cung phi, mà Hoàng hậu ta đây cũng có quyền đó.”

Phượng Huyền không chút do dự đáp: “Vậy ta liền thử trước một chút.”

Y hành động cực nhanh, không tới hai ba ngày liền bày ra một bữa tiệc tinh xảo, thiết yến giữa rừng hoa thơm cỏ lạ của Ngự Hoa Viên, treo vài dặm màn trướng, dẫn suối nước thành khe uốn lượn quanh co khúc khuỷu, diễn thành bộ dáng như Khúc Thủy Lưu Thương. Y lại kêu Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thức ăn và rượu, từ giáo phường chọn ra nhạc công ca kĩ, ở ngoài trướng tấu nhạc ca xướng, thỉnh Tuyên đế và Chu Huyên, Tạ Nhân tới cùng thưởng thức bữa tiệc.

Tuyên đế vì chuyện hậu cung vẫn luôn không yên trí, lại vì chiến tranh liên tiếp ập tới, thân tâm đều mệt mỏi, lúc trước không có ai vì hắn an bài yến hội như vậy, hiện tại tất nhiên là hắn rất vui vẻ tham dự bữa tiệc, đối với bài trí tại lâm viên càng thêm tán thưởng: “Không ngờ Phượng khanh lại khéo léo như vậy. Trẫm đã lâu chưa thư thả du ngoạn, hiện giờ chiến sự đã bình, tin mừng kéo tới liên tục, có cơ hội phải nên ăn mừng một phen.”

Cao hứng một hồi, Tuyên đế lại nghĩ tới Thuần Vu Gia lúc này đang bị cấm túc trong Di Thanh Điện, lòng pha chút cảm giác không nỡ, muốn đem y thả ra để cùng chung vui với mọi người. Nhưng hắn lại sợ bản thân thay đổi chủ ý xoành xoạch như thế, về sau sẽ càng không có uy nghiêm trước dàn hậu phi…… Cân nhắc một trận, hắn vẫn quyết định không truyền chỉ thả Thuần Vu Gia.

Ngày đó suýt nữa liền ở trước mặt Hàn Cánh kêu rên thành tiếng, mỗi khi hắn nghĩ tới liền cảm thấy hoảng sợ không thôi, nếu không xử phạt nghiêm khắc Thuần Vu Gia, chỉ sợ về sau y liền được một tấc lại muốn tiến một thước, làm trò trước mặt triều thần đem chính mình ăn sạch sẽ!

Tuyên đế còn đang do dự trong lòng, Phượng Huyền đã lệnh cho nhạc sư tấu nguyệt, ca kĩ cất tiếng hát, thanh âm cách suối nước theo gió thổi bay đến, như có như không, giống như lạc vào cõi tiên.

Theo khe nước nhỏ bắt đầy chảy xuống rất nhiều khay gỗ, trong các khay đó đựng đầy đồ ăn tinh xảo và rượu ngon, bốn người ngồi ở trên đệm duỗi tay vớt lên, Tuyên đế liền hỏi: “Trẫm nghe A Huyên nói, các ngươi dường như muốn tỷ thí cái gì đó, Phượng khanh thiết kế đề mục như thế nào?”

Phượng Huyền cười nói: “Thần đã đem đề mục đặt trong hộp, để nội thị đặt vào trên khay. Đợi yến tiệc hơn nửa, đề mục sẽ theo dòng nước trôi xuống, ba người chúng ta vớt lên rồi tự thân vận động theo đề mục, bệ hạ ở giữa làm trọng tài, thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.