Thịnh An Hoài gầm lên một tiếng, đem Kỷ Hành và Điền Thất đều giật nảy mình.
Kỷ Hành lại một lần nữa nâng nâng tay, Thịnh An Hoài tắt tiếng.
Điền Thất mở to mắt, ánh vào mắt là mảnh vải đang nắm trong tay, đây là một loại vải gấm màu trắng hoa lau, bên trên thêu hoa văn màu xanh lam. Loại gấm này được sinh ra ở phủ Tùng Giang, đến mấy lượng bạc một thước, trừ khi nàng bị điên mới đem thứ này lấy làm khăn.
Trong lòng lộp bộp, đưa ánh mắt thuận theo mảnh vải chuyển động, từ từ hướng lên trên. Trên sóng biển màu lam là một mảnh mây trắng, trong mây mù có một con rồng lượn quanh, đếm đếm số móng vuốt, là năm cái chứ không phải bốn cái. Nàng không chết tâm tiếp tục đem ánh mắt đưa lên trên, tầm mắt xẹt qua hông của Kỷ Hành, rồi ngừng ở trên thắt lưng của hắn. Thắt lưng màu xanh đậm, thêu họa tiết tối màu, ngay chính giữa là một viên bảo châu cố định, xem không ra là cái gì.
Có thể là do nàng nhìn quá nghiêm túc, khiến cho Kỷ Hành cảm thấy ánh mắt người này tựa như hóa làm thực chất, một đường từ dưới hướng lên trên sờ mà tới.
Cuộc đời này Kỷ Hành trêu chọc vô số người, vậy mà trong nhất thời lại có chút cảm giác bị người trêu chọc, đối phương thế nhưng vẫn là một tên thái giám. Hắn khó chịu một trận, nhưng trên mặt tiếp tục bảo trì trấn định, gác tay sau lưng mà đứng, cúi đầu nhìn nàng.
Ánh mắt của Điền Thất rốt cuộc bò qua khỏi bộ ngực của hắn, ngừng ở trên mặt hắn. Đây là một mỹ nam như tễ nguyệt quang phong (*), trong ánh mắt tràn đầy quý khí bức người, chẳng qua là lúc này quý khí đều bị úc khí lật đổ địa vị, hắn đang ngưng lông mày đánh giá nàng.
(*) Ý chỉ thời tiết trong vắt sau cơn mưa. Khí chất vẻ đẹp thánh khiết ngời sáng bla bla
“A!!!”
Điền Thất nhận lấy kinh hách, thất thanh kêu to, ngay sau đó vừa lăn vừa bò lăn đến một bên.
Kỷ Hành không tự giác sờ sờ mặt, rất dọa người sao.
Điền Thất ý thức đến bản thân sấm đại họa - nàng hình như dùng y phục của hoàng đế lau nước mũi?
Má ơi!!!
Nàng không nói hai lời xoay người quỳ ở trước mặt Kỷ Hành, liều mạng dập đầu, cái trán va vào mặt đất phát ra tiếng ầm ầm nặng nề, quanh quẩn tràn ngập tất cả linh đường, rất có phần quái dị.
“Nô tài thất nghi trước thánh giá, xin hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!” Điền Thất một bên dập dầu, một bên nói chuyện, bởi vì quá khẩn trương nên giọng run lẩy bẩy, cuối cùng càng về sau càng chỉ lặp lại mỗi một câu “hoàng thượng tha mạng.” Nàng cảm thấy lần này chính mình là thực sự gặp nguy, không cầu khác, chỉ cầu có thể lưu một mạng, thế là trọng điểm cũng chỉ ở trên bốn chữ nàng.
Thịnh An Hoài đứng một bên nghe, trong lòng nghĩ tiểu tử này thực là tự biết cho chính mình giải vây, ngươi kia là thất nghi trước thánh giá sao, căn bản là khinh nhờn thánh thể!
Ấn tượng của hắn đối với Điền Thất rất là khắc sâu. Thịnh An Hoài là thái giam chủ quản của Nội Quan Giam, quản chức vị điều động của tất cả thái giám trong Tử Cấm thành, Điền Thấy muốn hướng bên cạnh Tống chiêu nghi xáp vào, tất nhiên phải đem phía Thịnh An Hoài chuẩn bị cho thỏa đáng, thường xuyên qua lại nên cũng quen mặt. Thịnh An Hoài và sư phụ của Điền Thất có quan hệ không tệ, hắn cảm thấy Điền Thất người này nhân phẩm còn được, đầu óc cũng linh quang, bởi vậy nguyện ý đề bạt chút. Hiện tại thấy được Điền Thất mơ mơ màng màng va chạm thánh giá, hắn cũng rất là ngoài ý muốn, nhưng thấy hoàng thượng rõ ràng không vui, nên hắn cũng không dám giúp Điền Thất cầu xin, mà yên lặng đứng ở một bên đóng vai người trong suốt.
Kỷ Hành bị tiếng dập đầu và tiếng cầu xin của Điền Thất ồn ào có chút phiền lòng, “Ngươi đứng lên.”
Lỗ tai Điền Thất vẫn luôn để ý đến phản ứng của Kỷ Hành, nên nghe hắn nói, nàng nhanh chóng dừng lại, “Cảm tạ hoàng thượng.” Nói xong đứng lên, cung kính cúi thấp đầu lắng nghe thánh huấn.
Kỷ Hành nhận được thái giám này, gần đây theo cùng bên cạnh Tống chiêu nghi, miệng ngọt biết nói chuyện, trừ đó ra cũng không còn gì khác. Ờ, còn có, hình dạng xinh đẹp. Thái giám có bề ngoài xinh đẹp cũng có, chẳng qua là người này cùng mấy thái giám xinh đẹp kia không giống nhau, ánh mắt hắn rất sạch sẽ trong suốt, không giống như là một tên thái giám.
Suy nghĩ của Kỷ Hành bay đi có chút xa, thấy Điền Thất cúi thấp đầu, hắn nhịn không được nói một tiếng, “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Điền Thất vô cùng nghe lời ngẩng đầu, chỉ kém nói một tiếng “Tuân chỉ.” Tuy rằng nâng đầu, cũng không dám nhìn Kỷ Hành, mí mắt vẫn cúi như cũ, một đôi mí mắt to đùng vừa đỏ vừa sưng do vừa rồi khóc hiện ra trước mặt Kỷ Hành.
... Thật khó xem.
Kỷ Hành cảm thấy chính mình có chút nhàm chán, hắn chắp tay sau lưng, lại hỏi, “Ngươi vì sao khóc thương tâm như thế?”
Tới! Điền Thất biết chính mình còn mạng hay mất mạng là ở chỗ này, nàng hít sâu một hơi, lại thật dài than ra tới, ánh mắt nhiễm lên một tầng ưu thương, “Chủ tử phong hoa vô song, lần này hương tan ngọc nát, đừng nói là nô tài đã từng chịu ân huệ của chủ tử, liền xem như người bình thường mới nghe đến cũng muốn buồn thương. Càng huống chi còn có vị tiểu hoàng tử, trên dưới toàn cung ai không trông mong tiểu chủ tử xuất thế, nào ngờ đến...” Nói, nâng tay áo lên xoa xoa nước mắt, liếc trộm sắc mặt Kỷ Hành xong tiếp tục nói thêm, “Chủ tử cực kỳ thương xót hạ nhân, lại đối với nô tài có ân như phụ mẫu, nàng vừa đi, nô tài đau buồn như mất đi cha mẹ vậy.”
Thịnh An Hoài đứng một bên nghe đến lời này, oán thầm nói, tiểu tử này thật là không cần mặt! Ta thích!
Lời này của nàng nói rất được, không mượn cơ hội biểu hiện bản thân đối với Tống chiêu nghi có bao nhiêu trung tâm, mà chỉ nói người chết đi có bao nhiêu đáng thương, câu lên lòng trắc ẩn của hoàng thượng, lại nói chủ tử vừa chết đi đối với nàng bao nhiêu là khoan dung bao nhiêu là tốt - ngươi sẽ không biết ngượng ở trước quan tài của người cũ giết chết nô tài mà nàng thương yêu sao?
Kỷ Hành nheo mắt nhìn tên thái giám đã khóc thành con cóc ở trước mắt này, trái lại không biết hắn đây là thực sự thành thật hay là thực sự thông minh.
Điền Thất nói xong, lại quỳ xuống thỉnh tội.
Tưởng tượng đến tên nô tài này vừa rồi ôm y phục của hắn lau nước mũi, thần tình vừa hoãn lại của Kỷ Hành lại bắt đầu không được tốt.
Thôi thôi, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Cuối cùng Điền Thất bị phạt đi phòng trống canh đánh canh một tháng.
Phòng trống canh đều là nơi mà các nội quan phạm tội đến nhận hình phạt, mỗi ngày buổi tối đi đến lầu gác của cổng Huyền Vũ đánh canh, chuyện này cũng không có mệt mỏi, chỉ là đi vào lúc buổi tối, nên không có “chất béo” gì để mò.
Cái trừng phạt này đã tương đối nhẹ, Điền Thất thầm vui mừng. Hoàng thượng quả nhiên là một vị quân vương có tấm lòng nhân hậu, có phong thái quân tử.
Kỷ Hành sở dĩ phạt cho có như vậy, vẫn là vì cảm thấy nô tài này hơn nửa đêm còn tự mình ngồi khóc là do thật lòng, xem ra nội tâm là thực sự thành thật.
Ấn tượng của song phương đối với lẫn nhâu đều sinh ra một chút lệch lạc.
***
Ngày hôm sau, Điền Thất ở Nội Quan Giam đăng kí chức vụ một tháng tiếp theo của bản thân - đánh canh, sau đó liền trở lại Thập Tam sở.
Thập Tam sở xây dựng ở ngoài Tử Cấm thành, nơi này là chỗ ở của thái giám. Trong hoàng cung đại đa số thái giám đều ở tại Thập Tam sở, chỉ có thái giám trực đêm hoặc những thái giám thường xuyên ở bên cạnh chủ tử hầu hạ, mới có tư cách ở lại trong Tử Cấm thành. Điền Thất chuyển vào Tử Cấm thành không quá nửa tháng, lại chuyển đi ra, nói tới thật là cực xấu mặt, bất quá cũng may da mặt nàng đủ dầy, nên không nhìn ra được cái gì.
Điền Thất trở lại Thập Tam sở, phát hiện nơi ở còn chưa có bị chiếm, rất tốt rất tốt. Cùng phòng tổng cộng có ba người, hai người khác đều không có ở đây, nàng trở lại phòng liền ôm mền ngủ, đặc biệt ngủ, tăng cường ngủ bù vào ban ngày, để buổi tối còn có sức đi giày vò.
Vừa tỉnh ngủ, mở mắt đã thấy được tấm rèm tím bằng vải bông treo trước cửa lay động, một lát sau, bên cạnh rèm liền nhô vào một cái đầu.
Điền Thất: “...”
Nàng giống như lại quên khóa cửa.
Cái đầu kia thấy được Điền Thất tỉnh, nhe răng cười. “Cẩu tiểu tử!”
Điền Thất nhanh chóng xuống giường mời hắn đi vào, trong miệng nói, “Sư phụ! Hôm nay ngọn gió nào thổi, như thế nào thổi ngài tới? Ngài không ở bên cạnh Đức phi nương nương hầu hạ sao?”
“Ta đi ra làm việc, vừa lúc tới đây nhìn ngươi.” Người kia từ Điền Thất dìu đỡ đi vào ngồi xuống, Điền Thất nhanh chóng cho hắn châm trà, hắn nói, “Ngươi đừng bận rộn, ta ở không được lâu, chúng ta hai người nói chuyện một lát.”
Người tới này gọi là Đinh Chí, là sư phụ mà Điền Thất vào cung liền đi theo. Đinh Chí vốn tên à Đinh Chí Viễn, sau lại làm thái giám, nghe thấy tên này nghe qua tương đối châm chọc, cho dù chí hướng có bao nhiêu cao xa cũng vẫn là gã thái giám, thế là hắn dứt khoát sửa tên gọi là Đinh Chí.
Đinh Chí hiện tại là thiếu giam ở Ngự Dụng Giam, theo tứ phẩm, cách thái giám chỉ có một bước xa.
“Thái giám” là tên gọi của các hoạn quan, ở trong cung cũng là tên gọi của chức quan, hoạn quan làm được lên trên, chính là thái giám, quan tứ phẩm.
Các nội quan tuy đại đa số đều do hai mươi bốn nha môn thống lĩnh, đều có các cấp bậc và chức trách, nhưng cũng thường xuyên kiêm luôn sai sử ở bên cạnh hậu phi, nguyên bản chức trách ngược lại từ bỏ, ai kêu ở bên cạnh phi tử thì thưởng này nọ nhiều làm chi. Đương nhiên, không phải tất cả chủ tử đều có tiền, những người không tiền tự nhiên là không có ai hướng tới, chỉ có thể từ Nội Quan Giam lãnh tới công việc. Điền Thất và Đinh Chí đều là một thân kiêm hai chức, càng lợi hại giống như Thịnh An Hoài, một người kiêm đủ thứ chức.
Đinh Chi hiện tại hầu hạ Đức phi. Đức phi so với hoàng thượng còn lớn hơn hai tuổi, hình dạng cũng không phải tốt nhất, tuổi lại lớn, cho nên đổi qua đi con đường hiền đức, tuy rằng dưới gối không con, nhưng hoàng thượng còn nhớ được nàng, cách một hai tháng tổng là đi đến chỗ của nàng chuyển chuyển.
Điền Thất sai một tiểu thái giám xách tới một ấm nước nóng, rồi pha trà bưng cho Đinh Chí.
Đinh Chí đem nắp trà mở ra xem, nước trà trong veo thông thấu sắc xanh nhạt, tự như một chén phỉ thúy trong suốt, trong phỉ thúy còn chìm nổi một đoàn lá trà đã bị ngâm giãn ra, mảnh lá thật dày, xách biếc tươi ngon. Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, hương thơm ùa vào mặt, nhất thời tinh thần rung lên.
“Vân vụ Lư sơn,” Đinh Chí mở to mắt, “Thật tốt quá! Tiểu tử nhà ngươi đúng là cái cây cào tiền, cái thứ tốt gì đều không bỏ qua, đây là từ đâu làm ra đến?”
Điền Thất gãi gãi đầu, cười nói, “Còn không phải do chiêu nghi chủ tử thưởng, ta biết ngài thích thứ này, sớm nghĩ đưa cho ngài, đáng tiếc vừa lúc chiêu nghi chủ tử ra chuyện, ta nhất thời quên.”
Đinh Chí mở nắp trà chậm rãi chạm vào gợn nước, nhẹ nhàng thổi khí, hắn còn đang đắm chìm trong trà vân vụ mang tới nhẹ nhàng khoan khoái, nên thuận miệng đáp, “Xem ra ngươi ở chỗ Tống chiêu nghi lăn lộn không tệ.”
“Không tệ là không tệ, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.” Điền Thất thất lạc đáp.
Đinh Chí nghe vậy, để tách trà xuống, khuyên nàng, “Theo ta thấy, ngươi cũng không cần nhụt chí, người này chết, còn có người tiếp theo nha, trong hậu cung tổng là có ngày vừa lòng, tiểu tử nhà ngươi lại biết làm việc, có tiền đồ, chỉ cần đáp vào chiếc thuyền tốt, đứng vững gót chân, sẽ có ngày cất đầu dậy.”
Điền Thất lắc lắc đầu, “Sư phụ tốt của ta à, ngài cũng không phải không biết, ta đáp vào chiếc thuyền nào, là chiếc thuyền đó lật,” nói, hướng Đinh Chí chìa ba cái ngón tay, “Ba người, nói thật, ta thực có chút nản chí ngã lòng.”
Đinh Chí nghĩ lại một chút, quả thật như vậy, hắn nhất thời đối vời Điền Thất đồng tình, bắt đầu cho nàng ra thiu chủ ý, “Nếu không ngươi tính tính bát tự đi? Ngự thiện phòng lão Lưu hình như biết tính cái này, ngươi đi thử thử?”
“Miễn bàn, ta sớm đi qua, hắn nói bát tự của ta quá cứng, khắc chủ.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Đinh Chí cũng vì tên đồ đệ này gấp gáp, “Có biện pháp phá giải nào không?”
“Không sao đâu,” Điền Thất lắc lắc đầu, “Kỳ thật lời của lão Lưu cũng không thể tin, hắn còn nói ta có mệnh nương nương đấy.”
Đinh Chí nghe xong cười khà khà, “Tên đó còn thực có can đảm bịa chuyện. Nếu như ngươi là cung nữ thì cũng được đi, hình dạng này của ngươi có thể thực trở thành tiểu chủ tử nha.”
Nói đến cung nữ, lời nói của Đinh Chí bắt đầu hướng chỗ không đứng đắn mà đi. Tên cung nữ nào dễ nhìn, người cung nữ nào thưởng tay, hắn đều thuộc như lòng bàn tay. Điền Thất nghe mà run hết cả da đầu, dứt khoát nói với Đinh Chí ngày hôm qua nàng va chạm với hoàng thượng, bị phạt đi đánh canh.
Điền Thất liền đem chuyện hôm qua nói với Đinh Chí, đem đoạn lau nước mũi giấu đi, chỉ nói bản thân lo khóc không thấy được hoàng thượng.
Đinh Chí lại một lần nữa phát biểu một trận đồng tình với nàng, rồi an ủi thêm một hồi sau đó mới muốn đi. Điền Thất đem bao trà vân vụ lư sơn chia một nửa cho Đinh Chí, đem vị sư phụ này dỗ cười thành một đóa hoa cúc.
Đưa sư phụ xong, Điền Thất cũng không ngủ, cả buổi chiều nằm ở trên giường ngây ngẩn nửa ngày, sớm sớm ăn cơm tối rồi đi phòng đánh canh lên ban.