Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 52: Xuất cung



Như Ý như nguyện thấy được con khỉ, nó còn thấy được người ta múa võ làm xiếc, thấy người phun lửa, chung quanh có đứa bé bị cảnh này dọa khóc, riêng Như Ý cũng là thấy rất cao hứng phấn chấn, kích động đến nỗi vỗ tay ầm ầm.

Kỷ Hành đem Như Ý nâng quá đầu vai, để cho nó cưỡi ở trên cổ của hắn. Dáng vóc của hắn vốn là cao, Như Ý ngồi ở vị trí cao như thế, quả thực là nhìn một cái không sót gì. Đám thị vệ ẩn trong đám người bảo vệ thánh giá xem tình hình này, đôi mắt đều trợn tròn.

Điền Thất so với bọn thị vệ trấn định hơn nhiều, nàng cũng thích xem phun lửa, nên cũng rướn cổ kiễng chân. Kỷ Hành thấy được Điền Thất tốn sức như thế, nên dứt khoát lôi nàng chen vào, chen đến sát bên trong nhất, sau đó đem Điền Thất kéo ngã đến trước mặt hắn, ngực của hắn dán sát vào nàng. Một tay Kỷ hành đỡ lấy cái chân nhỏ của Như Ý, một tay kia thì dìu lên bờ vai Điền Thất. Điền Thất cảm giác đến bàn tay trên vai, cùng với hơi ấm từ phía sau lưng truyền tới, thậm chí cảm giác đến cả hô hấp lúc lên lúc xuống của Hoàng thượng, nàng nhất thời có chút vô thố, xem biểu diễn cũng không còn chuyên tâm như cũ.

Bởi vì vóc dáng của Kỷ Hành cao, còn công kênh một đứa bé, nên nhất thời ngăn trở một mảng lớn tầm mắt ở phía sau, có không ít người đối với cái lưng của hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, khắp lỗ tai của Kỷ Hành đều là tiếng vỗ tay và tiếng trầm trồ khen tặng của Như Ý, còn đầy ngập con ngươi của hắn đều là cần cổ và hai cái lỗ tai đỏ bừng của Điền Thất trước mặt, cho nên đối với những lời bất mãn phía sau hắn đều nhắm mắt làm ngơ, vẫn cứ như vậy không có đạo đức đứng đó.

Bọn thị vệ càng nhìn càng cảm thấy nhức đầu, đặc biệt muốn đem mấy người mắng Hoàng thượng bắt hết đập một trận, đáng tiếc là trước đó Hoàng thượng có dặn, không cho phép tùy ý ức hiếp dân chúng, trước khi làm việc muốn xem ánh mắt của hắn. Người tập võ đều là ngay thẳng, Hoàng thượng nói một là một, cho nên bọn họ cũng ngoan ngoãn nghe từng trận quở trách đủ hình đủ kiểu của dân chúng. Nhưng mà nói thật, Hoàng thượng làm như vậy thực là không phúc hậu cho lắm…

Xem diễn xong rồi, Kỷ Hành lại vác Như Ý ở trên đường đi dạo, còn mua cho nó một vài đồ ăn và đồ chơi. Thân thể Như Ý quý giá, Điền Thất sợ nó ăn trúng đồ không sạch sẽ ở bên ngoài rồi về cung lại bị tiêu chảy, bởi vậy cực kỳ khuyên răn không để nó ăn mấy thứ làm bằng đường linh tinh, nàng nói trở về sẽ đưa cho nó những thứ càng ngon. Như Ý tuy là thèm ăn đến mức chảy nước miếng đầy miệng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời.

Kỷ Hành lại một lần nữa cảm thán, nếu như Điền Thất là nữ nhân, đem nàng làm nương của Như Ý thì tốt biết mấy. Làm Hoàng đế đều là người trong nghề với những âm tư đấu đá, xem quen nhân tâm, ai đối ai là chân tâm, ai lại là giả ý, vừa nhìn liền biết.

Bất quá, Kỷ Hành lại nghĩ, nếu Điền Thất thực là nữ nhân, vậy thì chưa chắc đã có thể đối tốt với Như Ý giống như hiện tại. Nghĩ như thế Kỷ Hành lại không thấy đáng tiếc gì nữa, lúc này ba người cùng một chỗ vui vẻ hòa thuận, không phải là rất tốt sao, làm người phải biết thỏa mãn.

Mấy người dạo dạo, dạo ra một con phố nhìn rất phồn hoa, Kỷ Hành liền muốn đi vào nhìn xem. Điền Thất lại giữ chặt hắn.

Kỷ Hành không hiểu, “Nơi này có cọp hay sao?”

Điền Thất không thể không biết xấu hổ giải thích với hắn, chỉ nói, “Hoàng thượng, ngài lại nhìn kỹ chút xem.”

Kỷ Hành lại hướng nơi đó nhìn, hai bên con đường không phải là cửa hàng, mà là tú lâu, trang hoàng rất là đỏ xanh rực rỡ, trên lầu có một hai nữ tử dựa lan can nhàn nhã xem chung quanh, xem đến các nam nhân đang đi ngang qua, còn vẫy khăn trong tay trêu ghẹo vài câu.

… Thì ra là con hẻm ăn chơi. Kỷ Hành có chút ngượng ngùng, sau lại hồ nghi nhìn Điền Thất, “Ngươi tới quá?”

Điền Thất vội vàng lắc đầu, “Không có không có không có… Nô tài rảnh rỗi không việc gì làm thường ở trong kinh thành du đãng, nên mới biết nơi này.”

Thần sắc Kỷ Hành hòa hoãn, “Cho tiền ngươi cũng không dám.”

Lúc này, có hai nữ tử dời băng ghế đi đến đầu ngõ, ngồi ở một góc tối dưới mái hiên, vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu. Việc làm ăn nơi này náo nhiệt vào đêm còn ban ngày thì vắng vẻ, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu Kỷ Hành không nhận ra. Bọn nữ tử cũng có lúc đứng ở đầu ngõ kiếm khách, lúc này xem đến trước mắt có người đi qua nhưng dừng lại, còn là hai nam nhân mang một đứa bé, nhìn kiểu nào cũng thấy quái dị, không giống như là người có thể chiếu cố đến việc làm ăn của các nàng, bởi vậy cũng không quan tâm, mà lầm lủi trò chuyện với nhau.

Kỷ Hành vốn đối với chuyện này không có hứng thú, đang muốn cùng Điền Thất rời đi, lại không cẩn thận nghe đến cuộc nói chuyện của hai nữ tử kia, một người đang khoác lác với người còn lại, há mồm một cái “Điền Văn Hào” ngậm miệng một cái “Điền Văn Hào”.

Kỷ Hành híp mắt nhìn Điền Thất, Điền Văn Hào không phải là biệt hiệu của tiểu biến thái này sao… Lần trước Tôn Tòng Thụy tìm hắn cáo trạng thì hắn liền biết.

Điền Thất bị nội dung trò chuyện của hai nữ tử kia khiến cho vừa thẹn lại vừa sợ, “Hoàng thượng, chúng ta chạy mau!”

“Huh?”

“Không phải, ý của ta là… Chúng ta đi nhanh đi…”

Kỷ Hành còn muốn nghe một hồi. Điền Thất lại đột nhiên bắt lấy tay hắn, cẩn thận đem hắn kéo về phía trước, Kỷ Hành cúi đầu nhìn tay của hai người, hắn cười cười, lật tay cầm Điền Thất, cố ý chậm chà chậm chạp, tùy ý Điền Thất kéo hắn đi.

Như Ý cưỡi ở trên cần cổ cha nó, thấy được hai người đều chưa chú ý đến mình, liền lén lút liếm cây kẹo đường hình con heo trong tay một chút.

Đi một mạch về Hoàng cung, Điền Thất cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng đã sớm hết ca, liền bỏ qua hai cha con, mà trở lại chỗ ở của mình. Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy mà trôi qua, không nghĩ đến lúc ăn tối nàng lại bị Hoàng thượng kêu đi qua, nói có chuyện quan trọng.

Tới cùng có “chuyện quan trọng” tới cỡ nào, nàng không thể nào được biết, nàng chỉ biết trước mặt Hoàng thượng bày một bàn thức ăn và rượu, người hầu hạ chung quanh đều bị lui xuống, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không khí có vẻ rất là nghiêm túc.

Kỷ Hành thấy Điền Thất tới, cười vô cùng ôn hòa, thấp giọng nói, “Điền Thất, ngươi tới đây.”

Điền Thất dè dè dặt dặt đi qua, đứng ở bên cạnh Kỷ Hành, “Hoàng thượng, ngài có gì phân phó?”

Kỷ Hành nhấc bầu rượu rót vào trong cốc.

Điền Thất vội vàng đưa tay ra, “Sao có thể để cho thánh thượng tự mình rót rượu chứ, để nô tài làm.”

Kỷ Hành nhẹ nhàng chắn Điền Thất, ánh mắt hướng đến cái ghế bên cạnh ra hiệu, “Ngồi xuống.”

“Nô tài không dám.” Làm sao có thể cùng Hoàng thượng ngồi ở cùng một cái bàn chứ.

“Để ngươi ngồi ngươi liền ngồi.” Kỷ Hành nói, tiếp tục rót rượu.

Điền Thất đành phải theo lời định ngồi xuống.

Kỷ Hành vừa rót rượu, vừa tùy miệng hỏi, “Ngươi biết mời cốc da nghĩa là gì sao?”

Điền Thất ngồi ở trên mặt đất. (Tội cô bé ) )

Kỷ Hành đã đổ đầy rượu nho vào trong chén dạ quang, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Điền Thất đang ngồi dưới đất, nhíu mày cười, “Hôm nay là lần đầu tiên trẫm nghe nói đến cái từ này, ngươi giúp trẫm giải thích chút đi?”

“Nô, nô tài không biết…” Điền Thất sắp thẹn chết, cái này muốn giải thích làm sao nha.

“Ngươi vậy mà không biết?” Kỷ Hành cố ý kinh ngạc nhìn nàng, “Trẫm nghe nói ngươi cùng với đám kỹ nữ chơi chiêu này chơi rất tốt, làm sao lại không biết chứ? Ngươi muốn khi quân sao?”

“Hoàng thượng…” Điền Thất ủy khuất được nhanh khóc, “Nô tài thực sự không có làm qua loại chuyện này, là bọn hắn đồn bậy bạ.”

“Ờ, thì ra là như thế,” Kỷ Hành giật mình hiểu ra gật gật đầu, “Trẫm không tin.”

“…”

Kỷ Hành nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Điền Thất, cùng với đôi mắt bởi vì nôn nóng và ủy khuất mà nổi lên hơi nước, hắn cười cười, nói với Điền Thất, “Ngươi làm mẫu cái gọi là mời cốc da cho trẫm xem một chút, trẫm liền tin, thế nào?”

“…” Điền Thất không cách nào tìm ra quan hệ nhân quả của hai cái chuyện này, trọng yếu nhất là, mời cốc da gì đó thật sự thẹn chết người, nàng không làm được.

“Không nguyện ý? Vậy trẫm cũng không giúp được ngươi, chính ngươi đi lĩnh đòn đi, đừng quên nói với người hành hình, ngươi phạm là tội khi quân, bọn hắn tự nhiên biết đánh kiểu gì.”

“…” Vì tánh mạng mà nghĩ, Điền Thất đành phải từ trên mặt đất đứng lên, “Nô tài, nô tài nguyện ý kính ngài.”

Kỷ Hành vừa lòng nâng chén rượu đưa cho Điền Thất.

Điền Thất cúi đầu nhìn, trong chén dạ quang sắc thái sắc sỡ, xanh biếc ướt át, chứa đầy rượu nho đỏ tươi như máu. Chén rượu hơi lạnh, nói rõ rượu nho đã dùng nước đá ướp qua, khí lạnh ngưng kết thành một tầng hơi nước mỏng manh quanh thành chén. Điền Thất nuốt nuốt nước miếng, liếc trộm nhìn nhìn Hoàng thượng, phát hiện hắn cũng đang nuốt nước miếng, hơn nữa hai con mắt còn tỏa sáng.

Điền Thất cắn răng một cái, uống một ngụm rượu, vị rượu ngọt nhè nhẹ mát thấm thấm thật là tuyệt hảo, rượu kia ở trong miệng nàng bay vòng lắc lư một chút, liền bị nàng nuốt xuống cổ họng. Sau khi uống xong, nàng còn không tự giác táp táp miệng. ( ))))) )

Kỷ Hành: “…”

Điền Thất cũng có chút lúng túng, nàng lại uống mộp hớp lớn, lần này nhớ được không thể nuốt, đáng tiếc là vì uống nhiều quá, nên miệng phồng lên một cục, khóe miệng vừa đụng một chút thì rượu liền muốn chảy ra ngoài, nàng đành phải nuốt xuống lần nữa. Sau khi nuốt xong không khỏi cảm thán, đúng là nói ba trăm sáu mươi nghề, nghề nghề có chuyên gia, thì ra cái trò mời cốc da này không những phải có da mặt, còn phải có kỹ xảo.

Kỷ Hành tha thiết mong chờ nhìn Điền Thất uống hai lần, hắn vừa bực mình vừa buồn cười, hắn đem Điền Thất ấn ở trên ghế, “Ngươi đúng là thứ không xài được, trẫm làm!” Nói xong đoạt lấy chén rượu, đem rượu thừa lại trong chén đổ hết vào trong miệng, tiếp theo kéo Điền Thất lại, nhéo cằm nàng ép nàng há miệng, dùng miệng mình chắn lấy miệng nàng, đem từng chút từng chút rượu mớm vào trong miệng nàng.

Thiên phú là một cái gì đó rất đáng sợ, lần đầu tiên Kỷ Hành mời rượu người khác như thế này, thế nhưng chút xíu rượu cũng không lãng phí, toàn bộ bức tiến vào trong miệng Điền Thất.

Điền Thất nuốt xuống chất lỏng trong miệng, đầu lưỡi tùy theo động tác này mà không tự giác động đậy, thế này vừa đúng hợp ý Kỷ Hành, hắn mở lớn miệng câu lấy lưỡi của Điền Thất rồi dùng lực mút hôn vô cùng triền miên, đem rượu còn sót trong miệng nàng đều liếm hết trở về. Liếm xong rồi còn không bỏ qua, tiếp tục hung hăng hôn môi nàng.

Môi răng của hai người chứa mùi hương ngọt ngào say lòng người của rượu nho, hô hấp nóng rực quấn giao, tim của Kỷ Hành đập càng lúc càng nhanh, từng làn máu nóng bị trái tim mạnh mẽ phát động, một nửa hướng phía trên lưu động, một nửa hướng phía dưới mà đi. Hướng lên trên thì đập thình thịch vào mạch máu trên não, khiến cho tình cảm của hắn trở thành một mảnh rực cháy; về phần chảy xuống dưới thì tương đối đơn giản… Tiểu huynh đệ của hắn bị nóng tỉnh, ngước đầu muốn ra ngoài nhìn náo nhiệt một cái. (híhí)

Điền Thất đã sớm bị hôn một đầu hỗn loạn, nàng muốn đẩy hắn ra, tay vừa vươn lại bị hắn bắt lấy, phủ lên một thứ cứng rắn. Điền Thất vẫn chưa thấy được tay của mình rốt cuộc để ở đâu, ngay từ đầu nàng còn cho rằng thứ cứng rắn kia là một bao bạc nén, trong lòng còn buồn bực Hoàng thượng khi không lại đặt một bao bạc lớn như vậy ở trên người làm cái gì, nhưng mà nàng bị ép sờ hai cái, lại ấn ấn, thì nàng cảm thấy bao bạc này nóng nóng, mơ hồ còn nhảy lên, thế nhưng giống như là vật sống. Điền Thất có chút sợ hãi, vội vàng rụt tay về.

Thôi xong, rụt không động…

Kỷ Hành buông miệng của Điền Thất ra, tại khóe miệng của nàng mổ hôn từng chút từng chút, mập mờ nói, “Điền Thất, giúp ta một việc được không?”

Điền Thất không nghe được Kỷ Hành nói chuyện, đầu óc của nàng còn đang mơ mơ màng màng, lực chú ý đều để ở trên cái thứ kỳ quái dưới tay nàng, nàng không tự giác hỏi, “Đây là cái quái vật gì nha?”

Kỷ Hành vừa hôn vừa cười, tiểu biến thái này sao lại khả ái thế này. Hắn dùng một tay cởi bỏ thắt lưng, cười khẽ nói, “Nhìn một cái chẳng phải sẽ biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.