Kỷ Hành ngồi ở trong thư phòng, nhìn chằm chằm vào chuỗi chuông nhỏ trong lòng bàn tay. Nếu như xem nhẹ đi chấn thương tâm lý mà chuỗi chuông này mang lại cho hắn, mà chỉ nhìn hình dáng bên ngoài của nó thôi thì nó vẫn là cực kỳ linh lung khả ái. Kỷ Hành nhìn chăm chú vào hoa văn trên chiếc chuông, lại bắt đầu sinh ra loại cảm giác quen thuộc mông lung không thể nắm lấy, loại cảm giác kia dường như là ấn tượng rất dài lâu rồi, đã bị thời gian cọ rửa qua mà làm nhạt đi, dần dần có vẻ như tiêu tan đi bóng dáng.
Nhưng sự liên hệ của hắn cùng với nó, lại giống như không hề đơn giản chỉ là hoa văn.
Kỷ Hành trăm mối vẫn không có cách giải, thế là triệu nữ quan tú nghi ở cung Càn Thanh tới hỏi, “Trẫm từng mệnh ngươi xem xét lai lịch của loại hoa văn này, vì sao ngươi chậm chạp không bẩm báo?”
(nữ quan tú nghi: phụ trách đồ vật lễ nghi liên quan đến trang trí thêu thùa)
Tú nghi đáp: “Xin Hoàng thượng thứ tội, nô tì lục khắp vật phẩm trang sức khắp Hoàng cung, nhưng chưa từng thấy qua loại hoa văn này. Nhưng có nghe một cung nữ ở Thượng y cục nói qua, hoa văn này hình như là một loại đường vân lưu hành trong dân gian ở quê hương Cô Tô bọn họ, chẳng qua cô ta cũng không dám chắc chắn lắm, nô tì đang chứng thực, nên chưa dám thẳng bẩm.”
Kỷ Hành để tú nghi lui xuống trước. Lúc này, Thịnh An Hoài mới tiến vào nói, “Hoàng thượng, Tống Hải cầu kiến, có chuyện muốn bẩm.”
“Truyền hắn vào.”
Tống Hải là trinh thám của Hình bộ. Dưới tay Hình bộ đặc biệt lập một cái sở Trực ngôn Thanh lại, tuy rằng trên danh nghĩa là một phần của Hình bộ, nhưng trực tiếp chịu sự quản hạt của Hoàng đế. Tống Hải là thủ lĩnh của sở Trực ngôn Thanh lại, cũng là đầu lĩnh mật thám. Sở Trực ngôn Thanh lại đã từng nổi bần bật một đoạn thời gian, nhất là lúc Trần Vô Dung hoành hành, nơi này bị lão ta cầm giữ, chuyên dùng để bài trừ dị kỷ. Sau khi Kỷ Hành lên ngôi thì không thích nơi này cho lắm, chính hắn cũng không phải rất để ý theo dõi dư luận của dân gian và quan viên, mà cho rằng bưng bít không bằng khai thông, thế là sở Trực ngôn Thanh lại không còn có huy hoàng như trước.
Hai ngày trước Kỷ Hành đã từng phái sở Trực ngôn Thanh lại đi tra Phương Tuấn. Một người có võ công so với thị vệ đại nội càng cao cường tiếp cận Điền Thất, tổng khiến cho Kỷ Hành có chút cảnh giác.
“Bẩm Hoàng thượng, thân phận của Phương Tuấn đã xác định, năm đó hắn chính là người đứng đầu của lục đại mật thám thuộc sở Trực ngôn Thanh lại, võ nghệ cao cường, vì Trần Vô Dung mà bán mạng. Người này xuất quỷ nhập thần, ít có người nhìn thấy được chân dung của hắn, sau này lục đại mật thám cùng nhau bị phái đi Liêu Đông, ở vụ án Quý Thanh Vân xảy ra xong thì tung tích hoàn toàn không còn. Một lần nữa hiện thân thì đầu của Phương Tuấn bị thương, ký ức biến mất sạch sẽ, nhưng vũ lực không giảm. Sau này bị Điền công công mang đến tiệm Bảo Hòa là mướn, gần đây trong lúc đánh nhau đầu lại bị thương, hư hư thực thực ngây dại.”
Kỷ Hành đối với ba chữ Trần Vô Dung vô cùng mẫn cảm, lúc này nghe được Phương Tuấn là người của Trần Vô Dung thì lập tức nghiêm mặt hỏi, “Phải chăng Phương Tuấn cố ý tiếp cận Điền Thất?”
“Vi thần vô năng, vẫn chưa tra ra Phương Tuấn cùng Điền công công lui tới có động cơ gì. Nhưng hình như Điền công công không hề thích người này.”
Kỷ Hành tức thì có chút hồ đồ. Như thế xem ra giữa Điền Thất và Phương Tuấn tựa hò cũng không có giao tình gì, nhưng Phương Tuấn vì sao lại xả thân cứu giúp Điền Thất chứ? Đừng nói là đang ngấp nghé Điền Thất đi… Kỷ Hành híp híp mắt, “Lại tra. Xem kỹ hắn, nhất là… Đừng để cho Điền Thất quá tiếp cận hắn.”
Tống Hải lĩnh mệnh.
Kỷ Hành lại nói, “Người này là nhân vật mấu chốt trong vụ án Quý Thanh Vân, đừng để hắn dễ dàng chết đi, tốt nhất có thể khiến hắn khôi phục trí nhớ.”
Tống Hải lại nhận lệnh. Sau hắn lại có chút do dự, dường như có lời gì muốn nói.
Kỷ Hành liền hỏi, “Ngươi còn có chuyện gì muốn bẩm?”
“Hoàng thượng, ngài đã từng mệnh cho vi thần chú ý hướng đi của Ninh vương, hiện tại Ninh vương hắn… rời khỏi Kinh thành.”
“Đừng nói là hắn đi du sợ ngoạn thủy đi?” Tự nhiên không thể là du sơn ngoạn thủy. Mùa đông, núi là núi trọc, nước là nước đá, thật sự không có cái gì để chơi. Lại nói, trong Kinh thành có Điền Thất, Kỷ Chinh có thể bỏ được mà đi sao? Kỷ Hành nghĩ đến đây, thì trong lòng lại nổi lên một trận chua lè chua loét.
Tống Hải đáp, “Hoàng thượng, Ninh vương đi Liêu Đông.”
“Có tra rõ hắn đi làm cái gì không?”
“Tạm thời không có, huynh đệ ở sở Trực ngôn sợ bị phát hiện nên không dám cùng quá gần. Nhưng mà hiện tại hắn đang dừng ở một nơi gọi là Điền gia truân ở Liêu Đông.”
Điền gia truân. Điền Thất. Kỷ Hành hí mắt. Kỷ Chinh tên này quả nhiên đang tìm hiểu thân thế của Điền Thất!
Tống Hải lại là không có liên tưởng đến phương diện này, chủ yếu là hắn đoán không được tới cùng một vị Vương gia tìm hiểu thân thế của một thái giám vì động cơ gì. Hắn cho rằng hành tung của một người khả khi thông thường là có móc nối cùng âm mưu quỷ kế. Tống Hải lấy một cái bản đồ từ trong túi ra, dưới sự ngầm đồng ý của Kỷ Hành mà đi đến trước bàn mở ra, chỉ vào một chỗ nói, “Hoàng thượng, Điền gia truân ở chỗ này.”
Cái chỉ này của hắn, Kỷ Hành vừa nhìn liền biết hắn có ý gì. Nơi gọi là Điền gia truân này, cách nơi xảy ra vụ án Quý Thanh Vân quá gần.
Trong nháy mắt đó, Kỷ Hành đột nhiên đem tất cả manh mối đều xuyến vào nhau, rốt cuộc bện ra một cái chân tướng: Quý Thanh Vân bị Trần Vô Dung ám toán, con gái của Quý Thanh Vân lưu lạc đến Điền gia truân, mượn thân phận Điền thị giả vào cung làm thái giám, muốn tìm cơ hội trả thù. (Lúc đọc không sao, tự nhiên làm tới đây lại rơm rớm nước mắt, đúng là bỏ công theo truyện cảm xúc khác biệt thật.)
Kỷ Chinh đi Điền gia truân cũng là vì tra tìm quá khứ của Điền Thất.
Điền Thất thân là bé gái, vì sao lại vào cung, vì sao ngẫu nhiên lại biểu lộ ra phong độ của người trí thức, lời nói việc làm và cách nói năng của nàng không giống như là người bình thường có thể dạy dỗ ra, vì sao nàng lại chán ghét Phương Tuấn như vậy… Hết thảy những điều này đã có giải thích hợp lý.
Lúc này Kỷ Hành có chín phần nắm chắc, Điền Thất chính là con gái của Quý Thanh Vân.
Điền Thất tới cùng trải qua cái gì?
Kỷ Hành không dám nghĩ. Một cô bé nhỏ mới mười tuổi, dưới sự thúc đẩy của huyết hải thâm cừu cỡ nào, mới sẽ vào cung làm chuyện ám sát?
Hắn không cần nghĩ cũng biết. Hắn đột nhiên chật vật đến mức có chút ngột ngạt lồng ngực. Điền Thất của hắn, hắn biết nàng nhất định là có việc khó nói, nhưng lại không biết những việc nàng trải qua lại bi thảm như thế. Một con người như băng như tuyết thanh khiết như thế, vì sao trên trời lại bạc đãi với nàng như vậy?
Kỷ Hành lại nghĩ tới, như vậy mà nói, Quý tiên sinh cùng phu nhân sợ rằng đã…
Không, không chỉ có vợ chồng của bọn họ. Kỷ Hành nhớ được, Quý tiên sinh hình như còn có một đứa con trai, như vậy…?
Hắn vốn nhắc lên một chút hi vọng, thiếu chút nữa kích động đến đứng lên, rồi lại đột nhiên khựng lại, thần sắc hoảng hốt, rốt cuộc lại vô lực ngồi phịch xuống long ỷ. Nếu đứa bé kia còn có một con đường sống, thì Điền Thất không thể nào không nghe không hỏi với người thân duy nhất suốt chừng ấy năm.
Trong lòng Kỷ Hành dân lên một trận đau đớn khó mà nói lên lời.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn ngược lại hi vọng chân tướng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện. Như vậy phu thê Quý tiên sinh cùng con trai của bọn họ, cũng sẽ còn một đường sinh cơ trong hi vọng của mọi người.
Kỷ Hành vẫy lui Tống Hải, tự mình một người ngồi ở trước bàn sách.
Ánh mắt của hắn rơi xuống chiếc chuông kia. Lần này, đoàn sương mù trong đầu hắn chậm rãi tản ra, hình ảnh trốn tránh phía sau dần dần rõ ràng.
Năm đó hắn mới tám tuổi, chưa bị lập thành Thái tử. Tuy đang ở tuổi ham chơi, nhưng bởi vì là trưởng tử của Hoàng thất, nên trên mặt của hắn luôn đeo một cái mặt nạ ổn trọng lão thành so với bạn cùng lứa. Đêm Nguyên tiêu, dân chúng toàn Kinh thành gần như đều ra ngoài đường xem pháo hoa, ai ai cũng nói cười sung sướng khỏi phải nói. Kỷ Hành cũng muốn cùng Phụ hoàng và Mẫu hậu cùng ra ngoài chơi, nhưng mà Phụ hoàng đi bồi Quý phi, vắng vẻ một mình Mẫu hậu ở trong cung. Kỷ Hành ở cung Không Ninh ngồi một hồi, Mẫu hậu thấy hắn buồn bực không vui, liền sai Thịnh An Hoài đem theo nhiều người, dẫn điện hạ xuất cung chơi đùa.
Pháo hoa trên bầu trời chưa từng gián đoạn quá, đèn đuốc rực rỡ đem toàn bộ thế giới chiếu sáng như ban ngày. Nhưng lòng Kỷ Hành lại không thể nào sáng nỗi. Hắn chắp tay sau lưng, nghiêm mặt, giống như là ôn thần đang tuần tra ở nhân gian. Trên đường có không thiếu trẻ con cầm những cây pháo hoa dài nhỏ như cây đũa cười hi hi ha ha đốt, Thịnh An Hoài mua cho Kỷ Hành một bó, nhưng Kỷ Hành đụng cũng không thèm đụng, “Ấu trĩ!”
Đi rồi đi, Kỷ Hành thấy được bên đường có một tiểu cô nương, tiểu cô nương đang đứng ở dưới thân cây đốt loại pháo hoa ấu trĩ này. Cây là cây hòe, đen sì trụi lủi, trên thân quấn vô số lụa đỏ rất rực rỡ, bên trên còn treo thêm hai chuỗi đèn lồng màu đỏ. Tiểu cô nương nhiều lắm chừng ba bốn tuổi, nhìn qua như là bé con được làm bằng đống tuyết, cô bé mặc áo đỏ, cổ áo và cổ tay viền lông thỏ, trên đầu và trên người đều mang theo những quả banh lông nho nhỏ, cô bé giơ lên pháo hoa trong tay vung vòng vòng trong không trung, thấy được Kỷ Hành nghỉ chân nhìn mình, cô bé cũng không mắc cỡ, mà cầm pháo hoa đi qua đưa cho Kỷ Hành, “Cho ngươi, cùng nhau chơi đi.” Cô bé nói rất là chậm, tiếng nói ngọt ngào ngây thơ, đem từng chữ từng chữ bắn ra ngoài.
Cha mẹ của tiểu cô nương kỳ thật vẫn đứng ở dưới tàng cây xem, sau khi nhìn rõ là Kỷ Hành thì bọn họ đi đến phía trước, thỉnh an với điện hạ.
Kỷ Hành vừa bóp lấy cái cán pháo hoa đang bốc cháy, vừa làm ra vẻ thâm trầm. Hắn nghiêm hết cả mặt mà gật đầu, rồi hỏi thân phận của đối phương.
Quý Thanh Vân, hầu đọc Hàn lâm viện.
Hàn lâm viện là một cái tồn tại tương đối đặc biệt, phẩm chất của quan viên bên trong không cao, nhưng đều là nhân tài có học vấn có tư cách thăng chức. Rất nhiều người ở Hàn lâm viện mấy năm, đến lúc đi ra liền có thể trực tiếp thăng lên địa vị cao.
Quý Thanh Vân kéo tiểu khuê nữ luôn gặp ai cũng như quen đã lâu lại, kêu nàng hành lễ với Kỷ Hành, “Nhanh dập đầu với điện hạ.”
Hiện tại là ngày Tết, Kỷ Hành chẳng hề rất để ý đến những lễ nghi phiền phức kia, thế là nâng nâng tay, “Miễn đi.”
“Kêu điện hạ.” Quý Thanh Vân lại vỗ vỗ đầu của khuê nữ, tổng yếu kêu một tiếng nha, bằng không quá không nể mặt người ta.
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn Kỷ Hành, cô bé yên nhiên cười, hai con ngươi sáng như ánh sao mùa hạ, “Ca ca.”
Ngực Kỷ Hành ấm một chút. Hắn quăng đi pháo hoa đã đốt xong trong tay, rồi cong người đem tiểu cô nương ôm lên.
Loảng xoảng một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống mặt đất, đụng vào đá xanh, phát ra một trận tiếng vang rất dễ nghe.
Quý Thanh Vân khom người đem vật kia nhặt lên, phất đi bụi đất phía trên, rồi cười nói, “Sao lại rớt rồi.” Vừa nói, vừa định đeo vào cổ tay tiểu cô nương.
Kỷ Hành định nhãn nhìn qua, đó là một cái chuỗi chuông nhỏ, chiếc chuông ẩn dưới bóng dáng của hắn, nên nhìn không được rõ ràng lắm. Hoa văn mơ hồ trên chuông có chút kỳ quái, bất quá nhìn xem lại thấy rất là thoải mái.
…
Kỷ Hành từ trong ký ức đi ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chuông duy nhất còn sót lại trước mắt.
Tiếp sau hắn lại ngốc bẹp theo sát cô nhóc kia cùng đốt pháo hoa, đã vậy còn mặt dày mày dạn theo cả nhà Quý Thanh Vân cùng nhau vui chơi, Quý Thanh Vân cũng ngại ngùng đuổi hắn đi.
Hắn tại đêm Nguyên tiêu náo nhiệt nhưng cô độc như thế, theo bản năng đi tiếp cận với sự ấm áp nhìn thấy được nhưng không với tới được nào đó.
Lại sau nữa thì sao?
Hắn bị lập thành Thái tử, phụ hoàng lưu một bộ phận vị trí ở phủ Chiêm sự của Thái tử cho hắn chính mình chọn người. Hắn chọn hầu đọc Hàn lâm viện Quý Thanh Vân.
Lúc Quý Thanh Vân mới vào phủ Chiêm sự thì chỉ là chính lục phẩm phủ thừa, sau này từng bước một lên tới thiếu chiêm sự, rồi đến chiêm sự. Tài hoa của Quý Thanh Vân có thể thi triển ở phủ Chiêm sự, nên dần dần trở thành tâm phúc số một của Thái tử, nhưng cũng lại thành cái đinh trong mắt của bè phái Trần Vô Dung.
(Chiêm sự phủ: đây là nơi phụ trách làm việc cho Thái tử, chiêm sự là người giúp việc chính của Thái tử.)
Nói đi nói lại, Quý tiên sinh là bị hắn liên lụy.
Hốc mắt Kỷ Hành có chút đau xót. Hắn nhắm mắt lại, đem cái chuông kia đặt lên bờ môi hôn khẽ.
“Quý Chiêu, Kỷ Hành ta chỉ trời phát thệ. Tận hết cuộc đời ta, bảo vệ nàng suốt kiếp. Nếu không tuân lời thề, đời đời kiếp kiếp thân nhân bạn bè đều xa lánh, vạn tiễn xuyên tâm.”