Lâu dần sẽ khiến ý chí người ta mê loạn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vương thị lại phát điên.
Mà sau khi bà ta điên rồi, kẻ thù g.i.ế.c mẫu thân gần ngay trước mắt, tính tình y vốn u ám như vậy, đương nhiên sẽ ra tay động thủ.
20.
Ngày Lục Chinh Ngôn bị xử treo cổ, ta đi ra ngoài thành với một thùng hàng rất lớn.
Mãi một lúc sau, Thường Uyển Linh mới tỉnh lại, dần ý thức được mình đã bị trói chặt.
“Tống Lệ! Ngươi trói ta tới đây làm gì! Ngươi điên rồi sao?”
Ta không nói gì, chỉ thắp nén nhang trước tượng Tam Thanh thờ phụng.
“Ta biết ngươi không phải người nơi này.”
Thường Uyển Linh ngừng giãy dụa, một lát sau lại bật cười.
“Dù sao thì nhiệm vụ đã thất bại, ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi biết là được. Đúng, các ngươi chỉ là sinh vật cấp thấp với ta mà thôi. Đối với ta mà nói, đây cũng chỉ là một lần thất bại, không có tổn thất gì cả. Không bằng ngươi nhanh chóng thả ta ra, chúng ta chia tay trong hòa bình.”
Chuyện cho tới bây giờ, nàng ta vẫn giữ nguyên bộ dáng cao cao tại thượng này.
Kiếp trước, nàng ta và Ninh Ngọc phá hủy cuộc sống của ta, hóa ra đó là nhiệm vụ mà nàng ta cần phải hoàn thành.
Lúc này, nàng ta lại vênh mặt hất hàm sai khiến, nói với ta một câu ‘chia tay trong hòa bình’.
Ta nhẹ nhàng cười rộ lên.
Nhìn nàng ta đầy hứng thú.
“Đáng tiếc, ta đến đây vì muốn lấy mạng ngươi đó.”
Thường Uyển Linh cười nhạo, khinh thường nói: “Ti tiện phù du sao có thể mưu toan thiên đạo.”
Ta tới gần, chủy thủ trong tay gọn gàng cắm vào trong bụng nàng ta.
Thường Uyển Linh phun ra một ngụm m.á.u lớn, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.
“Tống Lệ, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, đúng không?”
Ta xoay người, lấy ra hai tờ giấy vàng từ trong tay áo.
Giọng nói của Thường Uyển Linh đột biến, xen lẫn sợ hãi.
“Tống Lệ! Ngươi đang làm gì, ngươi dừng lại cho ta!”
Ta không thèm để ý, dùng ngọn nến trên bàn đốt tờ giấy vàng.
Cùng lúc đó, âm thanh của hệ thống kia cũng vang lên.
[Sinh mệnh của ký chủ gặp nguy hiểm! Cảnh báo! Cảnh báo! Nếu ký chủ tử vong trong thế giới công lược thì thân thể ở thế giới thực cũng sẽ biến mất!]
Thường Uyển Linh phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm.
Chắc là Ninh Ngọc ở trong phòng giam Đại Lý Tự cũng chịu tình cảnh thống khổ tương tự.
Ngày đó, câu nói kia của Ninh Ngọc “Nàng chỉ biết tên của ta mà thôi, sao có thể tổn thương được ta nửa phần?” đã nhắc nhở ta.
Hai người bọn họ là vị khách lạ trên trời rơi xuống, có lẽ họ tên cũng là giả.
Mà hệ thống kia từng đề cập qua bát tự.
Ta cũng không nắm chắc mười phần.
Chỉ muốn đánh cược thử một phen, lấy được bát tự của hai người trước khi thành thân, có lẽ đây là bát tự chân thật thuộc về bản thân các nàng.
Rõ ràng là ta đã thắng cược.
Thiên đạo lần này, đứng về phía ta.
Phía sau núi truyền đến tiếng chuông ngân vang.
Một cơn gió thổi qua, lụa đỏ treo trên cây cổ thụ trước công đường khẽ lay động theo làn gió.
Ta ngước mắt lên, đúng lúc có một tấm lụa đỏ bay xuống.
Phía trên là một hàng chữ nhỏ, chữ viết rõ ràng…
[Chính thê A Lệ, mong mãi bình an.]
HẾT.