Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân

Chương 7



Chu Thăng không quen với tiểu nha đầu không hiểu phép tắc như thế, lập tức tiến lên ngăn cản:

 

“Hôm nay quả thật không còn tổ yến nữa, cô nương đừng làm khó một bà già như ta. Nếu tam phu nhân muốn, ngày mai ta hầm một chung khác là được.”

 

Chu Thăng làm việc nặng nhọc quanh năm, cao lớn khỏe mạnh.

 

Mới đẩy một cái mà tiểu cô nương Vân Điệp đã đụng vào góc bàn.

 

Vân Điệp bị đau, chống nạnh tức giận mắng mỏ: “Hay cho một lão bà dơ bẩn như ngươi! Ta về viện sẽ bẩm báo cho tiểu thư nhà ta! Để xem lão phu nhân xử lý ngươi như thế nào!”

 

Nàng ta xoay người bước đi, chân trước vừa bước ra cửa liền phát hiện mình quên lấy hộp thức ăn.

 

Vân Điệp vừa đi vòng lại chợt nghe được tiếng châm chọc cười nhạo của Chu Thăng từ trong phòng bếp.

 

“Mỗi ngày dùng một, hai tổ yến, những gia đình bình thường chỉ dám dùng hơn mười ngày là thôi. Mà người kia là đại tiểu thư đích xuất Hầu phủ, kim tôn ngọc quý. Cũng không phải thứ nữ của gia đình quan lại bình thường, sao lại nông cạn, hạn hẹp như thế chứ. Phượng hoàng uống suối cạn, gà rừng ăn châu chấu, không có mạng thì tâm khí cũng không thể quá cao được.”

 

Vân Điệp tức giận, chạy về thêm mắm dặm muối báo lại với Thường Uyển Linh.

 

Thường Uyển Linh vừa nghe xong đã dẫn theo mấy bà tử trong viện đi vào phòng bếp.

 

Chuyện thứ nhất chính là trói Chu Thăng lại, chuyện thứ hai chính là hất đổ bát tổ yến trên bàn xuống đất.



 

Nàng ta liên tục cười lạnh, ngay cả giọng điệu cũng mang theo sự chua chát.

 

“Kim tôn ngọc quý à, chẳng qua là gà rừng cắm mấy sợi linh vũ, còn tưởng mình là phượng hoàng ư.”

 

Rầm rộ náo loạn một hồi, hiện giờ nàng ta đang khóc lóc bên cạnh Vương thị.

 

Ta đặt sổ sách xuống, chậm rãi chỉnh lại ống tay áo rồi mới đứng dậy.

 

Trò hay này, không phải đây mới chỉ là mở màn náo nhiệt sao.

 

10.

 

Lúc ta đến An Ninh viện, Thường Uyển Linh đang che mặt khóc lóc kể lể.

 

Vương thị vừa thấy ta đã vỗ tay lên bàn.

 

“Tống Lệ! Ngươi quản cái phủ này như thế nào, tự ngươi nhìn xem chuyện tốt ngươi làm đi!”

 

Cùng lúc đó, ta nghe thấy tiếng lòng của Thường Uyển Linh vang lên.



 

[Hệ thống à, ngươi cứ chờ xem đi. Sau khi hoàn thành vai diễn này, ta vừa có thể đoạt được quyền chấp chưởng của nữ chủ, dễ dàng triển khai kế hoạch công lược tiếp theo, vừa có thể gia tăng độ hảo cảm của tam công tử với ta, đúng chuẩn một hòn đá ném trúng hai con chim!]

 

Chỉ thấy nàng ta liên tục rơi lệ, nói: “Con biết xuất thân của con chỉ là thứ nữ, là con trèo cao lên cửa Quốc Công phủ. Chẳng qua chỉ là một bát tổ yến mà thôi, nói nhỏ là coi thường con, nói lớn chẳng phải là tam gia nhà con cũng không được người ta chào đón hay sao?”

 

Xưa nay, Vương thị luôn thích giả vờ làm kẻ giả nhân giả nghĩa.

 

Sợ nhất người khác nói bà ta bằng mặt không bằng lòng, hà khắc với Lục Chinh Ngôn.

 

Nghe vậy, bà ta vội nói: “Con nói bậy cái gì đó, lão tam vừa mới được sinh ra đã được mang tới viện của ta, là nhi tử do một tay ta nuôi lớn. Trong phủ này, ai dám làm trái y tam phòng được?”

 

Thường Uyển Linh nhìn về phía ta.

 

“Vậy ta muốn thỉnh giáo đại tẩu, cùng lắm chỉ là một bát tổ yến mà thôi, vì sao Ninh Ngọc ăn được mà ta lại không được?”

 

Ta kinh ngạc nói: “Mặc dù quý phủ của chúng ta không còn lừng lẫy như mấy năm trước nhưng dù sao Quốc Công phủ cũng là gia tộc danh tiếng. Sao lại nháo thành như này chỉ vì bát tổ yến thôi chứ? La Hương…”

 

 

Ta lớn tiếng phân phó.

 

“Tra rõ ràng cho ta, nếu có nửa điểm dối gạt, lập tức đuổi đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.