Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Chương 27: Tại buổi đấu giá bị theo dõi, mọi thứ đều đầy rẫy âm mưu



Kinh thị.

Bên ngoài một căn tứ hợp viện, một chiếc Hummer dừng lại. Một người đàn ông mặc áo khoác da nhảy xuống xe, sải bước nhanh vào đại sảnh.

Người chưa vào tới, giọng đã vang lên trước: "Tin tức giữa trưa, Từ Hòe Đình lại đến Trung Hải! Mới cách đây không bao lâu, sao hắn lại chạy sang đó nữa rồi?"

Trong đại sảnh, Từ Khải Đình một tay chống sau lưng, một tay cầm bút lông chậm rãi hạ nét bút cuối cùng. Gã đặt bút xuống, dịch tấm chặn giấy sang một bên, nhấc tờ giấy Tuyên Thành lên, thổi nhẹ lớp mực còn ướt: "Hoảng cái gì, chẳng phải quá tiện lợi sao? Ở xa Kinh thị, tay của Từ gia và Mạnh gia đều không với tới được, ngược lại càng dễ làm việc."

Gã không nói rõ là tiện lợi ở chỗ nào, nhưng Tôn Hoằng Minh cũng hiểu.

Nếu người đã đi Trung Hải, lần trước để hắn may mắn tránh thoát, vậy lần này, cứ dứt khoát để hắn vĩnh viễn ở lại đó, đừng bao giờ quay về nữa.

Mấy năm trước, Từ Vệ Binh liên thủ với nhà mẹ đẻ của vợ mình – Tôn gia, phải tốn không ít công sức mới đẩy được Từ Hòe Đình vào quân đội, mục đích là để hắn chết ở bên ngoài, không thể quay lại.

Ai ngờ tiểu tử này lại khó đối phó đến vậy, không những sống sót mà còn leo lên vị trí cao. Lần hắn trở về Kinh thị kia chính là một cú phản đòn làm Tôn gia khốn đốn. Lúc ấy, vài nhân vật trụ cột của Tôn gia bị đánh sập. Ngày xưa, Tôn gia và Từ gia cùng nhau hưởng vinh hoa, nhưng nhiều năm nay thế lực đã suy yếu. Giờ lại có một ngọn núi lớn như Từ Hòe Đình đè ép trên đầu, bọn họ càng không thể ngóc đầu lên, chỉ có thể bám chặt vào Từ Khải Đình.

Tôn Hoằng Minh và Từ Khải Đình cùng thế hệ, hai nhà như châu chấu trên một sợi dây. Tôn gia sớm đã đắc tội với Từ Hòe Đình, giờ muốn quy phục cũng không còn cơ hội, chỉ có thể theo chân Từ Khải Đình. Chỉ cần Từ Hòe Đình không còn nữa, Từ gia rơi vào tay Từ Khải Đình thì mọi vấn đề tự nhiên đều được giải quyết.

"Nhưng dù Từ Hòe Đình có đi rồi, bên này vẫn còn Từ Tư Nghi và Mạnh Sơ tọa trấn. Đối phương theo dõi rất gắt gao, vụ án năm đó của người phụ nữ kia vẫn đè nặng trên đầu, e rằng sẽ không để chúng ta dễ dàng hành động..."

Từ Khải Đình lạnh lùng quẹt một đường bút qua dòng chữ vừa viết, ánh mắt băng lãnh nhìn sang: "Người phụ nữ đó tự mình ngã xuống từ cầu thang mà tìm chết, có liên quan gì đến chúng ta?"

Tôn Hoằng Minh bị ánh nhìn ấy làm chột dạ, vội cười làm lành: "Phải, phải, người ta xa quê hương, thay đổi khí hậu, lại không quen ngôn ngữ, xung quanh không có ai thân thích để tâm sự, tinh thần u uất nên nhất thời sơ suất, gặp chút ngoài ý muốn cũng là bình thường."

Gã ta ngừng lại một chút, nhíu mày nói: "Tôi chỉ thấy kỳ lạ, sao hắn lại đột nhiên chạy đến Trung Hải? Năm nay đã đi hai lần rồi, năm trước cũng đâu có thấy hắn quan tâm nơi đó đến thế."

Nói đến đây, giọng gã ta bỗng nhẹ bẫng: "Chạy tới chạy lui như thế, chẳng lẽ là vì tình nhân sao?"

Vừa nói xong, chính gã ta cũng bật cười.

Chuyện gì cũng có thể xảy ra, chỉ trừ chuyện này là không thể.

Mấy năm nay, bên cạnh Từ Hòe Đình không hề có ai. Tôn gia từng tìm cách tiếp cận hắn, thậm chí còn ngầm cài người bên cạnh, nhưng cuối cùng vẫn không thành công. Trong tối, không ít kẻ đoán rằng hắn đã bị thương ở chiến trường nên mới không có khả năng ở phương diện đó.

Ngay cả Từ Khải Đình cũng cau mày suy đoán: "Hẳn là có chuyện gì quan trọng, nếu không hắn sẽ không đi gấp như vậy."

Suy nghĩ một lúc, gã dặn dò: "Bảo người của chúng ta bên đó theo sát hắn, xem rốt cuộc hắn đang làm gì."

Diệp Mãn trốn trong nhà vệ sinh, tựa lưng vào vách tường, lén nghe xem "tổ tông sống" của mình đã trả lời thế nào.

Theo như thỏa thuận, cậu phải báo cáo tiến độ công việc cho Từ Hòe Đình. Vì không biết đối phương đang làm gì, sợ quấy rầy nên cậu còn đặc biệt chuyển giọng nói thành văn bản. Trong báo cáo, cậu cũng không quên phóng đại mức độ nghiêm trọng của "tai nạn lao động" mà mình đã chịu.

Nếu lỡ ông chủ không nhìn thấy tin nhắn, cậu nhất định sẽ tìm cơ hội nhảy ra trước mặt đối phương mà nói to một lần nữa, nếu không thì phí công quá.

Công việc vốn chỉ có năm điểm, nhưng lúc báo cáo thì thế nào cũng phải thêm mắm thêm muối, biến thành hai mươi điểm!

Hiện tại, cậu còn có thể kiếm được hai khoản từ cùng một nhiệm vụ – một phần từ hệ thống, một phần từ "tổ tông sống", quá đáng giá!

Có điều, cậu cũng không hẳn là nói quá, bởi vì cậu thật sự đã đến Trung Hải để chia rẽ Mạnh Diệu và Trì Giác, mà đầu lưỡi cũng đúng là bị tê liệt vài tiếng đồng hồ.

"Tổ tông sống" muốn cậu gửi ảnh, cậu cũng đã gửi rồi. Chỉ là cậu rất có tâm cơ, cố tình ngồi xổm vào góc tối, chụp một tấm mờ nhòe khiến người ta không thể nhìn rõ đầu lưỡi cậu rốt cuộc có bị thương thật hay không.

"Tổ tông sống " cả ngày bận rộn, chắc chắn sẽ không để tâm đến chuyện này một cách tích cực.

Chỉ mấy tin nhắn ngắn ngủi thôi mà đã tràn đầy những tính toán mưu mô.

Chờ một lúc lâu, quả nhiên "tổ tông sống" không hề hồi âm.

Xem ra là tin tưởng lời cậu nói rồi, cậu bị thương đầu lưỡi nghiêm trọng như vậy, chuyện này thế nào cũng phải tính cho cậu một công lớn!

Diệp Mãn đắc ý chống gậy dò đường, chậm rãi từ toilet đi ra. Đối diện với tiểu Ngô đang chờ bên ngoài, cậu tràn đầy tự tin.

"Tiểu Ngô, anh theo tôi cho tốt, đảm bảo sau này ăn sung mặc sướng." Diệp Mãn vỗ vai tiểu Ngô, nhân lúc xung quanh không có ai, đắc chí một lát.

Làm tốt vào, sau này khi cậu lấy được tiền từ hệ thống, cũng có thể chia cho cậu ta một ít.

Tiểu Ngô nhìn cậu, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Trước khi tới đây, trong lòng cậu ta đã tính toán rằng tiểu thiếu gia có thể sẽ âm thầm đưa cho mình một cành ôliu. Dù sao thì đối phương vừa mới trở về Trì gia, trong tay không có người, muốn lôi kéo một số trợ thủ cũng là điều bình thường.

Chuyện đúng là như vậy, cành ôliu cũng đã đưa ra. Nhưng sao cảm giác lại không đúng lắm nhỉ?

Thiếu niên hơi nâng cằm, khóe miệng nhếch lên. Nhưng chỉ trong một giây không đợi tiểu Ngô đáp lại, khí thế của cậu lập tức yếu đi, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách. Cậu sụt sịt, giọng nói có chút run rẩy: "Anh... Anh chẳng lẽ cảm thấy anh Trì Giác giỏi hơn tôi, nên không muốn theo tôi mà muốn theo anh ấy sao? Anh ấy... đúng là lợi hại hơn tôi rất nhiều. Nếu anh muốn chọn anh ấy, tôi cũng hiểu mà..."

Đôi mắt cậu đỏ hoe, thậm chí còn có phần quá mức.

Thế nào cũng không giống như là hiểu cho người khác.

Tiểu Ngô luống cuống tay chân: "Không có! Chuyện này Trì tổng đã sắp xếp xong hết rồi, sẽ không thay đổi đâu. Cậu đừng lo lắng! Tiểu Mãn thiếu gia, tôi chỉ muốn nói là thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên quay lại thôi."

Diệp Mãn lập tức thu nước mắt lại: "À, vậy thì đi thôi."

Tiểu Ngô nhìn cậu lau mặt một cái, nước mắt nói không có là không có, sắc mặt bình thản, cứ như thể vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác của cậu ta vậy.

Theo như huấn luyện, khi dẫn đường cho một người khiếm thị, cần để họ đặt tay lên cánh tay mình, cẩn thận dẫn đi, kịp thời nhắc nhở có bậc thang hay chướng ngại vật phía trước.

Nếu không phải vì tiếp xúc với Diệp Mãn, có lẽ cả đời này tiểu Ngô cũng không có cơ hội biết rằng khi dẫn đường cho người mù, tốt nhất không nên trực tiếp nắm tay kéo đi. Mà nên để đối phương tự đặt tay lên cánh tay mình, bởi vì cánh tay của người đang đi ổn định hơn nhiều so với bàn tay đang vung vẩy. Nếu nắm tay mà kéo đi, sẽ dễ khiến người khiếm thị mất cảm giác an toàn.

Hội đấu giá này chắc chắn không phải là nơi để người mù tùy tiện đi lại. Diệp Mãn có gan đi loạn một mình, nhưng cậu cũng không ngốc đến mức nghĩ rằng chỉ cần có gậy dò đường là có thể đi mọi nơi mà không cần ai giúp đỡ. Có trợ lý đi cùng, cậu vẫn an tâm hơn rất nhiều.

Sau khi thành công đưa Diệp Mãn về chỗ ngồi bên cạnh Trì Giác, xác nhận cậu đã an toàn ổn định, tiểu Ngô mới thở phào nhẹ nhõm.

Dưới bàn, cậu ta nhanh chóng cầm điện thoại nhắn tin vào nhóm chat của những nhân viên trong hội trường.

Quay đầu lại nhìn, trợ lý của Trì Giác cũng đang bấm điện thoại liên tục, có vẻ như đang chia sẻ một chuyện gì đó rất nóng hổi.

Là một trợ lý được đào tạo bài bản, những chuyện liên quan đến riêng tư của chủ nhân đương nhiên phải giữ kín như bưng. Nhưng những chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục thì tám chuyện một chút cũng không sao.

Không ai trong số họ để ý rằng, ở phía sau cách đó không xa, có một người đang nhìn chằm chằm về phía này.

Sở Vinh - người vừa bị gia đình giam lỏng suốt một thời gian dài mới được thả ra, vốn đang ngồi chán muốn chết trong hội trường.

Nhưng khi ánh mắt gã đảo qua một lượt, đột nhiên dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc.

Sở Vinh lập tức ngồi ngay ngắn, không còn uể oải nữa.

Gã nhìn chằm chằm hai anh em đang ngồi cạnh nhau bên bàn của Trì gia.

Đặc biệt là cái kẻ trông có vẻ vô hại nhất trong đó, ánh mắt gã trợn lớn, như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Hội đấu giá bình thường, người mua có thể không cần đến tận nơi mà để thuộc hạ tới thay, còn bản thân chỉ cần mở điện thoại ra và nhấn nút mua là xong.

Nhưng đấu giá từ thiện thì không giống như vậy.

Loại đấu giá này mang ý nghĩa xã giao rất lớn. Những người giàu có, dù ngày thường không thích xuất hiện trước công chúng, vào những dịp thế này cũng phải có mặt, để người khác biết rằng họ đã làm việc tốt. Nếu không, số tiền bỏ ra sẽ trở thành vô nghĩa.

Sở Vinh vốn không có hứng thú với mấy sự kiện như thế này. Gã đến đây chủ yếu để lấy lòng ông nội, tạo dựng danh tiếng tốt đẹp cho bản thân. Nhưng ai ngờ, gã lại có một bất ngờ thú vị.

"Đây chẳng phải là trùng hợp quá sao?" gã vắt chéo chân, ánh mắt sáng quắc nhìn về bàn của Trì gia.

Mấy ngày nay gã bị nhốt trong nhà chịu phạt, chẳng lẽ cứ thế mà chịu thiệt thòi sao?

Người bên cạnh gã cũng nhìn theo ánh mắt đó: "Trì gia? Sở thiếu, cậu định làm gì?"

Đám người đi theo Sở Vinh đương nhiên đều biết nguyên nhân gã bị nhốt lần này là do ai.

"Nếu đã gặp nhau ở đây, đương nhiên phải khiến bọn họ trả giá." Sở Vinh bẻ khớp ngón tay, nghiêng đầu phân phó: "Đi, thăm dò một chút xem bên bàn của Trì gia thế nào. Rồi sắp xếp vài người xuống dưới gây chút náo loạn, tối nay Sở thiếu tôi nhất định phải xử nó."

Gã đập mạnh tay xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về bóng dáng lóa mắt kia dưới ánh đèn.

"Trì Giác không dễ mắc mưu, nhưng cái kẻ bên cạnh thì khác. Nó không có kinh nghiệm, ngây thơ non nớt, rất dễ đối phó. Chỉ cần giăng một cái bẫy đơn giản, tám phần là nó sẽ mắc câu." Người bên cạnh mỉm cười nói.

Xem ra tối nay có trò hay để xem rồi.

Bị Sở thiếu để mắt đến, tiểu thiếu gia của Trì gia tối nay chắc chắn sẽ mất cả tiền lẫn mặt mũi. Ai bảo cậu dám chọc vào người không nên chọc? Hiện tại, Trì gia chẳng còn Mạnh gia chống lưng, dù có chịu thiệt cũng phải ngậm bồ hòn mà nuốt.

Nhưng chỉ làm cậu mất mặt thôi e rằng vẫn chưa đủ để Sở Vinh hả giận.

Quả nhiên, ngay sau đó Sở Vinh lại dặn dò thêm: "Nói với ban tổ chức, nếu lát nữa bàn của Trì gia có ý kiến gì thì cứ báo tên của tôi cho bọn họ, bảo bọn họ tự đến tìm tôi."

Sau đó, gã thản nhiên ngồi chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.

Người bên cạnh lau mồ hôi, liên tục gật đầu vâng dạ.

Đến giờ rồi, tất cả khách mời lần lượt ổn định.

Một người phụ nữ mặc sườn xám bước lên bục.

Hội đấu giá chính thức bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.