Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Chương 28: Anh hai xấu xa, tiêu hết tiền của anh hai đi



"Chào buổi tối, các quý ông quý bà đáng kính, hoan nghênh mọi người đến với buổi đấu giá đêm nay của Long Đức..."

"Tiếp theo, tôi xin giới thiệu món đấu giá số 01, một bộ tranh đến từ họa sĩ Ngô Lam mang tên 《Vùng Sông Nước》... Giá khởi điểm là 100.000, bước giá 100.000, hiện tại là 200.000... Hiện tại là 300.000..."

Diệp Mãn cầm bảng số, do dự muốn giơ lên nhưng lại không dám.

Sở Vinh nở một nụ cười nhàn nhạt, đang định giơ bảng theo.

Diệp Mãn lại đặt bảng xuống.

Sở Vinh nhíu mày, thầm nghĩ, xem ra món này cậu không thực sự thích.

"Tiếp theo là món đấu giá số 02, một chiếc bình sứ đến từ trấn Cảnh Đức, thủ công tinh xảo... Giá khởi điểm là 300.000, bước giá 100.000... Hiện tại là 500.000, bên này đã nâng lên 700.000, ai sẽ ra giá tiếp theo?"

Diệp Mãn đưa tay định cầm bảng số.

Sở Vinh lộ vẻ đắc ý, chắc chắn rằng mình sẽ chiến thắng, lập tức giơ tay theo.

Nhưng Diệp Mãn lại chần chừ rồi thu tay về.

Sở Vinh trầm mặt, cau mày.

Người bạn bên cạnh gã nói: "Không sao, phía sau còn nhiều món lắm. Chỉ cần cậu ta thích một món nào đó, chúng ta sẽ có cách nắm thóp cậu ta."

...

"Tiếp theo là món đấu giá số 08..."

Diệp Mãn đột nhiên tỏ ra rất kiên định, giơ tay lên.

Trong suốt một giờ qua, cậu chưa từng bày ra vẻ mặt quyết đoán như vậy.

Ổn rồi!

Bàn phía sau có người nhìn cậu đến mức đỏ cả mắt vì hồi hộp, phấn khích đến mức nắm chặt bảng số, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Cuối cùng cậu cũng quyết tâm tham gia đấu giá!

Nhưng rồi, Diệp Mãn lại hạ bảng xuống, vươn tay lấy chiếc bánh tart trước mặt Trì Giác.

Ngay lúc đó, phía sau vang lên một tiếng động lớn như có người từ trên ghế ngã xuống.

Cậu giật mình, người khẽ run lên. Sau đó, cậu xoay đầu lại nhìn, nhưng chỉ vài giây sau lại bình thản thu ánh mắt về.

Về sau, cậu không thể ăn dưa hóng chuyện nữa rồi.

Trong lòng Diệp Mãn có chút tiếc nuối.

Thích hóng hớt thị phi là một chuyện vừa hay vừa dở, dễ bị người ta ghét mà cũng dễ bị đánh. Nhưng do Diệp Mãn có gương mặt dễ nhìn, lại còn biết tỏ ra vô tội nên cho dù bị phát hiện, cậu vẫn có thể đánh lừa người khác mà thoát thân.

Khi đi làm, có lúc cả chục tiếng đồng hồ không được động đến điện thoại, chỉ có thể xem chút chuyện vui để giải trí tinh thần.

Đó là niềm vui không nhiều nhặn gì của cậu.

Bây giờ bỗng dưng phải chia tay với thói quen này, Diệp Mãn cảm thấy có chút đau lòng.

Nhưng cậu không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi cũng không đến mức quá thương tâm.

Tiểu Ngô thấy cậu nhìn quanh bốn phía, rất nhanh chóng hiểu ý mà cúi người ghé vào tai cậu nói: "Chỉ là có khách ngồi không vững, bị ngã thôi, không có chuyện gì đâu."

Nói xong, cậu ta còn nghi hoặc lắc lắc cái ghế. Hội đấu giá này đâu đến mức ngay cả cái ghế tử tế cũng không chuẩn bị cho những vị khách giàu có như vậy chứ? Người kia sao lại có thể ngã xuống được nhỉ?

Diệp Mãn gật đầu, nhấp môi.

Trò cười mà bị người khác kể lại thì mất đi một nửa thú vị.

Chuyện thị phi mà nghe kể lại thì mất đi phần hấp dẫn.

Trong khi cậu đang lặng lẽ tiếc nuối vì không thể tận mắt chứng kiến náo nhiệt thì phía sau, cách đó không xa, Sở Vinh lại chống eo đứng lên với ánh mắt lạnh lẽo.

Nhân viên đấu giá hoảng hốt chạy đến đỡ gã dậy, nhanh chóng chỉ huy người đổi ghế, dọn dẹp lại bàn, đồng thời lo lắng nhìn chiếc ghế vừa bị mang đi, sợ rằng nhân viên nào đó đã sơ suất làm không tốt công việc của mình khiến vị khách này bị ngã một cú đau điếng.

Sắc mặt Sở Vinh lúc trắng bệch, lúc tím tái, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, vững vàng ngồi xuống chiếc ghế mới.

Gã không tin là có thứ gì đó quái lạ đang xảy ra ở đây.

70 món đấu giá đã được mang lên, cậu thực sự không thích dù chỉ một món sao?

Chẳng lẽ một món cũng không chọn? Một cái bẫy cũng không mắc vào sao?

Bên kia, bé mù không biết gì vẫn đang cầm chiếc bánh tart của Trì Giác, nói: "Anh Trì Giác, em biết anh không thích ăn cái này, để em ăn giúp anh nha.'

"Ăn đi, nếu muốn nữa thì cứ nói anh." Trì Giác nhìn lướt qua ly nước của cậu, lấy nửa ly còn lại trong tay cậu, rót một ly mới rồi đưa lại: "Cầm chắc nhé, đây là một hương vị khác, thử xem?"

Diệp Mãn nâng ly lên, cẩn thận chạm môi vào mép ly.

Ngọt, không chua.

Cậu thả lỏng người.

Chưa từng uống qua, cảm giác rất mới lạ. Cậu li.ếm môi, vẫn còn thòm thèm.

"Em không có muốn uống đâu, em chỉ là muốn thử xem nó có mùi vị gì thôi."

Thiếu niên có vẻ tự mãn mà nói.

Sau đó giơ ly lên: "Uống nhanh quá, chưa kịp nếm kỹ, anh rót thêm chút nữa đi."

Trì Giác nhìn biểu cảm thích thú của cậu, không nhịn được bật cười, rót đầy ly cho cậu.

Món đấu giá thứ mười được mang lên, nhưng Diệp Mãn vẫn không giơ bảng.

Trì Giác nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy, tiểu Mãn, mấy món này em đều không thích sao?"

Diệp Mãn nghi ngờ mà vặn vẹo cổ, luôn cảm thấy có gì đó là lạ, như thể có một cái kim chích vào lưng hay có thứ gì đó âm thầm theo dõi mình, một cảm giác lạnh lẽo kỳ quái.

Chắc là cậu suy nghĩ nhiều thôi, nơi này đông người như vậy mà.

Chứ không phải như căn nhà cũ của cậu, chỗ đó đèn hỏng quanh năm, nửa đêm chẳng có một bóng người, lúc nào cũng khiến người ta rợn tóc gáy.

Cậu quay đầu lại, tay sờ vào chiếc bảng số đã bị cậu bóp đến nhăn nhúm.

Nắm chặt một lúc lâu, đỏ bừng cả mặt mới nghẹn ngào nói một câu: "Đắt quá."

Cậu vốn định mua một món quà cho những người mình đã đánh dấu trong lòng, nhưng trước khi đến đây, cậu không ngờ giá của những món này lại đắt đến vậy. Cậu biết chắc là sẽ rất đắt, nhưng không ngờ nó lại đắt đến mức này.

Một bức tranh chẳng có gì đặc biệt, một cái bình hoa cũng tốn đến hàng trăm triệu.

Mọi người nói rằng đây là buổi đấu giá từ thiện, có nhiều món không phải đồ cổ mà chỉ là những vật phẩm mang ý nghĩa đặc biệt.

Điều này vượt quá khả năng hiểu biết của Diệp Mãn.

Cậu cũng nhận ra mình quá nông cạn.

Trước khi đến đây, cậu nghĩ mình có thể tùy ý chọn mua vài món, nhưng hóa ra nơi này không phải chỗ như vậy.

Cậu định mua cho dì Chu mười đôi găng tay cách nhiệt, gần đây dì Chu rất hăng hái làm bếp, nhà lại rộng, cứ quay đi quay lại là chẳng biết găng tay để đâu nữa nên mua thêm vài đôi dự trữ cũng tốt; con trai dì Chu năm nay vào đại học, Diệp Mãn thông minh nghĩ đến việc tặng cậu ấy một chiếc máy chơi game làm quà.

Còn Mân Mân là một cô bé, có lẽ thích váy áo gì đó, cậu cũng không rõ lắm, nhưng đại khái là vậy.

Nhưng ở đây, chẳng có găng tay cách nhiệt, cũng không có máy chơi game, càng không có váy áo cho bé gái.

Nghe nói số tiền này, một phần sẽ được dùng để làm từ thiện.

Diệp Mãn trước mặt người nhà, luôn tỏ ra là một người tốt bụng, thích làm từ thiện.

Chỉ là... chẳng phải cậu đang giả bộ sao? Đến lúc thực sự phải móc tiền ra, cậu vẫn cảm thấy đau lòng.

Trì Giác sững sờ, nhìn Diệp Mãn cúi đầu co quắp, trong lòng bỗng nhiên chùng xuống.

Ngón tay đặt trên bàn khẽ động đậy, anh lúng túng nghiêng đầu: "Tiểu Mãn... xin lỗi."

Diệp Mãn không hiểu vì sao anh lại xin lỗi mình, nghi hoặc nghiêng đầu.

"Nếu em không thích nơi này, chúng ta đi ngay bây giờ cũng được, bên ngoài vẫn còn nhiều chỗ vui lắm. Nếu em muốn tiếp tục xem thì cứ nói anh, thấy món nào thích cứ bảo anh, anh hai sẽ đấu giá giúp em." Trì Giác cảm thấy bối rối, không biết phải làm gì, bèn dịu giọng dỗ dành: "Anh hai dùng tiền của chính mình mua cho em, anh hai thật xấu xa, tiểu Mãn hãy tiêu sạch tiền trong thẻ của anh hai đi, làm anh hai đau lòng chết luôn, có được không?'

Diệp Mãn nâng ly nước lên, do dự.

Rồi từ từ gật đầu.

Coi như anh biết điều.

Cậu biết rõ, trong cái nhà này, ai mới là lão đại thực sự!

Nếu cậu cứ ngoan ngoãn như thế này mãi, vậy thì...

À, không đúng. Còn có anh Thống nữa.

Diệp Mãn vừa nhấc ly lên lại đặt xuống.

Vẫn là anh Thống quan trọng hơn.

Diệp Mãn kéo kéo tay áo Trì Giác: "Dì Chu, dì Chu thích gì?"

Hiện tại cậu hơi nghi ngờ, không biết ý định tặng dì Chu một đôi găng tay cách nhiệt trước đó có phải quá tầm thường hay không.

Trì Giác nghiêng đầu nhìn cậu. Diệp Mãn chậm rãi nói: "... Tặng quà."

Nói xong, cậu lại ngẩng đầu bổ sung: "Phải thật đắt, phải tốn rất nhiều tiền ấy."

Dù sao cũng là tiêu tiền của Trì Giác, cứ chọn món nào đắt nhất mà mua! Nếu anh phải bỏ tiền, thì nhất định phải tiêu thật nhiều mới đáng!

Bé mù với đầy bụng ý nghĩ xấu xa đang bấm bấm ngón tay tính toán.

Hoàn toàn không ngờ rằng còn có người cũng đang tính toán y như cậu.

Sở Vinh nằm mơ cũng không nghĩ tới, có kẻ không chịu nhảy vào hố chẳng phải vì lý trí hay khôn ngoan gì, mà đơn giản là vì... không có kiến thức và quá nghèo.

Gã nghĩ những món đấu giá này cuối cùng cũng chẳng lọt nổi vào mắt Diệp Mãn. Cắn nhẹ môi, gã thầm tính toán bước đi tiếp theo.

Gã vẫy tay, nói nhỏ với trợ lý vài câu.

Sắc mặt trợ lý lập tức tái nhợt: "Sở thiếu, chiếc nhẫn ngọc lục bảo hoàng gia đó, lão gia rất thích, cậu còn nói lần này về sẽ tặng cho lão gia, bây giờ lấy ra đấu giá... Nếu để lão gia biết được..."

Chẳng phải sẽ bị gia pháp xử lý sao? Đúng là kẻ phá gia mà!

Sở thiếu còn định để giá khởi điểm chỉ năm vạn? Đây chẳng phải là tự tìm đường chết à?

Mấy người bạn đi cùng nghe thấy cũng biến sắc, chần chừ khuyên nhủ: "Sở Vinh, hay là... bỏ đi?"

Sắc mặt Sở Vinh u ám.

"Cứ lấy cái đó ra đấu giá, món đồ này rơi vào tay cậu ta thì sao chứ? Hừ, chờ cậu ta vét sạch tiền rồi, tôi lại khiến cậu ta phải tự tay mang đồ về trả lại cho tôi!'

Trên sân khấu, người chủ trì buổi đấu giá chuẩn bị giới thiệu món đồ tiếp theo.

Một người bước lên, thì thầm vài câu.

Người chủ trì thoáng sửng sốt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Ông ta cao giọng nói: "Quý ông, quý bà, người đã cung cấp món đấu giá tiếp theo là một vị tiên sinh vô cùng nhiệt huyết với công tác từ thiện. Chính vì thế, ngài ấy đã đặc biệt lấy ra một món đồ cực kỳ quý giá để giúp duy trì sự nghiệp từ thiện của chúng ta."

"Xin mời quý vị xem! Món đấu giá số 012 ——"

Đúng lúc Diệp Mãn đang hỏi Trì Giác nên tặng dì Chu món quà gì.

Trì Giác ngước mắt nhìn lên, cười nhẹ, giọng nói dịu dàng: "Tiểu Mãn, chiếc nhẫn này vừa vặn rất thích hợp."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.