Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Chương 32: Hạ dược nhầm phòng, em vốn định hạ cho ai, hửm?



Con tàu du lịch chở các khách quý dự kiến sẽ di chuyển đến một cảng thành phố ở bờ bên kia, dừng lại một đêm rồi quay trở về, tổng hành trình kéo dài bốn ngày ba đêm.

Đến nơi, vừa vặn có thể kịp tham dự lễ hội bắn pháo hoa cuối thu.

Con tàu du lịch này có mười tầng, riêng quán bar đã có đến bảy cái. Trên tàu còn có trung tâm thương mại xa xỉ, nhà hàng phục vụ ẩm thực các nước, đại sảnh yến tiệc, bể bơi, suối nước nóng... Nói chung, hoạt động giải trí rất phong phú, chỉ duy nhất không có sòng bạc.

Điều này có chút hiếm thấy.

Mạnh Diệu lên thuyền khá sớm, lúc đó vẫn có thể thấy các nhân viên đang tất bật kiểm tra những phương tiện hỗ trợ cho người khuyết tật và bàn bạc gì đó. Ngoài ra, những khu vực có góc cạnh nhô ra – vốn dĩ với người bình thường không có gì đáng ngại – nhưng đối với những người có thể trạng yếu hoặc không biết trân trọng chính mình thì lại đặc biệt nguy hiểm, đều phải được xử lý đặc biệt.

Trợ lý Trần cầm sổ ghi chép, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra từng hạng mục, sợ bỏ sót bất kỳ rủi ro tiềm ẩn nào.

Lúc ngẩng đầu lên thấy Mạnh Diệu, suýt chút nữa thì không nhịn được mà bật cười, trong lòng thầm niệm câu thần chú để giữ bình tĩnh.

Vị tiểu thái tử Mạnh gia trước mắt sắc mặt u ám, trông như mấy ngày rồi chưa được ngủ ngon. Hiển nhiên là vừa lãnh trọn một trận "gia pháp" ở nhà xong.

Từ gia dù là chị đối với em hay mẹ dạy dỗ con cái cũng đều không hề nương tay. Mạnh Diệu từ Trung Hải phiêu bạt quay về, kết quả vẫn không tránh khỏi bị đánh bằng chổi lông gà.

Trợ lý Trần từng nghe cô Từ nhà mình nhắc thoáng qua một lần, nói rằng chính Từ Hòe Đình hồi nhỏ cũng từng trải qua những chuyện tương tự.

Đừng nhìn bây giờ ông chủ trầm ổn, lúc nhỏ cũng không ít lần gây chuyện. Nghe nói khi còn ở Sicily, vì tranh giành đồ ăn với người khác, dù chỉ có một mình chống lại mười người nhưng hắn vẫn cứ làm tới, chẳng hề chùn bước. Thậm chí ra tay còn rất hiểm độc, khiến bản thân bị thương nghiêm trọng, đến mức khi trở về phải bị Từ Tư Nghi giáo huấn một trận.

Bị đánh xong, nhưng lần sau vẫn chứng nào tật nấy.

Tính tình hoang dã, không trách được hồi mới về Kinh thị lại bị lão gia tử Từ gia nhìn không vừa mắt.

Mạnh Diệu đương nhiên nhận ra trợ lý Trần đang cố nhịn cười, sắc mặt lập tức trở nên u oán: "Trợ lý Trần, tôi coi anh là người một nhà mới nói mấy chuyện đó với anh, thế mà anh lại đi mách lẻo với cậu nhỏ."

Cậu nhỏ lại còn đi méc với mẹ hắn ta, bản thân thì phải cố gắng thoát thân thật nhanh.

Mẹ hắn ta vì chuyện này mà ghi thù với cậu nhỏ, cái hộp Royal Blue cũng bị tính sổ lên đầu hắn ta. Cuối cùng, chỉ có một mình Mạnh Diệu phải gánh hết hậu quả, ai đời lại có người cậu như vậy chứ?

Trợ lý Trần chỉ mỉm cười áy náy theo đúng tiêu chuẩn, nhưng tuyệt đối không hề có ý định sửa sai.

Ai mới thực sự là người một nhà với anh ta? Anh ta chỉ trung thành với người trả lương cho mình thôi.

"Từ tiên sinh đang đợi cậu."

Mạnh Diệu gật đầu: "Tôi biết rồi. Đúng rồi, mọi người đang bận gì thế?"

Trong ấn tượng của hắn ta, những nhân vật có máu mặt ở Trung Hải, đủ để trợ lý Trần đích thân giám sát, dường như không có ai cần được chuẩn bị đặc biệt như thế này.

Trợ lý Trần há miệng định nói, nhưng nhìn khuôn mặt hoàn toàn chẳng hay biết gì của Mạnh thiếu, chỉ có thể nở nụ cười đầy lúng túng.

Cái này... biết nói thế nào đây? Nói rằng ông chủ nhà anh ta rất coi trọng người trong lòng của hắn ta à? Nói rằng cái cậu thiếu gia thực sự của Trì gia kia cũng có mặt trên tàu sao?

Chưa kịp trả lời, Mạnh Diệu đã cười chế nhạo trước: "Anh không biết à? Hai ngày trước cậu nhỏ làm chuyện đó ở Long Đức, trong giới ai cũng bàn tán điên cuồng. Đến mức có kẻ còn dám thêu dệt câu chuyện kiểu như "Từ Hòe Đình vì một nụ cười của mỹ nhân mà vung tiền như rác", thậm chí còn đồn rằng người đó là nam? Chắc bọn họ không biết cậu nhỏ tôi là ai rồi. Làm gì có chuyện cậu nhỏ tôi thích đàn ông chứ..."

"Mạnh Diệu."

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên từ phía sau.

Quay đầu lại, trên bậc thang, một bóng dáng đứng nghịch sáng, từ trên cao nhìn xuống hắn ta với vẻ mặt vô cảm.

Mạnh Diệu bỗng dưng rùng mình, vị trí bị chổi lông gà quất hôm trước dường như lại ẩn ẩn đau nhức.

Từ Hòe Đình tuy không lớn hơn Mạnh Diệu là bao, nhưng khi Mạnh Diệu còn là một đứa trẻ, hắn đã là một thiếu niên trầm ổn, tuấn tú. Hồi nhỏ, hắn ta đã không ít lần bị dạy dỗ trước mặt Từ Hòe Đình.

Cũng chính vì thế, Mạnh Diệu mới khịt mũi coi thường những tin đồn kia.

Từ Hòe Đình thậm chí còn chẳng buồn nhớ tên cháu ngoại ruột của mình, càng không quan tâm đến người khác. Sao có thể vì ai mà vội vàng đi lấy lòng chứ?

Định sẵn là cô độc cả đời không vợ con rồi.

Mạnh Diệu thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng không dám nói ra trước mặt Từ Hòe Đình.

"Cậu nhỏ, bên con có người để ý thấy rằng gần đây Tôn Hoằng Minh lại đi tìm Từ Khải Đình. Hai người này dạo này gặp nhau rất thường xuyên. Tôn gia hiện tại có vài sản nghiệp đã rơi vào tình trạng lao dốc, chuỗi tài chính cũng có vấn đề, chắc chắn là đang sốt ruột."

Cố tình Từ Khải Đình lại là loại người nhẫn tâm, có thể chịu được tính khí khó chịu nhất.

Nếu không phải vì chuyện năm đó của bà ngoại...

Mạnh Diệu lặng lẽ quan sát sắc mặt Từ Hòe Đình, muốn dò hỏi xem sau ngần ấy năm, hắn liệu có còn chưa buông bỏ chuyện cũ hay không.

Từ Tư Nghi và Từ Hòe Đình từng là chị em sống nương tựa lẫn nhau, đã từng trải qua một đoạn thời gian đầy rùng mình.

Từ Tư Nghi lấy chồng Mạnh gia, còn lại Từ Hòe Đình một mình sống trong môi trường đầy rẫy hiểm nguy, cuộc sống càng không dễ dàng.

Lúc đó, không ai hiểu vì lý do gì mà hai chị em lại trở mặt với nhau, chỉ biết rằng sau này khi Từ Hòe Đình từ quân đội trở về, mối quan hệ giữa hai người mới dần hòa hoãn.

Thế nhưng, Mạnh Diệu lại từng nghe Từ Tư Nghi nhắc đến chuyện này một lần.

Cô từng nói với Từ Hòe Đình: "Em như vậy, sau này ai còn muốn cùng em lập gia đình, ai sẽ nguyện ý trở thành người thân của em chứ?"

Nhà Russo đặt gia tộc lên trên hết, loài sói có thể tách biệt khỏi bầy đàn, nhưng vẫn phải có lãnh thổ của riêng mình.

Cái gọi là gia đình, thực chất là những người đồng cam cộng khổ, thề không phản bội, thề sống chết bảo vệ lẫn nhau. Điều này không chỉ giới hạn trong quan hệ huyết thống, mà đôi khi người thân và gia đình còn không phải là một.

Theo quan niệm của họ, nếu không có gia đình, không có người quan tâm, không có ai yêu thương, không ai đau lòng vì mình, cuối cùng chỉ có thể chết cô độc trên sa mạc.

Những lời này nghe như một lời tiên tri mang đậm sắc thái thần bí của một nền văn hóa xa lạ.

Mạnh Diệu không hoàn toàn tin vào điều đó.

Hắn ta sinh ra ở Kinh thị, nhưng Từ Tư Nghi và Từ Hòe Đình lại lớn lên ở Sicily, được bà ngoại - người từng là "bông hoa của Sicily" - nuôi dưỡng.

Trên người họ luôn có những tín điều và sự chấp nhất khó mà lý giải.

Nhắc đến Từ Khải Đình và người của Tôn gia, sắc mặt Từ Hòe Đình không chút dao động, chỉ thản nhiên gật đầu rồi nói với Mạnh Diệu: "Vào trong rồi nói."

Mạnh Diệu vừa định bước chân đi theo thì nghe thấy Từ Hòe Đình dặn dò trợ lý Trần: "Bao luôn cả phần tay vịn cầu thang bên kia."

Trợ lý Trần lúc này mới phát hiện ra mình đã bỏ sót một chỗ, lập tức đáp lại. Khi anh ta ngẩng đầu lên thì bóng dáng của hai người đã biến mất.

...

Lúc 4 giờ 30 phút chiều, mọi người lên thuyền. Đến 6 giờ, du thuyền khởi hành và bữa tiệc tối diễn ra vào 8 giờ.

Diệp Mãn và Trì Giác ở phòng trên tầng cao nhất. Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, một thuyền viên đến gõ cửa, đề nghị dẫn họ đi tham quan xung quanh.

Trì Giác vốn đã quá quen với những hoạt động như thế này. Nếu chỉ có một mình, có lẽ anh còn chẳng muốn đi, chứ đừng nói là đi dạo.

Anh chủ yếu muốn theo dõi Diệp Mãn, tiện thể làm hướng dẫn viên cho cậu.

Diệp Mãn chống gậy dò đường, dẫm chân lên mặt sàn có các ký hiệu nổi, hào hứng quay sang Trì Giác: "Trên thuyền cũng có ký hiệu nổi kìa!"

Trì Giác đáp lại, thuận tay chỉnh lại mái tóc bị gió biển thổi rối của cậu: "Đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã."

Diệp Mãn không luyện tập đi trên ký hiệu nổi nhiều, đôi khi bước hụt nên phải đi thật chậm, thật cẩn thận để cảm nhận bề mặt dưới chân và xác định phương hướng.

Gần đây, mắt cậu lại càng mờ đi. Trước đây còn có thể nhìn thấy lờ mờ hình dạng của đồ vật, nhưng bây giờ ngay cả hình dáng cũng không rõ, cảm giác định hướng cũng kém đi nhiều.

Thuyền viên đi theo bên cạnh là một người khá hoạt bát, luôn miệng kể những câu chuyện thú vị về cảnh vật trên thuyền và ngoài biển. Người đó còn dừng lại để Diệp Mãn có thể chạm vào những món đồ mà mình miêu tả.

Diệp Mãn đang sờ đầu sư tử bằng kim loại trên tay vịn thì bỗng nghe thấy thuyền viên kia kinh ngạc reo lên: "Trì tiểu thiếu gia, phía trước có một người đàn ông lai cực kỳ đẹp trai!"

Hả? Ở đâu vậy?

Diệp Mãn lập tức căng tai nghe ngóng.

Tầm nhìn bỗng tối sầm lại, một bóng người cao lớn che khuất ánh sáng phía trước.

Trì Giác lập tức cảnh giác nhưng vẫn giữ lễ phép, mỉm cười chào hỏi: "Từ tiên sinh, gần đây không bận sao? Có thời gian rảnh để đi du thuyền à?"

Từ Hòe Đình cúi xuống nhìn Diệp Mãn đang ngẩng đầu, vẻ mặt có chút ngốc nghếch, nhẹ nhàng đáp: "Rất rảnh."

Trợ lý Trần đứng cạnh đó đẩy gọng kính, lặng lẽ quan sát.

Từ Hòe Đình chỉ đơn giản chào hỏi rồi rời đi.

Điều này khiến anh em Trì gia có chút khó hiểu.

Trợ lý Trần nhanh chóng trao đổi ánh mắt với thuyền viên kia rồi mở điện thoại kiểm tra lịch trình. Sau đó, anh ta khôi phục lại hình tượng trợ lý điềm tĩnh, bình thản bước qua Trì Giác và Diệp Mãn.

Diệp Mãn không biết rằng Từ Hòe Đình cũng đang có mặt trên thuyền.

Cậu vốn đã rất lo lắng khi chuẩn bị ra tay với cháu trai của hắn, giờ lại càng căng thẳng hơn.

"Anh Thống, hắn có phải đã phát hiện ra điều gì đó rồi không? Có khi nào đến đây là để theo dõi tôi không?"

Theo nguyên tác, chẳng phải vì cậu muốn hãm hại Mạnh Diệu mà cuối cùng lại bị người này xử lý sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Mãn bỗng chốc trở nên nặng trĩu.

Hệ thống trong đầu cậu lên tiếng trấn an: "Không có khả năng đâu. Hắn không phải thầy bói, chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, tôi biết và cậu biết. Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Thế nhưng, vì lo lắng về nhiệm vụ tối nay, lại phát hiện "tổ tông sống" cũng có mặt trên thuyền, tâm trạng của Diệp Mãn lập tức tụt dốc. Cậu ngay cả bữa tiệc tối cũng không còn hứng thú ăn uống.

Trong lòng đầy lo lắng thì làm sao mà nuốt trôi đồ ăn được.

Thấy Diệp Mãn tinh thần uể oải, Trì Giác tưởng rằng cậu bị say sóng, đề nghị cậu uống thuốc chống say rồi đi nghỉ sớm để giữ sức, ngày mai dậy sẽ cảm thấy khá hơn.

...

Thời tiết trên biển thay đổi thất thường, dự báo thời tiết cũng không đáng tin. Mới đó mà trời đã nổi giông gió mạnh.

Ban đêm, sóng lớn dữ dội, con thuyền lắc lư không ngừng. Người đứng trên boong cảm giác như đang giẫm lên một tấm bông gòn mềm, lúc nào cũng có thể mất thăng bằng.

Này thật sự làm khó Diệp Mãn.

Vốn dĩ không bị say sóng, nhưng bây giờ thì thật sự có chút choáng váng.

Cậu chưa từng đi thuyền nhiều, không biết đây là triệu chứng say sóng, cũng không lường trước được sẽ gặp phải tình huống này.

Diệp Mãn cầm gậy dò đường, run rẩy chật vật di chuyển trên hành lang, kiên cường tiến về phía trước vào lúc phần lớn mọi người đã lựa chọn nghỉ ngơi, cố gắng thực hiện nhiệm vụ mà một pháo hôi ác độc nên làm.

Hệ thống nhìn cậu như vậy, hít một hơi thật sâu.

Bộ dạng này mà xuất hiện trong phòng Mạnh Diệu thì người bị bắt lại chắc chắn chính là cậu đấy!

Nhìn thấy Diệp Mãn hoảng hốt đến mức không cầm chắc gậy dò đường, ngã nhào xuống đất một cái "rầm".

Người bị cú ngã làm cho ngơ ngác, quỳ rạp trên sàn một lúc lâu mà không đứng dậy được, mãi sau mới phản ứng lại, bắt đầu sờ so.ạng trên sàn để tìm gậy dò đường của mình.

Sờ được gậy dò đường rồi, cậu ôm chặt nó vào trong ngực, ngây người hai giây, mang theo giọng điệu ấm ức, khóc nức nở gọi hai tiếng: "Anh Thống..."

Hệ thống suýt thì hét lên.

"Diệp Mãn, đứng lên về phòng ngay! Nhiệm vụ hủy bỏ!"

"Cái mũi! Cái mũi tôi sắp vỡ ra rồi!"

Cậu rốt cuộc đã tạo ra loại nghiệp chướng gì thế này!

Diệp Mãn lúc này thực sự choáng váng đến lợi hại, hoàn toàn không nghe rõ hệ thống đang nói cái gì.

Một lúc lâu sau, cậu tưởng rằng giống như mọi khi, không ai đáp lại nên lặng lẽ tự mình bò dậy.

Thật vất vả mới đi được đến tầng lầu tương ứng với phòng của Mạnh Diệu, việc đầu tiên cậu làm là chống tay lên tường, há miệng thở dốc như một con cá bị vớt từ biển lên.

Diệp Mãn cảm thấy cả thế giới đang quay cuồng, vừa choáng váng vừa muốn nôn.

"Ôi..." cậu nhỏ giọng r.ên rỉ đầy khó chịu.

Lông mày nhíu chặt, sắc mặt trở nên trắng bệch, bả vai tựa vào vách tường nghỉ ngơi hồi lâu, hoàn toàn nghe không rõ anh Thống đang nói gì.

"Anh Thống." cậu khẽ hỏi: "Là phòng này sao?"

"Diệp #¥&* phòng ¥%**"

"Cái gì?"

Cậu cố gắng tập trung tinh thần, thử nghe rõ anh Thống nói, nhưng đến tai cậu chỉ còn lại một chuỗi âm thanh loạn xạ như chữ nòng nọc.

Hết cách, chỉ có thể lần mò từng số phòng một.

Tầng này không có quá nhiều phòng, cũng không phải là quá khó khăn.

Vừa rồi người phục vụ nói là số sáu hay số chín nhỉ?

Diệp Mãn dùng tay đấm nhẹ vào đầu mình.

Càng choáng váng hơn.

Thiếu chút nữa đấm đến mức quỳ xuống luôn.

Thôi kệ, nếu lỡ vào nhầm, người bên trong chắc chắn sẽ lên tiếng, cậu chỉ cần thành thật xin lỗi rồi rời đi là được.

Cậu run rẩy mò mẫm một hồi lâu, cuối cùng cũng chạm vào một căn phòng có vẻ đúng, dùng chiếc thẻ vạn năng mà hệ thống lén giúp cậu có được, cùng với một ít thuốc không thể miêu tả được giấu trong túi, mở cửa bước vào phòng.

......

Từ Hòe Đình đang gọi video với Từ Tư Nghi, chủ yếu trò chuyện về tin tức mà Mạnh Diệu mang đến hôm nay.

Từ Tư Nghi nói: "Còn nữa, em đang ở trên biển, phải chú ý nhiều hơn. Nếu chẳng may Từ Khải Đình biết em định ra khơi, thằng đó có thể đã sắp đặt người lên thuyền để giở trò. Chị thực sự không muốn nghe tin em trai và con trai mình gặp tai nạn trên biển một lần nữa."

Từ Hòe Đình đáp: "Yên tâm, em sẽ không cho bọn chúng cơ hội đó đâu. Mọi thứ ở đây đã được chuẩn bị kỹ càng, không thể xảy ra sơ suất."

Từ Tư Nghi hỏi: "Sao bên em nhiều tạp âm thế?"

Từ Hòe Đình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mưa to đấy, nhưng không sao, sáng mai chắc sẽ tạnh thôi."

Vừa nói chuyện, cửa phòng bỗng phát ra tiếng "tích" khi bị quẹt thẻ mở ra.

Từ Hòe Đình ngồi trên sofa, nheo mắt nhìn.

Cửa phòng của hắn bị ai đó cẩn thận đẩy vào.

Từ Tư Nghi còn định nói thêm gì đó, nhưng Từ Hòe Đình lập tức ra hiệu im lặng.

Hắn chăm chú quan sát cánh cửa. Sau khi khóa cửa bị mở, qua một hai giây sau, người bên ngoài mới rón rén bước vào như kẻ trộm, nhẹ nhàng như sợ bị phát hiện.

Cơ thể Từ Hòe Đình lập tức căng thẳng, nhưng giây tiếp theo, hắn lại đột nhiên thả lỏng.

Hắn nhìn chằm chằm vào "kẻ xâm nhập" với ánh mắt thản nhiên, không kiêng nể.

Người kia dường như không hề nhận ra ánh nhìn của hắn.

"Anh Thống, là phòng này sao?"

"Đây @! #@ là @¥%#! A, cậu......"

Diệp Mãn tập trung nghe anh Thống nói rồi nhíu mày thả lỏng.

Anh Thống bảo rằng...

Gương mặt tái nhợt và ốm yếu của cậu lộ vẻ mơ hồ, đưa mắt nhìn quanh. Không ai lên tiếng, có lẽ Mạnh Diệu không có trong phòng. Nếu có người trong phòng, chắc chắn sẽ có phản ứng khi thấy cậu xông vào, không thể nào im lặng như vậy được.

Sờ đến chiếc bàn bên cạnh, tay cậu chạm phải ly rượu và chai rượu.

Mọi thứ giống như anh Thống đã nói.

Đợi lát nữa bỏ thuốc xong, cậu sẽ chui vào chăn, sau đó chờ Mạnh Diệu quay lại rồi bị đá văng ra ngoài...

Diệp Mãn xác nhận độ sâu của rượu trong ly, rồi yên tâm lấy thuốc từ trong túi ra, bỏ vào trong đó.

Như vậy chắc là không có vấn đề gì nữa ——

Đột nhiên, có người từ phía sau nắm lấy tay cậu, nâng cao lên ngang người.

Từ Hòe Đình siết chặt cổ tay nhỏ bé yếu ớt của cậu, thân hình cao lớn từ phía sau bao trùm toàn bộ người cậu.

Ngón tay cái ấn vào mặt trong cổ tay Diệp Mãn, rõ ràng cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh bất thường của cậu.

Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên sau lưng cậu, mang theo ý cười không rõ ràng: "Ngay trước mặt tôi mà dám hạ thuốc, em muốn tôi chết sao?"

Giọng nói kia vẫn lười biếng như mọi khi, có phần trầm thấp nhưng lại chứa chút ý cười nghiền ngẫm.

Tổ... tổ tông sống?

Diệp Mãn ngây ra. Sao lại là hắn chứ?!

Cậu rụt cổ lại, giọng run run: "Anh... anh đến từ khi nào thế?"

Từ Hòe Đình đáp: "Ngay từ đầu đã ở đây rồi."

Hệ thống: "..."

Diệp Mãn: "A..."

Từ Hòe Đình bóp chặt tay cậu, giọng nói trầm xuống một chút: "Thành thật khai báo, em bỏ cái gì vào ly của tôi? Ai sai khiến em? Nếu tôi uống thuốc này, em định làm gì tôi, hửm?"

Hắn siết chặt tay hắn hơn, giọng lại dịu đi một chút: "Không nói rõ ràng, tôi không thả em đi đâu."

Diệp Mãn ấp úng: "Chỉ... chỉ là một chút thuốc... không tổn hại đến thân thể... loại thuốc này là... à... là..."

Cậu líu lưỡi, không biết nên giải thích thế nào.

Loại thuốc này?

Từ Hòe Đình cẩn thận quan sát sắc mặt hoang mang của cậu, nụ cười trên mặt dần dần biến mất. Dưới ánh đèn, đồng tử hắn dường như co lại thành một đường thẳng mảnh.

Diệp Mãn lắp bắp: "Từ tiên sinh, anh biết đấy, tôi không nhìn thấy, tôi không phải... không phải cố ý bỏ thuốc vào ly của anh... Tôi không biết anh ở đây... Tôi chỉ là vào nhầm phòng, không phải nhắm vào anh..."

Biểu cảm của Từ Hòe Đình lại lạnh đi vài phần.

Hắn nhìn Diệp Mãn chằm chằm, giọng nhẹ nhàng lặp lại: "Không phải bỏ thuốc cho tôi?"

"Vậy em định bỏ thuốc cho ai? Em vốn định bỏ loại thuốc này cho ai?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.