Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Chương 4: Giả vờ đáng thương, tôi một người sợ buổi tối



Trì gia lo lắng rằng nhân phẩm của Diệp Mãn không đáng tin, không để tâm đến những tin đồn vô căn cứ.

Người khác có thể không biết nhưng Diệp Mãn hiểu rõ bản thân mình là loại người thế nào.

Từ nhỏ, cậu đã biết mình có ngoại hình ưa nhìn. Mỗi lần ra đường, chỉ cần cậu nhoẻn miệng cười ngọt ngào với các chú, các cô qua đường thì lập tức nhận được một loạt lời khen. Thỉnh thoảng, cậu còn được cho kẹo trái cây, sô cô la hay những món đồ ăn vặt khác.

Nếm được hương vị ngọt ngào từ những điều này, dù còn nhỏ tuổi nhưng Diệp Mãn đã biết tận dụng khuôn mặt dễ mến và cách nói chuyện khéo léo của mình.

Hàng xóm của cậu lúc đó có một đôi bà cháu sống cùng nhau. Cô bé nhà đó hầu như không có ba mẹ ở bên nhưng bà nội cô rất cưng chiều cháu. Cô bé trông ngây thơ, được nuông chiều từ nhỏ, luôn mặc váy xinh đẹp và trên tay lúc nào cũng cầm một cây kẹo. Vỏ kẹo ấy có những dòng chữ tiếng nước ngoài mà Diệp Mãn không biết.

Một lần như vậy, Diệp Mãn nghe ba mình - Diệp Quốc Văn nói đó là loại kẹo nhập khẩu. Ở khu này không thể nào mua được loại đó. Ông đoán rằng ba mẹ cô bé hẳn rất giàu có, không hiểu vì sao lại để cô ở khu tập thể cũ nát này.

Nhìn cây kẹo vừa đẹp vừa ngon như vậy, Diệp Mãn khi đó chỉ ba tuổi đã rất thèm thuồng. Nhà cậu nghèo túng, ba thì mê cờ bạc, không chịu làm việc. Cả nhà chỉ dựa vào mẹ cậu làm công việc thêu thùa ngoài giờ, kiếm được hai ngàn một tháng để sống qua ngày. Những thứ ngon lành như cây kẹo ấy, cậu hiếm khi được thấy.

Vì vậy, nhân lúc cô bé đang chơi cát một mình ở công viên gần nhà, Diệp Mãn với gương mặt ngây thơ vô tội, giả vờ lân la làm quen, nói chuyện, làm như muốn kết bạn. Cuối cùng, cậu dùng con thỏ đồ chơi bằng nhựa, lừa lấy cây kẹo từ tay cô bé.

Con thỏ đồ chơi ấy chẳng đáng giá gì, làm sao so được với kẹo nhập khẩu chứ?

Vậy nên Diệp Mãn lập tức bịa chuyện, nói rằng mình thực ra là một pháp sư che giấu thân phận. Con thỏ mà cậu đưa không phải con thỏ bình thường, sau này khi cậu trở thành pháp sư vĩ đại, con thỏ ấy sẽ sống lại.

Cô bé còn nhỏ, ngây thơ tin lời Diệp Mãn. Vì vậy, mỗi ngày vào buổi chiều, cô bé đều mang kẹo đến để học "phép thuật thỏ ma pháp".

Thế là "Diệp đại pháp sư" ngày ngày ngồi trên xích đu, ăn kẹo cô bé mang đến, trong khi chỉ huy cô bé chơi cát. Trong lòng, cậu cười thầm vì sự ngốc nghếch của cô.

Sau đó, có chuyện xảy ra. Một ngày nọ, có rất nhiều xe cảnh sát đến khu tập thể. Cô bé và bà nội cô được ba mẹ đến đón trong đêm, từ đó không trở lại nữa. Cô bé ngốc nghếch ấy vẫn còn nhớ đến lời hứa luyện "phép thuật thỏ ma pháp", khóc lóc rất thảm thương.

Diệp Mãn còn lừa được bà chủ quán bún ốc gần nhà. Vì thấy cậu còn nhỏ, bà không định nhận cậu làm việc. Nhưng Diệp Mãn nhanh chóng bịa ra một câu chuyện đầy đau lòng khiến bà chủ rơi nước mắt, khóc đến nỗi dùng hết một bịch khăn giấy. Bà cuối cùng nhận cậu vào làm như làm từ thiện.

Những chuyện như thế, lớn nhỏ đều có, không đếm xuể.

Dựa vào khuôn mặt ưa nhìn và khả năng nói dối tài tình, Diệp Mãn luôn đạt được mục đích của mình, bất kể thủ đoạn.

Cậu dựa vào vẻ ngoài thân thiện khiến người ta nghĩ rằng mình thật thà, vô hại, nhưng bên trong lại đầy toan tính, nhỏ nhen, tham lam, luôn bày ra những lời nói dối liên tiếp.

Cậu muốn những thứ của Trì Giác không phải vì chúng quá giá trị mà đơn thuần chỉ vì ghen ghét, căm hận. Trong lòng, Diệp Mãn nghĩ rằng bất cứ thứ gì Trì Giác có đều nên thuộc về cậu. Dù Trì Giác chẳng làm gì sai, Diệp Mãn vẫn ghi hận.

Thật ra, sự việc năm đó chỉ là một hiểu lầm, không ai cố ý. Nhưng Diệp Mãn không quan tâm, bởi cậu không phải là người biết lý lẽ.

Cậu đóng vai một người hiểu chuyện, nhưng đó chỉ là để lấy lòng người xung quanh, chứ thực sự không phải vậy.

...

Ngoài cửa phòng.

Nghe được lời Diệp Mãn khoe khoang, Trì Giác bình thản nói: "Vậy để anh chọn, không thích cũng không được giận. Hôm nay vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi, đừng chơi quá muộn, biết chưa."

Lòng Diệp Mãn chột dạ.

Chẳng lẽ Trì Giác biết chuyện cậu đã "bơi lội" trong bồn tắm lớn của Trì gia đến nửa đêm?

Trì gia cho cậu một căn phòng rất lớn, lớn hơn cả căn nhà cũ trước đây của cậu. Phòng tắm trong đó có một bồn tắm siêu to, đẹp đến mức khiến Diệp Mãn - người chưa từng thấy thứ gì như vậy, vui sướng chơi đùa suốt mấy tiếng đồng hồ.

Nghĩ lại, cậu vẫn không tin Trì Giác có thể biết chuyện này.

Cậu chơi xong đều dọn dẹp sạch sẽ, không có khả năng bị phát hiện.

Diệp Mãn vỗ ngực lấy lại bình tĩnh.

Cậu khẽ nhúc nhích lỗ tai, xung quanh lúc này không có ai khác nhưng một suy nghĩ tinh quái lại không thể kiềm chế được mà bộc lộ ra.

Mặc dù biết rõ bản thân cứ tiếp tục làm chuyện xấu thì cuối cùng sẽ có kết cục thê thảm, nhưng tính cách con người vốn dĩ khó đổi.

Nhìn Trì Giác ở trước mặt mình với dáng vẻ tự phụ của một cậu chủ lớn, lại tỏ ra ôn hòa như một người anh trai tốt, cậu không nhịn được mà muốn trêu đùa, làm gì đó để bắt nạt một chút.

Dù sao thì nếu Trì Giác không thoải mái, cậu lại càng vui vẻ.

Với tâm trạng độc địa ấy, Diệp Mãn cố ý bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, e thẹn: "Cũng không cần anh trai phải tiêu pha đâu, mấy ngày trước ba tặng anh chiếc đồng hồ kia rất không tệ. Đúng lúc em đang thiếu một cái đồng hồ, hay là anh trai tặng cái đó cho em làm quà sinh nhật đi?"

Hệ thống muốn lên tiếng nhưng rồi lại thôi.

Không biết có phải do mấy tình tiết kịch tính mà Diệp Mãn từng diễn qua hay không, mà lời cậu nói ra cứ mang đầy vẻ giả tạo và đậm chất pháo hôi.

"Diệp Mãn..."

Diệp Mãn ngắt lời: "Hệ thống, cậu đừng lo cho tôi, nếu anh ta dám tức giận quát tháo tôi, ngày mai tôi lập tức đến tìm anh cả khóc lóc kể lể rằng anh ta bắt nạt tôi, gây khó dễ cho tôi!"

"Không phải..."

Trì Giác thở dài: "Tiểu Mãn, không phải là anh không muốn cho em..."

Anh dừng lại, cân nhắc một lúc rồi nói: "Anh sẽ mua cho em cái mới."

Nghe thấy tiếng bước chân trên lầu, Diệp Mãn lập tức giả bộ tủi thân: "Anh hai không muốn nhường đồ cho em, cũng là điều nên làm, là em không hiểu chuyện. Thôi coi như em chưa nói gì, chúc anh ngủ ngon."

Nói xong, cậu nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

Bên ngoài, bà Chu đang cầm cốc sữa nóng, không khỏi ngơ ngác nhìn bọn họ.

"Nhị thiếu gia?"

Trì Giác xoa xoa trán, nhận lấy cốc sữa từ tay bà Chu, gõ nhẹ cửa phòng Diệp Mãn rồi đặt khay bên ngoài: "Tiểu Mãn, dì Chu mang sữa bò đến cho em, đừng quên lấy vào trước khi nó nguội."

Đợi một lúc không nghe thấy tiếng trả lời, Trì Giác mới rời đi.

Một lát sau, cánh cửa khẽ mở, một bàn tay thò ra nhanh chóng cầm lấy cốc sữa rồi đóng cửa lại.

Hệ thống mới chậm rãi tiếp lời: "Ký chủ, cậu là người mù, muốn đồng hồ làm gì? Dù sao cậu cũng không nhìn được."

Diệp Mãn đang cầm cốc sữa bằng một tay, tay kia nghịch điện thoại, thử sử dụng phần mềm hỗ trợ mà hôm nay Trì Nhạn vừa dạy. Do chưa quen với các tính năng dành cho người khiếm thị, nghe hệ thống nói vậy, tay cậu lỡ bấm nhầm vào ứng dụng khác.

Trong phòng vang lên một đoạn nhạc nền dồn dập, kèm theo giọng một người đàn ông châm chọc: "Không cần anh cả tiêu pha, hôm trước ông nội cho anh chiếc đồng hồ kia cũng không tệ lắm. Em trai đây vừa lúc thiếu một cái, không bằng anh cả tặng luôn cho em đi?"

Một giọng nam khác tức giận đáp: "Lý Lục, cậu đừng có quá đáng! Đó là kỷ vật của mẹ tôi!"

Diệp Mãn đứng sững người.

Hệ thống cũng im lặng.

Mặt Diệp Mãn đỏ bừng.

Cậu vội vàng tắt giao diện đó, nhưng tay lại lỡ mở sang một đoạn kịch khác.

Một giọng nữ nghẹn ngào vang lên: "Ly hôn! Tôi muốn ly hôn! Lệ Tước, anh biết rõ bà ngoại tôi bị Alzheimer, cần người chăm sóc, vậy mà anh lại vì tổ chức sinh nhật cho bạch nguyệt quang của anh mà bỏ mặc bà một mình ở nhà. Bây giờ bà bị thương nặng nằm viện do vụ nổ khí gas, bà là người thân duy nhất của tôi! Nếu bà có chuyện gì, tôi muốn anh và bạch nguyệt quang của anh đền mạng!"

Hệ thống: "......"

Diệp Mãn hoảng loạn tột độ, vội vàng tắt điện thoại.

Tiếng cộp cộp rốt cuộc cũng im bặt.

Trong phòng chìm vào sự tĩnh lặng như chết.

Diệp Mãn: TAT

"Anh thống, cậu là anh em tốt của tôi, cho tôi thêm một cơ hội đi mà!"

Hệ thống: :))

"Anh thống, đừng im lặng như vậy chứ!"

Diệp Mãn cuống lên đến nỗi mồ hôi toát đầy người.

Cậu kêu lên đau đớn rồi ngã ngồi phịch xuống sàn, lần này vô thức đưa tay phải lên ôm lấy mình, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt còn khổ sở hơn cả cô nữ chính có bà ngoại bị thương nặng nằm viện ban nãy: "Tôi, tôi thật sự rất sợ hãi, gãy chân đau lắm, không có chân thì không thể đi lại được. Sau này không tìm được việc làm, không tìm được người yêu, chẳng ai thèm quan tâm, đáng thương vô cùng..."

Hệ thống chỉ hừ lạnh một tiếng.

Nó giờ đã nhìn thấu bản chất, Diệp Mãn này căn bản chẳng khác gì vai pháo hôi độc ác mà cậu vừa xem qua!

"Đừng diễn nữa, tôi về tổng bộ một chuyến, có việc gì để ngày mai nói sau."

Diệp Mãn ngẩn người, gương mặt đầy hoảng hốt, giọng nói càng trở nên yếu ớt đáng thương:
"Anh Thống, đừng đi, tôi ở đây một mình buổi tối rất đáng sợ..."

Hệ thống cười nhạt: Ha ha. Tiếp tục bịa đi.

Ai mà tin cậu chắc chắn là đồ ngốc!

"... Anh thống?"

Trong phòng yên lặng.

Trong đầu cậu cũng hoàn toàn im ắng.

Anh thống đi rồi.

Diệp Mãn ngồi dưới đất, cắn nhẹ môi dưới, cảnh giác quay đầu, cố gắng trợn to đôi mắt vô hồn, muốn nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Bóng tối và sự tĩnh lặng ập đến như thủy triều, nhấn chìm tất cả.

Căn phòng vừa rộng vừa trống trải, ngoài cửa sổ sát đất, một cơn gió thổi qua cuốn theo một chiếc lá khiến cậu giật mình đến nỗi đôi vai co rúm lại.

Diệp Mãn lầm bầm: "Thật sự đáng sợ quá đi."

Cậu đứng yên tại chỗ, cảm giác mình không biết phải làm gì tiếp theo. Nhìn chiếc giường lớn ở giữa phòng, cậu lại cảm thấy khó xử.

Dựa vào chút ít thị lực còn lại, cậu định vị được tủ quần áo ở góc phòng, lập tức hăng hái kéo chăn và gối đầu về phía đó. Trên đường đi vì không nhìn rõ, cậu vấp phải đồ vật rồi ngã nhào xuống đất.

Cậu xoa xoa cái mũi đau ê ẩm, ngồi tại chỗ khụt khịt vài tiếng gọi: "Anh thống..."

Không ai trả lời.

Cậu lại bò dậy, tiếp tục công cuộc "chuyển nhà vĩ đại".

Cuối cùng cũng thành công cuộn tròn trong chăn, chui vào một góc nhỏ tối tăm trong tủ quần áo. Hai bên sườn lưng cậu dựa chặt vào cửa tủ, Diệp Mãn thở phào nhẹ nhõm, đôi lông mày nhíu lại vì ấm ức cũng dần giãn ra.

Cậu thầm nghĩ: "Tưởng rằng hôm nay không cần phải ngủ trong tủ nữa."

"Anh thống thật là keo kiệt, chỉ lừa một lần mà so với tôi – một pháo hôi độc ác – còn nhỏ mọn hơn."

Diệp Mãn lầm bầm nói xấu hệ thống trong lòng, chỉ một lát sau, cậu chìm vào giấc ngủ với hơi thở đều đều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.