Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Chương 9: Nhiệm vụ này cậu nhất định sẽ hoàn thành



Sau một hồi khuyên can mãi, hệ thống cuối cùng cũng đồng ý, nếu nhiệm vụ lần này thành công, nó có thể cho cậu tạm ứng trước 100 vạn.

Có được lời hứa hẹn này, Diệp Mãn cảm thấy vững tâm hơn một chút.

"Nhưng cậu nhất định phải nói cho tôi biết, cậu muốn số tiền này để làm gì."

Hệ thống vốn chẳng để tâm đến chút tiền đó, bởi đối với nó, tiền chỉ là những con số mà thôi. Chỉ là khi kiểm tra các lần thay đổi cốt truyện, nó không tìm thấy tình tiết nào yêu cầu Diệp Mãn phải bỏ ra một khoản lớn như vậy. Ký chủ của nó lại có chuyện giấu giếm, khiến hệ thống vừa khó chịu vừa tò mò. Con người này luôn khiến nó có cảm giác hư hư thực thực, khó mà nắm bắt được. Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ chỉ là nó nghĩ quá nhiều, rốt cuộc Diệp Mãn chỉ là một thiếu niên đơn độc, xuất thân không cao, không học đến nơi đến chốn, cũng chẳng có bao nhiêu kiến thức.

"Tôi sẽ nói, chỉ cần cậu đồng ý..." Diệp Mãn giơ hai ngón tay, đôi mắt xinh đẹp tựa hồ ly ánh lên vẻ giảo hoạt, cười mị mị thương lượng với hệ thống: "Hai tiếng kể chuyện trước khi ngủ, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Hệ thống cảm thấy Diệp Mãn rõ ràng là đang cố tình đùa giỡn nó. Kể chuyện hai tiếng đồng hồ trước khi ngủ? Đây mà gọi là giao dịch gì chứ. Nó không tin Diệp Mãn chỉ nhắm đến lợi ích nhỏ bé này. Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này có tính là lợi ích gì đâu?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nó vẫn mở một loạt truyện cổ tích dành cho trẻ con, giọng máy móc không có cảm xúc đọc từng chữ theo sách. Những câu chuyện đồng thoại sinh động và thú vị lại bị hệ thống đọc đến mức buồn ngủ mơ màng.

Diệp Mãn thì lại vô cùng hài lòng, rúc vào trong chăn. Có tiếng hệ thống bên cạnh, ít nhất cũng giống như có một người, cậu sẽ không còn sợ hãi khi phải nằm một mình trên chiếc giường trống trải, rộng lớn nữa.

Bằng không, tai cậu sẽ luôn có ảo giác nghe thấy tiếng "phanh phanh phanh" gõ cửa không ngừng, và chỉ khi trốn vào một góc tối hẹp hòi nào đó, cậu mới có thể ngủ được.

Diệp Mãn ngủ rất kém, ban đêm thường xuyên bị ác mộng làm cho bừng tỉnh.

Có khi trong mơ, cậu lại đứng nép mình trước cửa một mình, bên ngoài là những tia sáng xanh đỏ của xe cảnh sát chớp nháy, rọi sáng cả một thế giới khác ngay trước mặt.

Cậu nghe thấy những người lớn đang khe khẽ bàn tán điều gì đó.

"Tông vào nhà..."

"Cướp bóc..."

"Người bị tình nghi..."

"Không bắt được..."

"Không thấy rõ mặt..."

Những câu nói rời rạc, không đầu không cuối.

Phía sau lưng cậu là hành lang tối đen như mực. Đèn cảm ứng đã hỏng từ lâu, đến ban đêm thì chẳng có chút ánh sáng nào, bóng tối đặc quánh như thể có một con quái vật dữ tợn đang rình rập, chuẩn bị lao ra bất cứ lúc nào.

Cậu không dám quay đầu lại, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng cơn ớn lạnh từ phía sau đang từng bước áp sát, bàn tay băng giá vô hình nào đó đang duỗi về phía lưng mình.

Chỉ cần bước lên một bước nữa thôi, cậu sẽ có thể chạm tới thế giới tràn đầy ánh sáng phía trước.

Nhưng cậu chỉ đứng im tại chỗ, lặng lẽ nhìn về phía trước, không nói một lời. Khuôn mặt non nớt chẳng chút cảm xúc, thờ ơ đến vô hồn, cho đến khi một bàn tay vỗ lên vai cậu, cậu vẫn không nhúc nhích.

Càng lúc càng nhiều bàn tay nắm lấy cậu.

Nắm lấy cánh tay cậu, chân cậu, cổ cậu.

Cuối cùng, một bàn tay lạnh lẽo, nhớp nháp đầy bùn tanh tưởi chụp lấy mặt cậu.

Cậu nhìn ánh sáng xanh đỏ của xe cảnh sát ngày càng xa, nhìn chính mình dần dần bị bóng tối lạnh lẽo nuốt chửng, mà từ đầu đến cuối, cậu không hề phát ra dù chỉ một tiếng kêu.

Có khi, ác mộng lại là một đám người bao vây xung quanh cậu, chặn hết mọi ánh sáng, từng đôi mắt nhìn chằm chằm, đòi nợ cậu.

Cậu luôn mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, đến nửa đêm thì toàn thân đẫm mồ hôi lạnh mà choàng tỉnh.

Tỉnh dậy, đối diện với căn phòng trống rỗng tối om, tim cậu đập dồn dập đến mức không thể ngủ lại được.

Ngày hôm sau vẫn phải đi làm, nhưng tinh thần hoảng hốt rất dễ mắc sai lầm, thế nên Diệp Mãn đã nghĩ ra một cách —— chui vào tủ quần áo ngủ.

Phòng ở Trì gia rất rộng, giường cũng rất lớn, nhưng một mình cậu nằm trên đó, chỉ cần tắt đèn thì cậu luôn có cảm giác xung quanh có ai đó đang nhìn mình, khiến cậu nổi da gà.

Thế nên, cậu đành phải lưu luyến chia tay chiếc giường mềm mại, tiếp tục ngủ trong tủ.

Nhưng hiện tại thì khác, có hệ thống phát ra tiếng nói, căn phòng có nhân khí, cậu không còn sợ nữa, lập tức sung sướng chui lên giường.

Cậu kéo chăn lên đến tận mắt, che cả mũi rồi dùng chóp mũi cọ nhẹ vào chăn, thoải mái đến mức như muốn thổi bong bóng.

Nhớ lại chuyện ban ngày, Diệp Mãn lặng lẽ giơ tay lên, sờ sờ phía sau đầu mình.

Dường như vẫn còn có thể cảm nhận được độ ấm của bàn tay kia.

Cậu giang hai tay ra đo đạc thử một chút ——

Bàn tay của người kia, lớn hơn tay cậu rất nhiều.

Không giống như những bàn tay lạnh lẽo và đáng sợ trong những cơn ác mộng của mình, bàn tay này hoàn toàn không đáng sợ chút nào. Ngược lại, nó rất ấm áp, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng vững vàng và yên tâm.

Diệp Mãn chần chừ trong lòng.

Nếu như... Nếu như có thể giống ban ngày, được bàn tay này xoa đầu trước khi ngủ, liệu trong mơ có còn xuất hiện nhiều bàn tay đáng sợ như trước không? Nếu vậy, ác mộng có còn khủng khiếp nữa không? Như thế, liệu cậu có thể ngủ ngon hơn một chút không?

Nghĩ là làm ngay!

Cậu vụng về bắt chước động tác của Từ Hòe Đình, tự vuốt đầu mình, giả vờ như đối phương đang xoa đầu cậu thật sự. Cùng lúc đó, hệ thống thẳng lưng, nghiêm túc đọc sách, trịnh trọng mà dỗ cậu vào giấc ngủ.

Mơ màng sắp ngủ, cậu thầm nghĩ, "tổ tông sống" hình như cũng không đáng sợ đến thế.

Ban ngày còn bảo vệ cậu, vậy thì đâu có gì đáng sợ nữa chứ!

...

Trong nửa tháng tiếp theo, Diệp Mãn nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh trong nhà, làm quen với việc sử dụng gậy dò đường, thích ứng với cuộc sống mới một cách rất thực tế.

Đây là lần đầu tiên hệ thống gặp phải một pháo hôi ác độc bị mù. Mỗi lần nhìn Diệp Mãn dò dẫm từng bước đi về phía trước, nó lại không nhịn được mà mở lại kịch bản gốc, sắp lật nát cả quyển.

Nghĩ đến chuyện Diệp Mãn có hoàn cảnh như vậy, nhưng vẫn cẩn trọng thực hiện mọi thứ, ở một góc độ nào đó, không khỏi khiến người ta sinh lòng kính nể.

Thật sự là một tấm gương điển hình của tinh thần "thân tàn nhưng chí không tàn".

Chỉ là... con đường phát triển hình như không đi theo hướng tốt đẹp lắm.

Chẳng bao lâu sau, ngày tổ chức tiệc sinh nhật chung của hai anh em thật - giả của Trì gia cũng đã đến.

Tên của Diệp Mãn trên giấy tờ đã được đổi lại thành họ Trì. Nhưng vì cái tên "Diệp Mãn" đã gắn bó với cậu từ nhỏ, cậu đã quen thuộc với nó từ lâu nên cuối cùng quyết định giữ nguyên. Chỉ cần thêm họ "Trì" phía trước, còn ngày thường mọi người vẫn gọi cậu là Diệp Mãn, như vậy không cần phải mất công thích nghi với cái tên mới.

Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra đúng như hệ thống đã dự đoán, Mạnh Diệu đã tặng Trì Giác một món quà vô cùng đắt đỏ.

Tiệc sinh nhật của thiếu gia Trì gia là một sự kiện lớn, thu hút không ít danh gia vọng tộc ở thủ đô đến dự. Trước mặt bao nhiêu người, Trì Giác không tiện làm mất mặt Mạnh Diệu, dù hai người vẫn còn đang căng thẳng với nhau, nhưng anh chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy món quà.

Mạnh gia nổi tiếng coi trọng lễ nghĩa, tất nhiên Diệp Mãn cũng nhận được quà từ Mạnh Diệu. Chỉ là so với món quà mà Trì Giác nhận được, của cậu chẳng đáng là bao.

Trong những dịp như thế này, xã giao là điều không thể tránh khỏi.

Trong kịch bản gốc, Diệp Mãn vì bất mãn với việc Trì Giác được chú ý hơn mình, nên cố tình đến gần ba Trì và mẹ Trì, liên tục khoe khoang thân phận "thiếu gia thật sự" của mình. Không chỉ thế, cậu còn không ngừng châm chọc và hạ thấp Trì Giác một cách công khai lẫn ngầm, thậm chí còn cố ý làm đổ rượu lên người mình rồi giả vờ vô tội, vu oan cho Trì Giác.

Còn thực tế thì sao?

Diệp Mãn nắm chặt cây gậy dò đường, từng bước từng bước dò dẫm phía trước.

Cộc cộc...

"Bên trái có người!"

Cộc cộc...

"A a a! Cẩn thận cái ly!"

Cộc cộc...

Hệ thống căng thẳng đến mức muốn hít hai hớp oxy cho bớt lo lắng.

"Cẩn thận! Diệp Mãn!"

"A!"

Mọi người trong bữa tiệc đều ngoảnh lại nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Trì Nhạn đặt ly rượu xuống, bước nhanh tới: "Sao vậy?"

Diệp Mãn ôm bụng, nước mắt lưng tròng: "Bụng em đập vào góc bàn rồi."

Dựa theo kinh nghiệm của cậu, chắc chắn sẽ bị bầm tím.

Trì Nhạn cau mày: "Không phải anh đã bảo em ở yên trong khu vực nghỉ ngơi, không được tự ý đi lung tung sao?"

Hôm nay, bữa tiệc rất đông người, mà Diệp Mãn vẫn chưa quen dùng gậy dò đường thành thạo. Vì vậy, Trì Nhạn đã đặc biệt sắp xếp cho cậu một khu nghỉ ngơi riêng tư, có đầy đủ đồ ăn thức uống mà cậu thích.

Lúc trước, anh còn cẩn thận dẫn cậu đi một vòng quanh bữa tiệc, để cậu có mặt và ra mắt với mọi người. Sau đó, anh mới đưa cậu về khu nghỉ ngơi, dặn dò rằng nếu có chuyện gì thì gọi người đến giúp, tuyệt đối đừng tự mình đi lung tung.

Lần trước tự ý đi lung tung, cậu đã đụng phải Sở tam thiếu, kết quả là trên người lại thêm vài vết thương. Lần trước nữa, khi đi chơi cùng Trì Giác, cậu lại tự tiện chạy loạn, còn vô tình chọc phải người nắm quyền của Từ gia. Vì vậy, lần này, Trì Nhạn đã cố ý sắp xếp người đi theo sát Diệp Mãn để trông chừng cậu. Nhưng ai mà ngờ được, cậu vẫn có thể lén lút chạy mất.

Trì Nhạn nhìn chằm chằm vào cậu em trai ngoan ngoãn của mình, chân mày nhíu chặt thành hình chữ "川".

Thật khó mà lý giải.

Đây có lẽ là trở ngại lớn nhất mà Trì Nhạn từng gặp phải kể từ khi sinh ra.

Anh vẫn luôn nghĩ rằng em trai mình cũng giống như Trì Giác, là người biết nghe lời, không gây phiền phức. Rõ ràng Diệp Mãn trông có vẻ là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn mà.

Diệp Mãn hứa hẹn rất hay, nhưng để cậu không đi lung tung thì gần như là điều không thể.

Là một pháo hôi ác độc, cậu không thể không thỉnh thoảng gây chuyện một chút, nếu không thì không phải là cậu nữa rồi.

Cú va chạm vào bụng lúc nãy thực sự khá mạnh, nhưng kỳ thực, Diệp Mãn không thấy quá đau.

Tiếng kêu của cậu vừa rồi, thực chất không phải vì đau mà là lo lắng có thể sẽ đụng phải đồ trên bàn, làm rơi vỡ rồi gây ra chuyện phiền phức.

Không phải vì cậu có sức chịu đau giỏi, mà ngược lại, Diệp Mãn là người rất sợ đau. Chỉ là cậu đã quen với việc bỏ qua những vết thương của chính mình.

Bởi vì nếu không phớt lờ, thì cậu biết phải làm sao đây?

Dù có đau đến bật khóc, cũng sẽ không có ai đến an ủi cậu cả.

Nếu làm ầm ĩ lên khiến Diệp Quốc Văn bực mình, thì chẳng những không được vỗ về mà còn bị đánh.

Sau này, khi mẹ cậu qua đời, Diệp Quốc Văn bỏ đi không trở về nhà nữa, cậu chỉ có thể một mình lang bạt bên ngoài. Không ai chăm sóc, cậu càng không thể gây thêm phiền phức cho người khác. Dần dần, cậu học được cách lờ đi nỗi đau của chính mình.

Diệp Mãn cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát, cậu còn định tiếp tục đi tìm Trì Giác để gây chuyện.

Ngay lập tức, cậu nhập vai, ra vẻ đáng thương, giọng nói đầy uất ức: "Em chỉ có một mình, rất sợ hãi. Bên cạnh không có ai quen thuộc cả. Anh cả có thể cho anh Trì Giác đến làm bạn với em được không?"

Trong một sự kiện quan trọng như thế này, nếu không để Trì Giác đi giao thiệp, mở rộng mối quan hệ, mà lại bắt anh ấy đến bầu bạn với một kẻ mù chẳng có giá trị gì như cậu thì chẳng phải quá tốt sao?

Hai người đơn độc ở cùng nhau, cậu muốn bắt nạt Trì Giác thế nào cũng được, chẳng phải quá tuyệt vời ư?

Như vậy, Trì Giác sẽ hoàn toàn rơi vào tay của một pháo hôi ác độc như cậu, kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất cũng không hay!

Cậu đúng là một đứa trẻ nhanh trí và giỏi ứng biến mà!

Diệp Mãn trong lòng vô cùng đắc ý, chờ hệ thống khen ngợi.

Nhiệm vụ này, cậu nhất định sẽ hoàn thành!

Trì Nhạn im lặng trong một giây, rồi nhíu chặt chân mày.

Trợ lý Lý đứng bên cạnh, tận mắt chứng kiến vị tổng giám đốc của Trì gia cao quý, lạnh lùng trước nay, lúc này lại vì một lời oán trách nhẹ nhàng của em trai mà trầm ngâm suy nghĩ, lập tức lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác.

"Anh đã biết rồi."

Nói xong, Trì tổng hiếm khi xoa nhẹ đầu em trai mình.

Trì Giác đứng bên cạnh, không bỏ sót một từ nào trong cuộc đối thoại giữa hai người.

Anh tiến tới, nắm lấy tay Diệp Mãn, nghiêm túc nói: "Xin lỗi, tiểu Mãn, là anh sơ sót."

Diệp Mãn chớp mắt mấy lần.

Cậu vừa mới ngang ngược bắt Trì Giác đến làm bạn với mình, vậy mà đối phương không những không giận, còn chủ động xin lỗi cậu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.