Sau lễ giáng sinh cùng vài đợt tuyết rơi, bầu trời trong vắt, thời tiết có chút ấm lên, mùa xuân đến rồi.
Lớp học cũng đổi áo mới, trang trí thêm những bông hoa màu sắc rực rỡ cả một góc lớp, nhưng nhắc đến mùa xuân mà không nhắc đến hoạt động du lịch mùa xuân của Giả Hoa thì là một thiếu sót. Cũng không đúng, hằng năm ở Giả Hoa không chỉ có du lịch mùa xuân còn có du lịch mùa thu, cả đại hội thể thao cũng được dời lại tổ chức ở tháng sau, học sinh càng thêm hứng thú.
“Thứ sáu toàn trường tổ chức du lịch mùa xuân đi biển ở Tam Đảo, bảy giờ rưỡi sáng tập hợp ở sân thể dục, chúng ta sẽ dựng trại ở bờ biển các em nhớ chuẩn bị kỹ đồ đạc.” Thầy Vãn đứng trước mặt thông báo sắp xếp của nhà trường.
Vừa nghe nói đi biển ở Tam Đảo thì cả đám hưng phấn, năm nay không biết thế lực nào đã khiến Giả Hoa đổi địa điểm du lịch cho bọn họ trong khi những năm trước toàn đi đến công viên rừng rậm, không có gì vui.
Hiệu Tích có vẻ vui lắm, vì ở Nhất Trung ngoài những cuộc thi về học tập thì không có tổ chức đi du lịch, chỉ có ngoại lệ là đại hội thể thao thôi.
Doãn Kì lười biếng ngẩng đầu sau khi nghe thông báo, hắn không thích du lịch chút nào, đối với hắn ở yên một chỗ không phải là tốt lắm rồi. Nếu là những năm trước khi Giả Hoa tổ chức đi du lịch thì hắn đều viện cớ để không đi nhưng năm nay thì lại khác, năm nay có Hiệu Tích.
“Anh Kì... Mình cũng đi nhé?” Hiệu Tích cúi đầu, nhỏ giọng hỏi hắn.
Doãn Kì dung túng nhìn cậu, cười trả lời: “Đều nghe em.”
Sau giáng sinh cũng có nhiều thứ thay đổi, ví dụ như cách xưng hô của cặp đôi này.
Chiều thứ năm sau khi tan học, các học sinh ào ra trường như ong vỡ tổ, đi siêu thị mình thích tranh nhau mua đồ ăn vặt, mua đồ cắm trại. Nhóm bốn người của Doãn Kì cũng chọn đi một siêu thị bọn bọ thường hay đi dạo, đa phần đồ ăn ở đây đều là hàng nhập khẩu hương vị cũng không tệ, Hiệu Tích cũng đặt biệt thích vài món ở đây nên bọn họ cũng nhanh chóng mua được một xe đầy đồ.
Sáng thứ sáu, sau khi mọi người tập hợp ở sân thể dục, đúng giờ thì lên xe buýt của mỗi lớp ngồi. Trong xe ồn ào, mọi người đều rất thả lỏng trò chuyện với nhau, mở chuyện cười với nhau, bầu không khí vô cùng tốt.
Doãn Kì hỏi, “Tết Dương lịch mẹ có về không?”
Hiệu Tích ngậm kẹo sữa cứng, giọng buồn buồn nói: “Mẹ không về được.”
Doãn Kì an ủi cậu, “Không được buồn, anh đón Tết Dương lịch với em.”
Hiệu Tích cắn kẹo sữa cứng nghe cái crắk đáp, “Còn gia đình anh thì sao? Mọi người hình như cũng muốn đón cùng anh mà...”
Doãn Kì áp tay lên má cậu, ép thành một cục thịt: “Còn em thì sao? Em nghĩ anh nỡ để bé con của anh một mình à? Anh sẽ tự trách bản thân nếu bé con của anh buồn đó.”
Hiệu Tích cười, “Vậy anh sẽ đón Tết Dương lịch với em?”
Doãn Kì gật đầu lưu manh nói, “Đón chờ em đủ tuổi.”