Bé Ngoan Nè, Cho Ôm Chút Nha!

Chương 44: Công viên giải trí



Ngày hôm sau, Doãn Kì đột ngột thông báo: “Trưa nay chúng ta ăn cơm cùng Trần Khang, em ấy sẽ đãi mấy cậu.”

Khúc Nam phản ứng rất nhanh, “Hả?”

Lý Phát Minh nhíu mày.

Quang Khởi chạy lại chỗ bọn họ, “Gì? Có người đãi cơm trưa hả? Cho tớ đi với.”

Buổi trưa căn tin rất đông, không khi chen chúc không thề dễ chịu chút nào, chưa kể đây là thời đến gần đến mùa hè nhiệt độ còn tăng nóng bức vô cùng, lấy xong mấy khay cơm cũng là một quá trình đó chứ.

Trên bàn tổng cộng có sáu khay cơm nóng hổi, bọn họ đã đợi khoảnh khắc này rất lâu, không ai nói với ai bọn liền ăn một cách ngon miệng, căn tin ồn ào nhưng bàn ăn lại khá yên lặng. Ai mà biết được chứ, mấy ngày trước bọn họ còn ngồi nói xấu người ta hôm nay lại được người ta mời cơn trưa, ngại ngùng lắm chứ.

“Sao không nói gì đi? Chẳng phải em có chuyện muốn nói với mọi người à?” Doãn Kì chạm vai Trần Khang một cái.

Trần Khang gãi đầu cười, “Em không biết nói như thế nào, em thấy mọi người im lặng quá.”

“Cậu muốn nói gì với bọn tôi thì cứ tự nhiên nói.” Lý Phát Minh nhắc nhở.

“Tôi chỉ muốn xin lỗi mọi người về những chuyện trước đây thôi.”

Khúc Nam hỏi, “Chuyện trước đây?”

“Ừ, lúc đó tôi cùng Bắc Võ khiêu khích mọi người trong mấy trận đấu. Bây giờ cảm thấy hơi quá đáng.” Trần Khang cười trừ.

Quang Khởi chen vào, “Không phải là hơi quá đáng, mà là rất quá đáng!”

Trần Khang gãi đầu cười trừ, liên tục xin lỗi bọn họ.

Hiệu Tích nhìn cậu ta thắc mắc, “Vậy còn Bắc Võ thì sao?”

Nhắc đến Bắc Võ gương mặt vui vẻ của mọi người lạnh bớt đi một phần.

“Tôi không còn chơi với cậu ta, cậu ta xấu tính hơn tôi tưởng.” Trần Khang nhún vai.

Doãn Kì nhớ lại lúc Bắc Võ nắm chặt cổ tay Hiệu Tích trong trung tâm mua sắm mấy tháng trước, đôi đũa trong tay hắn đột nhiên bị nắm chặt.

“Xấu tính lắm...” Hiệu Tích nói thêm.

Trần Khang cười, xoa đầu cậu một cái, “Bé con, lúc đó cậu ăn gan trời hả, sao mà dám chọi cả ghế vào đầu cậu ta? Không sợ bị trả thù à?”

Hiệu Tích hít sâu một cái: “Lúc đó tớ giận quá thôi, đúng là tớ gan thật.”

Khúc Nam há hốc nhìn cậu, “Cái gì? Bé ngoan chọi cả ghế vào đầu cậu ta hả?”

Quang Khởi và Lý Phát Minh đều nhìn cậu chằm chằm, vì bọn họ không tin được cậu bé ngoan ngoãn như Hiệu Tích lại chọi cả ghế ngồi vào đầu người ta, nhưng mà nếu là Bắc Võ thì cậu ta bị như vậy cũng đáng.

Vậy là sau bữa cơm trưa đó, bọn họ thân thêm một bậc cũng có thể gọi là thân đến độ rủ Trần Khang đi vệ sinh cùng. Nhưng thời gian thân thiết không được bao lâu vì tuần sau là hết thời gian dự thính của cậu ta, vậy nên vừa hay cuối tuần cả đám rủ nha đi công viên giải trí trong trung tâm thành phố và làm một buổi picnic, coi như đó là một món quà tự thưởng trước khi thi đại học.

Ở nhà, Hiệu Tích chọn cả buổi chỉ chọn được một bộ yếm jean dài cùng cái áo tay dài màu be, phối với nhau trông giống mấy bé cấp một, còn Doãn Kì đơn giản áo phông quần jean thôi.

“Kì, em xong rồi nè.” Hiệu Tích đeo thêm một cái túi dây chéo nhìn rất đáng yêu.

Doãn Kì đang chuẩn bị lấy giày ra, chỉ vội gật đầu một cái: “Ra xe đợi anh.”

“Nghe nói lúc trước anh có chơi ván trượt, hôm nay có thể cho em chơi không?” Mắt Hiệu Tích siêu lấp lánh.

Hắn còn định từ chối vì trò đó khá nguy hiểm, bảo bối mà bị thương hắn sẽ tự trách mình.

Nhưng nhìn xem, ánh mắt đó...

Ai mà chịu được!

Doãn Kì ngẩng cao đầu, mổ môi cậu một cái: “Được, được, ra xe chờ anh. Anh đi lấy ván trượt cho bé.”

“Tuân lệnh!” Hiệu Tích lon ton chạy ra xe.

Bọn đi lúc chín giờ và hẹn gặp nhau ở cổng trước cửa viên giải trí, Doãn Kì đỗ xe vào bãi sau đó cùng Hiệu Tích đến cổng trước của công viên đợi mấy người còn lại, mấy phút sau mới thấy xe Trấn Khang đỗ vào trên xe còn chở ba người kia.

Khúc Nam vẫy vẫy tay với Hiệu Tích hét, “Bé ngoan, cậu đợi lâu chưa? Bọn tôi đến rồi đây!!!”

Lý Phát Minh kéo cậu ta vào, mắng: “Ngồi yên, nguy hiểm.”

Chờ xe đỗ vào bãi, mọi người bất đầu từ từ đi xuống.

“Anh tới lâu chưa?” Trần Khang đi lại gần hỏi hắn.

Doãn Kì nhìn đồng hồ, “Trước em vài phút thôi.”

Phía bên đây từ tốn kiệm lời bao nhiêu thì phía bên Hiệu Tích ồn hết phần người ta, Khúc Nam với Quang Khởi thay nhau khen Hiệu Tích đáng yêu như mấy em nhỏ.

“Ồn ào như con gái vậy?” Lý Phát Minh kéo Khúc Nam ra xa Hiệu Tích một chút.

Doãn Kì nhắc nhở, “Đến rồi thì vào đi, đứng đó làm gì.”

Quang Khởi và Khúc Nam bĩu môi nhìn mấy người còn lại.

Sau đó cả đám kéo nhau chơi mấy trò chơi trong khu giải trí, trò đầu tiên lại là tàu lượn siêu tốc!

“Đi đi, chơi trò này đi!” Hiệu Tích nắm tay Doãn Kì lắc lắc.

Quang Khởi và Khúc Nam cũng đòi chơi.

“Trò này nguy hiểm lắm, chơi trò gắp thú nha?” Doãn Kì trả giá với cậu.

Khúc Nam liền quay lại nhìn Lý Phát Minh, “Minh Minh...”

“Được rồi, muốn chơi thì tôi đi mua vé.” Lý Phát Minh xua tay.

Hiệu Tích bắt đầu bày vẻ mặt không hài lòng, “Mấy cậu ấy đều chơi được! Tớ cũng muốn chơi!”

Hắn chỉ còn cách là đi mua vé cho bảo bối nhà mình chơi thôi, sau này có lẽ Hiệu Tích bị hắn chiều hư mất!

Quang Khởi quay người, định đi tới quầy bán vé nhưng liền bị kéo lại bởi Trần Khang: “Để tôi mua cho.”

Sau khi đưa vé cho nhân viên cả đám đã ngồi trên tàu mà lại là đầu tàu! Khích thích vô cùng, con tàu bắt đầu chầm chậm di chuyển mọi người đều hồi hộp vui vẻ, đến khi con tàu đã lên một cái dốc cao rồi sau đó trượt thẳng xuống. Chỉ nghe được tiếng mấy người trên tàu hét to một chữ a không ngừng.

Khi xuống tàu rồi vẫn còn một chút cảm giác hưng phấn kích động, tim bọn họ cứ như ngừng đập mất vậy.

“Vui quá! Chơi nữa nha?” Hiệu Tích lay lay cánh tay hắn.

“Trò nào cũng được nhưng không phải trò này!” Doãn Kì kiên định nói.

Khúc Nam vuốt vuốt ngực, uống một ngụm nước: “Đúng đúng, không chơi nữa!”

“Lúc nãy hào hứng lắm mà? Sao bây giờ đột nhiên lại không chơi?” Hiệu Tích mắt to tròn nhìn bọn họ.

Quang Khởi nhéo má cậu một cái, “Đừng dùng ánh mắt để nói chuyện với bọn tôi, không chơi là không chơi!”

Bọn họ biết làm sao được? Từ lúc Hiệu Tích xuất hiện nhóm bọn họ như có một đứa em út, được anh hai anh ba chăm sóc liên tục không ngừng, đến cả việc chơi trò gì cũng phải nhường theo. Hiệu Tích biết mọi người xem mình như em bé liền dùng tuyệt chiêu của em bé mà đối phó.

“Tích, Tích muốn chơi thêm một lần nữa... Có được không?” Ánh mắt rực rỡ lấp lánh nhìn bọn họ.

Thôi được rồi, coi như lần này lời nói thua ánh mắt vậy, chơi một lần nữa cũng không mất mát gì. Ấy vậy mà vừa xuống tàu lần thứ hai bọn họ chỉ còn xác mà không còn hồn.

“Một lần nữa nha?” Hiệu Tích đề nghị nho nhỏ.

Không!” Cả đám đồng thanh, lúc này Hiệu Tích mới hoàn toàn từ bỏ trò tàu lượn siêu tốc.

Đến gần giờ cơm trưa thì bọn họ vào khu vực dã ngoại, trải mội tấm thảm dài màu trắng, sau đó lấy đồ ăn đã chuẩn bị từ trước ra như cơm cuộn, màn thầu, bánh mì kẹp thịt, cùng trái cây và nước uống. Trên bãi cỏ, cũng có nhiều người ngồi ăn uống rất vui vẻ, không khí có phần hơi thoải mái, bọn họ ngồi dưới bóng cây cũng không nắng lắm.

Ăn xong bữa trưa bọn họ kéo vào ngôi nhà tuyết, một nơi mà có tuyết giữa mùa hè, bọn họ cùng chơi trượt tuyết, ném tuyết rất vui vẻ.

Đến gần giờ chiều bọn họ lại rủ nhau vào nhà ma mà chơi, bên trong nhà ma chỉ là một màu tối lâu lâu có mấy ánh sáng lọt vào, cộng thêm những âm thanh rùng rợn kinh dị phát ra cùng mấy hình nhộm ma quỷ đáng sợ, cũng đủ dọa người ta một phen!

Bọn họ đi nối đuôi nhau tạo thành một hàng dài cùng với đoàn khách phía trước, căn nhà ma tổng cộng có bảy phòng mà bọn cần khám phá hết, mỗi phòng trưng những bộ phận cơ thể người đầy máu, Hiệu Tích có thể thấy cái đầu bị treo lơ lửng trên trần nhà. Đoàn khách trước sau khi đi qua căn phòng thứ hai không biết đã nhìn thấy gì mà la hét um xùm khiến cho tinh thần của bọn họ ở phía sau cũng sợ một chút.

Bọn họ tiếp tục đi đến căn phòng thứ hai trong phòng được trang trí đèn màu đỏ âm u quỷ dị, có một bàn cầu cơ đang được đặt ở đó. Lúc mọi người đến gần con cơ đột nhiên di chuyển, khi mọi người còn đang chú ý con cơ thì từ đâu rơi xuống bàn một bàn tay, sau đó là những tiếng rên rỉ khóc lóc.

Sau một tiếng hét rất to của Khúc Nam, cả bọn cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi căn phòng đó. Cảm giác sợ sệt, quỷ dị cứ bao trùm lấy họ suốt buổi khám phá, lúc bọn họ ra khỏi căn nhà ma Hiệu Tích đã bị dọa sợ đến mức khóc rồi.

“Nín nín, không sợ mà, đó chỉ là người giả ma thôi mà.” Doãn Kì một tay làm quạt cho cậu một tay lau nước mắt.

Hiệu Tích run run, “Bàn tay người đó lạnh lắm... Còn nắm lấy chân em nữa.”

“Không sợ, không sợ, có anh ở đây mà.” Doãn Kì mở nắp chai nước đưa cho cậu, “Ngoan, uống một chút nước đi.”

Hiệu Tích liền cầm lấy uống một ngụm.

Doãn Kì vuốt tóc cậu, vẫy tay ra hiệu, “Lại đây, ôm một cái.”

Hiệu Tích liền chạy vào lòng Doãn Kì.

Cả đám liếc mắt với nhau: Có nên đi chỗ khác để cho hai người bọn họ ân ân ái ái không?

Lúc chiều tối bọn họ tản nhau ra, tự do đi chơi tùy thích nên Doãn Kì mới lấy ván trượt ra dạy cho Hiệu Tích đi, cậu đứng lên ván trượt, Doãn Kì nắm tay làm trụ cho cậu, nói là tập cho cậu chơi vậy mà toàn là Doãn Kì kéo cậu, không nắm tay cũng là vịnh vai, Doãn Kì rồi hắn đi tới đâu thì kéo ván trượt cùng cậu đi tới đó.

Chơi được mười lăm phút thì Hiệu Tích không muốn chơi nữa, lúc đó cũng không còn nắm tay hay vịnh vai nữa, Hiệu Tích định đi xuống, tự nhiên cái ván bị trượt một cái, tưởng là đã té nên cậu ôm đầu nhưng khi nhìn lại đã thấy Doãn Kì kéo lại ôm cậu trong lòng.

“Anh đã nói trò này nguy hiểm mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.