Trong phòng học nháo ra động tĩnh quá lớn, anh em Trương Thạch Lỗi đứng một bên đều kinh hồn, bị khí thế hung ác của nam sinh dọa không nhẹ.
Thẩm Thanh Dã không dừng tay, từng quyền một giáng xuống khiến đầu anh ta nghiêng sang hẳn một bên.
Trương Thạch Lỗi đầu óc choáng váng, bị người đánh liên tiếp không ngừng nghỉ, anh ta đau đến mức che lại huyệt thái dương, máu mũi nháy mắt chảy ra, anh ta theo bản năng lấy tay lau đi, trên mặt đều là vết máu.
Nhìn thấy một màn này, học sinh xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn có nữ sinh thét chói tai lên.
Đường Miêu bị tình huống trước mắt dọa sợ, sau một lúc lâu cô mới đột nhiên đứng lên, vội vàng đi cản Thẩm Thanh Dã.
Mấy người ngồi xung quanh Trương Thạch Lỗi đều đứng ngồi không yên.
Có người dám đánh Trương Thạch Lỗi! Lại còn là ở ngay trước mắt bọn họ!
"Tao thao, mẹ mày!" Trương Thạch Lỗi rống lên một tiếng, một chân đá văng cái bàn sau đó vọt lại đây.
Thẩm Thanh Dã biểu cảm thâm trầm, liền ở lúc Trương Thạch Lỗi giơ tay lên, anh câu cái ghế ở dưới chân dùng sức đá nó đi.
Tiếng kêu bén nhọn vang lên, ghế dựa nặng nề đâm trúng cẳng chân Trương Thạch Lỗi, Trương Thạch Lỗi đau đớn kêu to một tiếng, bất chấp tất cả, anh ta tức muốn hộc máu nắm lấy ly nước trên bàn ném về phía Thẩm Thanh Dã.
Đường Miêu run rẩy nhào qua đứng che chắn trước người Thẩm Thanh Dã, cô sợ tới mức nhắm mắt, chờ ly nước nện lên người mình.
Cùng lắm là chịu đau một chút, cô không sợ.
Cơ hồ là cùng thời gian, thiếu niên phía sau cúi thấp đầu, cánh tay dài ôm cô vào lòng, sức lực rất mạnh.
Đường Miêu bất ngờ không kịp đề phòng đâm trúng phải ngực anh, không có đau đớn như dự kiến, mùi hương bạc hà mát lạnh dễ ngửi trên người thiếu niên từng chút từng chút một kích thích cảm quan của cô.
Thẩm Thanh Dã khuôn mặt lạnh lẽo bảo vệ người trong lòng, "Quang" một tiếng vang lên, ly nước pha lê nặng nề sượt qua khóe mắt anh.
Một khắc kia, hô hấp Đường Miêu như ngừng lại, cô hơi hé môi, nói không nên lời.
Anh em của Trương Thạch Lỗi tiến lên vây quanh hai người: "Mày con mẹ nó là ai, dám ra tay động thủ với Lỗi ca của bọn tao!"
Trong phòng học an tĩnh cực kỳ, bị một màn này làm kinh ngạc đến ngây người, hai người thế đơn lực mỏng rất có thể sẽ bị đánh hội đồng a!
Trương Thạch Lỗi vội vàng cầm máu, có người ra tay trước, ngang ngược tiến lên huy quyền qua, Thẩm Thanh Dã đẩy Đường Miêu ra, giơ cánh tay lên chắn lại.
Đường Miêu lảo đảo lui về phía sau một bước, cô vội vàng nhìn hướng Thẩm Thanh Dã, khóe mắt thiếu niên rõ ràng xuất hiện một vệt dài màu đỏ.
"Các em đang làm cái gì!" Trong phòng học bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nghiêm khắc, hai giáo viên giám thị cầm bài thi bước vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bàn học tứ tung lộn xộn, ghế dựa đổ xuống đất, còn có một đám thiếu niên đang hùng hổ chuẩn bị đánh nhau.
Vừa thấy là giáo viên tới, học sinh vây xem liền như con thỏ nhảy về chỗ ngồi của mình, mấy nam sinh nắm tay buông ra, không tình nguyện mà dừng lại.
Chỉ còn cách giờ thi năm phút đồng hồ, nhìn tình huống hỗn loạn trước mắt, một giáo viên nam tức giận đến mức ném thật mạnh bài thi lên bàn: "Gây chuyện đủ chưa, đây là phòng thi! Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài cho tôi!"
Trương Thạch Lỗi dùng giấy bịt kín cái mũi đang chảy máu lại, ánh mắt âm ngoan nhìn về phía Thẩm Thanh Dã, tức giận nơi đáy mắt như một ngọn lửa, anh ta vẫn cố nhịn xuống, mang theo đám người bên cạnh đi ra khỏi phòng học.
Đường Miêu cổ họng như bị mắc kẹt, thấy Thẩm Thanh Dã cũng muốn đi ra ngoài, cô vội vàng theo sau, đầu ngón tay run rẩy kéo lấy góc áo anh.
Chú ý tới cô gái phía sau, thiếu niên mặt mày lạnh lẽo quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh trong sáng nhìn thẳng cô, môi mỏng mấp máy, giọng nói rất nhỏ chỉ đủ để Đường Miêu nghe thấy.
Anh nói: "Quay về."
Đường Miêu sửng sốt, thiếu niên trước mặt rút góc áo ra, đầu cũng không ngoảnh lại bước ra khỏi phòng học.
Trong số hai giám thị có một người biết Đường Miêu, vừa thấy tư thế này, bà nhíu mày vỗ lên bàn giáo viên: "Không có việc gì thì về chỗ ngồi xuống! Chuẩn bị đến giờ thi rồi."
Đường Miêu cắn cắn môi, ngồi trở lại vị trí của mình, thời điểm nhận bài thi, lặng lẽ đỏ hốc mắt.
Bởi vì là cuộc thi quan trọng, mà phòng thi cư nhiên lại xảy ra một chuyện như vậy, chủ nhiệm giáo dục nghe xong sự việc lập tức hủy bỏ tư cách thi của mấy người bọn họ, thuận tiện gọi người vào văn phòng phê bình một trận.
Hai giờ kiểm tra tiếng Anh, cuộc đời Đường Miêu lần đầu tiên làm cho nhanh xong đề, mới 40 phút đã nộp bài lên.
Thời điểm giáo viên giám thị thu bài cũng sửng sốt một chút, bà liếc mắt nhìn bài thi của Đường Miêu, nhíu nhíu mày: "Còn chưa đến một tiếng, đem về xem kĩ đi đã."
Cô gái trước mặt ôm hai cái cặp sách, trong tay cầm một cái áo đồng phục, cô cúi đầu mím môi: "Thưa cô em đau bụng, muốn về nhà."
Biết cô gái đang nói dối, cô giáo nhìn Đường Miêu liếc mắt một cái, nhíu mày để cô ra về.
Ra khỏi phòng thi, trong trường học cực kỳ an tĩnh, đại đa số mọi người còn đang làm bài, Đường Miêu bước qua sân thể dục, chỉ nhìn thấy vài nam sinh ít ỏi đang chơi bóng rổ.
Dạo quanh sân thể dục một vòng vẫn không thấy người muốn tìm, tâm Đường Miêu chợt trùng xuống, cô quay đầu, đi đến văn phòng chủ nhiệm.
Văn phòng chỗ ngã rẽ tầng ba, cửa đóng chặt.
Đường Miêu ôm cặp sách như một tên trộm, ghé vào cửa nghe lén.
Bên trong truyền đến giọng nói chủ nhiệm Vương: "Học không lo học suốt ngày lo phá phách!"
"Chưa viết xong bản kiểm điểm thì không được về!"
"Cậu còn dám trừng tôi! Có tin tôi gọi điện báo với gia đình cậu hay không!"
...
Suy đoán Thẩm Thanh Dã đang ở bên trong, Đường Miêu thật cẩn thận nhón mũi chân, quả nhiên nhìn thấy sau gáy anh.
Nam sinh bên trong đều đứng, giống như đang viết bản kiểm điểm.
Chủ nhiệm Vương tức đỏ mặt, chắp tay sau lưng đi qua đi lại phía sau mấy người, tầm mắt như vừa lướt qua cái gì đó.
Ông cảnh giác ngẩng đầu lên, liền thấy ở trên ô cửa sổ có một cái đầu đang thập thò.
Đường Miêu chỉ để lộ ra hai con mắt, vốn dĩ muốn nhìn kỹ thêm một chút, trong yên tĩnh lại cùng chủ nhiệm Vương bốn mắt nhìn nhau.
Người bên trong bước nhanh về hướng này, Đường Miêu tâm lộp bộp rơi xuống, ôm cặp sách chạy trối chết.
Thời điểm chủ nhiệm Vương mở cửa, Đường Miêu thở hổn hển đứng áp sát vào vách tường chỗ ngoặt, sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.
Nghe thấy tiếng cửa một lần nữa đóng lại, Đường Miêu chân mềm nhũn bước về phía cầu thang đối diện.
Cô ngồi dựa ở đầu cầu thang, vị trí này có thể nhìn thấy văn phòng chủ nhiệm giáo dục, cô phải đợi Thẩm Thanh Dã viết xong bản kiểm điểm đi ra.
Thẳng đến khi tiếng chuông hết giờ làm bài vang lên, cánh cửa kia vẫn chưa thấy mở.
Đường Miêu chán nản gục đầu xuống, chậm rì rì từ trong cặp lấy ra một cái bánh mì kiểu Pháp.
Cô bẻ hơn một nửa nhét vào trong miệng, nghĩ đến Thẩm Thanh Dã lúc này vẫn còn ở trong văn phòng, hai quay hàm Đường Miêu phồng lên bất động, có chút khổ sở.
Thẩm Thanh Dã vì cô mà bị hủy bỏ tư cách thi, bây giờ còn phải chịu đói bụng viết bản kiểm điểm.
Hốc mắt Đường Miêu nóng lên, không có tâm trạng cất nửa cái bánh mì còn lại đi.
Cô muốn cùng chịu đói với Thẩm Thanh Dã.
Lại trôi qua nửa giờ, Đường Miêu ngồi ở bậc thang, mông đã tê dần.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói, mát lạnh dễ nghe.
"Đợi bao lâu rồi?"
Trong tầm mắt nhiều thêm một đôi giày thể thao màu trắng, Đường Miêu ngay lập tức ngẩng đầu lên, thiếu niên trước mặt đang cúi đầu nhìn cô, gương mặt trắng nõn kia chỉ có chút biểu cảm nhàn nhạt.
Nhìn thấy hốc mắt cô gái đỏ ửng, Thẩm Thanh Dã hơi giật mình, mày chau lại, cô khẳng định đã đợi rất lâu.
"Đứng lên." Anh đè nặng giọng nói, thanh âm có chút khàn khàn.
Người mình chờ cuối cùng cũng xuất hiện, Đường Miêu hít hít cái mũi, chuẩn bị đứng dậy, bởi vì ngồi quá lâu, đôi chân cô tê cứng, căn bản không có sức lực.
Cô gấp đến độ nhíu mày: "Tê chân, không đứng dậy được."
Thẩm Thanh Dã môi mỏng khẽ mím, anh vươn tay, giống như ôm đứa trẻ con, ôm cô đứng dậy.
Đường Miêu chân bị tê, trọng tâm dựa cả vào người anh.
Thẩm Thanh Dã cánh tay dùng sức, vững vàng mà đỡ lấy cô.
Thiếu niên trước mặt rũ mắt nhìn cô, đột nhiên cười nói: "Nhìn thấy tôi liền kích động như vậy?"
Mặt Đường Miêu bỗng dưng đỏ lên, có chút quẫn bách đẩy đẩy người anh: "Sao bây giờ cậu mới ra chứ."
Thẩm Thanh Dã buông cô ra, mí mắt hơi rũ, lông mi dài rậm bao trùm xuống dưới.
Giọng nói anh nặng nề: "Cậu ăn rồi?"
Đường Miêu ngước mắt lên nhìn anh: "Ngô?"
Anh đang nói cái gì.
Thẩm Thanh Dã hít sâu một hơi, giơ tay, đầu ngón tay thon dài cọ qua khóe miệng cô, dừng một chút nói: "Vụn bánh mì."
Đường Miêu cứng đờ, vội vàng duỗi tay lau khóe miệng, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt đỏ ửng, đám mây hồng lan tràn tới tận lỗ tai.
"Tôi, tôi chỉ ăn nửa cái bánh mì thôi..."
Khóe môi Thẩm Thanh Dã khẽ nhúc nhích, cong lên một ý cười nhợt nhạt.
Yên tĩnh một lúc lâu, Đường Miêu ngước mắt, vội vàng quan sát khóe mắt Thẩm Thanh Dã.
Quả nhiên, vết thương kia ở trên làn da trắng nõn sạch sẽ của anh, có vẻ đặc biệt nổi bật.
Lông mày cô nhăn lại, ảo não mà cắn cắn môi, không đợi Đường Miêu nói chuyện, Thẩm Thanh Dã với lấy quyển sách cùng áo đồng phục trên tay cô, hai tròng mắt bình tĩnh u ám: "Đi thôi, về nhà."
__
Trên đường về nhà, Đường Miêu vẫn ngồi ở yên sau như trước, xe đẹp cũ nát cả đoạn đường đều vang lên tiếng kêu kẽo kà kẽo kẹt.
Thiếu niên ngồi trước cổ thon dài, sống lưng thẳng tắp, Đường Miêu yên lặng nhìn chằm chằm sau gáy Thẩm Thanh Dã, thật cẩn thận dò hỏi: "Thẩm Thanh Dã, vết thương của cậu còn đau không?"
Một lúc sau, nghe được giọng nói lãnh đạm của Thẩm Thanh Dã: "Không đau."
Nhớ lại ly nước pha lê lớn kia, nện ở trên huyệt thái dương, không đau mới lạ.
Đường Miêu mím môi, vẫn cảm thấy không yên tâm: "Tôi lo lắng não cậu bị chấn động."
Thiếu niên ngồi trước không nói nữa, đi ngang qua một cái hố nhỏ, Đường Miêu rũ mắt, theo bản năng nắm chặt góc áo anh.
Đường Miêu nhấp môi, ngửa đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Dã, phá lệ kiên định: "Tôi muốn xuống xe."
Nói xong, cô duỗi tay, giống như quấy rối chọc liên tục lên vòng eo tinh tráng của anh.
Thẩm Thanh Dã đầu tiên là không chống cự, tùy ý cô làm loạn, thẳng đến khi xe đạp không ổn lung lay vài cái, anh nhíu mày, lập tức túm lấy ngón tay đang làm bậy của cô gái.
Xe đạp cuối cùng cũng dừng lại, Đường Miêu ngồi phía sau tránh thoát khỏi tay anh, nhảy xuống dưới, Thẩm Thanh Dã đen mặt quay sang, liền thấy cô gái mặc đồng phục xanh trắng như một cơn gió, chạy về hướng đối diện bên kia đường.
Bốn chữ "Nhà thuốc Vĩnh Khang", đèn sáng rõ.
Ánh mắt Thẩm Thanh Dã cứng lại, môi mỏng giật giật, vốn dĩ muốn gọi cô về nhưng lời đến bên môi lại nuốt xuống dưới.
Trái tim nơi ngực trái nặng nề nhảy lên, âm thầm không tiếng động ở dưới màn đêm lành lạnh.
Rất nhanh, cô gái xách một cái túi nilon đi ra, đứng ở đối diện bên kia đường, cười tủm tỉm vẫy tay với anh.
Thẩm Thanh Dã đứng tại chỗ không nhúc nhích, một đôi mắt đen nhánh trong sáng lẳng lặng nhìn cô, cô gái nhỏ nhắn ngược ánh đèn chạy về phía anh, bộ dáng tươi cười thế nhưng làm trái tim anh có chút tê dại.
Đường Miêu xách túi thuốc trong tay, nhìn thấy cách đó không xa có một cái ghế dài, vì thế yên lặng kéo Thẩm Thanh Dã qua đó.
"Cậu từ từ, bôi chút thuốc mỡ trước đã."
Cô gái trước mặt cúi đầu, tìm kiếm trong túi nilon.
Thẩm Thanh Dã rũ mắt quan sát cô, lông mi đen như lông quạ bao trùm xuống dưới, anh dừng một chút, gọi tên cô: "Đường Miêu."
Đường Miêu ngẩng đầu, chớp mắt nhìn anh: "Sao vậy?"
Giọng nói cô gái rất nhẹ, âm cuối mềm mại nâng lên, càng giống như một loại vũ khí không có lực sát thương.
Thẩm Thanh Dã hít một hơi thật sâu, tốc độ nói rất chậm: "Vì sao mua thuốc cho tôi."
Đường Miêu ngẩn người, cảm xúc trên mặt chậm rãi thu liễm, giọng nói rầu rĩ mà tự trách: "Não chấn động cũng là một loại tổn thương não, không uống thuốc sẽ để lại di chứng về sau."
Đường Miêu chắc chắn, cái ly nước kia đã đập trúng đầu anh, lại còn cọ qua từ khóe mắt.
Thẩm Thanh Dã rõ ràng sửng sốt một chút, tiếp theo cười, mở miệng nói: "Cho nên?"
Đường Miêu ân cần đưa túi thuốc trên tay cho anh: "Bác sĩ nói, mấy loại thuốc trong này là dùng để uống, còn lọ thuốc mỡ này thì dùng để bôi."
Nói xong, cô gái đưa lọ thuốc mỡ qua, đôi mắt trong suốt đẹp đẽ sinh động.
Thẩm Thanh Dã nhìn Đường Miêu, khóe môi bất tri bất giác cong lên, anh chậm rãi cúi người dựa vào gần cô.
Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên kéo gần, hô hấp nhàn nhạt giao hòa, mùi hương bạc hà lành lạnh dễ ngửi trên người thiếu niên khiến cô sửng sốt một chút.
Đường Miêu nuốt nuốt nước miếng, nghiêng đầu, theo bản năng né tránh về phía sau.
"Nói, khi nói chuyện có thể đừng dựa gần như vậy được không..."
Chỉ nghe người trước mặt a lên một tiếng, Thẩm Thanh Dã mi mắt khẽ nâng, đưa tay chuyển đầu cô lại, để cô nhìn thẳng anh, giọng nói mang theo chút ý cười: "Tôi chỉ là muốn nhờ cậu xem giúp, vết thương của tôi có nặng hay không."
Đường Miêu 囧, có chút khinh bỉ tư tưởng không thuần khiết của mình, Thẩm Thanh Dã thế nhưng rất thản nhiên, anh thò lại gần, nghiêng đầu ở trước mặt cô, lộ ra chỗ khóe mắt bị thương.
Không thể không thừa nhận, diện mạo Thẩm Thanh Dã rất xinh đẹp, mắt hai mí uốn nếp sâu đậm, mũi cao thẳng, đường nét sườn mặt lưu loát rõ ràng.
Nhìn gần miệng vết thương của anh, vừa hồng vừa sưng còn vương chút tơ máu.
Trong lòng Đường Miêu áy náy không thôi, khóe môi kéo xuống, vẻ mặt buồn bã.
Cô thật cẩn thận dò hỏi: "Có phải rất đau không?"
Hỏi xong Đường Miêu liền hối hận, này không phải là hỏi thừa sao.
Chút thương tích này đối với Thẩm Thanh Dã căn bản không đáng để nhắc đến, người đau phải là tên nam sinh kia mới đúng.
Nhìn thấy cô gái rối rắm, biểu cảm vạn phần hối hận, Thẩm Thanh Dã nhấp môi, ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên: "Rất đau."
Nghe vậy, Đường Miêu liền giật mình, vội vàng mở lọ thuốc mỡ ra đưa cho anh: "Mau mau bôi thuốc vào, bằng không để lâu sẽ nhiễm trùng."
Thẩm Thanh Dã khóe môi cong lên, âm cuối nhẹ nâng: "Cậu giúp tôi, tôi không nhìn thấy."
Anh nói rất nghiêm túc, cho dù là đang cười, Đường Miêu cũng tin.
"Vậy cậu không được nhúc nhích, tôi sẽ cố gắng nhẹ tay, nếu thấy đau nhất định phải nói với tôi một tiếng."
Nói xong, Đường Miêu dùng tăm bông quệt thuốc mỡ thò lại gần, động tác nhẹ nhàng từng chút từng chút dừng ở trên miệng vết thương của anh.
Khoảng cách hai người một lần nữa kéo gần, trên người cô gái truyền đến mùi hoa oải hương điềm đạm, chậm rãi dung hòa vào hương bạc hà mát lạnh của anh, Thẩm Thanh Dã chớp mắt, tiếng tim đập thình thịch.
Cùng với cảm giác đau đớn nơi khóe mắt, hô hấp nhợt nhạt của cô gái giống như lông chim, xẹt qua làn da anh, Thẩm Thanh Dã chậm rãi hạ khóe môi, hầu kết lăn lăn, cảm giác khác thường một lần nữa đánh úp tới, anh nhắm mắt, nắm chặt tay đến xanh trắng.
Xa cách ba năm, Thẩm Thanh Dã chưa từng dám quên, Đường Miêu ngày đó đỏ mắt nói với anh một câu.
Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa.
Đây không phải câu nói vui đùa như cô giải thích, anh biết rõ, Đường Miêu sợ.
Lần đầu tiên một mặt đen tối cố chấp của anh lộ ra ngoài, chỉ là một góc băng sơn, đã khiến cô sợ hãi chạy trối chết.