Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 13: Mẹ



Edit: Ry

Trong bóng tối vô bờ, mặt đất bỗng sáng lên đồ đằng màu đỏ.

Người đàn ông đang quỳ trước đồ đằng mở mắt, con ngươi sâu lắng như đầm nước đọng phản chiếu ánh sáng đỏ.

Hắn vươn bàn tay tái nhợt, che đi đồ đằng đang phát sáng. Ánh sáng yếu ớt thuận theo hoa văn của đồ đằng dần bò ra ngoài. Hắn vươn người tới tìm kiếm, lại bị xiềng xích vươn ra từ trong bóng tối vô biên sau lưng gắt gao ghìm chặt.

Cấm chế bí ẩn và gông xiềng bủa vây lấy hắn, đôi mắt hắn gắt gao dán lấy đồ đằng đỏ tươi đang không ngừng loang ra ngoài.

"A Ly." Hắn lại gọi một tiếng.

Đồ đằng sáng hơn một chút như thể đáp lại, tiếp tục lan thêm vài bước rồi dần ảm đạm, biến mất.

Cả không gian lại chìm trong bóng tối.

-

Ban đêm ba Túc vào phòng kiểm tra, xác nhận cả hai đứa con đều đang ngủ thì mới lẳng lặng ra ngoài.

Ánh trăng chiếu vào qua ô cửa, ngọn đèn nhỏ màu quýt đung đưa.

Đứa bé nằm trên chiếc giường nhi đồng màu xanh nhạt trở mình, cánh tay lộ ra bên ngoài bỗng hiện đồ đằng mờ nhạt. Từ ngón tay bò lên tới mặt, cuối cùng dừng quanh khu vực mắt, lại dần biến mất.

Trong biển ý thức, kiếm ảnh bỗng hạ xuống, kiếm ý lơ lửng như thể trêu ghẹo, vờn quanh thần hồn Phượng Hoàng.

Túc Lê ngơ ngác thấy từ phần bóng màu đen bỗng xuất hiện một cánh tay, vươn tới trước mặt mình.

"A Ly."

Cậu khó khăn ngẩng lên, lại không thấy được mặt của chủ nhân cánh tay.

Bóng tối rút đi, trong rừng trúc của Thần Sơn bỗng xuất hiện một đài đúc kiếm hùng vĩ. Xung quanh đài là tầng tầng lớp lớp khóa kiếm, kiếm vực khổng lồ lơ lửng trên đài đúc, Túc Lê thấy mình đứng trước đài, cầm trong tay một thanh kiếm dài màu đen.

Thân kiếm đen tuyền, nhưng lưỡi kiếm lại ánh đỏ, hoa văn trên đó hiển hiện rõ ràng trước mắt cậu.

"Thần kiếm xuất thế."

"Thần kiếm được tôi luyện hơn trăm năm bởi Phượng Hoàng Thần Hỏa, xuất thế đã trải qua Huyền Lôi Chi Kiếp, ngày kiếm rời vỏ chắc chắn đánh đâu thắng đó."

"Phượng Hoàng đại nhân có đặt tên cho nó không?"

"Tất nhiên phải đặt rồi."

Đủ loại âm thanh tạp nham vọt tới từ bốn phía.

Đường nét phức tạp vẽ lên hoa văn thượng cổ, khi cậu muốn nhìn tên của thanh kiếm này, mọi hình ảnh bỗng rút đi như thủy triều.

Túc Lê mở mắt, kiếm ảnh bỗng trồi ra từ lòng bàn tay cậu, bay tới trước mặt Túc Lê.

Đây là một thanh kiếm không hoàn chỉnh.

Cậu giơ tay lên, lần theo mảnh vỡ bị tách khỏi kiếm ảnh, vẽ ra hình dạng hoàn chỉnh của nó.

-

Chớp mắt đã lại qua mấy ngày.

Lúc Phong Yêu tới nhà họ Túc thì hai đứa nhỏ đều chưa ngủ dậy, ba Túc và Túc Úc đang ăn sáng trong phòng khách. Có vẻ như hai cha con đang nói về việc học của Túc Úc, khá là nghiêm túc.

"Học thêm?" Ba Túc nhíu mày: "Không được, truyền ra ngoài mất hết thể diện."

Đường đường là con trai của Cửu Vĩ Thiên Miêu mà lại phải đi học thêm để theo kịp chương trình học của con người.

"Bạn con đều tới trường luyện thi, con thấy thành tích con không tốt chính là vì con không được đi học thêm." Túc Úc hùng hồn bảo: "Với cả đi học thêm thì có gì mà mất thể diện. Cái con cáo ở Bắc Sơn cũng đi học thêm mỗi ngày đó, ba mẹ nó có mất mặt đâu."

Ba Túc rất là đau đớn, nghĩ mãi vẫn không thông tại sao con trai lớn yêu pháp yêu tộc thì hàng đầu mà học hành ở trường lại đội sổ, đề nghị: "Thế tan học con qua chỗ ba đi, ba phụ đạo cho con không được à? Nhất định phải tới trường luyện thi?"

"Đương nhiên là không được, ba dạy cái gì con chả hiểu." Túc Úc cho rằng giữa yêu và người tồn tại khoảng cách thế hệ, vì cậu chưa bao giờ hiểu ba giảng cái gì: "Cái cậu thánh học gì kia ấy ở lớp con cũng đi học thêm ở trường luyện thi này, con nhất định phải đi. Với cả ba có dạy lớp tụi con đâu, không biết trọng điểm ôn, lỡ lúc bổ túc học lọt cái gì thì sao?"

Ba Túc đợt trước mới được bầu làm giáo viên ưu tú cấp thành phố: "..."

Phong Yêu đứng nghe một hồi, sâu sắc cảm nhận được sự uyên thâm của vấn đề giáo dục con nhỏ.

"Phong Yêu, mấy đứa nhỏ của tộc các cậu có đi học thêm ở trường luyện thi không?" Ba Túc đột nhiên hỏi.

Phong Yêu ngớ ra: "Tôi không biết, đã hơn nghìn năm tôi không về tộc mình rồi."

Người và yêu đã hòa thuận chung sống mấy trăm năm. Yêu pháp có thể để cha mẹ dạy, nhưng quá nửa yêu tộc bị mù chữ, nên để nhanh chóng làm quen với sự phát triển chóng mặt của xã hội con người, thời buổi này con non yêu tộc đều sẽ tới trường học tập tri thức.

Túc Úc quay đầu lại: "Con không cần biết, con nhất định phải đi học thêm."

Hai cha con tranh luận thêm một lúc thì có tiếng động từ phòng nhi đồng. Phong Yêu đẩy cửa vào, thấy Túc Lê đã dậy, bèn đi tới bế bé con lên, hỏi nhỏ: "Đói chưa?"

"Hơi hơi."

Túc Lê đang bị đau đầu, mấy đêm gần đây cậu cứ đứt quãng nằm mơ, trong mơ toàn là mấy hình ảnh vụn vặt, có quen có lạ.

Phong Yêu ôm đứa nhỏ ra ghế sô pha, sau đó quay đi pha sữa.

Ba Túc thấy bé bé đã dậy thì tới trò chuyện cùng con, hỏi vài câu đơn giản. Túc Lê đã quen với thông lệ hỏi thăm mỗi ngày như vậy của cha.

"Papa phải đi làm đây, papa đi làm về sẽ chơi với bé Lê nhé." Ba Túc ôm con thơm một cái, lúc đứng dậy chợt để ý chỗ xoáy tóc của đứa nhỏ là lạ. Phần tóc đen mỏng manh đột nhiên có thêm vài sợi tóc trắng, còn nhiều hơn lần trước bác sĩ Bạch quan sát. Hắn vươn tay gạt tóc con ra, thấy mấy sợi tóc mới nhú này đều có màu vàng nhạt.

Túc Lê không quen bị xoa đầu, hôm nay cha còn có vẻ rất hứng thú với tóc cậu, không chỉ xoa mà còn bới hết chỗ này chỗ kia.

Ba Túc lại rất kích động. Bé bé của hắn mọc tóc rồi, dù chỉ là tóc trắng tượng trưng cho tiêu chuẩn thấp nhất của tộc Thần Loan Điểu. Hắn ôm chầm lấy con, hôn mấy cái: "Bé bé nhà mình mọc tóc rồi!"

Túc Lê: "..."

Con người thật lạ, con non mọc tóc mà cũng mừng vậy sao?

Sau khi ba Túc và Túc Úc ra cửa, Túc Lê mới gọi Phong Yêu tới, tiếp tục chữa trị vết thương cho y. Mấy ngày nay linh lực trong cơ thể cậu hồi phục rất nhanh, gần như mỗi ngày đều chữa được một đoạn linh mạch cho Phong Yêu. Sau vài ngày như vậy, mặt mày y đã hồng hào hơn nhiều.

"Linh mạch tổn hại là do tu luyện vô ý. Tu vi của anh không thấp, nhưng linh mạch lại thủng trăm ngàn lỗ." Túc Lê thu hồi linh lực, cau mày bảo: "Khi tu vi của anh phát triển thì những tai họa ngầm trong linh mạch cũng sẽ tăng thêm. Phượng Hoàng thần lực chỉ tạo thành một phần tổn thương thôi, những vết thương còn lại chủ yếu là do cách anh tu luyện những năm qua."

Cậu nói rất chậm, nhưng ý tứ hết sức rõ ràng.

Phong Yêu ngây ra. Bộ tộc của họ trời sinh được phong linh yêu thương, có thể hấp thụ linh khí từ vạn vật, chưa từng gặp vấn đề gì. Nhưng Túc Lê nói vậy tức là chính vì họ quá không biết sợ như vậy, vô tư nạp đủ thứ vào linh mạch, dẫn đến linh mạch bị tổn hại.

"Thiên phú không phải là đường tắt, mà ngược lại, người càng có nhiều thiên phú lại càng dễ vì nhỏ mất lớn."

Trước kia linh lực trong cơ thể Túc Lê không đủ, chỉ có thể chữa vết thương do Phượng Hoàng thần lực gây ra. Nhưng càng chữa cậu càng nhận ra vấn đề trong cơ thể Phong Yêu. Chẳng trách lần độ kiếp đó lại thất bại, trong người đủ tai họa ngầm như vậy thì sao mà đột phá nổi?

Yêu tộc giống Phong Yêu này, trước kia cậu đã gặp vô số. Phượng Hoàng Thần Sơn chưa từng thiếu yêu tộc có thiên phú trác tuyệt, nhưng những kẻ kiêu ngạo với thiên phú của mình thường sẽ không đi quá xa, nhẹ thì tổn thương linh mạch, nặng thì ngã xuống khi còn trẻ.

Phong Yêu trầm tư nửa ngày mới trả lời: "Ta hiểu rồi."

Túc Lê không nói nữa, rút linh lực về. Túc Minh đã dậy lanh lợi chạy tới, con rối bảo mẫu theo sau thằng bé. Nhóc thấy Túc Lê thì hớn hở vồ tới. Lần này Túc Lê có giữ lại chút linh lực, đợi Túc Minh nhào lên người thì dùng linh lực giảm bớt xung kích.

Trước đó không phát hiện, giờ đứng cạnh nhau Túc Lê mới nhận ra Túc Minh cao hơn mình gần nửa cái đầu.

Túc Lê ngẩng lên nhìn đầu em trai, rơi vào trầm tư, sao mình còn thấp hơn cả Túc Minh vậy?

Phong Yêu ngồi cạnh thấy Túc Minh thô bạo như vậy vội vàng tách hai đứa nhỏ ra.

Túc Minh lại hết sức bất mãn chuyện này, thấy anh trai cách mình hẳn mấy bước thì lập tức ngoạc mồm khóc.

"Đừng khóc." Phong Yêu luống cuống dỗ dành, nhưng Túc Minh không chịu nghe, càng khóc dữ hơn.

Túc Minh khóc còn phải túm áo anh trai, nước mũi nước mắt trét hết lên tay Túc Lê. Phong Yêu mới chăm trẻ được vài ngày, Túc Lê thì chưa từng chăm trẻ, một lớn một nhỏ bị Túc Minh khóc cho điếng người.

Phong Yêu chết sững, Túc Lê cuống quít chỉ huy ---

"Anh pha sữa cho thằng bé đi."

"Quần áo Túc Minh bẩn rồi, phải thay."

"Có thể dùng chú ru ngủ không..."

Một bên tay Túc Lê bị ôm chặt cứng, Túc Minh còn không biết gì cứ cố ôm anh trai hết dụi lại cọ, quần áo màu trắng nhạt nhanh chóng dính đầy vết nước thẫm màu. Cậu giơ tay lên định làm chú ru ngủ, Túc Minh lại tóm tay cậu, cứ thế bỏ vào miệng mình. Túc Lê sợ làm em trai bị thương, vội vàng rút linh lực trên đầu ngón tay về.

Hai tay Túc Minh cầm tay anh trai, sụt sịt nhìn xuống ngón tay Túc Lê.

Vừa rồi có mùi thơm thơm ngon ngon mà, sao biến mất rồi? Nhóc con chớp chớp mắt nhìn Túc Lê, đôi mắt tròn xoe lúng liếng, sau đó há to miệng.

!!!

Túc Lê giật bắn mình, ngón tay đau điếng.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, tuyến lệ của cơ thể này đã phản ứng, hốc mắt nóng lên.

Túc Minh thế mà lại cắn tay cậu như cắn đồ chơi!

Phong Yêu pha sữa xong chạy tới chứng kiến cảnh này, vội vàng giải cứu tay Túc Lê khỏi miệng Túc Minh, tranh thủ nhét bình sữa cho cậu nhóc.

"Nhóc không sao ch..." Phong Yêu mới nói một nửa đã thấy nước mắt treo trên mi Túc Lê.

Khóc rồi?!

Phản ứng của cơ thể quá thành thật, Túc Lê không nhận ra là mình đang khóc, cậu còn mải nhìn dấu răng sâu hoắm trên đốt ngón tay phải mình. Lần đầu tiên Túc Lê biết hóa ra răng của con non nhân tộc còn sắc hơn cả răng con non của yêu tộc, mà chuyện quan trọng hơn nữa là cậu thế mà lại bị người ta cắn. Cop qua cop lại, t𝗋ở lại t𝗋a𝙣g chí𝙣h _ T𝗋𝗨mT𝗋u 𝓎ệ𝙣.V𝙣 _

Từ khi cậu vẫn còn là một con Phượng Hoàng non nớt nhỏ bé thì đã là yêu quái nổi tiếng ở Thần Sơn, đại yêu các phương đều phải nể mặt cậu, trước giờ chỉ có cậu đi ức hiếp người khác. Nhưng từ ngày đầu thai tới nhà họ Túc, cậu đã không chỉ một lần bị chính em trai mình ức hiếp. Mấy lần trước còn có thể nói là em còn nhỏ không biết gì, nhưng lần này thằng bé lại dám cắn mình.

Bỗng có tiếng cửa mở, Phong Yêu quay đầu ra thì thấy một người phụ nữ cực kì xinh đẹp đang đứng đó.

Chị mặc chiếc váy dài xa xỉ, mái tóc dài xõa trên vai, kính râm môi đỏ.

Túc Dư Đường nhìn hai đứa nhỏ ngồi trên thảm lông ngoài phòng khách, con út đang uống sữa, con thứ thì quay lưng về phía mình, cúi đầu cầm ngón tay.

"Mama!" Túc Minh reo lên.

Mama? Túc Lê nghe vậy ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Túc Minh, sửng sốt khi thấy người phụ nữ mặc váy trắng ở cửa.

Người này hình như là mẹ của cậu ở kiếp này...?

Túc Dư Đường thấy Túc Lê quay đầu nhìn mình, đôi mắt đứa nhỏ trong veo sáng ngời, hoàn toàn khác với vẻ đờ đẫn trước kia. Chị đang mừng thầm, lại chợt thấy hạt đậu nhỏ treo trên khóe mắt con.

Phong Yêu vừa quay sang đã đối mặt với ánh nhìn dò xét của mẹ Túc.

"..."

[Tác giả có lời muốn nói]

Phong Yêu:... (Không phải tôi làm!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.