Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 49: Xương rồng.



Edit: Ry

Về đến nhà, ba Túc thấy trên xe có ghế cho trẻ em thì thái độ với Túc Úc mới mềm mỏng hơn, nhắc vài câu trong bữa cơm rồi thôi. Cho tới tối mang Túc Lê đi tắm, thấy vệt đỏ trên mông bé con.

"Mông em anh là bị làm sao hả?" Ba Túc hỏi.

"Gì?" Túc Úc đang nằm trên ghế đọc sách, nghe thế bảo: "Con còn dùng linh lực đỡ rồi á, thế mà vẫn có vết à?"

Thấy sắc mặt của ba, cậu nhóc lanh lẹ bổ sung: "Không sao đâu, tại da thịt bé Lê mềm mịn quá đó, chắc là do ngồi xe xóc nảy nên hằn lại. Chịu khổ mới là huân chương của đàn ông."

"Em anh còn yếu, chưa thể dùng linh lực hộ thể." Ba Túc hỏi kĩ càng mới biết Túc Lê ngồi trên cái thanh ngang đó xóc nảy ít nhất nửa tiếng: "Lại còn huân chương đàn ông, anh muốn làm tôi tức chết hả!"

Ba Túc tức tới nỗi lập tức tóm cổ Túc Úc ném lên núi.

Buổi chiều Trần Kinh Hạc đã đi, Túc Lê về nhà không gặp được y để bàn giao, chỉ có thể hỏi ba khi nào Kinh Hạc mới lại tới. Trần Kinh Hạc bề bộn nhiều việc, thường một tuần sẽ tới một chuyến, mang tin tức tài liệu cho Túc Lê. Buổi chiều nghe suy đoán của Ly Huyền Thính là có thể Bạch Quân sở hữu manh mối về xương rồng, Túc Lê bắt đầu sốt ruột.

"A Ly, đừng nóng lòng, hãy cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên." Ly Huyền Thính cảm nhận được cảm xúc của Túc Lê, an ủi cậu: "Với tình huống hiện giờ, dù có tìm được xương thì vẫn chưa tới thời điểm để đúc kiếm."

Túc Lê hỏi: "Ngươi sao rồi?"

Thần hồn của Ly Huyền Thính nghỉ ngơi trong ngọc Phượng Hoàng, nhưng ảnh kiếm trong thần hồn của Túc Lê đã thay hình đổi dạng. Những ngày này, trừ phần linh lực cung cấp cho bản thân, còn lại cậu dồn hết cho ảnh kiếm. So với dáng vẻ mờ ảo ban đầu, thân kiếm bây giờ đã chân thật hơn, nên những vết nứt lại càng hiện rõ.

"Đã tốt hơn nhiều." Ly Huyền Thính cười nói: "Ngươi đừng quá lo cho ta, bây giờ cũng không có gì xấu."

Nói rồi hắn hóa thành hình hài đứa trẻ, xuất hiện bên cạnh Túc Lê: "Ban ngày ta ngủ đông, vừa rồi nghe chuyện thì có vẻ ngươi đã chịu rất nhiều khổ nhọc? Bị thương ở đâu vậy?"

"Thanh Phong, bé bé hỏi tuần này chừng nào Kinh Hạc tiên sinh lại tới." Mẹ Túc nói.

"Ngài ấy không nói là khi nào tới." Ba Túc cầm tuýp thuốc ra, thấy Ly Huyền Thính thì cười: "Huyền Thính à, hôm nay nghỉ ngơi thế nào?"

Ly Huyền Thính nói: "Cảm ơn ngài quan tâm, đã tốt hơn nhiều."

"Vậy là tốt rồi. Nếu có vấn đề gì thì cứ nói nhé, đừng khách sáo." Ba Túc ngồi xuống sô pha, vặn tuýp thuốc: "Nếu bé bé cần thì để lát nữa papa gọi điện hỏi cho con."

À đúng rồi, bây giờ có thể gọi điện thoại.

Túc Lê thấy thuốc trong tay ba Túc thì khó hiểu: "Bát bát?"

"Bé bé cởi quần ra nào, papa bôi thuốc cho con." Ba Túc hứa hẹn: "Cam đoan ngày mai là hết đau."

Ly Huyền Thính sửng sốt: "Đây là?"

Ba Túc: "Ban ngày thằng bé bị anh nó cho ngồi trên khung xe, bôi ít thuốc cho chóng khỏi."

Túc Lê chưa kịp giãy giụa đã bị ba ôm vào lòng, Túc Thanh Phong còn an ủi: "Bé bé xấu hổ cái gì, papa sẽ không cười con, tại anh con hết, không biết nghĩ trước nghĩ sau..."

Ly Huyền Thính thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Túc Lê, khựng lại, lặng lẽ dịch sang bên cạnh.

Túc Minh ôm bình sữa đi tới, thấy tình huống trên sô pha, tò mò hỏi mẹ: "Mama, anh bị đánh mông ạ?"

Mẹ Túc đang xem kịch bản, nghe thế nhìn một cái: "Không, mông anh bị đau nên phải bôi thuốc đấy."

Túc Lê: "..."

-

Hôm sau Bạch Quân tới nhà, anh tới hơi sớm, người mở cửa là mẹ Túc.

Bạch Quân: "Cháu chào cô, cháu có tới sớm quá không ạ?"

"Bạch Quân tới rồi à." Mẹ Túc nói: "Không sớm đâu, mấy bố con qua phòng hoa ngồi thiền rồi."

"Ngồi thiền?" Bạch Quân ngây ra: "Lê Lê cũng đi ạ?"

Mẹ Túc: "Cháu qua xem đi, ở ngay bên phòng hoa kìa."

Trong phòng hoa bày mấy cái đệm, ba Túc ngồi ở giữa, hai bên trái phải là Túc Minh và Túc Lê, bên cạnh Túc Lê còn có một cái đệm trống. Bạch Quân không làm phiền mấy bố con, đứng ngoài nhìn. Trước kia anh đã thấy không khí trong nhà họ Túc rất trong lành, là kiểu trong lành khiến người ta tĩnh tâm bình yên. Giờ đứng ở ngoài phòng hoa cũng có cảm giác thư thái như đang đắm mình trong rừng rậm.


Anh đứng nhìn một hồi, chợt nghe được tiếng chim hót.

Xung quanh có rất nhiều chim chóc, vài con bay lượn trên nóc phòng hoa, vài con đậu xuống cửa sổ, trước cửa kính, thậm chí còn biết chui qua khe cửa, tranh nhau bay vào phòng. Bạch Quân sửng sốt. Thôn Tức Linh ở chân núi Tức Linh, bình thường cũng có rất nhiều chim chóc từ trong rừng bay ra, nhưng chúng thường sợ người, gần như không bao giờ đậu ở nơi có người.

Anh đứng trước cửa phòng hoa, nhìn bầy chim cố gắng chui vào qua khe cửa, có vài con còn đậu xuống đầu anh lấy đà để bay tiếp. Bạch Quân đành lùi lại, chứng kiến bầy chim chui vào cũng không bay loạn quậy phá, mà vây quanh Túc Lê, tiếng chim líu ríu không ngừng.

Có lẽ là tiếng chim hót quá gần, ba Túc mở mắt ra, thấy Bạch Quân đứng bên ngoài thì giơ tay chào hỏi. Bạch Quân cũng gật đầu đáp lại, ánh mắt vẫn dừng ở đám chim. Một lúc sau, Túc Lê mở mắt. Bé con quay sang như nói chuyện với ai, sau đó phát hiện anh đã tới, đứng dậy ra ngoài.

Bầy chim lanh lợi nhường đường cho cậu, thấy Túc Lê đi ra, có mấy con còn đánh bạo nhảy lên cái đầu nhỏ, rụt chân ngồi xuống làm tổ.

Túc Lê chẳng có phản ứng gì, đi kéo cửa thủy tinh: "Anh đợi có lâu không ạ?"

Bạch Quân lắc đầu, nhìn chú chim trên đầu bé con, không nhịn được nói: "Chim nhỏ rất thích em."

Chú chim chiêm chiếp đáp lại.

Túc Lê bảo: "Bát bát phải đợi em trai, chúng ta vào nhà trước đi."

Bạch Quân nhìn cậu bé như ông cụ non đi trước dẫn đường cho mình, tới cửa sổ sát đất, chim nhỏ lập tức bay đi. Bạch Quân thấy bậc thềm hơi cao so với mặt đất, định bế Túc Lê, bé con lại bám vào bậc thang tự bò lên, thuần thục đẩy cửa.

Phòng khách yên tĩnh, Túc Lê vào trong thấy anh trai đang nằm trên ghế sô pha.

Hôm nay hiếm hoi thấy Túc Úc không cầm sách, mặt mày như người sắp chết.

Bạch Quân thấy thế hỏi: "Ông làm sao vậy?"

"Ông không hiểu đâu." Túc Úc nhớ lại đêm qua mình phải đi bộ từ bên kia núi về, không cho bay, không cho dùng linh lực, chỉ có thể dựa vào hai cẳng. Về đến nhà là hừng đông, cậu chàng kiệt sức, đùi cũng mất cảm giác: "Leo núi cả đêm, giờ sắp chết rồi."

Bạch Quân hiểu ra: "Giấc mơ của ông phong phú thật."

Túc Úc: "..." Ông thật sự không hiểu.

Ăn sáng xong, Bạch Quân chính thức dạy học.


Anh bắt đầu dạy từ kiến thức cơ bản, từng môn một, không động tới đống sách giáo khoa trong phòng nhi đồng. Túc Lê học rất nhanh, gần như Bạch Quân chỉ cần dạy một lần là biết. Theo kế hoạch ban đầu là anh sẽ dạy 5 tiếng, nhưng chưa tới 2 tiếng đã học xong toàn bộ chương trình dự kiến, Bạch Quân đành phải giúp Túc Lê xem lại bài tập.

Vở bài tập có kẹp đủ các loại tranh vẽ, có cái là sơ đồ mạch điện, có cái thì giống vẽ linh tinh. Bạch Quân nhìn một hồi, phát hiện mạch điện mà Túc Lê vẽ rất kì lạ. Xét theo nguyên lý thì không sai, nhưng bố trí mới lạ, hoàn toàn thoát khỏi khuôn mẫu trong sách.

"Bé bé, có điện thoại này." Túc Úc rên rỉ giơ điện thoại lên.

Túc Lê ngạc nhiên, sau đó chạy tới nghe, quả nhiên là Trần Kinh Hạc gọi.

Tối qua cậu gọi cho y, bàn giao chuyện nhà họ Bạch. Cứ nghĩ phải vài ngày nữa mới có kết quả, không ngờ tốc độ điều tra của Kinh Hạc nhanh như vậy, mới một đêm đã có thông tin.

Trong điện thoại, Trần Kinh Hạc nói: "Lúc ngài dặn điều tra gia cảnh của Bạch Quân, tôi đã hơi bất ngờ rồi, tra thử thì quả nhiên cậu bé đó là người nhà họ Bạch."

Túc Lê liếc nhìn Bạch Quân ở đằng kia nói chuyện với Túc Úc, hỏi lại: "Nhà họ Bạch?"

Ly Huyền Thính đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu, giơ tay làm thuật chặn âm.

"Nhà họ Bạch là một gia tộc tu đạo nổi tiếng ở Nhân tộc. Kể cũng khéo, vị Bạch Dương chân nhân hôm trước ngài gặp chính là tổ tiên của nhà họ." Trần Kinh Hạc nói tiếp: "Bạch Quân là con của cô con gái thứ ba, cháu ngoại của chủ nhân đương nhiệm gia tộc đó, dưới thằng bé còn một em gái. Vốn dĩ là sinh ra trong gia đình như vậy sẽ không lo cơm áo gạo tiền, nhưng mẹ của đứa nhỏ này mất sớm. Nghe đồn lúc dẫn linh vỡ lòng, cha thằng bé trở mặt với người bên đàng ngoại, dẫn hai con chạy tới thôn Tức Linh sinh sống, cứ thế cho tới nay."

Túc Lê: "Bạch Quân không phải là tu sĩ?"

"Không phải." Trần Kinh Hạc đáp: "Ông ngoại thằng bé nhiều lần muốn dẫn hai anh em về, nhưng đứa bé kia kiên quyết không chịu tu đạo, ngài nói có lạ đời không?"

Tu luyện vốn là chuyện người phàm rất ao ước, nghịch thiên sửa mệnh, thậm chí có thể trường sinh bất lão. Đây là lần đầu tiên Túc Lê nghe có người không muốn tu đạo.

Trần Kinh Hạc tỉ mỉ nói chuyện của nhà họ Bạch cho Túc Lê. Cha của Bạch Quân chỉ là người bình thường, năm Bạch Quân 10 tuổi đã qua đời vì bệnh tật, về sau Bạch Quân và em gái sống cùng ông nội. Bạch Quân là một đứa trẻ rất có thiên phú, năm đó bị cha mang tới thôn Tức Linh, phía nhà ngoại nhiều lần tới tìm, nhưng đứa nhỏ này kiên quyết không về. Bên kia bất đắc dĩ mới phải cắt xén tiền sinh hoạt của hai anh em, vốn là muốn ép thằng bé phải cúi đầu, ai ngờ Bạch Quân lại có thể tỉ mỉ tính toán, dựa vào số tiền cha để lại cùng với mấy việc làm thêm lặt vặt, kiên cường sống cho tới nay.

"Bạch Quân rất thông minh, lí do tại sao thằng bé không muốn tu đạo thì tôi vẫn chưa điều tra được, rất có thể là liên quan tới cha mẹ." Trần Kinh Hạc bổ sung: "Đúng rồi, có thông tin này chắc ngài sẽ hứng thú. Tôi lần theo manh mối về xương rồng mà ngài nói, kết quả phát hiện chuyện này rất trùng hợp."

Túc Lê nghe vậy giật mình, hỏi: "Chuyện gì?"

"Ngài còn nhớ năm đó tôi mang xương rồng ra từ bí cảnh không?" Trần Kinh Hạc cũng suy tư một lúc mới nói: "Về sau tam giới loạn lạc, bí cảnh đó từng mở ra thêm ba lần, sau lần cuối thì không có tin tức gì nữa. Nghe đồn tổ tiên nhà họ Bạch đột nhiên phất lên, mà nơi sinh sống của họ nằm ngay cạnh khu vực mà bí cảnh xuất hiện lần cuối."

Trần Kinh Hạc trịnh trọng nói: "Phượng Hoàng đại nhân, xương rồng năm đó tôi mang ra cũng không đầy đủ, rất có thể về sau bí cảnh mở ra, có người đã lấy được phần xương còn lại."

Ly Huyền Thính thấy nét mặt Túc Lê rất nghiêm túc, bèn hỏi: "Sao rồi? Chẳng lẽ là chúng ta đoán sai?"

"Không." Túc Lê im lặng một lúc lâu mới nói: "Chúng ta đã đoán đúng. Thứ có phong ấn ở nhà Bạch Quân nhiều khả năng chính là xương rồng."

-

"Tôi còn chưa học hết từ đơn nữa, mệt chết mất." Túc Úc nghe Bạch Quân hỏi vụ tiếng Anh là nhức đầu: "Cái ông anh họ hôm qua tới nhà ông không gây chuyện gì chứ?"

"Không, họ cũng chỉ là tới khuyên tôi về thôi, sẽ không gây chuyện." Bạch Quân nói xong nhìn về phía Túc Lê, thấy bé con nhăn nhó, tiếng nói chuyện cũng bé: "Em trai ông lúc nói chuyện điện thoại đáng yêu thật đấy, như ông cụ non."

Túc Úc cầm gối che mặt: "Ông không biết đâu, lần trước thằng nhỏ này gây ra chuyện buồn cười lắm. Hôm đấy ba tôi gọi máy bàn, mẹ tôi lại đang bận trong bếp không ra được, nó ở ngay ngoài phòng khách, thấy điện thoại bàn kêu thì nhìn chằm chằm, còn kéo Túc Minh lại không cho động vào, làm ba tôi gọi gần chục cuộc. May mà sau đó mẹ tôi nghe máy, không chắc ba tôi lao từ trường về."

Bạch Quân cười: "Đúng thật, Lê Lê rất thông minh, nhưng vẫn còn ngây ngô lắm, chưa tròn ba tuổi nữa mà."

Túc Úc: "Sắp rồi, mấy tuần nữa là sinh nhật."

Hai người nói được một nửa, chợt nghe tiếng ùng ục. Túc Úc giật mình lấy gối xuống: "Bé Lê, lại đói rồi à?"

Túc Lê đang thảo luận với Ly Huyền Thính, nghe anh trai nhắc mới nhận ra, bụng lại ùng ục mấy tiếng.

Ba Túc dẫn theo Túc Minh vào nhà, một lớn một nhỏ vừa đạp xe mấy vòng bên ngoài, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Túc Minh lập tức tót đi lấy thùng đồ chơi, lao vút qua sô pha. Thấy anh hai ngồi trên ghế thì muốn rủ anh chơi cùng, lại hùng hổ chạy về.

Ba Túc vừa hay nghe được câu hỏi của Túc Úc: "Bé bé đói rồi à? Để papa chuẩn bị đồ ăn cho con nhé."

Túc Lê gật đầu, đứng dậy, định trèo xuống theo ba vào trong bếp.

Bạch Quân sững sờ: "Mới 2 tiếng mà."

Túc Úc: "Bình thường. Đợt này nó ăn khỏe lắm, ăn nhiều tiêu hóa nhanh, lần nào cũng ăn no căng mà chả thấy tăng cân gì cả."

Sáng nay Bạch Quân tận mắt chứng kiến Túc Lê ăn ba bát cháo to, còn uống hai bình sữa: "Túc Úc, có khi nào hệ tiêu hóa của em ông có vấn đề không? Hồi em gái tôi còn nhỏ cũng hay đói lắm, về sau đi khám..."

Anh chưa nói xong, thấy Túc Minh trèo lên đầu kia của sô pha, nhảy tưng tưng tới chỗ Túc Lê. Ghế sô pha trong phòng khách là ghế da, bên dưới là bọt xốp rất mềm, Túc Minh nhảy như thế khiến mặt ghế lún xuống. Túc Lê mới gác máy chuẩn bị trèo xuống, ghế lún nên đạp hụt, rơi xuống nghe cái bịch, ngã ngửa, hai chân còn giơ lên trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.