Bề Tôi Trung Thành

Chương 67



Không thể không thừa nhận, ở một thời điểm nào đó, Quý Minh Thư vẫn là một người phụ nữ thức thời.

Quý Tư Hòe, anh họ của Quý Minh Thư, đang giữ chức ở một trường đại học nào đó ở Đế Đô, mới hơn 30 đã lên chức phó giáo sư.

Rèm mành trong văn phòng chầm chậm hạ xuống, đèn cũng chuyển từ sáng trắng rờ rỡ sang sáng vàng dìu dịu, ánh đèn tù mù mơ hồ.



Có cái là bên này đỡ hơn bên kia, bởi vì Sầm Nghênh Sương về nhà ngay trước bữa cơm, thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình như cô ấy vừa bước vào đã thành đối tượng hỏi thăm đầu tiên của trưởng bối, đỡ không biết bao nhiêu đạn cho Quý Minh Thư.

Trong không gian tĩnh lặng, từ phía bàn làm việc vang lên tiếng quần áo cùng với giấy tờ rơi loạt xoạt xuống đất, và cả tiếng rên khẽ cố nén.

Xong bữa tất niên thì trời cũng đã tối, trên TV chiếu quảng cáo hân hoan tưng bừng, đình hóng gió trong tòa chính nhà họ Sầm cũng ngập tiếng nói cười. Đám trẻ cơm nước xong đều chạy biến ra ngoài ngõ, đi lấy pháo hoa trong cốp ô tô nhà mình ra, vừa đi về phía tứ hợp viện vừa so nhau xem pháo nhà ai xịn hơn, cao cấp hơn.

Nhưng lúc này cô cảm nhận được rất rõ ràng, hình như không phải cô đang nghĩ nhiều.

Quý Minh Thư ngồi trên bàn, hai tay xụi lơ đặt trên vai Sầm Sâm, mấy lần rũ xuống, lại mấy lần đặt lên lại.

Anh cười đáp: “Đúng là rất nhiều ạ, không chỉ thạc sĩ, mà cả sinh viên khoa chính quy đều rất nhiều. Năm ngoái có cô sinh viên năm ba muốn nhờ con làm giáo viên hướng dẫn, con thấy cô bé ấy đầu óc nhanh nhẹn, năng lực tổng hợp cũng không tồi, nghĩ nếu mà chắc chắn lên được thạc sĩ thì có thể đến phòng thí nghiệm của con, kết quả là còn chưa học hết năm ba thì đã sinh con rồi.”

Hình như Sầm Sâm đã bật cười, lại hỏi: “Vậy giờ em còn thích anh dựa trên việc tán thưởng giá trị nhan sắc không?”

Chắc vì lo bên ngoài có người, suốt quá trình cô không dám phát ra tiếng động, mắt ầng ậng nước, chỉ đành ấm ức cắn một cái lên cổ Sầm Sâm.

Quý Minh Thư nhìn cột điện đầu ngõ, bỗng nhiên chỉ vào nói: “Anh còn nhớ không.”

Rèm mành trong văn phòng chầm chậm hạ xuống, đèn cũng chuyển từ sáng trắng rờ rỡ sang sáng vàng dìu dịu, ánh đèn tù mù mơ hồ.

Tóc đen trên trán Sầm Sâm hơi ướt, lúc tình say nhất, đôi khi anh sẽ ghé vào tai Quý Minh Thư nói gì đó, giọng trầm khàn, dục vọng khó nén, cả đáy mắt cũng hoe đỏ.

“Sao lại không, hồi đó ngày nào Thư Dương cũng chê cười cô ấy lấy mặt nóng dán mông lạnh của cậu, còn nói nhanh thế mà cô ấy đã vứt Sầm Dương lên chín tầng mây, vô lương tâm.”

Song nghe Quý Minh Thư điểm danh ra hàng trăm tội trạng của mình lúc nhỏ, Sầm Sâm lại bỗng nhớ đến lời Giang Triệt từng nói trước kia ——

Thật ra nỗi lo của Quý Minh Thư có hơi thừa, sắp tới Tết nên nhân viên đã nghỉ gần hết, tòa nhà trụ sở rất ít người, nhân viên trên tầng cao nhất của chủ tịch lại càng ít. Hơn nữa Sầm Sâm còn treo biển nhắc “xin đừng làm phiền”, ai không có mắt lại dám đến gần nửa bước, nghe lén nửa câu.



Nhưng, Quý Minh Thư vào những mấy tiếng không thấy ra, mấy người trong văn phòng trợ lý chủ tịch đối diện có hơi khó xử, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai nấy đều đọc được mấy dòng tâm sự cực kì ngượng ngùng: “Bóng đèn như chúng ta cứ ngồi lì ở đây có ổn không nhỉ?”, “Có khi nào Sầm tổng xong chuyện sẽ đuổi việc cả đám luôn không?”.

Chắc vì lo bên ngoài có người, suốt quá trình cô không dám phát ra tiếng động, mắt ầng ậng nước, chỉ đành ấm ức cắn một cái lên cổ Sầm Sâm.

“Thế anh dậy thì thất bại à.”

Có người gọi điện đến nói có tài liệu cần Sầm tổng ký tên phê duyệt gấp, bọn họ mặt không biến sắc trả lời “Sầm tổng đang bận”, đồng thời lại không nhịn được âm thầm tưởng tượng đến cảnh ‘đang bận’ vô cùng dữ dội bên trong, thế là lại càng xấu hổ.

Hơn 7 giờ tối, Sầm Sâm nhấc máy nội bộ, giọng điệu bình thản thông báo cho họ tan làm. Bọn họ chỉ ước được ‘biến’ càng nhanh càng tốt, vội thu dọn đồ đạc rồi đi như gió cuốn.

Ngay sau đó Quý Như Tùng, bác gái cả, bác gái hai và các anh họ của cô cũng đồng loạt dồn mắt vào cô, đã thế ai cũng có biểu cảm “Bác hai của cháu/em nói đúng đấy”.

Sầm Sâm nghe rất chăm chú, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói một lời, bởi vì những chuyện mà Quý Minh Thư nói đó anh thật sự không nhớ rõ.

Hơn 7 giờ tối, Sầm Sâm nhấc máy nội bộ, giọng điệu bình thản thông báo cho họ tan làm. Bọn họ chỉ ước được ‘biến’ càng nhanh càng tốt, vội thu dọn đồ đạc rồi đi như gió cuốn.

Hai năm đầu đến ngõ Nam Kiều, anh còn đang chìm trong thế giới có ba mẹ An và em gái nhỏ không thể thoát ra, ngay cả lúc đi học nghe thấy bạn học gọi tên mình cũng vô cùng bài xích, luôn thầm đáp trong bụng: Tên tôi không phải Sầm Sâm, tôi là An Sâm.

Nhưng Quý Như Bách từ lâu đã có đề kháng với kiểu làm nũng của cô, năng lực phân tích cũng rất mạnh: “Hai lăm hai lăm cái gì, hết năm nay là cháu hai sáu rồi. Mà không phải cháu không học thạc sĩ, cũng không kiếm việc làm à? Có cái gì mà so với người ta. Mà lại nói, chẳng nhẽ học thạc sĩ tìm việc làm cũng ảnh hưởng đến việc lấy chồng sinh con? Tư Hòe con nói nghe xem, có phải trường con có nhiều cô gái cũng vừa học vừa lấy chồng sinh con không?”

Quý Minh Thư phải kiểm tra đi kiểm tra lại rằng bên ngoài không có ai thì mới dám đeo kính râm, kéo cao cổ áo rồi đi theo Sầm Sâm bước từng bước nhỏ ra ngoài.

Quý Minh Thư cũng không tiếc lời khen ngợi ngoại hình Sầm Sâm, dù sao đây cũng là một kiểu công nhận với con mắt thẩm mỹ của cô. Lúc mới kết hôn cô đã đơn phương khơi mào mâu thuẫn, nhưng cuối cùng vẫn buông lời đe dọa: “Nể tình khuôn mặt này của anh, tôi không thèm cãi nhau với anh!”

Sầm Sâm thoáng hiện nụ cười, “Giờ mới nhận ra sao?”

Dáng đi của cô không được tự nhiên cho lắm, dường như có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào, đầu gối cũng hơi đỏ lên.

Tóc đen trên trán Sầm Sâm hơi ướt, lúc tình say nhất, đôi khi anh sẽ ghé vào tai Quý Minh Thư nói gì đó, giọng trầm khàn, dục vọng khó nén, cả đáy mắt cũng hoe đỏ.

“Sau đó có một lần bọn em chia đội xong, thiếu mất một người đứng giữ đầu còn lại, đúng lúc anh tan học về thế là em đã nhờ anh giúp.”

Chắc vì ban ngày đã được thỏa mãn với ‘văn phòng play’, buổi tối về nhà Sầm Sâm không dày vò tiếp nữa, Quý Minh Thư rúc trong lòng anh, yên ổn ngủ một giấc ngon lành.

Quý Minh Thư và Sầm Sâm dậy rất sớm để đến nhà họ Quý.

“Cậu còn nhớ hồi nhỏ lúc cậu mới đến ngõ Nam Kiều không? Quý Minh Thư thích cậu lắm, ngày nào cũng cầm đồ ăn vặt đi tìm cậu để chơi.”



Quý Minh Thư và Sầm Sâm nói chuyện với các trưởng bối ở nhà chính một lát, Quý Minh Thư nói tối nay ăn hơi no, Sầm Sâm bảo sẽ dẫn cô qua ngoài đi dạo.

Ngày hôm sau là 30 Tết, hiếm có lúc ông mặt trời khoe gương mặt tươi cười trong mấy ngày tuyết rơi dày dặc.



“Anh còn nhớ không, lúc đó trời lạnh lắm! Anh liếc em một cái lạnh tái người, chả ừ hử gì mà về nhà luôn. Lúc ấy em tức lắm! Em với bọn bạn còn mắng anh một trận rõ lâu cơ!”

Quý Minh Thư và Sầm Sâm dậy rất sớm để đến nhà họ Quý.

Sầm Sâm quay sang nói, “Giang Triệt nói, hồi anh mới đến ngõ Nam Kiều, em rất thích anh.”

Buổi trưa hai người ở lại ăn bữa cơm đoàn viên, trong bữa tiệc, bác hai Quý Như Bách nhai lại chuyện cũ, rõ ràng mạch lạc, nhất nhì phân minh, bắt đầu quá trình giục sinh sau ba năm cưới.

“Ừ?”

“Bác hai, Cháu mới 25 mà, việc gì phải vội, bao nhiêu cô bằng tuổi cháu mà còn chưa cả kết hôn kia kìa, còn đang học thạc sĩ, tìm việc làm đấy.” Quý Minh Thư gác đũa nũng nịu.

Lại nói… Việc này có hơi vượt quá phạm vi ân ái của vợ chồng liên hôn nhỉ? Thật ra vài lần trước hình như cũng hơi…

Nhưng Quý Như Bách từ lâu đã có đề kháng với kiểu làm nũng của cô, năng lực phân tích cũng rất mạnh: “Hai lăm hai lăm cái gì, hết năm nay là cháu hai sáu rồi. Mà không phải cháu không học thạc sĩ, cũng không kiếm việc làm à? Có cái gì mà so với người ta. Mà lại nói, chẳng nhẽ học thạc sĩ tìm việc làm cũng ảnh hưởng đến việc lấy chồng sinh con? Tư Hòe con nói nghe xem, có phải trường con có nhiều cô gái cũng vừa học vừa lấy chồng sinh con không?”

Trong không gian tĩnh lặng, từ phía bàn làm việc vang lên tiếng quần áo cùng với giấy tờ rơi soàn soạt xuống đất, và cả tiếng rên khẽ cố nén.

May có Sầm Sâm ồn tồn lên tiếng, giải vây cho cô: “Minh Thư còn nhỏ, bọn cháu có thể chuẩn bị điều dưỡng sức khỏe trước, rồi một hai năm sau sinh con cũng không muộn.”

Quý Tư Hòe, anh họ của Quý Minh Thư, đang giữ chức ở một trường đại học nào đó ở Đế Đô, mới hơn 30 đã lên chức phó giáo sư.

Dáng đi của cô không được tự nhiên cho lắm, dường như có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào, đầu gối cũng hơi đỏ lên.

Anh cười đáp: “Đúng là rất nhiều ạ, không chỉ thạc sĩ, mà cả sinh viên khoa chính quy đều rất nhiều. Năm ngoái có cô sinh viên năm ba muốn nhờ con làm giáo viên hướng dẫn, con thấy cô bé ấy đầu óc nhanh nhẹn, năng lực tổng hợp cũng không tồi, nghĩ nếu mà chắc chắn lên được thạc sĩ thì có thể đến phòng thí nghiệm của con, kết quả là còn chưa học hết năm ba thì đã sinh con rồi.”

Quý Như Bách hài lòng nghe hết, nhìn Quý Minh Thư với ánh mắt “Nghe thấy chưa, lời bác nói là chân lý”.

“Hồi nhỏ em hay nhảy dây với bạn ở đây, sợi dây chun kia tháo ra được, thế là bọn em hay chăng một đầu vào cái cột điện này.”

Ngay sau đó Quý Như Tùng, bác gái cả, bác gái hai và các anh họ của cô cũng đồng loạt dồn mắt vào cô, đã thế ai cũng có biểu cảm “Bác hai của cháu/em nói đúng đấy”.

Quý Minh Thư đang húp dở ngụm canh mà không nuốt xuống được.

Giáo viên tiếng Anh dịu dàng hỏi anh có tên tiếng Anh không, nếu không thì cô có thể giúp anh đặt tên, anh không hề do dự viết lên giấy đăng ký cái tên Anson, thậm chí cái tên này vẫn được dùng đến tận hôm nay.

Nhưng, Quý Minh Thư vào những mấy tiếng không thấy ra, mấy người trong văn phòng trợ lý chủ tịch đối diện có hơi khó xử, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai nấy đều đọc được mấy dòng tâm sự cực kì ngượng ngùng: “Bóng đèn như chúng ta cứ ngồi lì ở đây có ổn không nhỉ?”, “Có khi nào Sầm tổng xong chuyện sẽ đuổi việc cả đám luôn không?”.

May có Sầm Sâm ồn tồn lên tiếng, giải vây cho cô: “Minh Thư còn nhỏ, bọn cháu có thể chuẩn bị điều dưỡng sức khỏe trước, rồi một hai năm sau sinh con cũng không muộn.”

Không thể không thừa nhận, ở một thời điểm nào đó, Quý Minh Thư vẫn là một người phụ nữ thức thời.

Thật ra nỗi lo của Quý Minh Thư có hơi thừa, sắp tới Tết nên nhân viên đã nghỉ gần hết, tòa nhà trụ sở rất ít người, nhân viên trên tầng cao nhất của chủ tịch lại càng ít. Hơn nữa Sầm Sâm còn treo biển nhắc “xin đừng làm phiền”, ai không có mắt lại dám đến gần nửa bước, nghe lén nửa câu.

Nói xong anh lại nhẹ nâng chén rượu, kính rượu với hai bác và các anh họ.

“Anh… Có phải anh, thích em không?” Cô hỏi xong cũng không dừng lại, vội vàng giải thích cho bản thân, “Không phải em tự luyến, chỉ là dạo này lúc nào anh… lúc nào cũng hơi tốt với em quá mức. Thế nếu không phải thích thì cũng là anh sai, bởi vì anh khiến em có ảo giác như thế, anh biết đó, ví dụ như lần trước anh bay gấp từ Paris về, mua cho em cái này cái kia, lại còn…”

Sầm Sâm đã nói thế, đương nhiên mọi người cũng không khuyên nữa, dù sao bọn họ suốt ngày ngồi nhà nghĩ linh tinh cũng đâu thể cưỡng ép giúp họ “tạo người”.

Quý Như Bách hài lòng nghe hết, nhìn Quý Minh Thư với ánh mắt “Nghe thấy chưa, lời bác nói là chân lý”.



Có người gọi điện đến nói có tài liệu cần Sầm tổng ký tên phê duyệt gấp, bọn họ mặt không biến sắc trả lời “Sầm tổng đang bận”, đồng thời lại không nhịn được âm thầm tưởng tượng đến cảnh ‘đang bận’ vô cùng dữ dội bên trong, thế là lại càng xấu hổ.

Vất vả lắm mới qua được ải nhà họ Quý, đến tối qua ngõ Nam Kiều ăn cơm, trưởng bối nhà họ Sầm với nhà họ Quý cứ như đã bắt sóng qua không khí với nhau vậy, chưa nói được mấy câu lại bắt đầu nêu ví dụ nói bóng gió, thấy hai người không tiếp lời thì hỏi thẳng luôn định bao giờ có con.

Chắc vì ban ngày đã được thỏa mãn với ‘văn phòng play’, buổi tối về nhà Sầm Sâm không dày vò tiếp nữa, Quý Minh Thư rúc trong lòng anh, yên ổn ngủ một giấc ngon lành.

Gương mặt Quý Minh Thư nóng lên, khẽ tránh đi.

Quý Minh Thư đang lải nhải chợt khựng lại, “Đúng vậy, chính là kiểu thích xuất phát từ việc tán thưởng giá trị nhan sắc của anh ấy, anh hiểu không?” Quý Minh Thư không phủ nhận, chỉ cẩn thận giải thích lại.

Có cái là bên này đỡ hơn bên kia, bởi vì Sầm Nghênh Sương về nhà ngay trước bữa cơm, thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình như cô ấy vừa bước vào đã thành đối tượng hỏi thăm đầu tiên của trưởng bối, đỡ không biết bao nhiêu đạn cho Quý Minh Thư.

“…?”

Mọi người đều trêu đôi vợ chồng son đằm thắm, Quý Minh Thư hờn dỗi lại người lớn mấy câu, ba phần là phối hợp diễn trò, bảy phần xuất phát từ cảm giác ngọt ngào trong nội tâm, sau đó khoác tay Sầm Sâm ra ngoài.

Xong bữa tất niên thì trời cũng đã tối, trên TV chiếu quảng cáo hân hoan tưng bừng, đình hóng gió trong tòa chính nhà họ Sầm cũng ngập tiếng nói cười. Đám trẻ cơm nước xong đều chạy biến ra ngoài ngõ, đi lấy pháo hoa trong cốp ô tô nhà mình ra, vừa đi về phía tứ hợp viện vừa so nhau xem pháo nhà ai xịn hơn, cao cấp hơn.

Quý Minh Thư và Sầm Sâm nói chuyện với các trưởng bối ở nhà chính một lát, Quý Minh Thư nói tối nay ăn hơi no, Sầm Sâm bảo sẽ dẫn cô qua ngoài đi dạo.

Mọi người đều trêu đôi vợ chồng son đằm thắm, Quý Minh Thư hờn dỗi lại người lớn mấy câu, ba phần là phối hợp diễn trò, bảy phần xuất phát từ cảm giác ngọt ngào trong nội tâm, sau đó khoác tay Sầm Sâm ra ngoài.

Quý Minh Thư ngồi trên bàn, hai tay xụi lơ đặt trên vai Sầm Sâm, mấy lần rũ xuống, lại mấy lần đặt lên lại.



Đêm đông, nhiệt độ không khí ở Đế Đô rất thấp, thở ra từng luồng khí trắng trong không trung, hai người đi dọc theo con ngõ nhỏ ra ngoài dạo bộ.

Thật ra trước kia nhà họ Quý cũng ở trong ngõ này, nhưng lúc cô lên cấp 3 thì cả nhà chuyển đi. Mười mấy hai mươi năm, con ngõ nhỏ này vẫn như khi còn bé, vẫn là những người đó, đường đi cũng như xưa.

Quý Minh Thư: “…”

Quý Minh Thư nhìn cột điện đầu ngõ, bỗng nhiên chỉ vào nói: “Anh còn nhớ không.”

Sầm Sâm nhìn cô.

Nói xong anh lại nhẹ nâng chén rượu, kính rượu với hai bác và các anh họ.

“Hồi nhỏ em hay nhảy dây với bạn ở đây, sợi dây chun kia tháo ra được, thế là bọn em hay chăng một đầu vào cái cột điện này.”

Quý Minh Thư lườm anh, thầm oán trách trong lòng: Chuyện anh không nhớ còn nhiều lắm.

“Sau đó có một lần bọn em chia đội xong, thiếu mất một người đứng giữ đầu còn lại, đúng lúc anh tan học về thế là em đã nhờ anh giúp.”

Gió lạnh đầu hẻm tạt qua mặt, bóng đèn trải tăm tắp trên con đường dài, rọi lên bông tuyết đột ngột rớt xuống giữa đêm và gương mặt trẻ thơ của đứa bé đối diện đang cầm pháo que vui cười chạy đuổi.

“Anh còn nhớ không, lúc đó trời lạnh lắm! Anh liếc em một cái lạnh tái người, chả ừ hử gì mà về nhà luôn. Lúc ấy em tức lắm! Em với bọn bạn còn mắng anh một trận rõ lâu cơ!”

“Vậy à?” Sầm Sâm ngẫm nghĩ, “Anh không nhớ rõ.”

Quý Minh Thư lườm anh, thầm oán trách trong lòng: Chuyện anh không nhớ còn nhiều lắm.

Cô nhân cơ hội tính nợ cũ với Sầm Sâm. Liệt kê từng lần cô đối xử chân thành, thật lòng muốn làm bạn với anh, cuối cùng lại bị anh lạnh mặt từ chối xa cách ngàn dặm, còn liên tục gây bao tội tệ bạc.

Sầm Sâm nghe rất chăm chú, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói một lời, bởi vì những chuyện mà Quý Minh Thư nói đó anh thật sự không nhớ rõ.

Vất vả lắm mới qua được ải nhà họ Quý, đến tối qua ngõ Nam Kiều ăn cơm, trưởng bối nhà họ Sầm với nhà họ Quý cứ như đã bắt sóng qua không khí với nhau vậy, chưa nói được mấy câu lại bắt đầu nêu ví dụ nói bóng gió, thấy hai người không tiếp lời thì hỏi thẳng luôn định bao giờ có con.

Hai năm đầu đến ngõ Nam Kiều, anh còn đang chìm trong thế giới có ba mẹ An và em gái nhỏ không thể thoát ra, ngay cả lúc đi học nghe thấy bạn học gọi tên mình cũng vô cùng bài xích, luôn thầm đáp trong bụng: Tên tôi không phải Sầm Sâm, tôi là An Sâm.

Quý Minh Thư đang húp dở ngụm canh mà không nuốt xuống được.

Giáo viên tiếng Anh dịu dàng hỏi anh có tên tiếng Anh không, nếu không thì cô có thể giúp anh đặt tên, anh không hề do dự viết lên giấy đăng ký cái tên Anson, thậm chí cái tên này vẫn được dùng đến tận hôm nay.

“Vậy à?” Sầm Sâm ngẫm nghĩ, “Anh không nhớ rõ.”

Dù không nhớ những chuyện mà Quý Minh Thư kể, nhưng nghĩ đến tình trạng không tin tưởng, không quan tâm đến cả thế giới của mình lúc đó, có lẽ cũng không thế nhận lòng tốt vừa gặp đã “có ý khác” của Quý Minh Thư.



Song nghe Quý Minh Thư điểm danh ra hàng trăm tội trạng của mình lúc nhỏ, Sầm Sâm lại bỗng nhớ đến lời Giang Triệt từng nói trước kia ——

Sầm Sâm đã nói thế, đương nhiên mọi người cũng không khuyên nữa, dù sao bọn họ suốt ngày ngồi nhà nghĩ linh tinh cũng đâu thể cưỡng ép giúp họ “tạo người”.

“Cậu còn nhớ hồi nhỏ lúc cậu mới đến ngõ Nam Kiều không? Quý Minh Thư thích cậu lắm, ngày nào cũng cầm đồ ăn vặt đi tìm cậu để chơi.”



“Sao lại không, hồi đó ngày nào Thư Dương cũng chê cười cô ấy lấy mặt nóng dán mông lạnh của cậu, còn nói nhanh thế mà cô ấy đã vứt Sầm Dương lên chín tầng mây, vô lương tâm.”

Sầm Sâm quay sang nói, “Giang Triệt nói, hồi anh mới đến ngõ Nam Kiều, em rất thích anh.”

Quý Minh Thư đang lải nhải chợt khựng lại, “Đúng vậy, chính là kiểu thích xuất phát từ việc tán thưởng giá trị nhan sắc của anh ấy, anh hiểu không?” Quý Minh Thư không phủ nhận, chỉ cẩn thận giải thích lại.

Đêm đông, nhiệt độ không khí ở Đế Đô rất thấp, thở ra từng luồng khí trắng trong không trung, hai người đi dọc theo con ngõ nhỏ ra ngoài dạo bộ.

“Thế anh dậy thì thất bại à.”

“…?”

Lời khách sáo thế này đáng bị trầm lồng heo!

“Làm gì có, anh như vậy mà gọi là dậy thì thất bại thì người khác sống thế nào được.”

Quý Minh Thư cũng không tiếc lời khen ngợi ngoại hình Sầm Sâm, dù sao đây cũng là một kiểu công nhận với con mắt thẩm mỹ của cô. Lúc mới kết hôn cô đã đơn phương khơi mào mâu thuẫn, nhưng cuối cùng vẫn buông lời đe dọa: “Nể tình khuôn mặt này của anh, tôi không thèm cãi nhau với anh!”

Hình như Sầm Sâm đã bật cười, lại hỏi: “Vậy giờ em còn thích anh dựa trên việc tán thưởng giá trị nhan sắc không?”

Quý Minh Thư: “…”

“Làm gì có, anh như vậy mà gọi là dậy thì thất bại thì người khác sống thế nào được.”

Lời khách sáo thế này đáng bị trầm lồng heo!

Hai người đã đi đến trước cột điện, Quý Minh Thư mím chặt môi, trái tim nhỏ cũng không biết cố gắng mà nhảy loạn thình thịch, nhưng cô không nói tiếp nữa.

Gió lạnh đầu hẻm tạt qua mặt, bóng đèn trải tăm tắp trên con đường dài, rọi lên bông tuyết đột ngột rớt xuống giữa đêm và gương mặt trẻ thơ của đứa bé đối diện đang cầm pháo que vui cười chạy đuổi.

Quý Minh Thư phải kiểm tra đi kiểm tra lại rằng bên ngoài không có ai thì mới dám đeo kính râm, kéo cao cổ áo rồi đi theo Sầm Sâm bước từng bước nhỏ ra ngoài.

Quý Minh Thư đang nghĩ xem phải trả lời thế nào thì Sầm Sâm bỗng ôm lấy cô từ phía sau, dùng áo khoác của mình bọc cả người cô lại, vòng tay ra phía trước ôm eo cô. Môi cũng kề sát bên tai cô, lành lạnh ẩm ẩm, lại hơi ngưa ngứa,

Gương mặt Quý Minh Thư nóng lên, khẽ tránh đi.

Lại nói… Việc này có hơi vượt quá phạm vi ân ái của vợ chồng liên hôn nhỉ? Thật ra vài lần trước hình như cũng hơi…

Trước đó cô luôn kiềm chế để mình không nghĩ nhiều, thứ nhất là sợ vì mình thích nên tự tô vẽ thêm cho hành vi của Sầm Sâm; thứ hai là sợ hỏi đến lại nhận được đáp án làm mình thất vọng.

Nhưng lúc này cô cảm nhận được rất rõ ràng, hình như không phải cô đang nghĩ nhiều.

“Vậy, vậy anh trả lời em trước đã.”

“Ừ?”

Buổi trưa hai người ở lại ăn bữa cơm đoàn viên, trong bữa tiệc, bác hai Quý Như Bách nhai lại chuyện cũ, rõ ràng mạch lạc, nhất nhì phân minh, bắt đầu quá trình giục sinh sau ba năm cưới.

“Anh… Có phải anh, thích em không?” Cô hỏi xong cũng không dừng lại, vội vàng giải thích cho bản thân, “Không phải em tự luyến, chỉ là dạo này lúc nào anh… lúc nào cũng hơi tốt với em quá mức. Thế nếu không phải thích thì cũng là anh sai, bởi vì anh khiến em có ảo giác như thế, anh biết đó, ví dụ như lần trước anh bay gấp từ Paris về, mua cho em cái này cái kia, lại còn…”

Sầm Sâm thoáng hiện nụ cười, “Giờ mới nhận ra sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.