Bề Tôi Trung Thành

Chương 81



(Chú ý trước khi đọc tiếp: Do mình copy nhầm file để đăng nên 1 nửa chương này là bản convert chưa được edit, các bạn có thể dừng ở đây và đợi mình sửa lại, có thể hơi lâu vì hiện tại mình không ở nhà nên không dùng laptop được. Thành thật xin lỗi các bạn vì sự bất tiện này)

Con người Tưởng Thuần rất kỳ lạ, có đôi khi còn tài lanh hơn Tiểu Bất Đổng* nữa, chỉ một ánh mắt là tiếp lời được ngay. Đôi khi thì như người cận tám trăm độ, người ta đến trước mắt rồi mà còn không hề phát hiện ra.

Sầm Sâm giống như là đột nhiên thay đổi cá nhân dường như, hồn nhiên không thấy ban ngày ôn hòa.

(*) Tiểu Bất Đổng: Nhân vật chính trong phim Đại náo Kim Các tự, là người nổi tiếng thông minh lanh lợi.

Chu Chấn sượng sùng, một lúc lâu sau mới thốt được một câu: “Vậy thì thật là… đáng tiếc quá…”

Quý Minh Thư không rảnh để ý anh ta, trong đầu ngập tràn suy nghĩ: Vì đang ở ngoài trời nên họ đều không cảm nhận được hiệu ứng làm lạnh của Sầm Sâm hả? Tưởng Thuần nhập tâm quá nên không thấy thì đã đành, sao hai người này lại không quay đầu lại vậy? Tử Thần đến rồi, đang đứng ngay sau lưng kìa!

Quý Minh Thư ngẩn ngơ nhìn Sầm Sâm đứng sau Chu Chấn và vị hôn thê của anh ta, anh nhìn cô với ánh mắt sâu xa, lại nhìn về phía Tưởng Thuần, làm như đang nghiêm túc nghe bạn fan nước máy* này thao thao bất tuyệt, uốn lưỡi bảy tấc khen ngợi mình.

Trông Chu Chấn có vẻ không định quay đầu lại thật.

Chu Chấn khẽ thở phào, vừa định nói tiếp.

Rác rưởi! Ta còn là cái bảo bảo đâu!

(*) Fan nước máy: Còn gọi là “thủy quân miễn phí”, chỉ những người tuyên truyền hoạt động, sửa tư liệu, seeding, đẩy bài cho thần tượng hoặc cho tác phẩm mình yêu thích trên mạng với tiêu chí tự nguyện, không cần tiền.

Chu Chấn và vị hôn thê của anh ta đều giật mình, đến khi phản ứng lại, họ cùng lúc quay đầu lại nhìn theo tầm mắt cô.

Tưởng Thuần cũng ngồi đến không xa, liền ở hai người bọn họ phía trước một loạt, nghe được lời này kinh hỉ quay đầu, mắt trông mong mà nhìn Quý Minh Thư điên cuồng ám chỉ.

Chu Chấn và vị hôn thê hơi khó chịu.

“Ta đồ hắn cái gì đồ hắn có thể đồng thời cùng năm cái nữ sinh nói chuyện phiếm xem sáu tràng Harry Potter?”

Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, Tưởng Thuần ba hoa chích chòe khen Sầm Sâm không ngớt đơn giản là muốn nói với họ: Chồng người ta chỉ vung tay cũng bỏ xa mấy người chục con phố rồi, đừng có tự tin quá như thế.

“Liền hắn như vậy ta có thể cùng hắn có điểm cái gì?”

Sầm Sâm sửa lời: “Chỉ là bạn cùng phòng trong ba ngày huấn luyện quân sự.”

Nhưng so với vị hôn thê xụ mặt, khả năng quan lý biểu cảm của Chu Chấn vẫn tốt hơn, đương nhiên đây cũng là vì anh ta không tin lắm vào nhưng lời khen khoa trương của Tưởng Thuần.

Chu Chấn: “…”

Quý Minh Thư: “……?”

Mấy năm nay anh ta ở nước ngoài, không biết Quý Minh Thư đã kết hôn, càng không biết đối tượng kết hôn của Quý Minh Thư là Sầm Sâm – người thừa kế nhà họ Sầm có thể hô mưa gọi gió kia. Cho nên lúc thấy Quý Minh Thư anh ta mới có suy nghĩ khoe khoang trước mặt các cô.

Không biết có phải vì nghe thấy Tưởng Thuần lấy sức một người tuôn một tràng khen ngang ngửa cả đám gộp lại hay không, mà hôm nay Sầm Sâm lại rất kiên nhẫn tán dóc vài câu với cô ấy.

Nghe thấy tin tức này từ Tưởng Thuần, quả thật anh ta hơi xấu hổ.

Con người Tưởng Thuần rất kỳ lạ, có đôi khi còn tài lanh hơn Tiểu Bất Đổng* nữa, chỉ một ánh mắt là tiếp lời được ngay. Đôi khi thì như người cận tám trăm độ, người ta đến trước mắt rồi mà còn không hề phát hiện ra.

Nhưng theo lời Tưởng Thuần nói thì thế cũng hơi làm quá, Sầm Sâm kết hôn với Quý Minh Thư, đó rõ ràng là liên hôn gia tộc, Sầm Sâm có thể tốt với cô đến đâu chứ?

Nàng ăn đến phi thường thỏa mãn, thỏa mãn đến sớm đem Chu Chấn dẫn phát nho nhỏ không mau vứt ở sau đầu.

Nhưng so với vị hôn thê xụ mặt, khả năng quan lý biểu cảm của Chu Chấn vẫn tốt hơn, đương nhiên đây cũng là vì anh ta không tin lắm vào nhưng lời khen khoa trương của Tưởng Thuần.

Huống hồ Sầm Sâm cũng là nhân vật làm mưa làm giớ thời cấp ba của bọn họ, anh ta cũng xem như đơn phương quen biết Sầm Sâm. Hơn nữa anh họ anh ta là bạn cùng lớp với Sầm Sâm, hai người còn từng có quan hệ bạn cùng phòng ký túc. Sầm Sâm trong ấn tượng của anh ta cũng không phải người đàn ông tuyệt vời có thể giặt đồ nấu cơm cho vợ.

Biểu cảm của Chu Chấn cứng lại.

Trong thâm tâm anh ta giờ chỉ nghĩ cách lấy lại địa vị trước mặt vị hôn thê thôi, lại còn hăng hái ra vẻ làm màu. Theo lời vừa rồi, anh ta bỗng nhắc đến mối quan hệ của anh họ mình với Sầm Sâm, trong lời nói còn đặt địa vị hai nhà Sầm, Chu ngang nhau, còn nhắc đến Lý Văn Âm.

Khen một tràng không cả lấy hơi, Tưởng Thuần tạm nghỉ.

Sầm Sâm: “Nhưng sáng nay tôi với anh cậu mới gặp nhau, bàn chuyện hợp tác.”

Nàng cả người liền rất tuyệt vọng.

Chu Chấn mỉm cười, chen vào nói: “Không ngờ Minh Thư lại kết hôn với đàn anh.”

Từ ánh sáng lấp lánh trong mắt Quý Minh Thư, không hiểu sao anh lại đọc được lời uy hiếp: “Anh mà không phối hợp diễn với em thì em sẽ làm anh thiên thu muôn đời đoạn tử tuyệt tôn”.

Quý Minh Thư không rảnh để ý anh ta, trong đầu ngập tràn suy nghĩ: Vì đang ở ngoài trời nên họ đều không cảm nhận được hiệu ứng làm lạnh của Sầm Sâm hả? Tưởng Thuần nhập tâm quá nên không thấy thì đã đành, sao hai người này lại không quay đầu lại vậy? Tử Thần đến rồi, đang đứng ngay sau lưng kìa!

Gần nhất Sầm Sâm công sự bận rộn, cũng chưa cái gì thời gian xuống bếp, Quý Minh Thư đã thật lâu không có ăn thỏa thích.

Trông Chu Chấn có vẻ không định quay đầu lại thật.

Nàng đứt quãng, “Khi đó… Khi đó hắn lớn lên đẹp, có điểm hảo… Hảo cảm, không phải thực bình thường sao. Ta còn đối…… Đối thật nhiều, nam minh tinh có hảo cảm đâu. Hơn nữa ta chỉ là có cái hảo cảm, ngươi không phải còn cùng… Còn cùng Lý Văn Âm nói chuyện sao ngươi……”

Trong thâm tâm anh ta giờ chỉ nghĩ cách lấy lại địa vị trước mặt vị hôn thê thôi, lại còn hăng hái ra vẻ làm màu. Theo lời vừa rồi, anh ta bỗng nhắc đến mối quan hệ của anh họ mình với Sầm Sâm, trong lời nói còn đặt địa vị hai nhà Sầm, Chu ngang nhau, còn nhắc đến Lý Văn Âm.

Chủ yếu là Sầm Sâm thể hiện không quá để bụng, vậy thì cô cũng không cần phải vội phủi sạch quan hệ.

Sau một lúc lâu do dự, cô chỉ giải thích một câu như vậy chứ không nói gì hơn.

Khen một tràng không cả lấy hơi, Tưởng Thuần tạm nghỉ.

Cuối cùng cười tổng kết: “Nói thế thì anh coi như cũng có duyên với đàn anh đấy.”

Một con bao bao dẫn phát khuê mật ghen đại chiến tạm thời không đề cập tới, ngày đó về nhà, Sầm Sâm phi thường nhị thập tứ hiếu mà chuẩn bị phong phú bữa tối, còn tỉnh một chi niên đại thực tốt rượu vang đỏ.

Có duyên gì cơ?

Quả nhiên, nghênh đón nàng lại là một trận chết đi sống lại.

Nhưng theo lời Tưởng Thuần nói thì thế cũng hơi làm quá, Sầm Sâm kết hôn với Quý Minh Thư, đó rõ ràng là liên hôn gia tộc, Sầm Sâm có thể tốt với cô đến đâu chứ?

Có duyên từng cùng ăn một đống phân à?

Chu Chấn biểu đồ hiện, vẫn luôn cùng mặt khác một vị nữ sĩ kêu giới, một bộ thực nhất định phải được bộ dáng. Vị kia nữ sĩ thấy thế, hậu kỳ cũng không lại cùng.

Quý Minh Thư vốn còn khá kiên nhẫn nghe anh ta ba hoa, nhưng đến đoạn Lý Văn Âm thì thật sự không nghe nổi nữa. Nụ cười mỉm chi lịch sự lúc đầu của cô bỗng mở rộng độ cong, đôi mắt cũng sáng lên, nhìn về phía Chu Chấn ngọt ngào gọi: “Chồng ơi!”

“…?”

Cuối cùng có một hồi loại nhỏ nhãn hiệu đồ cổ bao bán đấu giá, Quý Minh Thư không thấy thượng, nhưng Chu Chấn hắn vị hôn thê coi trọng một con.

Nhưng Tưởng Thuần tự thấy không chịu nổi vinh dự đặc biệt này, lấy cơ đi tìm Cốc Khai Dương rồi dần rút lui khỏi vị trí cạnh Quý Minh Thư.

Chu Chấn và vị hôn thê của anh ta đều giật mình, đến khi phản ứng lại, họ cùng lúc quay đầu lại nhìn theo tầm mắt cô.

Chu Chấn mỉm cười, chen vào nói: “Không ngờ Minh Thư lại kết hôn với đàn anh.”

Sầm Sâm không nhìn hai người bọn họ, chỉ nhìn thẳng, tầm mắt giao nhau với Quý Minh Thư.

Từ ánh sáng lấp lánh trong mắt Quý Minh Thư, không hiểu sao anh lại đọc được lời uy hiếp: “Anh mà không phối hợp diễn với em thì em sẽ làm anh thiên thu muôn đời đoạn tử tuyệt tôn”.

Sầm Sâm chỉ “ừ”, thật sự không truy hỏi.

Anh  khẽ gật đầu, tự nhiên đi đến trước mặt Quý Minh Thư, vén tóc giúp cô.

Cuối cùng Quý Minh Thư không nhịn được nữa, khẽ đẩy Sầm Sâm, ngước mắt hỏi nhỏ: “Hồi sáng anh với anh họ của Chu Chấn bàn chuyện hợp tác, anh họ của anh ta… nói gì thế?”

Quý Minh Thư cũng tự nhiên khoác tay anh, giận dỗi làm nũng: “Sao anh đến sớm thế, xong việc rồi à?”

Quý Minh Thư cũng tự nhiên khoác tay anh, giận dỗi làm nũng: “Sao anh đến sớm thế, xong việc rồi à?”

Sầm Sâm mặt không đổi sắc đáp “ừ”: “Buổi chiều rảnh nên định đến sớm đón em.”

Đừng nói, chiêu này còn rất hữu hiệu, ít nhất Sầm Sâm bỗng nhiên liền trở nên ôn nhu rất nhiều, đương nhiên cũng không bài trừ nối nghiệp vô lực khả năng tính.

“… Anh đừng nghe người ta nói lung tung, em với Chu Chấn không có gì cả.”

Anh quay lại chào hỏi với Tưởng Thuần, sau đó nhìn về phía Chu Chấn, dịu dàng hỏi: “Đây là?”

Chu Chấn và vị hôn thê hơi khó chịu.

Sau khi ăn xong, nàng thậm chí còn thực hiền lương thục đức mà cùng Sầm Sâm cùng nhau ăn mặc tạp dề rửa rửa chén.

Không đợi Quý Minh Thư giới thiệu, Chu Chấn đã tự giới thiệu: “Em là Chu Chấn, chào đàn anh, em cũng học ở trường Trung học phụ thuộc, dưới anh một khóa, trên Minh Thư một khóa.” Anh ta còn bổ sung: “Không biết đàn anh có nhớ Chu Hiến không, anh ấy là bạn cùng phòng với anh, cũng là anh họ em ạ.”

Quý Minh Thư vốn còn khá kiên nhẫn nghe anh ta ba hoa, nhưng đến đoạn Lý Văn Âm thì thật sự không nghe nổi nữa. Nụ cười mỉm chi lịch sự lúc đầu của cô bỗng mở rộng độ cong, đôi mắt cũng sáng lên, nhìn về phía Chu Chấn ngọt ngào gọi: “Chồng ơi!”

Cô hơi vui thầm trong lòng khi thấy Sầm Sâm ghen vì mình, phần nhiều lại là ngại không muốn giải thích, dù sao cái chuyện suýt bị chăn trong ao cá này cũng chả phải vinh quang gì

Sầm Sâm sửa lời: “Chỉ là bạn cùng phòng trong ba ngày huấn luyện quân sự.”

Tưởng Thuần đứng cạnh nhọn cười đến là khổ, hai người họ đi khỏi là cô ấy suýt cười ngất tại chỗ. May có Quý Minh Thư véo cô ấy một cái bảo cô chú ý nơi đông người thì cô ấy mới miễn cưỡng tém lại.

Biểu cảm của Chu Chấn cứng lại.

Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, Tưởng Thuần ba hoa chích chòe khen Sầm Sâm không ngớt đơn giản là muốn nói với họ: Chồng người ta chỉ vung tay cũng bỏ xa mấy người chục con phố rồi, đừng có tự tin quá như thế.

Sầm Sâm: “Nhưng sáng nay tôi với anh cậu mới gặp nhau, bàn chuyện hợp tác.”

Anh quay lại chào hỏi với Tưởng Thuần, sau đó nhìn về phía Chu Chấn, dịu dàng hỏi: “Đây là?”

Chu Chấn khẽ thở phào, vừa định nói tiếp.

Sầm Sâm lại nói: “Nhưng hợp tác không thành công.”

Anh  khẽ gật đầu, tự nhiên đi đến trước mặt Quý Minh Thư, vén tóc giúp cô.

Sầm Sâm lại nói: “Nhưng hợp tác không thành công.”

Chu Chấn sượng sùng, một lúc lâu sau mới thốt được một câu: “Vậy thì thật là… đáng tiếc quá…”

“Không đáng tiếc.” Sầm Sâm nói nhẹ tênh.

Này giá cả hiển nhiên đã cao đến có chút thái quá, đừng nói Chu Chấn luyến tiếc, hắn vị hôn thê cũng luyến tiếc, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Sầm Sâm chụp được này chỉ bao.

Chu Chấn: “…”

Quý Minh Thư nhất trừu nhất trừu, mồ hôi như mưa hạ, rốt cuộc ở lần lượt quân lính tan rã trung phát giác Sầm Sâm bất mãn, đặc biệt chủ động mà thẳng thắn thành khẩn chính mình cùng Chu Chấn về điểm này đều không tính là chuyện gì nhi chuyện cũ.

Có duyên gì cơ?

Rõ là giờ anh ta chẳng biết nên có biểu cảm thế nào.

Sầm Sâm trêu đùa rõ như ban ngày, có thằng ngốc mới không hiểu, vị hôn thê của Chu Chấn tím cả mặt, giật anh ta hai cái rồi lôi người đi.

Nhưng cuối cùng Quý Minh Thư vẫn là không bỏ được đưa, rốt cuộc đây là Sầm Sâm vì nàng chụp, nhưng nàng đáp ứng đem chính mình phía trước cất chứa kia chỉ cùng khoản đưa cho Tưởng Thuần.

Tưởng Thuần đứng cạnh nhọn cười đến là khổ, hai người họ đi khỏi là cô ấy suýt cười ngất tại chỗ. May có Quý Minh Thư véo cô ấy một cái bảo cô chú ý nơi đông người thì cô ấy mới miễn cưỡng tém lại.

(*) Tiểu Bất Đổng: Nhân vật chính trong phim Đại náo Kim Các tự, là người nổi tiếng thông minh lanh lợi.

Không biết có phải vì nghe thấy Tưởng Thuần lấy sức một người tuôn một tràng khen ngang ngửa cả đám gộp lại hay không, mà hôm nay Sầm Sâm lại rất kiên nhẫn tán dóc vài câu với cô ấy.

Nhưng Tưởng Thuần tự thấy không chịu nổi vinh dự đặc biệt này, lấy cơ đi tìm Cốc Khai Dương rồi dần rút lui khỏi vị trí cạnh Quý Minh Thư.



Chu Chấn cùng hắn vị hôn thê ngồi đến không xa, nghe được lời này thiếu chút nữa không bực xuất huyết.

Thật ra lúc này chỉ vừa bắt đầu hoạt động, bộ sưu tập mới để khách mời đặt may vẫn chưa được trình diễn, Quý Minh Thư cũng tiện rời đi ngay với Sầm Sâm, hai người nắm tay đi dạo trong sân sự kiện, tuy trông thân mật nhưng lại im ắng lạ kì.

Quý Minh Thư cũng không nghĩ tới Sầm Sâm sẽ đột nhiên tới như vậy một chút, ngoài ý muốn nói: “Ta không cần cái này, ta có một con.”

Cuối cùng sắp kết thúc thời điểm, Sầm Sâm bỗng nhiên bám vào nàng bên tai, khàn khàn hỏi câu, “Chúng ta muốn cái bảo bảo, được không.”

“… Chi tiết kinh điển của mẫu này là đường may hình quả trám đặc trưng trên mặt túi, trải qua chín mươi lăm quy trình chế tác tinh tế tỉ mỉ, đường chỉ kín…”

Diễn giả của thương hiệu đang giới thiệu về sự đổi mới của mẫu túi kinh điển trong bộ sưu tập, khách và phóng viên xúm quanh thành một vòng.

Cuối cùng Quý Minh Thư không nhịn được nữa, khẽ đẩy Sầm Sâm, ngước mắt hỏi nhỏ: “Hồi sáng anh với anh họ của Chu Chấn bàn chuyện hợp tác, anh họ của anh ta… nói gì thế?”

“Em đoán xem.” Sầm Sâm đùn đẩy.

Quý Minh Thư ngẩn ngơ nhìn Sầm Sâm đứng sau Chu Chấn và vị hôn thê của anh ta, anh nhìn cô với ánh mắt sâu xa, lại nhìn về phía Tưởng Thuần, làm như đang nghiêm túc nghe bạn fan nước máy* này thao thao bất tuyệt, uốn lưỡi bảy tấc khen ngợi mình.

Quý Minh Thư im lặng, cũng đã hiểu, nhìn hành động nóng nảy chạy thẳng tới đây chỉ thiếu điều khởi binh hỏi của anh, thì chắc tám phần mười là ông anh họ chết dẫm kia của Chu Chấn chẳng nói được câu nào hay ho rồi.

Cô hơi vui thầm trong lòng khi thấy Sầm Sâm ghen vì mình, phần nhiều lại là ngại không muốn giải thích, dù sao cái chuyện suýt bị chăn trong ao cá này cũng chả phải vinh quang gì

Sầm Sâm rũ mắt nhìn chụp phẩm sách, vân đạm phong khinh, “Tùy tiện vỗ vỗ, ngươi không thích nói có thể đưa cho khuê mật.”

“… Anh đừng nghe người ta nói lung tung, em với Chu Chấn không có gì cả.”

Mấy năm nay anh ta ở nước ngoài, không biết Quý Minh Thư đã kết hôn, càng không biết đối tượng kết hôn của Quý Minh Thư là Sầm Sâm – người thừa kế nhà họ Sầm có thể hô mưa gọi gió kia. Cho nên lúc thấy Quý Minh Thư anh ta mới có suy nghĩ khoe khoang trước mặt các cô.

Sau một lúc lâu do dự, cô chỉ giải thích một câu như vậy chứ không nói gì hơn.

Chủ yếu là Sầm Sâm thể hiện không quá để bụng, vậy thì cô cũng không cần phải vội phủi sạch quan hệ.

Đã có thể ở thành giao phía trước, Sầm Sâm mắt đều không nháy mắt trực tiếp đem Chu Chấn báo giá nâng gấp đôi.

Sầm Sâm mặt không đổi sắc đáp “ừ”: “Buổi chiều rảnh nên định đến sớm đón em.”

Sầm Sâm chỉ “ừ”, thật sự không truy hỏi.

Sau khi mọi hoạt động kết thúc, thái độ của Sầm Sâm đều rất bình thường, rất có kiên nhẫn, còn đi đặt vài mẫu mới trong bộ sưu tập lần này với cô.

Diễn giả của thương hiệu đang giới thiệu về sự đổi mới của mẫu túi kinh điển trong bộ sưu tập, khách và phóng viên xúm quanh thành một vòng.

Quý Minh Thư im lặng, cũng đã hiểu, nhìn hành động nóng nảy chạy thẳng tới đây chỉ thiếu điều khởi binh hỏi của anh, thì chắc tám phần mười là ông anh họ chết dẫm kia của Chu Chấn chẳng nói được câu nào hay ho rồi.

Cuối cùng có một hồi loại nhỏ nhãn hiệu đồ cổ bao bán đấu giá, Quý Minh Thư không thấy thượng, nhưng Chu Chấn hắn vị hôn thê coi trọng một con.

Chu Chấn biểu đồ hiện, vẫn luôn cùng mặt khác một vị nữ sĩ kêu giới, một bộ thực nhất định phải được bộ dáng. Vị kia nữ sĩ thấy thế, hậu kỳ cũng không lại cùng.

Đã có thể ở thành giao phía trước, Sầm Sâm mắt đều không nháy mắt trực tiếp đem Chu Chấn báo giá nâng gấp đôi.

Này giá cả hiển nhiên đã cao đến có chút thái quá, đừng nói Chu Chấn luyến tiếc, hắn vị hôn thê cũng luyến tiếc, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Sầm Sâm chụp được này chỉ bao.



Quý Minh Thư cũng không nghĩ tới Sầm Sâm sẽ đột nhiên tới như vậy một chút, ngoài ý muốn nói: “Ta không cần cái này, ta có một con.”

Thật ra lúc này chỉ vừa bắt đầu hoạt động, bộ sưu tập mới để khách mời đặt may vẫn chưa được trình diễn, Quý Minh Thư cũng tiện rời đi ngay với Sầm Sâm, hai người nắm tay đi dạo trong sân sự kiện, tuy trông thân mật nhưng lại im ắng lạ kì.

Sầm Sâm rũ mắt nhìn chụp phẩm sách, vân đạm phong khinh, “Tùy tiện vỗ vỗ, ngươi không thích nói có thể đưa cho khuê mật.”

Chu Chấn cùng hắn vị hôn thê ngồi đến không xa, nghe được lời này thiếu chút nữa không bực xuất huyết.

Sầm Sâm trêu đùa rõ như ban ngày, có thằng ngốc mới không hiểu, vị hôn thê của Chu Chấn tím cả mặt, giật anh ta hai cái rồi lôi người đi.

Tưởng Thuần cũng ngồi đến không xa, liền ở hai người bọn họ phía trước một loạt, nghe được lời này kinh hỉ quay đầu, mắt trông mong mà nhìn Quý Minh Thư điên cuồng ám chỉ.

Nhưng cuối cùng Quý Minh Thư vẫn là không bỏ được đưa, rốt cuộc đây là Sầm Sâm vì nàng chụp, nhưng nàng đáp ứng đem chính mình phía trước cất chứa kia chỉ cùng khoản đưa cho Tưởng Thuần.

Vì thế Tưởng Thuần liền chụp nàng ba ngày cầu vồng thí, tiểu học sinh dường như ở Cốc Khai Dương trước mặt khoe ra. Cốc Khai Dương bất hòa nàng so đo, nhưng Quý Minh Thư đối đãi khuê mật luôn luôn công chính vô tư, vì thế dốc lòng khác chọn một khoản đưa cho Cốc Khai Dương.



Một con bao bao dẫn phát khuê mật ghen đại chiến tạm thời không đề cập tới, ngày đó về nhà, Sầm Sâm phi thường nhị thập tứ hiếu mà chuẩn bị phong phú bữa tối, còn tỉnh một chi niên đại thực tốt rượu vang đỏ.

Gần nhất Sầm Sâm công sự bận rộn, cũng chưa cái gì thời gian xuống bếp, Quý Minh Thư đã thật lâu không có ăn thỏa thích.

Này bữa cơm có rất nhiều nàng thích ăn đồ ăn, đương nhiên còn có đã lâu thịt kho tàu tiểu xương sườn.

Nàng ăn đến phi thường thỏa mãn, thỏa mãn đến sớm đem Chu Chấn dẫn phát nho nhỏ không mau vứt ở sau đầu.

Sau khi ăn xong, nàng thậm chí còn thực hiền lương thục đức mà cùng Sầm Sâm cùng nhau ăn mặc tạp dề rửa rửa chén.

“… Chi tiết kinh điển của mẫu này là đường may hình quả trám đặc trưng trên mặt túi, trải qua chín mươi lăm quy trình chế tác tinh tế tỉ mỉ, đường chỉ kín…”

Tuy rằng tiểu xương sườn lên sân khấu thời điểm nàng liền biết buổi tối sẽ phát sinh cái gì, trong lòng còn ẩn có chờ mong, nhưng nàng cũng không biết, đêm nay này đốn tiểu xương sườn đại giới so ngày thường muốn cao quá nhiều.

Vì thế Tưởng Thuần liền chụp nàng ba ngày cầu vồng thí, tiểu học sinh dường như ở Cốc Khai Dương trước mặt khoe ra. Cốc Khai Dương bất hòa nàng so đo, nhưng Quý Minh Thư đối đãi khuê mật luôn luôn công chính vô tư, vì thế dốc lòng khác chọn một khoản đưa cho Cốc Khai Dương.

Sầm Sâm giống như là đột nhiên thay đổi cá nhân dường như, hồn nhiên không thấy ban ngày ôn hòa.

Nàng sớm đã từ bỏ phản kháng, nhỏ giọng nức nở, nắm bức màn bố, thút tha thút thít mà sám hối chính mình không bao giờ muốn ăn tiểu xương sườn không bao giờ tham ăn uống chi dục.

Nàng trước kia không chịu nổi thời điểm, nói vài câu dễ nghe, chịu thua, Sầm Sâm liền sẽ ôn nhu một chút.

Nhưng đêm nay hoàn toàn không có, hắn cả người liền rất cường thế, không dung nửa phần phản kháng, kêu cha gọi mẹ cũng chưa dùng.

Quý Minh Thư nhất trừu nhất trừu, mồ hôi như mưa hạ, rốt cuộc ở lần lượt quân lính tan rã trung phát giác Sầm Sâm bất mãn, đặc biệt chủ động mà thẳng thắn thành khẩn chính mình cùng Chu Chấn về điểm này đều không tính là chuyện gì nhi chuyện cũ.

Sầm Sâm thái dương tóc đen hơi ướt, đáy mắt phiếm hồng, ở nàng phía sau trầm ách hỏi: “Ngươi đối hắn có hảo cảm?”

Nàng đứt quãng, “Khi đó… Khi đó hắn lớn lên đẹp, có điểm hảo… Hảo cảm, không phải thực bình thường sao. Ta còn đối…… Đối thật nhiều, nam minh tinh có hảo cảm đâu. Hơn nữa ta chỉ là có cái hảo cảm, ngươi không phải còn cùng… Còn cùng Lý Văn Âm nói chuyện sao ngươi……”

Quý Minh Thư nói xong, liền cảm thấy chính mình căn bản không nên nói chuyện, loại này thời điểm nói rõ chỗ yếu có ích lợi gì lại không thể thắng tiền thưởng.

Quả nhiên, nghênh đón nàng lại là một trận chết đi sống lại.

Nàng sớm đã từ bỏ phản kháng, nhỏ giọng nức nở, nắm bức màn bố, thút tha thút thít mà sám hối chính mình không bao giờ muốn ăn tiểu xương sườn không bao giờ tham ăn uống chi dục.

Nàng từ sám hối tiểu xương sườn chuyển vì kể ra chính mình đối Sầm Sâm vô tận tình yêu, cái gì chỉ thích hắn một người chỉ yêu hắn một người linh tinh lại nói tiếp không hề tâm lý gánh nặng. Không chỉ có như thế, nàng còn điên cuồng diss Chu Chấn ——

Nhưng dù vậy, Sầm Sâm cũng không có buông tha nàng ý tứ.

Nàng cả người liền rất tuyệt vọng.

Sau khi mọi hoạt động kết thúc, thái độ của Sầm Sâm đều rất bình thường, rất có kiên nhẫn, còn đi đặt vài mẫu mới trong bộ sưu tập lần này với cô.

Dài lâu tra tấn qua đi, nàng hoàn toàn tao không được. Kỳ thật nàng trên đường một trận còn rất có cốt khí, đến sau lại, cốt khí là thứ gì? Không tồn tại.

Nàng từ sám hối tiểu xương sườn chuyển vì kể ra chính mình đối Sầm Sâm vô tận tình yêu, cái gì chỉ thích hắn một người chỉ yêu hắn một người linh tinh lại nói tiếp không hề tâm lý gánh nặng. Không chỉ có như thế, nàng còn điên cuồng diss Chu Chấn ——

“Liền hắn như vậy ta có thể cùng hắn có điểm cái gì?”

“Hắn không ngươi cao không ngươi soái không ngươi có tiền.”

“Ta đồ hắn cái gì đồ hắn có thể đồng thời cùng năm cái nữ sinh nói chuyện phiếm xem sáu tràng Harry Potter?”

“Không đáng tiếc.” Sầm Sâm nói nhẹ tênh.

Đừng nói, chiêu này còn rất hữu hiệu, ít nhất Sầm Sâm bỗng nhiên liền trở nên ôn nhu rất nhiều, đương nhiên cũng không bài trừ nối nghiệp vô lực khả năng tính.

Có duyên từng cùng ăn một đống phân à?

Cuối cùng sắp kết thúc thời điểm, Sầm Sâm bỗng nhiên bám vào nàng bên tai, khàn khàn hỏi câu, “Chúng ta muốn cái bảo bảo, được không.”

Quý Minh Thư: “……?”

Rác rưởi! Ta còn là cái bảo bảo đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.