Tam điện hạ và người hầu của hắn cãi nhau. Chính xác mà nói, là Tử Liên đơn phương nổi giận với Kim.
Toàn thân như không có xương ngồi phịch trên ghế, mặc cho mấy lão sư ở trước mặt hắn nói tới nước miếng tung bay, phản ứng duy nhất của Tử Liên là ngáp, buồn chán muốn chết a, Tử Liên nheo lại con mắt, đầu không nhúc nhích, nhìn như là đang ngủ.
“Tam điện hạ! Ngài có đang nghe không a? !” Lão sư cầm sách vở ở trước mặt hắn khua khua.
Tử Liên bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đem mí mắt mở ra, hắn nhìn tường, nhìn rèm cửa sổ, nhìn trần nhà, cuối cùng lại cúi đầu nhìn tay mình, chính là không nhìn người hầu đứng bên cạnh.
Kim đã duy trì tư thế bưng chén trà cả 1 buổi sáng.
Một tháng sao lại lâu như vậy a… Tử Liên dùng mọi cách buồn chán ngoạn tay áo. Giật ra, lại dùng hàm răng cắn buộc trở lại, lại giật ra, lại dùng hàm răng cắn buộc trở lại… cứ tiếp tục như vậy.
Bên tay trái đã bị hắn cố sức xé rách, vì vậy hắn đổi sang ngoạn tay phải, nhưng dùng tay trái buộc dây bên tay phải dù sao cũng không thể nào linh hoạt, Tử Liên thử vài lần đều không có cách nào cột chắc.
“Chủ nhân, có muốn ta cột giúp hay không?” Kim thấp giọng hỏi.
Tử Liên xem như không nghe thấy, tiếp tục tiện tay cùng với sợi dây chiến đấu hăng hái.
Buổi học này hoàn toàn không biết nội dung là cái gì, lúc chạng vạng cũng kết thúc, tuy rằng tâm tư Tử Liên căn bản không ở lớp học, nhưng chỉ cần hắn ngồi ở đây điểm ấy, cũng đã đủ làm các lão sư rơi lệ đầy mặt, giảng bài với đầu gỗ so với không có ai vẫn tốt hơn.
Tan học xong, Tử Liên đi thẳng về gian phòng, Kim mang theo sách của hắn, không biết là nên tới thư phòng trước, hay là tiếp tục đi theo chủ nhân?
Cuối cùng y ôm theo đống sách to tựa hồ chưa có người từng lật xem qua, đi theo phía sau chủ nhân y, tới phòng ngủ. Nhưng Tử Liên lại coi như y chưa từng tồn tại, đem cửa phòng đóng trước mặt y.
Kim nhún vai, không thể làm gì khác hơn là trước tiên mang sách trả về thư phòng, rồi trở về gõ cửa phòng Tử Liên, muốn hắn ăn cơm.
“Chủ nhân, trù phòng đã chuẩn bị cơm xong rồi.”
Người trong phòng không có hưởng ứng.
“Chủ nhân, ngài cơm trưa cũng không ăn, như vậy đối với thân thể bất hảo a.”
Vẫn như cũ không có hưởng ứng.
Mấy ngày nay, Tử Liên chỉ ăn 1 chút bánh ga-tô điểm tâm, còn lại thì cái gì cũng chưa từng ăn. Thân thể hắn gầy yếu, tuyệt đối không chịu được bao lâu. Kim hạ quyết tâm, y còn nói: “Chủ nhân, ngài không ăn, Kim cũng không ăn.”
“…”
Trong phòng vẫn lặng yên không tiếng động, Kim ở trong lòng cười nhạo chính mình, cư nhiên cho rằng như vậy chủ nhân sẽ lưu ý đến, y đúng là quá ngây thơ rồi!
Thở dài, Kim không thể làm gì khác hơn là đến trù phòng bảo bọn họ lần thứ hai đem cơm dọn đi.
“Đã mấy ngày rồi?” Y Phù nhỏ giọng hỏi.
“Ba ngày… Ai, chủ nhân làm thế nào chịu đựng được a.”
Y Phù cũng thở dài.”Ta thà tình nguyện để tam điện hạ loạn vứt cái gì đó ni!” Nhiều lắm là quét tước khổ cực 1 chút, không cần phải lo lắng phiền não như bây giờ.”Kim ngươi… muốn nói với quốc vương bệ hạ sao?”
“Chủ nhân sẽ không vui đâu.” Hơn nữa Kim cũng không xác định quốc vương sẽ để ý chuyện này, dù sao hành vi khiến kẻ khác nhức đầu của Tử Liên cũng thường xảy ra.
“Dù sao cũng không thể để tam điện hạ…”
“Tam điện hạ? !” Thị nữ bên cạnh cửa kinh hô, Kim và Y Phù lập tức quay đầu nhìn.
Tử Liên khoác 1 kiện áo choàng màu trắng đi đến, bọn thị nữ tránh ra nhường đường cho hắn. Dưới cái nhìn chăm chăm của Kim, Tử Liên ngồi vào vị trí hắn thường dùng cơm.
Kim không biết phải nói cái gì, y cũng không biết phải nghĩ như thế nào, cho rằng đối phương quan tâm, đối phương lại biểu hiện đến cả một điểm cũng không thèm để ý, cho rằng đối phương không thèm để ý, rồi lại để lộ ra một điểm quan tâm như vậy… Hình như y luôn luôn bị chủ nhân đùa bỡn, tuy rằng như vậy, chỉ cần chủ nhân cho y một chút phản ứng lại, y đã nhảy nhót mà vẫy đuôi.
Ngồi xong, Tử Liên ghé vào trên bàn, những người khác lập tức phản ứng lại, đưa dao nĩa cho hắn.
“Tam điện hạ thỉnh chờ, chúng ta lập tức bảo trù phòng làm cái gì đó.”
“…” Tử Liên cầm nĩa lên, có một chút không ý thức mà chọc chọc cái khăn.
Mặc kệ thế nào, chí ít tam điện hạ đã bình thường, thị nữ lập tức lui ra, đi trù phòng hỗ trợ. Nguyên bản bữa cơm làm cho Tử Liên bị dọn xuống, phải làm lại một phần khác mới được.
“Chủ nhân, nếu đói, ngài có muốn ăn chút bánh mì trước hay không?” Kim đưa rổ bánh mì được xé thành miếng nhỏ cho hắn.
“Hừ!”
Chọc khăn ăn đã bị cái nĩa làm thủng 1 lổ, Tử Liên tiếp tục chà đạp cái khăn đáng thương kia, hoàn toàn không để ý tới người hầu của hắn.
“Chủ nhân…” Kim suy sụp cuối đầu, bị chủ nhân không nhìn tới đã vài ngày, y quả thực là khóc không ra nước mắt.
Đôi mắt trông mong chủ nhân của mình, bên dưới áo choàng trắng, vai Tử Liên hơi nâng lên, mang theo nếp nhăn nho nhỏ làm cho Kim hầu như nhìn đến ngốc, lông tơ trên cổ áo dán tại gương mặt tái nhợt của hắn, theo động tác nhiều lần mà nhẹ nhàng rung động. Kim nhịn không được ở trong tâm tán thán, chủ nhân rất thích hợp với màu sắc trong sáng, thuần túy như tuyết đầu mùa đông, nhưng cũng có vị đạo băng lãnh.
Vô luận như thế nào, Kim cũng không hối hận chuyện mình đã làm, y yêu người này say đắm, hầu như mất cả lý trí.
“Đông! Đông! Đông!” Tiếng chọc lên bàn, bữa cơm chính thức của Tử Liên trong vài ngày rốt cuộc cũng bắt đầu. Y Phù bưng 1 nồi canh nóng để lên bàn, giúp Liên múc một chén.
“Tam điện hạ, cẩn thận nóng.”
“…” Tử Liên không nói hai lời, dùng nĩa xiên vào bánh mì Kim đã xé ở trong rổ, ngâm vào canh 1 cái, rồi ăn vào.
Thấy Tử Liên liên tiếp ăn vài khối bánh mì đã nhúng mềm trong canh, Kim vội vã xé thêm vài miếng cho hắn. Có thể là thực sự đói bụng, lần này Tử Liên không có cự tuyệt, toàn bộ ăn sạch sẽ.
“Tam điện hạ, phía dưới vẫn còn, ngài ăn chậm một chút.” Y Phù nói.
Ăn xong bánh mì trước mặt, Tử Liên đem canh còn lại uốn hết. Lúc này, trước mặt hắn đã mang lên đồ ăn đầy màu sắc.
Đem thìa buông xuống, Tử Liên kéo ghế, đứng lên. Thị nữ đang dọn đồ ăn bắt đầu sửng sốt, trong lòng lo lắng có phải là mình đã làm sai cái gì khiến tam điện hạ mất hứng hay không.
“Không ăn nữa, còn lại các ngươi ăn hết đi.” Tử Liên kéo áo choàng, lách qua người Kim đang ở bên cạnh.
“Tam điện hạ? !”
“Chủ nhân?”
Tử Liên dừng lại cước bộ, quay đầu lại, liếc mắt nhìn Kim, nói: “Ta có nói ngươi được phép nắm sao?”
“Di?” Kim sửng sốt.
Tử Liên mỉm cười, vỗ vỗ đầu mình, rời đi.
“Phốc!” Sau một trận lặng ngắt như tờ, Y Phù đột nhiên phì cười ra tiếng.”Thành thật mà nói, ta vẫn nghĩ tam điện hạ rất khả ái ni!”
“Đúng vậy…” Kim cười khổ.
Sáng hôm sau, trước bàn ăn. Tử Liên dùng tốc độ thật chậm uống xong ly trà sữa của mình.
“Chủ nhân, ăn chút bánh mì không? Chỉ uống trà sẽ không no a.” Kim lấy bánh mì quết mật đưa cho hắn.
Ầm ĩ muốn chết… Tử Liên nheo lại con mắt, tiếp tục uống trà của hắn.
Kim bất đắc dĩ suy sụp hạ vai, cảm giác thứ gì đó trên đầu hạ xuống, y đưa tay chạm lên.
Đúng vậy, Kim lại buộc cái nơ bướm cực đại mà Tử Liên cho y, nhưng ngày hôm nay tương đối chỉnh tề, bởi vì là Y Phù giúp y buộc. Dây cột tóc đi qua cổ, vây quanh đầu của y một vòng, phía trên tai trái kết thành 1 cái nơ bướm thật lớn cực kỳ khoa trương. Y Phù nhất định là cố ý, Kim phi thường khẳng định thứ này còn có cách dùng khác.
Hôm nay ta không muốn nói gì nhiều, vì ta đang rất đau lòng, tam phu quân của ta vừa mất, chàng ấy ra đi quá đột ngột khiến mọi người không thể tin được và cũng rất đau buồn. Nên hôm nay ta chỉ hy vọng các nàng có thể nhín chút thời gian mà đọc cái này: Tưởng nhớ . Ta chỉ muốn nói rằng hãy sống hết mình ngay khi còn có thể vì đời người ai biết được tương lai, đừng để bản thân phải hối hận. Iu tất cả các nàng*ôm ôm*