Beauty & The Beast

Chương 5



Edit: Hạ Minh

Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

P/s: Quỳ với câu cuối:v



Lúc cô tỉnh lại thì đã nằm trên giường, trên người được đắp chăn, Leonard cũng chẳng ở bên người.

Khi cô đứng lên nhấc chăn thì phát hiện đống tán loạn giữa hai chân đã được thu dọn xong, nhưng trong bụng vẫn chưa hoàn toàn thoải mái, giữa hai chân vẫn hơi chảy xuống vài thứ.

“Vì sao nàng không cho thuốc độc vào sữa, thuốc độc đâu?”

Giọng nói khàn nhỏ của Kent vang lên trong căn phòng tối, Bella phát hiện anh ta đứng trong một góc ám bên cạnh bàn nhỏ, đôi mắt vàng ấy phảng phất như sẽ sáng trong đêm.

Bella giật mình, nhanh chóng kéo chăn che khuất cơ thể thảm hại của mình, Kent bước đến như không có tiếng, ngồi bên mép giường nói với cô: “Bella, nàng sẽ không ngốc đến mức tự mình uống hết chứ?”

Bella lắc đầu, Kent thở phào một hơi, nói: “Tại sao không xuống tay với nó, ánh mắt đầu tiên khi nàng nhìn ta rõ ràng chỉ có mỗi mình ta.”

“Kent, quả thật ta nhất kiến chung tình với anh.” Belle ngốc nghếch nói: “Có thể là do anh rất giống Leonard.”

Đôi mắt vàng của Kent co lại: “Nó là quái thú, còn ta là người, làm sao chúng ta giống nhau?”

“Đôi mắt như nhau, màu tóc như nhau, khí chất cũng giống, và… Ánh mắt khi nhìn ta, đều chăm chú như thế… Kent, khi ta thấy anh thì đã không thể dời mắt, sau đó ta mới phát hiện, thì ra ta đã yêu Leonard rồi.”

“Sao nàng có thể yêu một con quái vật được? Quái vật không có trái tim, nó sẽ không để nàng về nhà.”

Belle lắc đầu.

“Chỉ vì nó quá cô đơn thôi, trong những ngày nó đi vắng, ngay cả bóng một người trong lâu đài cũng không có, khi đó ta nghĩ, chẳng biết Leonard đã sống một mình trong tòa thành này bao lâu, nhất định nó rất cô đơn… Thật ra ngay từ khi đầu đến nơi đây, ta đã muốn chết ngay, dù nó chiếm đoạt ta, khiến ta thành một con thú, nhưng cũng cho ta rất nhiều sự vui vẻ, nên ta nghĩ, ta hẳn nên mãi theo nó. Sinh cho nó một đứa bé để tòa thành này náo nhiệt một chút, cho đến một ngày nó không cô đơn nữa, nó sẽ rời thành, mang ta và đứa bé về nhà.”

“Belle, nàng u mê rồi sao, việc này là không thể.”

“Không, nó yêu ta, ta cũng sẽ vĩnh viễn yêu nó.”

Đôi mắt màu vàng của Kent dâng sóng, lấp lánh lệ quang khó nén: “Belle, Belle…”

“Thuốc độc ta đã tự đổ đi, lúc trước, ta thật sự vô cùng sợ bản thân sẽ không thể trở về làm một con người, nhưng vừa nghĩ đến việc phản bội nó để lấy được tự do, ta tan nát cõi lòng như muốn chết. Giữ thuốc độc lại cũng không phải là để giết nó, mà bởi vì đó là thứ duy nhất mà chị cho ta, nó được đánh đổi bằng mái tóc âu yếm của nàng. Nhưng sau khi anh xuất hiện, cuối cùng ta cũng biết mình đã sa đọa, ta không thể rời khỏi nó, càng không muốn có người lấy nó để hại nó.”

Belle nói đến đây thì cúi gằm đầu, lúc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt: “Kent, ta là cô gái bết bát, vứt đi người thân, vứt đi tự tôn con người, chỉ mong ở cùng quái vật, trở thành dã thú dưới người nó, ta không xứng với tình yêu của anh.”

Kent nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên ôm chặt lấy Belle, run rẩy nói: “… Belle… Cảm ơn em đã yêu ta…”

Belle vốn đang cứng người, khi phát hiện mùi hương quen thuộc trên người anh ta thì lại không kìm được ngẩn ngơ một lát, nhưng vào lúc này, cơ thể của Kent dần trong suốt, hóa thành vô số đốm sáng rồi biến mất.

Đột nhiên Belle như đã bị sét đánh, nhếch nhác xuống giường, điên cuồng hét lớn: “Leonard, Leonard anh ở đâu, anh mau ra đây, đừng làm ta sợ! Leonard…”

Cô không để ý bản thân đang trần truồng, hai chân mềm nhũn, tay nâng tấm chăn đỏ đang phủ lên chân mình, lảo đảo lao ra ngoài, một mình chạy vội trong hành lang u ám của tòa thành, chợt đèn đuốc dọc theo hành lang sáng lên, bốn phía cũng xuất hiện vô số bóng dáng và tiếng nói.

“Tiểu thư Bella, tiểu thư Bella, ngài cần phải mặc quần áo, bằng không bệ hạ sẽ nổi giận!”

“Tiểu thư Bella, ngài muốn trần truồng gặp bệ hạ sao?”

Đằng sau Bella xuất hiện vô số nữ nô bộc cầm quần áo đuổi theo cô, nhưng Bella chẳng để ý, cũng chẳng nghe được, cô chạy mãi về đằng trước, rời tòa thành, đến hoa viên và dừng bước nơi khóm hoa hồng nở.

Dưới ánh trăng, trong khóm hoa có một người đàn ông tóc trắng đưa lưng về phía cô, dáng người anh cao gầy mà rắn chắc, tỏa ra khí chất cao quý tao nhã khiến người khác khó thể dời mắt. Người đàn ông không để ý khóm hoa hồng có gai, chăm chú vạt ra những bông hoa dưới trăng, dường như đang tìm thứ gì đó.

“Anh đang tìm gì vậy?” Bella run lên, mở miệng hỏi anh ta.

“Ta đang tìm hoa hồng, bông hoa hồng đẹp nhất, để hiến dâng cho người con gái ta yêu nhất.” Giọng nam trầm khàn, hơi giống Leonard, cũng có chút giống Kent.

“Chỉ cần là anh tặng, đóa hoa thế nào với ta cũng là đẹp nhất.”

Bối Nhi lẩm bẩm, người đàn ông đó cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, anh là vua dưới ánh trắng, cũng là dã thú làm cô sa đọa, anh là Kent, cũng là Leonard, một quốc vương bị nguyền rủa, cũng là con thú khát vọng tình yêu.

Quốc vương của đất nước pháp thuật ngay lúc hóa thân thành sư tử bị nguyền rủa không thể hóa thành người, tòa thành của anh bị phong tỏa, toàn bộ người hầu cũng biến thành vô hình, anh cũng chẳng thể tiếp tục rời đi.

Dưới sự tra tấn của lời nguyền, anh dần mất nhân tính, quyết định để một cô gái phải hy sinh giúp anh giải quyết thú dục, giữ lấy lý trí đối phó với lời nguyền, sau đó thì Belle xuất hiện.

Belle trả giá bằng lần đầu của bản thân dẫu có thể làm lực lượng của lời nguyền dần dần yếu đi, nhưng chẳng thể khiến quốc vương hoàn toàn thoát khỏi sức mạnh lời nguyền, mà anh lại bị Belle hấp dẫn, cho nên không muốn để cô rời đi, rất sợ cô sẽ không trở về nữa. Anh có thể giết chết tất cả kẻ làm trái với lời thề, nhưng không thể ép buộc bất cứ ai trở lại.

Sau đó Belle mắc bệnh, Leonard chịu thua, không ngờ chị hai mang đến một lọ độc dược, còn Belle thì nhận lấy, hôm đó anh làm tình với cô rồi phát hiện sự chần chờ trong lòng cô, khiến anh dần sụp đổ.

Trong lòng anh, cho dù cơ thể Belle đã bị anh dạy dỗ cực kỳ trụy lạc, nhưng trong lòng vẫn thiện lương xinh đẹp như cũ, anh không ngờ Belle hận anh như thế, thậm chí có thể hóa thành rắn rết, huống chi chị cô nói cũng chẳng sai, nếu cứ tiếp tục giao hoan với anh, sớm muộn thì Belle cũng trở thành dã thú.

Anh hi vọng Belle giữ vững sự tốt đẹp của cô, rồi lại trông mong cô hóa thành dã thú mãi chung sống với anh, đánh mất lý trí, anh bạt mạng muốn chiếm lấy Belle. Cho đến lúc Belle không cách nào suy nghĩ nữa, hoàn toàn trở thành thú dục của anh, cuối cùng thì anh cũng sáng mắt, quyết định lợi dụng nguyền rủa nới lỏng lấy lại một chút sức mạnh, hóa thành hình người mê hoặc Belle để muốn biết trong trái tim cô có bản thân hay không.

Anh lừa Belle nói lời thật, nếu Belle dùng độc giết anh, mọi thứ trong thành sẽ là của cô, trước khi chết, anh cũng có thể hóa thành hình người nói cho Belle, anh thật ra là một con người, Belle chưa hề bị dã thú vấy bẩn.

Tuy đã ôm lấy quyết tâm như thế, nhưng khi phát hiện bình thuốc độc trống không, trái tim Leonard chan đầy tuyệt vọng, Belle xinh đẹp hiền lành của anh, đã chết dưới thân dã thú rồi, sẽ không thể trở lại được nữa.

Sau khi Belle quyến rũ anh, trái tim anh hoàn toàn chết đi, chủ động bước lên chỉ để hi vọng có thể thoát khỏi tình yêu tuyệt vọng này, nào biết mọi thứ chẳng như vậy.

Cơ thể sa đọa của thiếu nữ và tình yêu thuần khiết làm quốc vương hồi sinh, đánh thức anh thoát khỏi nguyền rủa.

Belle gả cho Leonard, đưa anh về nhà rồi viết cho anh một câu chuyện tình yêu thuần khiết, nói với cha rằng họ yêu nhau, đã hủy bỏ nguyền rủa, để cho cha yên tâm.

Nhưng Belle hiểu chị hai cô biết rõ sự thật, biết cô đã sớm rơi vào tay giặc, ngay dưới thân dã thú, trong lúc cô áy náy kéo tay chị hai, chị hai chỉ run run nói với cô: “Không sao nữa rồi, ta đã bị dã thú chiếm đoạt, ta chẳng còn thuần khiết nữa, chị vốn không có tư cách chỉ trích em.”

Nói xong, chị hai che mặt khóc ròng: “Hàng đêm chị đều mơ thấy bản thân giao hoan với nó, nó muốn chị hiến dâng bản thân cho nó, chị nên làm thế nào đây?”

Belle cầu khẩn Leonard nghĩ cách cho cô, Leonard cho cô biết: “Chị hai em đã bị dã thú kia lừa, trên người cô ấy chứa đầy mùi hương của dã thú kia, con dã thú kia hàng đêm đều đến phòng ngủ của cô ấy giao hoan, cô ấy cũng chẳng hay. Nếu em thật lòng muốn cứu cô ấy thì phải tóm được con dã thú kia trên giường.”

Belle đương nhiên khước từ đề nghị ấy, chỉ nói cho chị hai sự thật để cô ấy tự quyền xử lý.

Không bao lâu sau, ai ai cũng biết hai cô gái nhỏ xinh đẹp của một thương nhân đều được gả đi, một người gả cho Quốc vương nơi đất nước pháp thuật huyền bí, một người khác gả cho pháp sư mạnh nhất đại lục, hai người đều anh tuấn cao quý, yêu thương vợ con, là lương nhân trong mộng của các cô gái.

Nhưng mọi người cũng chẳng biết, chồng của các cô thường hay biến thành dã thú, lừa gạt yêu thương bao dưỡng các cô, yêu thương không thể kiềm chế, làm các cô điên cuồng, trở thành thú cái động dục cam nguyện mang thai đứa con của dã thú…☆ HOÀN TOÀN VĂN ☆

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.