Because You're Mine

Chương 13



Trong buổi chiều ngày tổ chức dạ tiệc, Madeline ngắm mình trước gương trong phòng thay áo riêng trong khi chị hầu cài hàng nút ở sau lưng áo cô lại.

Bà Beecham, mặc một chiếc áo đầm đen thanh nhã với tạp dề trắng, lên lầu để giúp hoàn tất những sự chuẩn bị cuối cùng.

_Thật lộng lẫy!_ người quản gia thốt lê, đứng sau ngắm nhìn cô_ Cô là người phụ nữ đáng yêu nhất đêm nay, Bà Scott. Ông chủ sẽ không thể rời mắt khỏi cô.

Madeline mỉm cười, trái tim cô đập thình thịch:

_Tất cả hoa đã được đem đến chưa ? Bà đã đến kiểm tra các món ăn trong nhà bếp không?

_Mọi thứ đã xong rồi_ Bà Beecham trấn an cô_ Ngôi nhà tràn đầy hoa tươi, và đầu bếp cũng hoàn tất công việc. Khách khứa sẽ nghĩ là họ vừa lạc vào cõi thiên thai- và khi cô xuất hiện chào đón họ, Ông Scott sẽ là người đàn ông được ganh tỵ nhất Luân Đôn.

Một cách căng thẳng Madeline giữ tay trên bụng mình. Vùng phẳng ở bụng cô đã phồng lên thành đường cong nhẹ, nhưng chiếc áo nhung đỏ thẫm này đã được thiết kế để che đi điều đó. Thân trên áo bó sát đường cong quanh eo cô đến trước khi bung ra thành lồng váy. Chiếc áo đơn giản đến ngạc nhiên, chỉ được họa tiết hàng ruy băng đính vào nhau ở thân trước , và bông hoa hồng màu kem thanh tao trước ngực cô.

Chiếc áo dạ tiệc đỏ rực đã khiến làn da cô trở nên trắng như ngọc thạch và làm nổi bật màu nâu hổ phách của mắt cô. Mái tóc nâu mật ong được buộc gọn trong vương miện trên đầu vời những lọn loăn xoăn lợn sóng, để lộ chiều cao mảnh mai của cổ cô.

Logan bước vào phòng và dừng lại đột ngột. Anh trong thật tuyệt vời trong chiếc áo dạ tiệc đen trắng, với áo chẽn xanh xám của loại lụa đắt tiền . Màu xanh sáng choáng người của mắt anh mà Madeline đã từng thấy, lóe lên những cảm xúc không thể giải thích khi anh nhìn chằm cô. Khi anh nói, giọng anh có vẻ trầm hơn bình thường:

_Tôi hy vọng em sẽ thích cái này_ Anh nâng một cái hộp đen trước cô. Ngạc nhiên và thích thú trước món quà bất ngờ này, Madeline tiến tới nhận nó.

Mỉm cười ý nhị, Bà Beecham đẩy người hầu ra khỏi phòng và đóng cửa lại, để họ lại một mình.

Madleine thở ra khi cô nhìn vào trong hộp, khám phá một vòng cổ bằng vàng và đá ruby tạo thành vòng lóe sáng, và điệp màu với đôi bông tai của cô.

_Thật đẹp làm sao! Em không hề nghĩ là...

Mắt cô ngẩng lên nhìn anh.

_Anh thật hào phóng. Cám ơn anh, Logan.

Một nét ửng hồng hiện lên trên má anh. Lấy dây chuyền ra khỏi hộp, anh đứng sau Madeline và đeo tạo vật quí giá ấy vào cổ cô. Cô nhìn hình bóng họ trong gương, giữ yên khi cảm thấy những ngón tay ấm áp của anh trượt qua gáy mình. Logan mất rất lâu mới cài xong dây chuyền, anh lóng ngóng trước chiếc khóa vòng nhỏ nhắn đó, hơi thở anh phả làm rung rung làn tóc gáy được bới cẩn thận của cô.

Madeline chạm đến cái vòng chuỗi ở tai cô , tiếng lanh canh vui tai phát ra khi cô xoay đầu lại:

_Anh nghĩ sao về chiếc áo?_ Cô hỏi , xoay người đối diện với Logan.

Trước sự ngạc nhiên của cô, anh không thể hiện sự ngưỡng mộ hay đồng tình gì.

_Nó cắt sâu quá.

Madeline nhăn mày nhẹ:

_Julia đã thấy , và chị ấy nói đấy là hoàn hảo.

_Chỉ khi nào em muốn bắt đầu một cuộc náo loạn thôi_ Anh lầm bầm, mắt gắn chặt vào ngực cô.

_Nếu anh không đồng ý, em sẽ thay cái áo khác.

_Không, cứ mặc cái của nợ ấy đi._ Anh nói, cố gắng giữ giọng mình bàng quan và chỉ nghe thêm có chút cay đắng.

Madeline cắn môi trong mình lại để ngăn một nụ cười. Một cách kiên nhẫn cô chờ đợi khi Logan tiếp tục nhìn chằm chằm cô.

_Em sẽ cảm lạnh mất nếu ăn mặc như thế_ anh nói cộc lốc.

_Căn nhà rất ấm áp_ cô chỉ ra_ và em hoàn toàn khỏe mạnh mà.

Cô thấy ngón tay anh ngập ngừng để bên cạnh, nhưng thể anh đang cố đấu tranh không chạm vào cô.

_ Chúng ta xuống nhà chứ?

Logan đáp với tiếng gầm nhỏ và đưa cánh tay anh cho cô, dẫn cô xuống phòng dạ tiệc như thể tham gia bữa tiệc hoành tráng này là một nghĩa vụ nhàm chán hơn là điều thích thú để tham gia.

Mừng là, khách của họ không có quan ngại nào khi tham gia bữa tiệc hàng trăm người túa khắp căn nhà, nói chuyện và bàn luận những bộ sưu tập của Logan, bữa tiệc bup phê hoành tráng trên bàn với những món ăn thịnh soạn, âm nhạc ngân nga khắp mọi nơi. Nhiều hàng hoa lan và những hoa lili hổ trong những chậu Oriental phảng phất mùi hương nồng nàn trong không khí.

Thêm vào bầu không khí lãng mạn ấy, những cặp tình nhân đã ăn cắp chạy vài giây phút tuồn ra ngoài hẹn hò nhau trong những gian phòng riêng trong khi những quí bà nhiều chuyện rôm rả như những bà gà mái năng động. Julia đã khéo léo lựa chọn thành phần khách mời của nhiều thế giới khác nhau mà Logan đã có quan hệ: những quí tộc, những người bình dân giàu có, nghệ sĩ, nhà sọan kịch, và thậm chí một vài nhà chính trị. Đó tạo thành một tổ hợp hoàn hảo của tối nay, đủ để thổi bùng những tin đồn trên báo chí và cho dư luận thưởng thức no nê trong vài tuần. Quí ông thích sự bày sẵn vô tận rượu ngon và xì gà, và thỉnh thỏang bị cắt ngang bởi những màn tán gẫu hay giúp đỡ một quí bà nào đó. Tuy nhiên, không người phụ nữ nào thu hút sự chú ý của đêm nay bằng Madeline .

Cô không chỉ là một sự xuất hiện hoàn hảo, nói chuyện và mỉm cười, thu hút sự chú ý của những người xung quanh với một vẻ thành thục đáng ngạc nhiên. Không thể tin được là cô có thể thư giãn như cô đang dường như thế. Mặt khác, Logan nhớ lại với một ghen tỵ âm thầm, đây là điều cô đã được rèn luyện trong cả cuộc đời. Để đóng vai trò nhưng một quí bà thành đạt trong giao tế. Đúng là, gia đình cô không định cho con gái họ cưới một người đàn ông như anh- nhưng Madeline dường như không có chút phiền hà gì về làm vợ một diễn viên cả.

Logan cảm thấy trỗi lên niềm tự hào trước màn trình diễn của cô, len lỏi với ý thức rằng đáng ra anh phải cho cô nhiều hơn là thế nữa. Dù Madeline có là một bà chủ hoàn hảo đến thế nào, cô cũng sẽ không bao giờ tiến đến một xã hội cao cấp nếu như làm cô dâu của Ngài Clifton. Logan không nghi ngờ gì về cha mẹ cô muốn một đám cưới rạng rỡ cho cô. Thực tế thì, Logan cảm thấy có một sự thông cảm lạ lùng cho nhà Matthews, đặc biệt khi anh nhìn thấy họ tối nay.

Gia đình Madeline đến buổi dạ tiệc với vẻ lịch sự dễ chịu, nhưng bên dưới ắt hẳn họ phải trải nghiệm cảm giác tự hào pha lẫn cay đắng. Rõ ràng Madeline quá thuần khiết để làm vợ một người đàn ông có quá khứ trầy xước như Logan. Cô là một thành viên của xã hội quí tộc danh giá, và cô đã kết hôn với một thường dân. Anh giàu có, đương nhiên rồi, nhưng anh không có một xuất thân dòng dõi.

Đến giờ họ bắt đầu mở màn buổi khiêu vũ, và Logan đưa tay ra cho Madeline, tháp tùng cô đến trung tâm căn phòng. Cô trở nên sống động hơn bất cứ khi nào anh nhìn thấy, đôi mắt nâu lóe sáng vì phấn khích, má cô ửng hồng. Đây là dạ vũ dầu tiên của cô, anh nhận ra với chút ngạc nhiên. Madeline chưa bao giờ được tham gia vào một vòng tròn những sự kiện xã hội để cô được giới thiệu với những người đàn ông trẻ xứng đáng với mình.

_Em chưa bao giờ nhảy với người đàn ông nào trước đây_ cô nói không ra hơi, ngẩng mặt lên nhìn anh khi anh đặt một tay lên eo cô và nắm lấy tay cô bằng tay còn lại_ Em được học ở trường. Một người hướng dẫn đến một tuần một lần. Em học với những cô gái khác, và chúng em tự tập với nhau.

Logan mỉm cười trước tiết lộ ấy:

_Vậy vì sao anh không dẫn em nhỉ?

Anh đề nghị và gật đầu với ban nhạc. Họ bắt đầu dạo một điệu valtz đáng yêu, âm nhạc cuốn hai người đi trên sàn trước khi cô nhận ra điều gì đang xảy ra. Logan khiêu vũ rất thành thạo giống như khi anh làm những việc nào khác, biết cách làm sao giúp bạn nhảy thể hiện tốt nhất, điệu nghệ dẫn dắt nên cô không có cơ hội nào để ngập ngừng hay vấp váp cả.

Madeline biết rằng cô phải nhảy một cách cứng nhắc lúc ban đầu. Cô quá tập trung khi bước theo anh, để không bước sai đến khi Logan bật cười vì vẻ quá tập trung của cô.

_Thư giãn đi em._ anh thì thầm.

_Em không thể, em phải tập trung vào bước nhảy.

_Nhìn anh này.

Vâng lời anh, Madeline khám phá ra rằng mọi thứ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Cô không còn biết hay e sợ nơi anh sẽ dẫn cô tới, chỉ biết rằng đôi mắt xanh anh ấm áp và vòng tay anh vững chãi. Anh mạnh mẽ, đùi anh chạm nhẹ qua cô, cơ bắp vai anh rắn rỏi bên dưới ngón tay cô. Căn phòng nhạt nhòa trong những tiết điệu nhanh chóng, và bàn tay cô nắm chặt lấy anh. Cô biết thời khắc thư giãn đã tới, và toàn thân cô bắt đầu thu nhận mong ước rằng đêm nay sẽ không bao giờ hết thúc.

Những cặp đôi khác cùng tham gia vào điệu valtz, hào hứng với sự trình diễn của mình, đến khi sàn nhà bắt đầu đông đúc. Như một phần nhiệm vụ đã xong, Logan kéo Madeline dạt qua bên và nhìn cô với nụ cười nhẹ:

_ Một lời tán thưởng cho vũ sư của bà, thưa bà.

_Thật tuyệt vời!_ Cô thốt lên, miễn cưỡng rời khỏi tay anh_ Vì sao chúng ta không…_ Em cũng muốn…_ Logan nói cùng lúc đó, nhưng cả hai ngừng lại bởi một nhóm đàn ông ở rất nhiều lứa tuổi khác nhau, mời Madeline ra nhảy. Madeline nhìn Logan dò hỏi:

_ Thật là ích kỷ nếu tôi định độc chiếm bà, thưa Bà Scott_ Logan nói, bước lui lại với cái cười gượng gạo khi vợ anh được đưa ra sàn và kéo vào vòng tay người kép khác. Đó không phải là điều lạ lùng khi một người đàn ông chú ý quà nhiều vào vợ anh. Hơn nữa, cũng là nghĩa vụ của anh phải khiêu vũ với những phụ nữ có mặt ở đây.

Logan luôn yêu thích sự gần gũi với phụ nữ, thưởng thức sự phức tạp của họ, những hình dáng gợi tình, mùi vị, cử động ấy...nhưng cách nào đó giờ đây họ đều thiếu hụt điều gì ấy. Tất cả những gì anh muốn là Madeline. Hình dáng gợi tình của vợ anh trong chiếc áo đỏ rực đó làm anh cảm thấy khó thở. Anh chưa bao giờ biết mùi vị ghen tỵ, và đột nhiện anh đang phải ngặm nhấm nó. Nếu thêm một người nói với anh một câu chúc mừng ngầm nào nữa, anh dám sẽ giết họ lắm. Mọi người đàn ông ở nơi này đều đang muốn cô. Tất cả đều liếc mắt đến cô, vào gương mặt và thân hình cô, và hơn hết là bộ ngực nửa kín nửa hở đó.

Hậm hực anh nhớ lại vì sao anh chưa bao giờ tổ chức buổi dạ tiệc nào ở nhà trước đây. Thật không lịch sự khi chủ nhân làm khách ra về khi anh ấy muốn, và không có cách nào thoát khỏi họ. Nếu đây là một buổi dạ tiệc của ai đó mà anh tham dự, anh sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Anh muốn được ở một mình ở đâu đó, bất cứ nơi nào, một mình, với Madeline. Những hình ảnh hoang đường vụt qua óc anh. Anh sẽ lật chiếc váy nhung của cô lên và đẩy cô nằm trên một chiếc bàn dài, lột trần cô ra giữa sàn dạ tiệc và nhìn hình bóng của họ phản chiếu trên những tấm gương khổng lồ kia.

Ý nghĩ của anh bị cắt ngang bởi người cộng sự của mình. Đứng tách khỏi người chồng, Julia đến với Logan và đập tay lên vai anh. Chị có vẻ thoải mái như một gà mái mẹ theo dõi đàn gà con của mình.

_Xin chúc mừng_ chị nói nhẹ_ Anh quả là may mắn có được người vợ như Madeline.

_Tôi đã được nghe rồi_ anh gầm gừ_ ít nhất là một trăm lần đấy.

Julia mỉm cười, dõi theo luồng mắt của anh đến Madeline, người đáng đứng cách họ vài mét trong một đám đông người hâm mộ.

_Cô ấy có một phẩm chất mà anh và tôi thiếu, Logan. Cô ấy thích mọi người. Cố ấy có một sự thân tình đến họ, và họ không thể nào cưỡng lại đáp lại cô ấy.

_Tôi thích mọi người._ Logan lầm bầm phản đối, khiến Julia mỉm cười.

_Chỉ khi nào anh nghĩ họ có giá trị sử dụng gì đó cho anh thôi.

Một nụ cười miễn cưỡng hiện ra ở góc miệng anh:

_Vì sao chị có thể nhìn thấy tôi chính xác cái tôi là vậy hả, Julia?

_Tôi sẽ không bao giờ tiết lộ điều đó đâu._ chị nói liền, đôi mắt xanh sáng lên thích thú_ Sau bao nhiêu năm anh vẫn có thể khiến tôi ngạc nhiên. Như lối hành xử của anh trước chuyện của Madeline nè. Nó đã thể hiện nét lãng mạn được chôn sâu trong anh mà tôi không bao giờ ngờ trước đó.

_Lãng mạn á?_ Logan khịt mũi, luôn luôn tự hào mình là một người đàn ông thực dụng.

_Cứ chối bỏ như anh muốn_ Julia nói_ Chẳng bao lâu nữa anh sẽ thừa nhận Madeline đã điều khiển anh trên những ngón tay nhỏ bé của cô ấy thôi.

_Còn hàng trăm năm nữa.

Anh càu nhàu khi chị bỏ đi. Sự chú ý của anh quay trở về cô vợ của mình, cô vẫn đang được vây quanh bởi một nhóm người hâm mộ. Logan bắt đầu định bước về phía cô và anh bị túm bởi vài cộng sự trong những phi vụ làm ăn của mình. Nghoảnh mặt lại, anh mỉm cười với họ và đưa một vài ý kiến về vấn đề lĩnh vực hoàn toàn nam giới.

Trước vui mừng cửa Logan, vị cứu tinh Andrew, Ngài Drake đã bước đến. Nắm lấy một bờ vai cứng ngắc của Logan, Andrew chào anh nhiệt tình và kéo anh ra khỏi đám đông trước những câu hỏi xin lời khuyên về thẩm định nghệ thuật.

_Lạy chúa, làm sao mày có thể đứng với những tên ngu đần đó thế?_ Andrew rền rẫm_ tất cả nói về những tỷ lệ lợi nhuận và những lợi tức hào hứng như nói về cuộc viếng thăm một hầm mộ vậy.

_Những người ngu đần như cách mày nói đó là một trong những bộ óc kinh doanh sáng giá nhất Luân Đôn đấy_ Logan bình thản nói_ Mày cũng nên bỏ chút thời gian với họ đi.

Khi anh nói , luồng mắt anh quay về với Madeline. Cô đang đứng giữa luồng ánh sáng chiếu trên trần, làn vai cô trắng như nhung, mái tóc cô được búi lại chứa mọi gam màu từ vàng đến nâu đỏ.

Nhìn theo mắt anh Andrew mỉm cười:

_Thật xấu hổ, Jimmy à. Tao đã nghĩ mày sẽ đứng trên lối hành xử của tầng lớp bình dân như điên đảo vì chính vợ của mình…nhưng đúng theo mọi người nói, sự thực là sự thực rồi.

Logan quắc mắt nhìn hắn, lục soát ý nghĩa nào đó bên dưới câu nói đấy không nhưng đôi mắt xanh của Andrew dường như không chứa hàm ý nào cả.

_ Tao chưa bao giờ tuyên bố mình là cái gì cả ngoài một người trung lưu_ Logan đáp._ Và chỉ một cái nhìn vào vợ tao là đủ hiểu hết rồi.

_Tao không cãi lại đâu. Sau tối nay, mọi nhà thơ nghiệp dư ở Luân Đôn sẽ làm việc miệt mài tán tụng cô ta. Gương mặt thiên thần, tai tiếng về đám cưới “chạy” đó…cô ấy là mọi thứ cần thiết để khiến dư luận nổi dậy hiếu kì rồi.

_Và làm tao phát điên._ Logan lầm bầm, khiến bạn anh cười lục cục.

_Mày đã xoay sở rất tốt cho bản thân, Jimmy_ Andrew nói, nhấp nháp ly rượu. Rõ ràng nó không phải ly đầu tiên của hắn trong chiều này, và cũng sẽ không phải ly cuối cùng_ Một cuộc sống đáng ghen tỵ. Giàu có, một ngôi nhà đẹp, một cô vợ trẻ trung xinh đẹp, và mày đã bắt đầu bằng con số không. Trong khi tao được cho tất cả mọi thuận lợi: một tước hiệu, một gia tài, đất đai- và tao đã phá nát tất cả. Giờ đây công việc chính của tao là chờ cho lão già kia chết và để lại cho tao một cái tước hiệu danh giá. Còn nếu xui xẻo, lão sẽ sống hoài đến khi tao quá già để còn hưởng thụ được cái gì nữa.

Logan nhướng mày lên, ngạc nhiên trước vẻ cay đắng hiện trong giọng nói của Andrew.

_Vấn đề gì vậy, Andrew? _ Anh hỏi, trong cái cách anh sẽ nói với người em trai của mình.

Andrew ngập ngừng và cười:

_Đừng lo cho tao, chỉ cần hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp của mày và thân hình ngon lành của vợ mày đi.

Logan nhìn chằm chằm hắn pha lẫn bực mình và lo lắng. Rõ ràng Andrew đã gặp rắc rối nữa rồi. Điều cuối cùng anh muốn làm trong buổi tiệc hôm nay là tìm ra lời thú tội của Andrew và giải quyết vấn đề cho hắn một lần nữa. Nhưng anh chưa bao giờ- và sẽ không bao giờ_ có thể thóat khỏi nó, đặc biệt khi giờ đây anh đã biết mối quan hệ thật sự giữa họ.

Ném cái nhìn khao khát về Madeline một lần nữa, Logan thở dài và chuyển toàn bộ sự chú ý của mình về Andrew.

_Tao có giữ một hộp xì gà_ anh thản nhiên nói dường như đây là cơ hội để thưởng thức nó rồi đấy. Muốn hút một điếu không?

Tâm trạng Andrew dường như giãn ra:

_Ừ, mang nó đến phòng bida đi, và chúng ta sẽ gọi thêm vài người nữa.

Logan bước ra khỏi phòng khiêu vũ dừng lại vài lần để nói chuyện với người khác. Anh để ý thấy chị của Madeline, Justine và chồng chị ta, Ngài Bagworth. Hình như họ đang cãi nhau, nép vào một góc và nói chuyện nhát gừng. Mắt Justine hẹp lại vì giận dữ .

Logan bước ra khỏi căn phòng, nở nụ cười tiếc nuối. Anh nghi ngờ rằng Justine đã kéo Bagworth đến bữa khiêu vũ này. Được xem là người đẹp nhất gia đình Matthews, Justine luôn luôn là trung tâm của sự chú ý. Mọi người trong nhà Matthews đã làm hư hỏng chị ta bằng cách bảo bọc và tiêm nhiễm cách nghĩ rằng chị vượt xa hai cô gái còn lại. Sống chung với Justine, Logan tự hỏi làm sao Madeline không thể không bị lu mờ như thế. Một nụ cười mỉa mai chạm vào môi Logan, và anh lắc đầu đi vào thư viện tìm hộp xì gà của mình.

Tìm cách rời khỏi buổi khiêu vũ, Madeline rời khỏi đám đông xung quanh. Cô nhìn thấy người anh rể, Ngài Bagworth, đứng gần cửa sổ dài trong khu vườn bên ngoài, gương mặt tròn của anh nhăn lại. Anh là một quí ông tốt bụng, dễ nhìn, mặc dù ngoại hình thấp và không có một thể chất ấn tượng.

_Bà Scott_ Ngài Bagworth nói, mỉm cười khi anh cầm tay cô và đưa lên môi_ Xin chúc mừng buổi tối tuyệt diệu này. Anh phải nói là anh chưa bao giờ thấy em đáng yêu hơn như thế.

_Cám ơn, thưa ngài. Em hy vọng anh và chị em sẽ có buổi tối thật vui.

_Chắc vậy rồi._ Bagworth nói tức thì, mặc dù vẻ mặt anh vẫn nhuốm vẻ lo lắng. Anh ngừng lại một lúc, hàng chân mày nâu nhìn thẳng vào cô_ Anh phải thừa nhận_ anh chậm rãi nói_ Anh thấy tiếc là chị gái em và anh vừa có cuộc tranh cãi.

Không hiểu vì sao anh lại nói điều đó, Madeline cau mày:

_Thưa ngài...có điều gì em có thể giúp không?

_Có lẽ có đấy.

Một cách không thoải mái anh nắm hai tay chặt lại.

_Anh e là, bà Scott, Justine đang căng thẳng trước sự thành công của em tối nay.

_Nhưng em-

Madeline nói không thể tin được. Thật phi lý khi Justine lại ghen tỵ với cô. Justine luôn luôn là người chị gái xinh đẹp nhất, ngưỡng mộ nhất.

_Em e là em chưa hiểu ý anh, thưa ngài.

Anh nhìn có vẻ khá bối rối:

_Như chúng ta biết, Justine có một tính khá kiêu kì. Cô ấy dường như e sợ rằng chiến thắng tối nay của em sẽ cách nào đó làm thương tổn niềm tự hào của cô ấy.

_Nhưng điều đó không thể nào- _ Madeline phản đối.

_Tuy nhiên, trong lúc mất bình tĩnh anh e là cô ấy có thể làm điều gì đó….nghiêm trọng.

_Chẳng hạn như là...

Ngài Bagworth liếc nhìn khắp phòng:

_Chồng em đâu rồi, Bà Scott?

Mắt Madeline mở to. Logan có thể làm điều gì với chuyện này đây? Có thể nào Justine, trong một phút ghen tỵ làm mờ mắt sẽ thật sự ném mình vào anh ấy, chỉ để chứng minh sự quyến rũ của bản thân chứ?

_ Anh đang đề nghị em đi tìm anh ấy?

_Anh nghĩ là đó là một ý kiến tuyệt vời_ Ngài Bagworth đáp lại tức thì.

Madeline lắc đầu với nụ cười không thể tin được.

_Nhưng Justine không bao giờ cố tìm cách…không có lý do nào…

_Chỉ là nghi ngờ thôi_ Ngài Bagworth nói_ Chỉ là anh tin nên nhanh chóng tìm ra họ thôi.

_Nếu Justine lo lắng rằng chị ấy bị lu mờ…không có ai có thể cạnh tranh với chị ấy, và người đó chắc chắn không phải là em.

Ngài Bagworth cố gắng mỉm cười gượng gạo trong nỗi lo lắng của mình:

_Sau bao thời gian thân thiết với gia đình em, Bà Scott, anh đã thấy em luôn đứng trong bóng của những người chị gái. Em xứng đáng được công nhận như một phụ nữ quyến rũ và thành đạt bởi chính con người em.

Madeline mỉm cười cám ơn lơ đãng, nghĩ về Logan và nơi anh có thể đến:

_Cám ơn, thưa ngài. Nếu anh thứ lỗi-

_À, đương nhiên rồi.

Anh chào cô và đứng lại ở cửa sổ, thở dài.

Logan bước vào thư viện và lục tìm trong ngăn kéo. Anh không chú ý có ai đó theo vào đến khi nghe thấy giọng nói vang lên:

_Anh đang tìm gì thế, anh Scott? Hay có lẽ tôi có thể gọi anh là Logan. Chúng ta là người một nhà rồi mà.

Logan đứng thẳng lên với hộp xì gà trong tay, nhìn người chị gái của Madeline- Justine bước vào phòng và đóng cửa lại.

_ Có chuyện gì chị cần tôi giúp à, Quí Bà Bagworth?_ Anh hỏi, mặt kín bưng.

_Tôi muốn có cuộc nói chuyện riêng với anh.

_Tôi không có thời gian_ anh nói nhanh_ tôi còn nhiều khách đang đợi ở ngoài.

_Và những nhu cầu của họ quan trọng hơn người trong gia đình anh à?

Logan nhìn chị với ánh lạnh lùng, biết chính xác loại trò chơi gì Justine đang muốn ở đây. Trong cuộc đời anh đã có quá nhiều người phụ nữ có gia đình theo đuổi anh với muôn ngàn lý do rồi.

_Chị muốn gì đây?_ anh hỏi cộc lốc, không cố tỏ ra lịch sự nữa.

Thái độ thẳng thừng của anh dường như không làm chị ta nản lòng chút nào. Justine mỉm cười khêu gợi và bước lại gần anh bằng những bước chân chậm rãi_ Tôi muốn biết anh có đem lại hạnh phúc cho em gái tôi không, đó là nỗi quan tâm lớn nhất của tôi.

_Chị nên hỏi cô ấy.

_Nó sẽ không nói sự thật đâu. Với Madeline, bề ngoài là quan trọng nhất.

_Chị có lý do gì đoán em gái mình không hài lòng chứ?

_Chỉ có bằng chứng hiển nhiên là hai người không xứng đôi, Anh Scott à. Một người đàn ông như anh…và em gái nhỏ của tôi…Tôi chắc là nó không biết làm cách nào với anh đâu. Vì ắt nó phải sợ khiếp anh.

_Cô ấy không cho tôi ấn tượng đó_ Logan mỉa mai đáp lại, che giấu nỗi ác cảm dâng lên trong lòng_ nói tôi biết, Quí Bà Bagworth, loại phụ nữ nào bà hình dung sẽ phù hợp với tôi?

_Ai đó xinh đẹp…tự tin…từng trải…

Justine nhún vai trong một thái độ thành thục, để chiếc tay áo rơi xuống khuỷu tay, phía trước cổ xanh lụa trượt xuống đến khi núm vú gần như lộ ra. Chị ta cúi người về phía trước, đẩy cổ áo vào với nhau, và đánh mắt liếc anh.

Cử chỉ mời gọi ấy quá rõ ràng đến nỗi Logan phải bật cười:

_Một lời mời hấp dẫn đấy!_ Anh nói , nhưng cái giọng khô lạnh của anh lại thể hiện điều ngược lại_ Tuy nhiên, tôi không có hứng thú với bất cứ phụ nữ nào ngoại trừ vợ tôi.

Mắt Justine lóe lên với nỗi căm hận ghen tức:

_Đó không thể là sự thực_chị ta nói tuệch ra_ Anh không thể thích con chuột nhỏ tầm thường cam chịu đó hơn tôi được.

Logan nhìn vào ả với nụ cười hích. Trong tất cả những từ ngữ dùng để miêu tả cô gái nổi loạn đã xông thẳng vào cuộc sống của anh và làm thay đổi mọi thứ, “tầm thường” và “cam chịu” không nằm trong số đó.

_Tôi đề nghị chị nên kéo áo lên, Quí bà Bagworth,và quay lại dạ vũ đi.

Lời từ chối thẳng thừng ấy của anh làm thổi bùng lên quyết tâm của chị ta:

_Tôi có thể làm anh muốn tôi.

Chị ta hét lên rồi nhảy xổ vào anh.

Tâm trạng khiêu khích của Logan bốc hơi ngay khi anh cố tránh khỏi người phụ nữ đột nhiên nhào tới, cái hộp rớt xuống sàn, những điếu xì gà rơi ra thảm, Logan thở mạnh trong sự ngạc nhiên và không thể tin được. Nó như trong một màn trình diễn cao trào vậy. Lúng túng, anh hầu như không nghe thấy tiếng gõ cửa. Đột nhiên anh nghe thấy tiếng vợ mình, và anh cảm thấy như mình bị táng một cú ngỡ ngàng. Mẹ kiếp, Logan liếc nhìn về hướng Madeline.

_Em đang tìm chị, Justine_ Madeline nhìn vào Justine nhiều hơn là vào anh. Trong một khỏanh khắc hình như không thể biết cô đang nghĩ gì, gương mặt cô vẫn bất động và giấu kín.

Hàm Logan siết chặt lại. Với tình trạng xộc xệch của chiếc áo Justine, và tư thế của hai người...anh biết họ đang trông như thế nào. Nếu có bất cứ điều gì anh không thể chịu đựng được, đó là bị một người đàn bà hạ nhục.

Bắn cho Justine cái nhìn giết người, anh đẩy ả ra và quay lại nhìn Madeline. Một phần tâm trí anh giục anh giải thích cho cô hiểu. Nhưng ngay lập tức anh gạt bỏ nó. Bất cứ điều gì cô nghĩ về anh, tuyệt đối cô biết là anh không có ý gì với chị cô. Anh không có hề có ý muốn không chung thủy với cô.

_Maddy…_ Anh nói và lần đầu tiên trong cuộc đời anh nhận ra mình không thể thốt nên lời. Đổ mồ hôi, bực tức, anh nghĩ ra hàng tá cách để giải thích tình huống này nhưng hình như không thể tìm ra tiếng nói.

Justine ném cho Madeline cái nhìn tự mãn, môi ả cong lại chiến thắng:

_Chồng em dường như không thể kiềm chế được mình_ ả nói_ tất cả những gì chị muốn là nói chuyện, nhưng anh ta-

_Em biết điều gì đã xảy ra_ Madeline bình tĩnh nói_ và em sẽ biết ơn nếu từ nay chị sẽ giữ mình không nhảy vào chồng em như thế. Đó là một phiền hà anh ấy không đáng nhận...và em cũng thế.

Justine vuốt thẳng áo và kéo tay áo lại :

_Cứ nói cho cô ta điều anh muốn_ Chị ta nói với Logan, giọng trở nên run run_ Tôi chắc là anh ấy sẽ vẽ mình như một nạn nhân vô tội_ Và có thể nó đủ ngây thơ để tin anh.

Một cách giận dữ chị ta bước khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng.

Logan nhìn chăm chăm vào người vợ của mình, cám thấy kì cục như anh đang trở về những năm niên thiếu, khi anh bị bắt gặp làm lỗi vậy:

_Maddy, anh không mời gọi cô ta-

_Em biết_ cô nói với giọng ôn tồn_ Anh sẽ không bao giờ cố thử quyến rũ chị của vợ mình, ngay cả khi anh thấy chị ấy quyến rũ đi nữa.

_Anh không có._ Logan lầm bầm, cào tay vào mái tóc mình đến khi nó dựng đứng dậy rối bời.

_Này, đừng làm thế._ Madeline tiến lại gần anh và chạm vào vuốt thẳng lọn tóc đen với găng tay đeo găng của mình. Cái chạm của cô nhẹ nhàng làm dịu lại tâm trạng anh.

_Dù gì đi nữa Justine cũng không có ý đó thật đâu. Chị ấy chỉ là muốn thu hút chút sự chú ý thôi.

_Ả gần như lấy được cái ả muốn rồi. Anh đã sãn sàng giết chết ả.

_Em xin lỗi vì đã đặt anh vào tình huống khó xử như thế.

Anh nắm lấy đôi tay của cô, nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô.

_Em có đủ lý do để nghi ngờ anh mà Maddy.

_Em không hề_ Cô nói nhẹ, làm anh lắc đầu không thể tin được.

_Nếu vị trí của chúng ta đổi ngược lại, anh chắc chắn sẽ tin vào điều tệ hại nhất.

Một nụ cười nhạt hiện lên trên môi cô:

_Em không nghi ngờ chuyện đó đâu.

Những từ ngữ của cô dường như làm đốt nóng anh hơn:

_Vậy làm sao em có thể đứng ở đây và tuyên bố là em tin anh, khi em biết anh sẽ không làm giống như em?

_Vì sao em không nên tin anh chứ?_ cô bình thản nói_ Anh không làm gì cho em ngoài sự rộng lượng và cao thượng.

_Cao thượng sao?_ Logan lặp lại, nhìn chằm cô như thể cô đã mất trí khôn của mình_ Anh đã lấy trinh tiết của em, khiến em có thai khi chưa cưới hỏi.

_Lần đầu tiên em bước vào Capital, anh đã làm mọi cách tránh né em, mặc cho cách em quăng mình vào anh…anh đã làm tình với em khi biết rõ em đã thật sự bằng lòng, và khi em có thai, anh đã cưới em mặc dù chính anh cũng không muốn. Em đã phản bội anh, đổi lại anh chỉ thành thật và công bằng-

_Đủ rồi!

Gương mặt anh cứng lại:

_Anh đã đối xử tệ hại với em và anh không hề có ý định cho chuyện này sớm dừng lại, nên anh khuyên em hãy dừng cái chuyện nịnh nọt và những cái liếc yêu thương ấy đi, vì nó chẳng có tác dụng gì đâu. Em hiểu không?

Anh không nhận ra mình đang siết tay quanh cô đến khi anh cảm thấy làn da mỏng manh của cánh tay cô bên dưới tay mình, cái trượt trên làn da trần giữa cổ tay áo ngắn và gờ trên của bao tay cô.

_Em hiểu mà._ Madeline nói. Khuôn miệng mềm mại của cô gần anh, và Logan cuồng bạo hôn lên nụ cười ấy và chôn tay vào trong làn vải nhung của áo cô Tất cả những gì anh muốn là niềm khoái cảm thể xác đơn thuần. Không phải niềm tin của cô. Không phải sức ảnh hưởng của cô đến anh.

Anh trượt tay xuống dưới áo cô, tìm thấy bờ ngoài của mông cô, và kéo hông cô sát vào anh:

_Anh muốn em._ Anh thì thầm, nhìn chằm chằm vào thung lũng giữa áo cô, cọ mũi và miệng vào hõm thơm ngát dưới cổ cô_ Lên lầu với anh.

_Ngay bây giờ sao?

Cô hỏi, hơi thở ngắt quãng khi anh thúc thắt lưng căng cứng vào cô.

_Ngay bây giờ.

_ Nhưng khách của chúng ta…

_Cứ để họ tự lo lấy.

Madeline mỉm cười run rẩy:

_Lát nữa đã_cô nói_ họ sẽ chú ý là chúng ta đã ra ngoài, và họ sẽ đồn-

_Anh muốn họ cứ đồn-

Mọi suy nghĩ thường đã rời khỏi đầu anh. Anh không còn lo lắng về rắc rối của Andrew, những người khác hay thể diện của mình trước xã hội nữa…

_Anh muốn họ biết là anh đang hưởng thụ khoái cảm với em trên lầu khi tất cả bọn họ đang ở dưới…rằng em là của anh.

Đói khát anh nghiền nát môi cô dưới anh, uống lấy mùi vị cô, trở nên hoang dại bởi mùi vị và cảm gíac của cô. Ngón tay anh xoắn chặt lấy mái tóc được tỉa lại của cô, bắt đầu lôi những kẹp tóc khỏi các lọn đỏ nâu và Madeline phải đấy anh ra thở hổn hển:

Được rồi mà. _ cô run rẩy nói, mặt cô hồng lên và bừng đỏ_ Em rất hạnh phúc được đáp lại anh, nhưng quan khách sẽ chặn chúng ta lại trước khi chúng ta lên đến lầu đó.

Logan mỉm cười và cướp lấy cô một nụ hôn thật nhanh và mạnh:

_Anh tiếc cho ai láng cáng trên đường đi của anh.

Anh nói, và kéo cô ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.