Hàn Thần Dương hơi ngẩn người một lát, sau đó những chuyện xảy ra tối qua và những lời Hà Duy Tùng nói đều hiện lên trong đầu anh ta.
Người phụ nữ không biết xấu hổ này, lại đến diễn trò khóc lóc đau khổ với anh ta nữa phải không?
Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười chế giễu theo thói quen, khuôn mặt tuấn tú dần hiện vẻ khinh thường: “Những người phụ nữ như cô, cho dù tất cả mọi người trên thế gian này đều chết hết thì cô cũng có thể sống rất tốt chứ đúng không? Tuy nhiên...”
Anh ta nói rồi, đột nhiên chống người dậy áp sát cô thêm một chút. Nhìn khuôn mặt cô, sợ cô không nghe rõ nên anh ta lại gằn giọng: “Nếu quả thật có một ngày cô chết rồi, tôi nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Sao? Câu trả lời này có khiến bà Hàn là cô thấy hài lòng không?”
Bùi Thiên Ngân mím môi nở một nụ cười gượng: “Hài lòng, rất hài lòng.”
Lâm Thục Trân thắng rồi, Tôn Tiểu Uyển thắng rôi, tất cả bọn họ đều đã thắng rồi...
Nhìn bóng hình đứng dậy mặc quần áo của Hàn Thần Dương, Bùi Thiên Ngânthầm nói một câu: ‘Hàn Thần Dương, tạm biệt, không bao giờ gặp lại nữa.’
Hàn Thần Dương có nằm mơ cũng không ngờ Bùi Thiên Ngân lại mất tích.
Khi anh ta tan ca trở về nhà, khi anh ta tìm hết trên lầu dưới lầu cũng không thể tìm thấy bóng dáng cô đâu, khi anh ta nhìn thấy di động của cô yên lặng nằm trong góc tường, anh ta cuối cùng cũng nhận ra, không thấy cô đâu nữa.
“Lách cách, lách cách...” trong nhà bếp vang lên tiếng nấu ăn.
Hàn Thần Dương gần như không hề nghĩ ngợi gì mà chạy thẳng vào nhà bếp, nhưng khi anh ta xông vào nhà bếp lại chẳng trông thấy bóng dáng Bùi Thiên Ngân, mà là Tôn Tiểu Uyển đang nấu ăn trong nhà bếp.
Anh ta buồn phiền đứng đờ đẫn tại chỗ. Nhìn dáng vẻ bận rộn của Tôn Tiểu Uyển, anh ta mới sực nhớ ra Tôn Tiểu Uyển đã chuyển đến ở chung với anh ta rồi.
Nhưng...
Người phụ nữ đáng chết kia chạy đi đâu mất rồi?
Lòng anh ta đột nhiên trở nên nóng nảy. Hàn Thần Dương giơ tay hất đổ hết đồ ăn trên bàn xuống đất.
“Rầm rầm!” Cơm canh đổ đầy đất, bát đĩa sứ đều vỡ thành mảnh vụn.
Tôn Tiểu Uyển sợ hãi lập tức xoay người. Nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, cô ngây người: “Anh Thần Dương...” Cô ta cẩn thận bước, nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Thần Dương.
“Thần Dương à, có chuyện gì thế?”
Nghe thấy tiếng động, Lâm Thục Trân cũng chạy từ trên lầu xuống. Khi nhìn thấy biểu cảm dữ tợn của Hàn Thần Dương, vẻ mặt bà cũng thay đổi, lòng đã có dự liệu.
“Thần Dương à, đây là vật mà côBùi nhờ dì đưa cho con.”
Lâm Thục Trân nói xong thì móc một tờ giấy nhàu nát đưa cho anh ta: “Cô Bùi chẳng nói chẳng rằng, hôm nay sau khi con đi làm, cô ấy tự xếp vài bộ quần áo rồi đi ra ngoài.”
Hàn Thần Dương cướp lấy tờ giấy, nhanh chóng mở ra xem. Trên tờ giấy chỉ viết bốn chữ đơn giản: Chúc anh hạnh phúc.
Cô ta có ý gì chứ?
Người phụ nữ đáng chết kia lại muốn gây chuyện gì nữa? Muốn giở trò gì nữa đây?
Tôn Tiểu Uyển kéo ống tay áo của Hàn Thần Dương: “Anh Thần Dương, hay là em đi tìm với anh nhé? Có phải em lại làm sai điều gì khiến chị Bùi không vui nữa rồi không?”
Lâm Thục Trân thấy Tôn Tiểu Uyển nói xong từ lâu mà Hàn Thần Dương vẫn chẳng trả lời, không yên tâm hỏi thử: “Đúng đấy Thần Dương, hay là chúng ta... báo cảnh sát nhé?”
Hàn Thần Dương chậm rãi ngước mắt lên. Anh ta đưa mắt liếc nhìn Tôn Tiểu Uyển và Lâm Thục Trân, suy nghĩ lời hai người nói, lòng anh ta lại dấy lên cảm giác giận dữ và buồn bực kì lạ.
Dựa vào cái gì mà muốn anh ta đi tìm cô ta? Muốn anh ta đi báo cảnh sát cơ chứ?
Người phụ nữ kia cả ngày hôm qua đều không ở nhà, sáng sớm hôm nay lại còn lên cơn với anh ta nữa, bây giờ cô ta không vui bỏ nhà đi, dựa vào cái gì mà khiến Tiểu Uyển và dì Lâm lo lắng cho cô ta chứ?