Bên Anh Trọn Đời

Chương 3: Chúng ta ly hôn đi



“Anh Thần Dương, em đói rồi…”

Trong phòng khách yên tĩnh, giọng nói của Tôn Tiểu Uyển vang lên rõ ràng ở đầu dây điện thoại bên kia. Giọng nói của cô ta rất dễ nghe, mang theo sự mềm dẻo của con gái phương Nam, nhưng lọt vào tai Bùi Thiên Ngân lại giống như ác mộng.

Năm năm rồi, kể từ ngày cô và Hàn Thần Dương kết hôn, điện thoại của Tôn Tiểu Uyển luôn vang lên bất kể thời gian, bất luận là đang ăn cơm, hay đang ngủ, cho dù là đang làm tình, tiếng chuông đột ngột sẽ luôn cắt ngang mọi thứ.

Còn Hàn Thần Dương luôn lập tức nhận điện thoại của Tôn Tiểu Uyển, cho dù giống như bây giờ, toàn thân cô đều đau đớn, cả người co rúm lại nằm trên sàn đá hoa lạnh buốt, cũng vẫn không ngăn nổi Hàn Thần Dương kiên nhẫn thêm, cẩn thận nghe từng câu từng chữ của Tôn Tiểu Uyển ở đầu dây bên kia.

Nước mắt cuối cùng cũng tuôn trào ra, dù Bùi Thiên Ngân nhắm mắt lại cũng vẫn không ngăn nổi những giọt nước mắt nóng hổi lướt qua hai má lạnh buốt.

“Em muốn ăn gì? Sushi hay cơm niêu? Anh nghe nói gần đây mở một quán sushi Nhật Bản cũng khá ngon.”

Hàn Thần Dương ở thời khắc này hoàn toàn trái ngược với cảm giác lạnh thấu xương vừa nãy, lúc này giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng, dịu dàng thoải mái, dưới ánh đèn chiếu xuống, ngay cả đôi má nổi rõ gò cũng trở nên mềm mại.

“Chỉ cần anh ở bên cạnh em thì ăn gì cũng được.”

“Được, bây giờ anh sẽ qua chỗ em ngay.”

Hàn Thần Dương cúp điện thoại, đứng dậy liền muốn rời đi.

Bùi Thiên Ngân cuối cùng cũng hồi phục lại một chút ánh sáng trước mắt, cô nắm chặt tay áo của anh ta, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.

“Bỏ tay ra! Lẽ nào cô không biết sự bám riết của cô sẽ chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét cô sao?”

Hàn Thần Dương hất tay bám trên tay áo mình ra, nhưng không ngờ, bàn tay đó lại lần nữa tìm kiếm nắm chặt tay áo của anh ta.

“Thần Dương, em hỏi lại anh một lần nữa, có phải anh thật sự không yêu em hay không? Một chút xíu cũng không có?”

Trên mặt đá hoa lạnh băng, Bùi Thiên Ngân vật lộn ngồi dậy, ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt tạm thời chỉ có thể cảm nhận được ánh sáng, tìm kiếm vị trí của anh ta.

Nhưng, cô vẫn chưa kịp tìm được anh ta liền vội bóp chặt cằm cô lại, ngay sau đó, giọng nói của Hàn Thần Dương vang lên bên tai còn lạnh lùng hơn đá hoa dưới người.

“Bùi Thiên Ngân, tôi nói một lần cuối cùng, người tôi yêu là Tôn Tiểu Uyển, là Tôn Tiểu Uyển từng bị cô muốn tự tay giết chết!”

Đủ rồi, thật sự đủ rồi.

Thực ra, không phải là cô sớm đã biết là đáp án như thế này hay sao?

Cùng với giọng nói của anh ta, cô quay mặt lại, rõ ràng đau đớn đến mức khó thở nhưng vẫn nhẹ nhàng cười với anh ta: “Thần Dương, chúng ta ly hôn đi.”

Ly hôn?

Khi lạnh lùng nghe thấy câu nói này, Hàn Thần Dương sững sờ, nhưng rất nhanh chóng, anh ta cũng cười, đôi mắt lạnh như băng hơi híp lại, càng dùng sức bóp chặt những ngón tay trên cằm cô.

“Cô đừng nằm mơ!”

“…Tại sao?”

Bùi Thiên Ngân không hiểu, không phải anh ta nói yêu Tôn Tiểu Uyển sao? Không phải anh ta chán ghét cô sao? Tại sao bây giờ khi cuối cùng cô chịu đựng đau đớn muốn buông tay, anh ta lại không đồng ý?

Hàn Thần Dương dùng sức, hận không thể nào bóp chết cô, bóp chặt cằm của cô, căn bản không chú ý đến cô bởi vì đau đớn mà nhíu mày lại.

“Bây giờ cảm thấy đau khổ rồi, muốn ly hôn ư? Trước đây khi cô bảo Bùi Quốc Hiếu ép tôi kết hôn với cô, sao cô lại không nghĩ đến ngày hôm nay? Bùi Thiên Ngân, tôi nói cho cô biết, bây giờ chỉ là sự bắt đầu nỗi khổ của cô, tôi muốn khiến cho cô cả đời này cũng gánh lấy chức danh là bà Hàn! Tôi muốn khiến nửa đời còn lại của cô sống cũng không bằng chết!”

Hất cằm cô ra, Hàn Thần Dương bước đến bên bàn, mở túi xách của mình ra, lấy một xấp tài liệu cùng hình ảnh trong đó ném về phía Bùi Thiên Ngân.

Với đôi mắt cuối cùng cũng có thể mơ hồ nhìn rõ các thứ, Bùi Thiên Ngân nhặt những tấm hình rơi vãi ở xung quanh mình lên, trên đó là hình ảnh của cô, hình ảnh cô bước vào văn phòng luật sư, cô ngồi trong văn phòng của Phương Thúy, còn có hình ảnh cô bước ra khỏi văn phòng luật sư…

Ngẩng đầu lên, giọng nói của cô có chút run rẩy: “Thần Dương, đây là gì? Anh tìm thám tử tư theo dõi em sao?”

Lẽ nào anh ta đều biết hết rồi?

Cô lo lắng bò từ dưới đất dậy, khó khăn chạy đến trước mặt Hàn Thần Dương, nhưng vẫn chưa kịp đứng vững cơ thể liền bị Hàn Thần Dương đẩy ra một cách vô tình.

“Cút ra! Đừng lại gần tôi!”

“A!”

Bùi Thiên Ngân một lần nữa bị đẩy vào bàn uống trà, mặt bàn uống trà tan vỡ cùng nện xuống đất với cô, thủy tinh vỡ vụn đâm vào da thịt cô, làm xước hai má cô.

Hàn Thần Dương không ngờ cô sẽ làm vỡ bàn trà, bước muốn đến kiểm tra nhưng khi thấy cô lại lần nữa vùng vẫy muốn đứng dậy nhào về phía mình, anh ta lại dừng bước lại.

Người phụ nữ này quả nhiên không tự trọng đến mức ngay cả mạng sống cũng không cần, thật là đáng ghê tởm!

Khí ác dâng lên, Hàn Thần Dương cười lạnh lùng: “Nếu không tìm thám tử tư theo dõi, tôi vẫn thật không ngờ bà Hàn còn có thủ đoạn như vậy… Trước tiên đến văn phòng luật sư chuyển đổi tài sản, sau đó chạy đến trước mặt tôi một cách đáng thương, giả bộ “chí công vô tư” ly hôn với tôi…”

Không phải vậy, không phải như thế, không có, cô không có…

“Bà Hàn, cô không chỉ đê tiện, cô còn ghê tởm khiến người ta muốn nôn!”

“Rầm!”

Cửa chính bị mở rồi lại bị đóng vào nặng nề, trong phòng khách cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Máu tươi nhuốm đỏ cả áo, từng mảng từng mảng, giống như từng đóa hoa hồng nở rộ. Bùi Thiên Ngân nhìn cánh cửa bị đóng chặt, ngẩn người một lúc lâu mới từ từ nhắm hai mắt sớm đã bị sự đau đớn lan tràn ra.

Cô muốn cười, bởi vì xem ra anh ta không hề biết chuyện cô sắp chết.

Nhưng cuối cùng nước mắt lại tuôn khắp mặt cô, bởi vì cô nhìn ra được, anh ta hy vọng nhìn thấy cô chết biết nhường nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.