Bên Anh Trọn Đời

Chương 6: Mẹ con tôn tiểu uyển



“Đúng, làm phiền chụp cẩn thận, rõ ràng một chút, ngày mai sau khi công bố, nhớ chuyển tiền vào tài khoản của tôi.”

Trong biệt thự Phú Cảnh, Lâm Thục Trân cúp điện thoại, quay đầu với Tôn Tiểu Uyển đang ngồi trên giường, trong đôi mắt cười híp không hề có sự lo lắng và đáng thương của một người làm mẹ như vừa nãy, cái có tất cả đều là sự lấy lòng mà bà ta ra sức biểu hiện ra.

“Yên tâm đi, đều đã xử lý ổn thỏa rồi.”

“Được rồi, bà có thể ra ngoài rồi.”

Tôn Tiểu Uyển gật đầu, thu lại ánh nhìn từ trên khuôn mặt của Lâm Thục Trân về, lười phải nhìn thêm bà ta một lần nữa.

“Tiểu Uyển à!”

Lâm Thục Trân không những không ra ngoài, ngược lại đến gần Tôn Tiểu Uyển, thân hình mập mạp ngồi xuống, dùng giọng nói vô cùng đắc ý, lo trước tính sau dặn dò: “Đã năm năm rồi, bây giờ Bùi Quốc Hiếu cũng đã xử xong rồi, thằng nhãi Hàn Thần Dương đó lại vẫn chưa có ý lấy con. Không phải là mẹ nói con, con không thể tiếp tục dây dưa nữa, con phải mau ép thằng nhãi Hàn Thần Dương đó ly hôn đi!”

“Giục giục giục! Bà ngoại trừ giục tôi ra, còn biết cái gì nữa?”

Lúc này trên khuôn mặt vừa thấy đã yêu, vẫn luôn đáng thương yếu ớt đó của Tôn Tiểu Uyển tràn đầy sự lạnh nhạt và mất kiềm chế: “Tôi nói cho bà biết, chuyện của tôi tôi sẽ tự nghĩ cách. Bà cẩn thận một chút, đừng để anh Thần Dương phát hiện ra điều gì.”

Đối mặt với thái độ tồi tệ của Tôn Tiểu Uyển, Lâm Thục Trân có chút không nhường bước, nhưng lại không dám trở mặt. Lúc đứng dậy, bà ta nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Theo mẹ thấy, cho dù mẹ không để nó phát hiện ra điều gì, nó cũng sẽ không lấy con, nó vẫn luôn coi con là em gái nó.”

“Bụp!”

Tôn Tiểu Uyển ném cái gối trên giường về phía Lâm Thục Trân, thái độ ghê tởm như đã nuốt một con ruồi vậy, lời nói ra càng thêm bỉ ổi.

“Bà dựa vào điều gì mà nói tôi? Bà có tư cách để dạy dỗ tôi sao?”

Lâm Thục Trân cũng bị kích động mà tức giận: “Tao là mẹ mày, sao lại không thể nói mày hả? Nếu không phải tao luôn nghĩ kế cho mày, mày tưởng rằng mày có thể khiến tên nhóc Hàn Thần Dương đó vẫn luôn một lòng với mày sao?”

“Bà nghĩ kế cho tôi là chuyện đương nhiên. Bà đừng có quên, năm đó nếu không phải là bà…”

“Kẹt kẹt!”

Lời chưa nói xong liền nghe thấy cửa biệt thự được mở ra.

Lâm Thục Trân nghe thấy tiếng động lập tức đổi thành bộ mặt thương xót, vọt đến bên cạnh Tôn Tiểu Uyển, cố ý cất cao âm lượng khóc lóc kể lể: “Tiểu Uyển à, con không thể cứ mãi như thế này được. Thần Dương đã kết hôn rồi, cậu ấy không thể nào mãi mãi ở bên cạnh con được…”

Tôn Tiểu Uyển nhìn Lâm Thục Trân đang ở trước mặt mình ra sức tỏ vẻ hiền từ, chán ghét đến vô cùng. Nhưng lúc nhìn thấy cửa phòng bị đẩy ra, cuối cùng cũng đè lại sự chán ghét trong mắt, khóc lóc với vẻ đáng thương tủi thân như một đứa trẻ.

“Con chỉ muốn anh Thần Dương, con chỉ muốn anh Thần Dương…”

“Tiểu Uyển.”

Lúc Hàn Thần Dương đẩy cửa tiến vào, vừa hay trông thấy đôi mắt khóc đỏ ngầu lên của Tôn Tiểu Uyển, anh ta mang theo sự đau lòng và tự trách, nhanh chóng bước đến trước mặt của Tôn Tiểu Uyển.

Ngồi xuống, trong mắt tràn đầy sự áy náy: “Xin lỗi, vừa nãy anh không nên rời đi.”

Lúc này, trong phòng, ánh mắt của hai người phụ nữ cùng nhìn về phía anh ta. Ánh mắt Lâm Thục Trân nhìn ở phía sau anh ta lộ rõ vẻ tham lam, còn Tôn Tiểu Uyển, không đơn thuần dùng đôi mắt ngấn nước mơ màng nhìn anh ta, mà càng chăm chú nhìn anh ta hơn.

Cô ta cực kỳ yêu thích người đàn ông mặc vest may bó sát, vô cùng yêu khuôn mặt với đôi mắt thâm sâu và ngũ quan rõ ràng của anh ta.

“Anh Thần Dương…” Giấu đi sự mến mộ tràn đầy, Tôn Tiểu Uyển khóc rồi nhào vào trong lòng anh ta.

Hàn Thần Dương nhẹ nhàng vỗ lên lưng của cô ta, trìu mến như dỗ một đứa trẻ: “Đừng khóc nữa, anh về rồi, hôm nay anh sẽ không rời đi nữa.”

“Nhưng… anh Thần Dương…”

Tôn Tiểu Uyển vùi đầu vào trong lòng Hàn Thần Dương, tiếp tục khóc lóc kể lể: “Cho dù hôm nay anh không đi nữa, ngày mai không phải là anh vẫn phải đi sao? Em muốn anh mỗi ngày đều ở bên cạnh em.”

“Tiểu Uyển, em không thể không hiểu chuyện như vậy được.”

Không đợi Hàn Thần Dương lên tiếng, Lâm Thục Trân liền tiếp lời, đôi mắt ẩn giấu sự tham lam đó vào lúc này đong đầy sự cảm thông: “Thần Dương đã kết hôn rồi, sao cậu ấy có thể ngày ngày ở bên cạnh con được?”

Tôn Tiểu Uyển nghe thấy lời này liền khóc đến mức run rẩy ở trong lòng Hàn Thần Dương.

Hàn Thần Dương đau lòng nhíu mày: “Dì Lâm, những chuyện như thế này sau này đừng nói trước mặt Tiểu Uyển.”

“Nhưng… Thần Dương à, đây là sự thật. Lẽ nào con vẫn không định ly hôn với Bùi Thiên Ngân đó?”

Lâm Thục Trân cố ý làm ra vẻ kinh ngạc trợn mắt, nhưng sau đó miệng đầy thông cảm than thở: “Nhưng, thực ra cho dù bây giờ con ly hôn với Bùi Thiên Ngân cũng không có ảnh hưởng gì đến con. Bùi Quốc Hiếu đã chết rồi, bây giờ con lại là tổng giám đốc của Bùi Thị…”

“Dì Lâm!”

“Dì biết rồi, dì không nói nữa… Dì chỉ là cho lắng cho đứa con gái ngốc nghếch Tiểu Uyển này nghĩ không thông suốt…”

Lâm Thục Trân tức thời ngậm miệng lại, xoay người bước ra khỏi phòng. Tuy rằng Hàn Thần Dương là đứa con kế bà ta giữa đường thấy anh ta trưởng thành, nhưng dù là đến bây giờ, bà ta cũng không đoán được tính khí của anh ta.

Đêm khuya, trong phòng rất yên tĩnh.

Tôn Tiểu Uyển nằm trên giường vẫn đang nghĩ về cuộc nói chuyện ngày hôm nay giữa Lâm Thục Trân và Hàn Thần Dương. Cô ta biết, những lời nói ngày hôm nay của Lâm Thục Trân là cố ý nói cho cô ta nghe, đừng nhìn vào việc hiện tại Hàn Thần Dương yêu thương cô ta bao nhiêu, đó đều là sự áy náy và tự trách. Chỉ cần Hàn Thần Dương một ngày không kết hôn với cô ta, Hàn Thần Dương vẫn không thuộc về cô ta.

Cẩn thận quay mặt lại, vừa hay liền trông thấy khuôn mặt sớm đã ngủ say của Hàn Thần Dương. Tôn Tiểu Uyển lưu luyến ngưng lại nhìn khuôn mặt tuấn tú mà cô nằm mơ cũng muốn có này, dần dần đến si mê.

Giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào ngũ quan rõ ràng của anh ta, cô có chút không kiềm chế nổi từ từ lại gần anh ta…

Nhưng chính vào lúc Tôn Tiểu Uyển sắp hôn lên bờ môi mơ ước kia, tay cô ta bỗng nhiên bị anh ta nắm chặt lại, nhưng anh ta không tỉnh, chỉ là không thoải mái nói mơ một câu: “Bùi Thiên Ngân, đừng nghịch nữa…”

Tôn Tiểu Uyển lập tức đờ người, cả người như bị sét đánh.

Anh ta vừa mới gọi tên của ai? Là Bùi, Bùi Thiên Ngân sao? Tại sao trong lúc ý thức không rõ ràng anh ta lại gọi tên của người phụ nữ đó?

Anh ta không phải là nên hận nhà họ Bùi đến thấu xương, hận người phụ nữ đó đến chết sao?

Nhưng tại sao, tại sao…

Nước mắt quẹt qua khuôn mặt, Tôn Tiểu Uyển cắn chặt môi, hai mắt đố kỵ đỏ ngầu.

Bùi Thiên Ngân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.