Bên Anh Trọn Đời

Chương 7: Yêu hay không yêu



Buổi sáng, Hàn Thần Dương tỉnh dậy trong cơn đau đầu dữ dội.

Vừa mở mắt, đầu vẫn còn đang mơ màng, giơ tay nhìn đồng hồ thì đã là chín giờ sáng rồi, mày cau lại, như thói quen không kìm lại được.

Người phụ nữ đó là heo sao?

“Bùi Thiên Ngân, sao cô không gọi tôi dậy…?”

Nhấc người ngồi dậy, lúc nhìn thấy Tôn Tiểu Uyển đẩy cửa bước vào thì đầu vẫn còn đang lơ mơ mới tỉnh táo lại, sực nhớ ra bây giờ mình đang ở nhà Tôn Tiểu Uyển chứ không phải ở nhà mình.

“Anh Thần Dương…”

Sắc mặt Tôn Tiểu Uyển có chút tái nhợt, cố gắng đè nén sự ghen ghét trong lòng, đưa cốc sữa trong tay mình cho anh ta, nói:

“Anh uống sữa đã rồi hãy đi làm, em đặc biệt pha riêng cho anh đấy…”

Từ trước tới nay Hàn Thần Dương không có thói quen uống sữa, anh ta thường xuyên phải đi tiếp khách, dạ dày cũng không được tốt, vì thế mấy năm nay kết hôn với Bùi Thiên Ngân, mặc dù mỗi ngày cô ấy đều làm bữa sáng phong phú, tinh tế cho anh ta, nhưng không bao giờ có sữa, dần dần anh ta cũng hình thành nên thói quen này.

Đáng chết, tại sao lại nghĩ đến người phụ nữ đó rồi?

Hàn Thần Dương buồn bực day day huyệt thái dương, đón lấy cốc sữa, cũng không biết là đang tức giận với ai, một hơi uống hết cốc sữa.

Trong sự tiễn biệt của Tôn Tiểu Uyển và Lâm Thục Trân, Hàn Thần Dương rời khỏi biệt thự Phú Cảnh, lái xe một mạch đến tập đoàn Bùi Thị, mặc dù tới muộn, nhưng anh ta là tổng giám đốc, ai dám mặt nặng mày nhẹ với anh ta.

“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Hàn.”

Lưu Hạo Vũ đang nói chuyện phiếm với thư ký, vừa nhìn thấy Hàn Thần Dương thì la cà đờ đẫn đến chào hỏi:

“Chậc, chậc, chậc…thật không ngờ một người cần cù, tận tụy như tổng giám đốc đây lại có tật xấu là hay đi muộn.”

Lưu Hạo Vũ - con nhà giàu điển hình, là bạn học với Hàn Thần Dương từ cấp hai đến đại học, cũng chính là bạn chí cốt, vào sinh ra tử của anh ta.

“Tôi đi muộn ở chính công ty của tôi, có liên quan gì đến cậu không?”

Hàn Thần Dương liếc thư ký riêng của mình một cái, rồi nói:

“Sau này cách xa thư ký của tôi ra một chút.”

“Sao nào?”

“Tôi sợ cô ấy sẽ mang thai, công ty tôi không có chế độ nghỉ thai sản.”

“…”

Lưu Hạo Vũ bị chặn họng không nói được gì, nhưng vừa nhìn thấy Hàn Thần Dương định đẩy cửa phòng làm việc đi vào, bèn nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh ta.

“Hay là cậu…đi ra ngoài,đến muộn chút nữa được không?”

Hàn Thần Dương cúi đầu, nhìn cổ tay mình bị nắm chặt, lạnh giọng nói:

“Lưu Hạo Vũ, cậu hết trò để chơi rồi đúng không?”

Thấy nhiệt độ xung quanh dần giảm xuống, Lưu Hạo Thần không còn cách nào khác, bèn nhỏ giọng nói:

“Bùi Thiên Ngân đến rồi, đang ngồi ở trong phòng làm việc của cậu.”

Người phụ nữ đó đến rồi?

Hàn Thần Dương sững người, nhưng rất nhanh chóng nhếch môi lên nở một nụ cười nhạt, xem ra, cô ta bây giờ là “chó cùng rứt giậu” rồi, ồn ào ở nhà còn chưa đủ, bây giờ còn chạy đến công ty làm loạn.

Nghĩ như vậy, Hàn Thần Dương bèn gỡ tay Lưu Hạo Vũ ra, đẩy cửa phòng làm việc của mình ra.

Trong phòng làm việc rộng lớn, sáng sủa, Bùi Thiên Ngân đã ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc, tinh thần phơi phới, rạng ngời, sự nghênh ngang kiêu ngạo như một nàng công chúa của trước đây giờ đã thay bằng sự tĩnh lặng, một khoảnh khắc tĩnh lặng đó lại khiến người ta cảm thấy đáng thương.

Đáng thương?

Từ này vừa mới hiện hữu trong đầu Hàn Thần Dương thì đã bị anh ta gạt phăng đi, người phụ nữ tâm địa độc ác như cô ta, làm sao có thể đáng thương được?

Cười nhạt, anh ta ngồi trên ghế, cầm lấy tài liệu để trên bàn, cúi đầu chuyên tâm giải quyết công việc, giống như không nhìn thấy sự tồn tại của Bùi Thiên Ngân vậy.

Bùi Thiên Ngân ngồi chờ từ bảy rưỡi sáng sáng đến bây giờ, cô ngồi nhìn người đàn ông đang cúi đầu ngồi ở một bên kia bàn làm việc, trong mắt toát ra vẻ bi thương.

Cô sớm đã nên nghĩ đến thái độ này của anh ta rồi không phải sao?

Hít vào một hơi để bản thân mình bình tĩnh lại, cô lấy ra một tập tài liệu từ trong túi xách, nhổm dậy, mở ra, đặt trước mặt Hàn Thần Dương.

“Bùi Thiên Ngân, cô lại muốn giở trò gì đây?”

Bùi Thiên Ngân muốn nhìn anh ta thêm chút nữa, nhưng khi thấy anh ta ngước mắt lên nhìn mình thì lại cúi đầu, vô thức nhìn cốc cà phê ở trước mặt.

Cô sợ, cô sẽ không chịu được bật khóc.

Đau nhức, khó chịu tích tụ trong lồng ngực đang cuồn cuộn trào lên cổ họng khiến cô rất muốn nôn, nuốt xuống mấy lần, mới nhẹ nhàng mở miệng:

“Anh có thể xem xong rồi hẵng ký vào.”

Hàn Thần Dương cũng không quan tâm thu lại ánh mắt, hoài nghi nhìn đơn ly hôn trước mặt, sự khinh bỉ, mỉa mai lúc đầu dần dần tích tụ, đông cứng lại nơi đáy mắt.

Trong này viết rất rõ ràng, nếu Hàn Thần Dương đồng ý ký đơn ly hôn thì tất cả cổ phần của Tập đoàn Bùi thị, bao gồm tài sản cá nhân, nhà cửa đều thuộc về Hàn Thần Dương.

Nói như vậy thì Bùi Thiên Ngân sẽ không lấy được một đồng một cắc nào.

“Thần Dương, em mệt rồi, thật sự mệt lắm rồi…”

Chính lúc Hàn Thần Dương nhìn thấy nét chữ uyển chuyển, mềm mại của Bùi Thiên Ngân ký tên vào bên chuyển nhượng, thì nghe thấy giọng cô như dòng suối sắp khô cạn rót vào tai anh ta.

“Em biết anh ghét em, cũng biết anh hận em, em cũng không muốn đôi co với anh thêm nữa, buông tha anh, cũng chính là buông tha cho chính bản thân em…ký tên đi.”

Hàn Thần Dương chần chậm ngẩng đầu, sự mỉa mai, khinh bỉ, coi thường không che đậy trước kia biến mất hết.

Anh ta phát hiện ra rằng hôm nay Bùi Thiên Ngân cố tình mặc áo len cao cổ, muốn che giấu vết thương tối qua, nhưng khuôn mặt trắng bệch không còn tia máu của cô dưới ánh mặt trời lại nhức mắt đến vậy.

Mặc dù cô ngồi trước mặt anh ta, nhưng dường như anh ta lại có một loại ảo giác rằng cô có thể bốc hơi bất cứ lúc nào, cuối cùng biến mất bặt vô âm tín.

“Bùi Thiên Ngân, cô…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.