Không quá hai ngày sau, Phó Hành Vân đã biết chuyện đáng giá để phóng viên bám đuôi mình cũng không phải chuyện mới mẻ gì.
Chẳng rõ bọn họ hỏi thăm được thông tin nhà Mạnh Thanh ở khu đó từ đâu ra, sáng tác tiêu đề đến mùi mẫn, nói anh bị đả kích vì chuyện cũ bị khơi ra, chạy đi tìm tình nhân để an ủi, trốn trong biệt thự của tình nhân cũ cả một buổi chiều.
Bài viết kiểu này không kéo ra được bọt nước gì, Phó Hành Vân cũng đành cười, nhanh chóng lướt qua cho xong.
Có chuyện khác chiếm cứ tâm trí anh nhiều hơn.
Tiểu Giang cẩn thận hỏi anh trong điện thoại: "Anh, chúng ta đi gặp mặt biên kịch và đạo diễn chứ ạ."
Phó Hành Vân nằm trên sô pha cố ý giả ngốc, hỏi lại: "Đạo diễn biên kịch gì cơ?"
"Cái kia chứ còn cái gì, cái kịch bản anh Mạnh cho anh xem ý."
Phó Hành Vân kéo dài âm: "Cái đấy à, tôi nói là tôi nhận sao?"
Tiểu Giang sốt ruột: "Bộ này đến cả anh Mạnh còn khen tốt, hơn nữa gần đây đạo diễn Văn có tiếng lắm, mọi người đều đang nhìn chằm chằm phim mới của anh ta đấy.
Lại nói, tựa đề bộ phim này giống tên anh, có duyên phết, nhiều thứ đáng để xem xét như thế, anh không muốn nhìn qua một chút à?"
"Thế thì gặp mặt một lần xem sao." Phó Hành Vân nói.
"A, được được được, em đi liên hệ sắp xếp ngay."
Phó Hành Vân ngồi dậy từ sô pha, vội vàng cảnh cáo: "Tôi chưa nói nhận đâu nhé, cậu đừng đi hứa hẹn lung tung.
Phải nói là không nhất định sẽ nhận, biết chưa?"
Tiểu Giang luôn miệng đáp ứng, cúp điện thoại.
Chờ đến ngày gặp mặt, Tiểu Giang phụ trách lái xe, địa điểm cậu ta chọn là một câu lạc bộ chuyên rượu vang đỏ mà Phó Hành Vân thích nhất ở ven sông.
Anh có phòng riêng ở đó, từ cửa sổ vừa có thể nhìn ra mặt sông, vừa có thể ngắm được cảnh phố xá về đêm.
Trước nay Tiểu Giang chưa từng canh sai giờ, đến nơi đỗ xe đâu đấy, còn dư được thời gian năm phút đi thang máy, phỏng chừng vừa mở cửa phòng ra là đúng ngay giờ đã hẹn.
Nhưng sau khi xe dừng, Phó Hành Vân lại cố tình lừng khừng ở trong xe mất mười phút mới chịu xuống.
Lên đến nơi thì trong phòng đã có người, Văn Thệ Xuyên ngồi một mình bên cửa sổ.
Phó Hành Vân đi đến ngồi đối diện với hắn, hai người chưa kịp nói lời nào, Tiểu Giang đã mỉm cười nhanh miệng: "Anh Vân, đạo diễn Văn, hai người nói chuyện trước đi, tôi đi gọi đồ uống."
Ở đây làm gì cần đến cậu ta phải đích thân đi gọi đồ uống, câu lạc bộ này Phó Hành Vân thường lui tới, không bao giờ đi gọi, chắc chắn lát nữa sẽ có nhân viên phục vụ tự mang mấy món Phó Hành Vân quen dùng lên đây.
Nhưng Tiểu Giang vẫn gấp gáp bỏ chạy y như dưới lòng bàn chân bị bôi dầu, làm Phó Hành Vân một lần nữa phải bội phục cái loại trực giác tránh hại tìm lợi cực kỳ nhạy bén của cậu ta.
Văn Thệ Xuyên vẫn mặc áo thun không tay và quần jean như mọi ngày, không hề giống một đạo diễn có danh tiếng chút nào.
Ánh mắt Phó Hành Vân nhanh chóng thu hồi từ hình xăm trên tay hắn, nhìn về phía tập kịch bản đặt trên mặt bàn, hất cằm ngạo mạn nói: "Có gì thì nói đi?"
Văn Thệ Xuyên nhìn anh: "Chờ biên kịch vào rồi nói, cô ấy đang đi toilet."
Lại rơi vào im lặng, giống như lần hôn nhau trong phòng chứa đồ chật hẹp đó đã tan thành mây khói, thậm chí không lưu lại chút nhiệt thừa nào.
Phó Hành Vân bị hắn làm nghẹn họng, đành nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không mấy dễ chịu.
May mắn chỉ một lát sau Tiểu Giang đã trở lại, biên kịch cũng đi vào theo.
Rất bất ngờ, vị biên kịch này Phó Hành Vân có biết.
Là một cô gái trẻ tuổi tóc đen xoăn tự nhiên, cũng mặc áo thun quần jean, ngũ quan không thể gọi là xuất sắc, chỉ có một đôi mắt trắng đen rõ ràng, mỗi khi nhìn thẳng vào ai sẽ toát ra mười phần dã tính.
Phó Hành Vân biết cô ấy, là nữ chính của bộ phim《 Đời người tựa biển 》mà Văn Thệ Xuyên làm đạo diễn, trong phim cô tên "Tiểu Ngoan", mà trên kịch bản viết tên thật, Dư Hướng Vãn.
Văn Thệ Xuyên nhạy bén nhận ra sắc mặt của anh, hỏi: "Biết nhau à?"
Phó Hành Vân dời ánh mắt, không muốn thừa nhận chuyện mình từng đi xem phim của hắn, đành lấp liếm: "Trước đây không biết, bây giờ biết rồi, biên kịch Dư, hân hạnh gặp mặt."
Phó Hành Vân đứng lên định bắt tay với cô, Dư Hướng Vãn lại lập tức ngồi xuống, một lát sau mới nhận ra anh muốn bắt tay, dường như hơi hoảng hốt, vội vàng nắm lấy như thể cô không phải nắm tay Phó Hành Vân, mà là thứ gì kỳ quặc lắm.
"Xin lỗi, tôi......" Dư Hướng Vãn vội vàng uống một ngụm nước chanh lớn, phân trần, "Ưm...!trước giờ tôi chưa từng chào hỏi trịnh trọng như vậy..."
Phó Hành Vân và Tiểu Giang ngồi một bên, Văn Thệ Xuyên và Dư Hướng Vãn ngồi phía đối diện.
Tiểu Giang cười gượng muốn phá vỡ tình cảnh bế tắc: "Anh Vân nhà tôi sau khi đọc kịch bản cảm thấy rất có hứng thú......"
Ở dưới bàn, Phó Hành Vân đột nhiên giẫm lên chân cậu ta làm Tiểu Giang phải hít một hơi, Văn Thệ Xuyên không tỏ thái độ gì: "Thật không?"
Tiểu Giang vội vàng sửa miệng: "Là tôi, tôi cảm thấy hứng thú......"
Nhất thời tình huống cực kỳ xấu hổ, chỉ có mỗi Dư Hướng Vãn là giống như hoàn toàn không bị bầu không khí ngượng ngùng này ảnh hưởng, chỉ bừng bừng hứng thú đánh giá Phó Hành Vân.
Anh không rõ lắm trong quá trình sáng tác kịch bản này ai trong số hai người họ là chủ bút, không thèm nhìn Văn Thệ Xuyên mà chỉ hỏi Dư Hướng Vãn: "Biên kịch Dư, vì sao cô cảm thấy kịch bản này thích hợp với tôi?"
Dư Hướng Vãn chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: "Tôi đã xem mấy tác phẩm cũ của anh......"
Phó Hành Vân thẳng lưng ngồi ngay ngắn, bộ dáng rất chăm chú lắng nghe.
Cô nói tiếp: "Nói thật, diễn xuất của anh rất một màu, vai nào cũng giống nhau! Đau quá! Anh Xuyên sao anh giẫm em!?"
Văn Thệ Xuyên im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phó Hành Vân: "......"
Tình huống càng xấu hổ hơn.
Tiểu Giang nhìn trái ngó phải, đứng ngồi không yên, nhấp nhổm giống như bị ghế sô pha mọc răng cắn vào mông.
Tâm tình Phó Hành Vân nhất thời khá phức tạp, anh biết kỹ thuật diễn xuất của mình không được tính là quá tốt, nhưng bị một cô gái trẻ tuổi nói thẳng mặt như thế vẫn cảm thấy quá mất thể diện.
Đặc biệt Văn Thệ Xuyên còn ngồi ngay đối diện nghe thấy hết, làm anh cảm thấy hôm nay đi chuyến này đúng là tự rước lấy nhục.
Anh nói: "Thực ra từ đầu tôi đã không tính nhận diễn bộ này."
Trên mặt Phó Hành Vân còn treo nụ cười, nhưng Tiểu Giang chỉ cần nhìn mặt đã biết anh tức giận rồi, chỉ đành phải thay anh nói nốt câu: "Phong cách của kịch bản này thật sự rất có tính khiêu chiến, tôi đưa cho người đại diện Mạnh của chúng tôi xem qua, anh Mạnh rất có mắt nhìn, anh ấy nói cái này rất đáng thử một lần nên chúng tôi mới đến."
Ý cậu ta chính là Phó Hành Vân cho Mạnh Thanh mặt mũi nên hôm nay mới đến gặp mặt, bắc cầu giúp Phó Hành Vân giảng hòa.
Hỏa khí của anh đúng là hạ được một ít, ngược lại đến phiên Văn Thệ Xuyên không vui, ai cũng không phát hiện ra, nhưng Phó Hành Vân có thể nhận ra được.
Hắn vẫn im lặng nhìn ra cửa sổ như cũ, tư thế sắc mặt cũng không thay đổi, nhưng anh biết hắn đang mất hứng, tuy không rõ nguyên nhân là vì sao, chỉ cần hắn mất hứng, Phó Hành Vân liền vui vẻ.
Dư Hướng Vãn căn bản không hiểu mấy lời ẩn ý sâu xa của bọn họ, vẫn dùng tư thái liều lĩnh như nghé con mới sinh không sợ cọp tiếp tục nói.
"Tôi mang cuốn kịch bản này cho anh Xuyên xem, anh ấy nói với tôi là......"
Đang nói thì Dư Hướng Vãn đột nhiên im bặt, bởi vì Phó Hành Vân vừa cau mày kêu lên một tiếng.
Ai cũng quay lại nhìn, Phó Hành Vân trừng mắt với Văn Thệ Xuyên, lạnh lùng nói: "Người anh đang giẫm là tôi."
Không khí ở hiện trường sắp xuống ngưỡng đóng băng.
Phó Hành Vân hỏi: "Nói với cô cái gì?"
Đột nhiên Văn Thệ Xuyên đứng phắt dậy: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Hắn vội vàng chạy ra khỏi phòng bao, để lại ba người ngồi ngơ ngác, Tiểu Giang cũng vội vàng đứng lên: "Tôi, để tôi đi tìm đạo diễn Văn."
Cuối cùng chỉ còn lại Phó Hành Vân và Dư Hướng Vãn bốn mắt nhìn nhau.
Để khỏi phải xấu hổ, Phó Hành Vân đành dời mắt, cúi đầu lật lật kịch bản trên bàn, lật ào ào mấy tờ, cuối cùng lại quay về trang bìa.
Anh nhìn tiêu đề trên bìa mặt, là hai chữ trùng với tên anh, hỏi: "Tên này do ai đặt?"
Nhất thời Phó Hành Vân cũng không biết trong lòng mình đang chờ đợi điều gì.
Dư Hướng Vãn trả lời: "Tôi."
"Thế à," Phó Hành Vân khô khốc nói, "Vì sao lại đặt tên này."
Hai tay Dư Hướng Vãn đặt trên bàn, thân người hơi nhoài về phía trước, cô đang cực kỳ tò mò về Phó Hành Vân, tâm tình hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào từ mấy đoạn đối thoại ngượng ngùng vừa rồi, chỉ giải thích: " Hành Vân không phải là đám mây trôi nổi sao.
Nhắc tới mấy từ như Nước chảy mây trôi, mọi người sẽ cảm thấy thật phóng khoáng tiêu sái, không chịu ràng buộc.
Nhưng thật ra những đám mây lang thang đều cực kỳ cô độc, anh đã đọc qua 《 Vương trọng tuyên lụy 》của Tào Thực chưa? Hành vân bồi hồi, du ngư thất lãng, quy điểu vong tê*, đây là một loại cảm giác vừa buồn bã vừa mất mát."
* 行云徘徊, 游鱼失浪, 归鸟忘栖 : mây trôi quanh quẩn, cá bơi lạc sóng, chim quên đường về.
Phó Hành Vân chỉ mới học xong trung học, không đọc sách nhiều, đương nhiên cũng không hiểu được lời giải thích của cô.
Anh ngẩng đầu nhìn Dư Hướng Vãn, cô cũng nhìn chằm chằm Phó Hành Vân, ánh mắt của cô rất thẳng thắn, rất có tính xâm lược, thậm chí khiến Phó Hành Vân cảm giác có một chút mạo phạm.
Cô ấy nói: "Thật ra nãy giờ tôi nói bừa đấy.
Tôi cảm thấy nếu đặt tên này anh Xuyên sẽ đồng ý quay, anh ta mà không mua thì kịch bản này tôi không biết bán cho ai cả.".