Bên Dưới Đóa Hồng

Chương 30: 30: Hai Người Cô Độc




Lịch trình quay phim được đẩy nhanh từng ngày.
Văn Thệ Xuyên và Dư Hướng Vãn thoạt nhìn đều là người tùy tiện, nhưng lúc làm việc thì cực kỳ nghiêm túc, tiến trình quay chụp bộ phim không chênh lệch so với thời gian dự tính ban đầu là mấy, mà có lẽ kinh phí eo hẹp đã thúc đẩy bọn họ phải cố gắng nghiêm túc.

Bộ phim《 Hành Vân 》rất nhanh đã đi đến những cảnh quay cuối cùng.
Đoàn phim này hoàn toàn không giống với bất kỳ đoàn phim nào Phó Hành Vân từng tham gia, bọn họ dường như rời xa toàn bộ giới giải trí, trừ chuyện đóng phim, tất cả các hoạt động khác đều nhất quyết không làm.

Không có những thông báo thật thật giả giả, không có thông tin gì "bất cẩn" bị lộ ra ngoài, thậm chí tài khoản chính thức của phòng làm việc Văn Thệ Xuyên cũng không đăng bất cứ dòng nào về tiến trình quay chụp phim mới của hắn.
Ban đầu Phó Hành Vân còn lo lắng gấp gáp, sau đó cũng bị tiết tấu của mấy người này đồng hóa, chuyên tâm trói buộc mình vào cái trấn nhỏ ở vùng Tây Nam, trói buộc vào câu chuyện điện ảnh cô độc này.
Bối cảnh cuối cùng của《 Hành Vân 》là ở trong dãy hành lang tối tăm.
Phó Hành Vân diễn vai chính, luôn miệng nhắc mình có một người bạn gái, cô gái này vừa mua một gian phòng ở nhà bên cạnh, đang trong thời gian sửa chữa.

Phó Hành Vân luôn phải thay cô đi trông coi, còn bắt chuyện với mấy người công nhân đang thi công, hỏi thăm giá đá cẩm thạch, thảo luận về vị trí đặt tủ gỗ, làm tròn nghĩa vụ của chủ nhà.

Công nhân làm việc cũng quen mặt với anh, đôi khi còn hỏi ý kiến, có qua có lại.
Lúc công nhân vừa đi ra, cửa khép hờ vẫn chưa đóng, Phó Hành Vân đẩy cửa vào nhà, đi dọc mấy căn phòng hãy còn thô sơ, từ huyền quan vào phòng khách đến phòng ngủ, ban công, vừa đi vừa nghĩ đến cảnh tượng về sau nơi này trông sẽ như thế nào, vậy thôi cũng đủ sinh ra một loại thỏa mãn kỳ dị.
Đến lúc anh trở về khu nhà mình, bà chủ và mấy người khác đang nhiệt tình thảo luận chuyện gần đây ngoài hành lang hình như có trộm đột nhập.

Trông thấy Phó Hành Vân về, các bà tuy bình thường không hay bắt chuyện cũng thuận miệng hỏi một câu "Trong nhà có mất thứ gì không".

Hình như do đã lâu rồi không trò chuyện với ai, nhất thời Phó Hành Vân có chút khó phản ứng.
Anh ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Có."
Mấy bà thím hứng thú lên, mồm năm miệng mười ríu rít hỏi, "Bị mất cái gì?"

Phó Hành Vân ở căn phòng cuối hành lang —— đứng trước cửa phòng mình nhìn các bà: "Có người ăn mất trái quýt da xanh của cháu."
Các bà thím vẫn nói chuyện không ngừng, Phó Hành Vân mở cửa bước vào ngôi nhà trống rỗng của mình, ngồi lên cái ghế dài ngày thường thích ngồi, mấy trái quýt da xanh chua lè anh thích ăn chất đầy trong cái bát thủy tinh lớn, bên cạnh là mấy mảnh vỏ quýt được lột chỉnh tề thành bông hoa năm cánh, là cách bóc vỏ anh thường dùng, đều là quýt tối hôm qua anh ăn.
Anh cầm một quả quýt lên, bóc vỏ thành các mảnh nhỏ vụn khác biệt, chất đống trong một góc bàn trà, nhìn qua rất lộn xộn, giống như dấu vết có kẻ đột nhập vào nhà rồi lại rời đi.
Lúc này, bên căn phòng trống nhà đối diện xuất hiện một cô gái trẻ đến trông coi, mấy người công nhân trêu chọc, nói bạn trai cô tới đây còn nhiều hơn cả cô.

Cô gái trẻ biến sắc, nói gia đình tôi ba người đến đây mua nhà ở, bạn trai ở đâu ra.

Đám công nhân khó hiểu nhìn nhau, xấu hổ nên phải nói lảng sang chuyện khác.
Phó Hành Vân ngồi một mình bóc vỏ quýt, nhìn cánh cửa phòng cơ hồ chưa từng có ai gõ, yên lặng như một đám mây cuối chân trời.
Tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ càng lúc càng to, hình ảnh phụt tắt, bộ phim kết thúc.
Từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình anh, không có cô bạn gái cũng không có kẻ trộm nào cả, hết thảy đều sinh ra từ khát vọng muốn có mối liên hệ với người khác, càng khát vọng lại càng đáng thương buồn khổ, đây là một bộ phim kể về nỗi cô độc.
Cảnh cuối cùng đã quay xong, mọi người có mặt tại đó đều im lặng thật lâu.

Qua một lúc, Văn Thệ Xuyên dẫn đầu thở ra một hơi thật dài, sau đó mới có những tiếng chúc mừng vụn vặt vang lên, bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ, mọi thứ trở về với trần thế náo nhiệt.

Phó Hành Vân ngồi yên trên ghế rất lâu không nhúc nhích, đột nhiên anh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, miễn cưỡng nở nụ cười, đứng lên trở về phòng mình.
Anh ở trong phòng, ngồi trên chiếc giường mình đã quen ngủ suốt mấy tháng nay.
Đột nhiên Phó Hành Vân phát hiện ra, vai chính của bộ điện ảnh này từ đầu chí cuối không có tên gọi, người này có thể là tôi, là anh, hoặc là chính cậu ta.

Anh suy nghĩ rất nhiều, anh nghĩ về mấy năm nay, cùng với những năm trở về trước.

Từ ngày còn nhỏ, cha mẹ anh đã luôn luôn khắc khẩu, sau khi xảy ra sự kiện đó thì anh được đưa đến cô nhi viện.


Anh là một đám mây lang thang không có gốc rễ, khát vọng được có liên hệ với người khác, nhưng lại sợ hãi phát sinh liên hệ với người khác.
Ngày đó anh yêu Văn Thệ Xuyên, vừa yêu vừa sợ hãi, loại cảm giác luôn yêu cầu phải thân cận da thịt lẫn nhau này khiến anh mê muội, lại làm anh khủng hoảng, sợ đến khi tình cảm đã hao mòn hết thì tất cả những thứ có được đều mất đi.

Thông qua ống kính của Văn Thệ Xuyên, anh lại phát sinh liên hệ với thế giới này.
Lúc chia tay Văn Thệ Xuyên, anh cho rằng mình đã được giải thoát khỏi loại tình yêu lo được lo mất, chui vào giới giải trí, anh hẳn sẽ có mục tiêu thiết thực hơn để cắm rễ.
Nhưng mà cũng không có.
"Cốc cốc cốc ——" có người gõ cửa.
Phó Hành Vân không muốn mở cửa, bây giờ anh không quá muốn nói chuyện với người khác.

Nhưng người gõ cửa đã đẩy thẳng cửa ra, là Văn Thệ Xuyên.

Nhân viên đoàn phim còn đang thu xếp đồ đạc, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, không khí bên ngoài rất vui vẻ thoải mái.

Văn Thệ Xuyên đứng dựa vào cửa nhìn anh, cảm thấy thời gian này anh lại gầy hơn một chút, thân thể lọt trong áo sơ mi to rộng trông càng đơn bạc, như cánh diều mỏng nếu không có người nắm chặt dây sẽ lập tức bay đi mất.
Văn Thệ Xuyên vào phòng, trở tay đóng cửa lại ngăn âm thanh bên ngoài, hỏi anh: "Em làm sao vậy?"
Hắn không hỏi thì vẫn tốt, nhưng hắn vừa hỏi, Phó Hành Vân lại không kiềm chế được.

Từ ngày xưa anh đã rất thích nghe chất giọng của Văn Thệ Xuyên, trầm thấp khàn khàn, lúc nhẹ giọng tựa như sợi lông phim phất qua lỗ tai, trêu chọc cả trái tim.

Anh thích nhất là lúc Văn Thệ Xuyên ở trên giường ôm mình, thì thầm bên tai, ngâm thơ cho mình, giọng nói cộng hưởng với lồng ngực khiến người ta mê muội.
Đối với Phó Hành Vân, Văn Thệ Xuyên như một căn bệnh vô phương cứu chữa.


Cứ nghĩ là khỏi rồi, nhưng chẳng qua chỉ đang ở trong thời kỳ ủ bệnh mà thôi, một khi tiếp xúc với nhau sẽ tái phát, tro tàn lại cháy.
Bộ phim đã kết thúc, nhưng anh vẫn chưa thoát được vai, cảm xúc quá mãnh liệt, bức bách cho hốc mắt Phó Hành Vân nóng lên.
Anh rất hận bản thân mình như vậy, nước mắt giống như bị mở van, lau đi không kịp, rơi từng giọt từng giọt, lăn dài xuống cằm, sau đó nhỏ xuống.

Phó Hành Vân vội vàng muốn tìm thứ gì để lau nước mắt, tay sờ sờ gối đầu, lấy ra một chiếc khăn tay màu xanh nhạt được gấp gọn gàng.
Phó Hành Vân chưa kịp lau đã hoảng loạn vội vàng nhét trở vào.
Đây là chiếc khăn vào ngày đầu tiên gặp lại, Văn Thệ Xuyên đưa cho anh mượn, anh làm mọi cách tìm trở về thì hắn lại nói không cần nữa.

Vốn dĩ anh rất tức giận muốn ném nó đi rồi, tay đã đặt lên trên miệng thùng rác, nhưng rồi lại đổi ý nhét vào góc sâu nhất trong tủ quần áo, làm như mình đã vứt đi.

Sau đó nó bị cuốn vào quần áo, không cẩn thận bị mang đến tận đây.
Hai ngày trước anh xếp quần áo thì thấy nó rơi ra, cầm trong tay nhìn kỹ, thậm chí còn lén lút đưa lên mũi ngửi, bên trên đã không còn mùi của Văn Thệ Xuyên nữa, chỉ còn mùi của chính anh.
Quá mất mặt, anh nghĩ, không biết Văn Thệ Xuyên đã kịp nhìn thấy gì chưa.
Càng vào lúc sốt ruột Phó Hành Vân càng không khống chế được nước mắt, anh cực kỳ uể oải, để mình ngừng khụt khịt mà toàn thân còn hơi phát run.
Văn Thệ Xuyên đi đến cạnh giường, cúi đầu rút chiếc khăn tay dưới gối ra.

Qua mấy ngày, khăn tay đã nhuốm đầy mùi vị của Phó Hành Vân, là mùi nước hoa nhàn nhạt, còn có nhiệt độ cơ thể.

Hắn cầm khăn giúp Phó Hành Vân lau khô nước mắt trên mặt, anh kinh ngạc hé môi, nghiêng đầu muốn tránh.
Văn Thệ Xuyên nhẹ nhàng nắm cằm anh, không cho phép cự tuyệt, lau sạch nước mắt của anh.
Phó Hành Vân hít cái mũi đỏ bừng, nhăn mày khàn giọng hỏi, "Đây cũng là chuyện nhỏ thuận tay giúp thôi phải không?"
Đã khóc thành như vậy rồi mà thù vẫn nhớ rất kỹ.
Suýt nữa Văn Thệ Xuyên phải bật cười, nhưng vẫn nhịn lại được, hỏi anh, "Khóc cái gì?"
Nước mắt vẫn chưa hết chảy, Phó Hành Vân quay đầu đi, "Vì sao lại muốn tôi diễn bộ phim này? Thích hợp với tôi sao? Hay là thương hại tôi flop?"
Thời Văn Thệ Xuyên còn yêu anh, chỉ mong có thể nhét anh vào trong máu thịt, lúc hận anh thì hận đến mức không thể nuốt luôn anh vào bụng.


Lần đầu tiên gặp lại, anh đang khóc, Văn Thệ Xuyên cảm thấy anh quá lẻ loi, giống như trên thế giới này không có chỗ nào vững chãi để anh ghé chân.

Thời khắc đôi mắt chạm nhau, cho dù anh đứng giữa đám đông mà vẫn giống như bị ngăn cách một bức màn.

Sau đó bọn họ ở bên nhau, Phó Hành Vân cũng y như thế này, vừa bướng bỉnh vừa tùy hứng, rất hung tợn, nhưng cố tình luôn làm cho người ta cảm thấy anh rất đáng thương.
Kịch bản này lúc hắn vừa xem xong, lại nghe Dư Hướng Vãn giảng giải, trong đầu hắn lập tức hiện ra hình ảnh.

Đặc biệt là cảnh phim cuối, vai chính ngồi xé vỏ quýt thành mảnh nhỏ ném sang một bên, nhìn ra cánh cửa sẽ không có ai gõ, đợi chờ.

Hắn có thể tưởng tượng ra ánh mắt Phó Hành Vân, giống như ánh mắt lúc anh nhìn hắn, vừa khao khát vừa thương tâm, lại như sợ bị người ta phát hiện.
"Rất thích hợp với em." Văn Thệ Xuyên vẫn nhu hòa nói.
Phó Hành Vân ngồi bên mép giường, Văn Thệ Xuyên ngồi xổm trước mặt anh, anh vừa quay đầu liền bị ánh mắt hắn khóa chặt.
Phó Hành Vân không phục, tiếp tục hỏi, "Anh cảm thấy tôi rất cô độc phải không?"
"Đúng vậy."
"Còn anh thì sao?" Hốc mắt Phó Hành Vân lại đỏ lên, "Anh thì không như thế à?"
Văn Thệ Xuyên nhẹ nhàng nói: "Có chứ, thường xuyên."
Phó Hành Vân truy vấn: "Ví dụ như lúc nào?"
Văn Thệ Xuyên nhìn vào mắt anh, "Ví dụ như hiện tại."
Bọn họ yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, Phó Hành Vân muốn tìm trong đôi mắt thâm thúy của Văn Thệ Xuyên loại cô độc mà hắn nói.

Không có ai sai khiến, cũng không ai nói câu nào, Phó Hành Vân cúi đầu ôm hắn, bọn họ ôm chặt lấy nhau, cổ dựa vào cổ, mặt áp vào mặt.
Bọn họ cần nhau.
Tình yêu là khi trong mắt một người chứa đựng nước mắt của hai người, chứa đựng cô độc của hai người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.