Tâm sự thiếu nam của Đàn Tử Minh, Mạnh Thanh chỉ cần nhìn qua là biết, cảm thấy thật sự đau đầu.
Sau khi bị từ chối tình cảm, Đàn Tử Minh càng tỏ ra không muốn bị quản giáo.
Vốn trước kia còn giống con cún con chạy theo gót chủ nhân đuổi cũng không đi, bây giờ thì một câu cũng không nghe lời.
Cậu là minh tinh mới nổi, fan toàn là các thiếu nữ mới lớn, suốt ngày cứ trưng bản mặt thối hoắc ra thì biết làm sao.
Mỗi lần nghe thấy chuyện cậu gặp rắc rối, đầu Mạnh Thanh lại to ra thêm một vòng.
Nhưng Mạnh Thanh càng muốn quản lý, Đàn Tử Minh càng cứng đầu không nghe.
Mạnh Thanh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng giao tất cả quyền quản lý cậu cho cấp dưới, mình thì trốn về nhà, nghĩ chỉ cần lạnh nhạt một khoảng thời gian là chuyện sẽ tốt lên.
Vì thế Mạnh Thanh bắt đầu đóng cửa không tiếp khách, mỗi ngày làm việc và quản lý công ty qua điện thoại, đương nhiên điện thoại Đàn Tử Minh gọi tới thì nhất quyết không tiếp.
Không đến một tuần, vào sáng sớm nọ Mạnh Thanh nhận được điện thoại của trợ lý Đàn Tử Minh, giọng vô cùng lo lắng.
"Anh Mạnh, không thấy người đâu cả ——"
Mạnh Thanh vừa mới rời giường, bọc áo ngủ, con mèo nuôi trong nhà đang ngủ say trên đầu gối.
Anh vuốt vuốt mũi, hít sâu một hơi: "Không thấy người là sao?"
Sáng hôm nay Đàn Tử Minh có hoạt động quảng bá nhãn hàng ở trạm tàu, gần đến giờ mở màn thì trợ lý mới phát hiện ra người đã biến mất.
Bên đầu kia còn chưa nói xong mấy câu, chuông cửa nhà Mạnh Thanh ở bên này đã kêu vang, anh nhìn camera, bên ngoài không phải Đàn Tử Minh đang thở hồng hộc thì còn có thể là ai nữa?
Mạnh Thanh thở dài, đứng dậy đi mở cửa, con mèo từ trên đầu gối nhảy xuống đất, cuộn mình vào trong ổ cho mèo.
Vốn dĩ Đàn Tử Minh còn nổi giận đùng đùng, tràn đầy tủi thân ngập một bụng lời muốn nói, nhưng sau khi đợi được cửa mở ra lại không thể phát hỏa.
Mạnh Thanh đang quấn áo ngủ, sau khi tỉnh dậy vẫn chưa chải đầu, tóc phía sau hơi dựng lên một nhúm, vẻ mặt rất bình tĩnh, không tức giận cũng không kinh ngạc, giống như vĩnh viễn sẽ không nâng lên được gợn sóng nào.
Cậu lập tức nhụt chí, yên lặng đi vào nhà.
Mèo nhà Mạnh Thanh là giống mèo rừng Na Uy, thân hình lớn, lông xù lại còn dính người, thấy khách đến nhà liền thuần thục nhảy ra khỏi ổ mèo đi đến bên chân Đàn Tử Minh, sau khi thăm dò ngửi ngửi thì kêu "meo meo" cọ cọ vào chân cậu.
Mạnh Thanh biết bây giờ dùng biện pháp mạnh áp giải cậu về nhất định là không được, ngẫm nghĩ một lúc rồi bình thản hỏi han: "Có ăn sáng không?"
*Mèo rừng Na Uy - Norwegian Forest cat: giống mèo nhà được tìm thấy ở Bắc Âu, thân hình to lớn, tai to rộng, chóp tai tròn và cổ lớn.
Loài này có thể thích nghi với khí hậu rất lạnh, có một bộ lông gồm hai lớp: Lớp lông trên cùng có lông bóng, dài, có dạng gợn sóng còn lớp lông thứ hai của chúng có vai trò cách nhiệt.
Giống mèo này có tính cách khá tốt bụng, hiền lành, lịch sự, thân thiện và khá năng động.
Đàn Tử Minh là người làm sai, chỉ cúi đầu không dám nói một tiếng.
Mạnh Thanh chậm rãi làm hai phần bữa sáng đặt lên bàn, đẩy một phần qua cho Đàn Tử Minh.
cậu ăn từ từ phần trứng chiên trong đĩa, thấy thái độ Mạnh Thanh vẫn bình thường, trong lòng cậu đặc biệt không vui.
Cậu cũng không biết rốt cuộc mình muốn Mạnh Thanh tức giận hay muốn anh thấy vui vẻ.
Mạnh Thanh ăn xong phần mình, nói: "Lát nữa tôi tự mình đưa cậu qua chỗ nhãn hàng giải thích."
Đàn Tử Minh giật mình đứng lên, lời muốn nói đã đến bên miệng lại không nói ra được, mà cậu cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói gì.
Mờ mịt ngẩng đầu lên, cậu trông thấy trên tường phòng khách có một cái giá gỗ đặt mấy khung ảnh, trong đó có một khung hình chỉ có hai người, một người là Mạnh Thanh, người kia không biết là ai.
Mạnh Thanh trong ảnh nhìn trẻ tuổi hơn bây giờ một chút, gương mặt cười rất tươi.
Bình thường Mạnh Thanh cũng hay cười, nói chuyện với ai cũng mang theo ba phần tươi cười trên mặt, nhưng đó chỉ là nụ cười xã giao, không giống với bức hình kia.
Đó là nụ cười xuất phát từ đáy mắt, cười vui vẻ đến mức phải hơi giấu xuống, khóe mắt cụp xuống nhưng môi vẫn cong lên.
Đàn Tử Minh đột nhiên nghĩ, cậu chưa bao giờ thấy Mạnh Thanh cười như vậy với mình.
"Đó là ai thế?" Cậu hỏi.
Mạnh Thanh nhìn theo ánh mắt cậu, dừng lại khoảng nửa giây rồi nhanh chóng thu ánh mắt về, nhỏ giọng nói: "Một người bạn."
Tuy anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng biểu cảm thoáng qua cùng ánh mắt anh đã bị Đàn Tử Minh nhìn thấu.
Đàn Tử Minh hoảng hốt như đang đi trên đất bằng thì đột nhiên giẫm vào khoảng không.
Cậu càng nhìn càng thấy người đàn ông trong tấm ảnh kia rất quen mắt, thế là nheo mắt nói bâng quơ: "Hình như người kia là diễn viên phải không, trước đây hay thấy trong mấy bộ phim điện ảnh, tên là......"
"Diêm Tinh Trì." Mạnh Thanh tiếp lời, "Anh ấy mất rồi."
Đàn Tử Minh lại sửng sốt, buồn bã nói: "Xin lỗi."
Nhìn thấy Diêm Tinh Trì trong ảnh, lại nghĩ đến chuyện gần đây Đàn Tử Minh gây ra cho anh không ít phiền toái, đột nhiên Mạnh Thanh cảm thấy nổi giận, trên mặt vẫn không biểu hiện gì, nhưng lời nói ra lại vô thức nặng nề hơn.
"Hồi tôi quen anh ấy thì anh ấy đang bị bệnh rất nặng, có khi trắng đêm không ngủ được, nhưng làm việc vẫn cực kỳ nghiêm túc, chưa từng lấy cớ bị bệnh mà vắng họp hay không tham gia bất cứ hoạt động nào, càng đừng nói là nghỉ không có lý do."
Không đợi Đàn Tử Minh giải thích, Mạnh Thanh quay sang hỏi: "Lúc ký hợp đồng với cậu đúng là tôi không suy xét kỹ, bây giờ tôi hỏi thật, cậu có còn muốn làm minh tinh không? Nếu không muốn làm nữa, tiền vi phạm hợp đồng tôi có thể cho mượn không lãi suất, cậu cũng không cần trả gấp."
Mạnh Thanh tuy ăn nói quyết đoán nhưng thái độ không quá nghiêm khắc, lời nói mềm dẻo mà đâm vào tim cũng rất đau.
Phòng khách rơi vào im lặng, chỉ có con mèo nhỏ không biết đọc bầu không khí đi qua đi lại kêu meo meo.
Đàn Tử Minh đứng yên, khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lúc còn ở nhà, mỗi ngày cậu đều cãi nhau với cha mẹ, luôn cảm thấy mình đã trưởng thành rồi nhưng cha mẹ vẫn xem mình như đứa con nít, sau đó đến lượt Mạnh Thanh cũng xem cậu là con nít.
Đến tận giờ phút này cậu mới phát hiện bản thân thật sự quá ngây thơ.
Từ nhỏ đến lớn, số lần cậu bị phê bình chê trách quá nhiều, nhưng chưa có lần nào giống như thế này.
Ánh mắt bình tĩnh nhưng thất vọng của Mạnh Thanh quả thật khiến toàn thân cậu như bị thiêu cháy, lồng ngực phập phồng kịch liệt mà vẫn không thở nổi, hốc mắt ửng đỏ như muốn khóc.
Mạnh Thanh thấy cậu như vậy, giọng điệu đành mềm xuống một chút, nói: "Xin lỗi, tôi không nên nặng lời như thế, đừng khóc."
Đàn Tử Minh khàn giọng trả lời: "Tôi không có khóc!"
Cuối cùng, Mạnh Thanh thay quần áo, lái xe chở Đàn Tử Minh đích thân đi xin lỗi nhãn hàng.
Thương hiệu này không nhỏ, Đàn Tử Minh chỉ là ngôi sao mới, chưa tính là quá nổi, thái độ của Mạnh Thanh cũng hạ xuống rất thấp, vì thế bị người ta trách móc khá khó nghe.
Mạnh Thanh tưởng Đàn Tử Minh sẽ tức giận, cho dù không nổi giận cũng sẽ đứng dài mặt ra, không ngờ cậu lại cúi thấp đầu, môi mím chặt, luôn tận dụng khoảng cách ngắt lời của đối phương để nói xin lỗi, thái độ rất thành khẩn.
Sau khi xử lý hết phiền toái, Mạnh Thanh ngồi trên ghế lái thở ra một hơi dài, lái xe đuổi Đàn Tử Minh về nhà.
Dọc đường đi cậu không nói câu nào, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tóc cậu vốn rất ngắn, gần đây chỉ mới dài ra một ít, dưới ót hơi tròn tròn.
Đến nơi, Mạnh Thanh dừng xe lại, dặn dò: "Về nhà nghỉ ngơi một chút đi."
Đàn Tử Minh túm đai an toàn trước ngực mình, không quay đầu lại, đột nhiên nói: "Tôi thích anh."
Mạnh Thanh bị sự thẳng thắn của cậu đánh cho choáng váng đầu óc, hỏi lại: "Cái gì?"
"Tôi thích anh ——"
Mạnh Thanh sợ cậu kích động làm càn trong xe, đang nghĩ phải trả lời như thế nào cho tốt, không ngờ Đàn Tử Minh cũng không chờ anh trả lời, nhanh chóng cởi dây an toàn, mở cửa lao xuống xe.
Nhìn qua cửa sổ, Mạnh Thanh trông thấy cậu nhanh như chớp cắm đầu chạy về phía nhà mình.
Không đến hai phút sau, Mạnh Thanh còn chưa kịp khởi động xe một lần nữa, điện thoại đã vang lên, là Đàn Tử Minh gọi tới.
Mạnh Thanh bấm nhận, rất bất đắc dĩ hỏi: "Có chuyện gì mà không thể nói một lần cho xong đi?"
Đàn Tử Minh ở đầu bên kia vẫn thở phì phò, cố gắng nói: "Tiết mục tuyển tú mà lần trước anh nói, tôi có thể tham gia."
Mạnh Thanh nhíu mày.
Tiết mục Đàn Tử Minh nhắc đến là chương trình thực tế tuyển chọn thành viên để thành lập nhóm nhạc, nhưng lộ tuyến Mạnh Thanh xây dựng cho Đàn Tử Minh cũng không phải đi làm thần tượng.
Mấy chương trình đào tạo thần tượng ngôi sao hiện nay đang rất có sức nóng, người tham gia nổi tiếng cũng nhanh, nhưng danh tiếng không vững chắc.
Mục đích của Mạnh Thanh từ đầu là muốn Đàn Tử Minh tham gia tiết mục để góp mặt cho người ta biết, không yêu cầu cậu phải debut làm thần tượng thật, chỉ cần lên chương trình khoảng một hai kỳ, tích cóp thêm một chút đề tài thảo luận, lấy cái đó làm bàn đạp sau đó rời đi làm việc khác.
Tham gia mấy chương trình thế này rất vất vả, hơn nữa còn theo motif truyền hình thực tế, các tuyển thủ mỗi ngày đều sinh hoạt 24/24 trước máy quay.
Vốn dĩ Đàn Tử Minh thấy quá phiền toái không muốn đi, bây giờ lại đồng ý tham gia.
Mạnh Thanh: "Cậu xác định tham gia thật?"
Đàn Tử Minh nhấn mạnh: "Xác định.
Tôi cảm thấy anh nói rất có lý."
Cậu ta không nói rõ, cũng không biết có phải đang nhắc đến câu chuyện Mạnh Thanh bịa ra kia không.
Mạnh Thanh trả lời: "Tốt, để tôi sắp xếp."
Bên kia Đàn Tử Minh vẫn chậm chạp không tắt máy, Mạnh Thanh nghĩ cậu còn có gì muốn nói nên yên lặng chờ, nhất thời chỉ còn nghe được tiếng hít thở hồng hộc.
"Tôi thật sự thích anh......"
Giọng Đàn Tử Minh rất nhẹ, dường như có chút tủi thân.
Cho dù thế nào, lời đáp lại của Mạnh Thanh chỉ có thể là im lặng, mà Đàn Tử Minh cũng không yêu cầu anh trả lời, nói tạm biệt rồi cúp máy.
Đầu bên này, Mạnh Thanh thở dài.
Đầu bên kia, Đàn Tử Minh không hề thấy nhụt chí, đi úp một gói mì nóng hổi ăn vào, cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.
Nhìn vào khóe mắt đuôi mày của Mạnh Thanh, cậu đã nhận ra giữa Mạnh Thanh và Diêm Tinh Trì chắc chắn phải có mối quan hệ sâu sắc.
Nhưng dù có quan hệ cũng không phải vấn đề, Đàn Tử Minh ngược lại cảm thấy đây là chuyện tốt.
Trước kia cậu không biết Mạnh Thanh thích dạng người gì, bây giờ đã biết rồi.
Chuyện người khác làm được, cậu tự tin mình cũng có thể làm được..