Thường thì Cam rất vui khi Lord St Vincent và phu nhân đến thăm StonyCrossPark. Thế nhưng, anh lại không hề mong chờ cái viễn cảnh phải nói cho St Vincent biết về quyết định rời khỏi câu lạc bộ của mình. St.Vincent sẽ không thích nó. Không chỉ vì sẽ thật phiền phức khi phải tìm một người quản lý thay thế, mà còn vì ngài tử tước sẽ không hiểu cái khao khát được sống như một người Digan của Cam. St.Vincent là người cổ xúy nhiệt tình cho cuộc sống vương giả.
Nhiều người sợ hãi St Vincent vì anh sở hữu cách nói năng xóc óc và một bản chất tính toán thiệt hơn, nhưng Cam không phải là một trong số họ. Trong thực tế, anh đã thách thức ngài tử tước không chỉ một lần, cả hai người đã cùng tranh luận với những thanh âm dữ dội đến mức có thể cắt bất cứ ai thành từng miếng mỏng.
Hai vợ chồng St Vincents đến cùng với Phoebe, con gái của họ, một cô bé tóc đỏ với tính khí đỏng đảnh một cách đáng lo ngại. Có thể lúc này cô bé điềm tĩnh và đáng yêu nhưng ngay sau đó lại trở thành một quỷ con la hét ầm ĩ. Cô bé chỉ nguôi đi khi nghe giọng nói của người cha. “Đây, con yêu”. St Vincent thủ thỉ vào tai bé “Có ai đó làm con không vui à? Lờ con đi à? Ồ, thật láo xược. Công chúa bé nhỏ của bố sẽ có bất cứ cái gì mà con muốn.”. Khi được dỗ dành bởi sự nuông chiều vô độ của cha mình, Phoebe sẽ nguôi dần và lại cười toe toét.
Cô bé được mọi người cưng nựng và truyền tay nhau bế quanh phòng khách riêng. Evie và Lillian tán chuyện với nhau không dứt, thường xuyên ôm và nắm tay nhau theo kiểu của những người bạn lâu ngày không gặp.
Một lát sau, Cam, St Vincent, và Lord Westcliff đã rời đến một sân thượng ở phía sau, nơi những cơn gió nhẹ buổi chiều đang khuyếch tán đến mùi vị của dòng sông, các đám cỏ ngọt và những cánh đồng hoa cúc vàng. Tiếng kêu khàn khàn của những con ngỗng xám ngắt quãng sự bình yên của mùa thu Hampshire, đây đó vang lên tiếng rống của đàn gia súc đang được đưa đi dọc theo một con đường mòn tới một đồng cỏ khô.
Những người đàn ông ngồi vào một cái bàn kê ngoài trời. Cam, người không thích mùi vị của thuốc lá, vẫy tay từ chối khi St Vincent mời anh một điếu xì gà.
Cam và St Vincent thảo luận về tiến độ cải tạo của câu lạc bộ trước sự quan tâm không vụ lợi của Westcliff. Sau đó nhận thấy không có lý do gì để bàn bạc xung quanh chủ đề này nữa, Cam bèn nói với St Vincent về quyết định rời khỏi câu lạc bộ của anh ngay khi công việc hoàn thành.
“Cậu đang định rời bỏ tôi?” St Vincent hỏi, trông rất bối rối “Bao lâu?”
“Thực ra thì mãi mãi.”
Khi St Vincent đã tiếp nhận thông tin, đôi mắt màu xanh nhạt nheo lại
“Cậu sẽ làm gì để kiếm tiền?”
Thoải mái nhìn vào khuôn mặt không hài lòng của ông chủ, Cam nhún vai
“Tôi đã có nhiều tiền hơn bất kỳ ai để có thể chi tiêu suốt đời.”
Ngài tử tước liếc nhìn về phía bầu trời “Bất kỳ ai nói một điều như vậy rõ ràng là không biết đúng nơi để tiêu tiền.” Anh thở dài. “Vậy, nếu tôi hiểu chính xác thì cậu có ý định tránh xa nền văn minh nói chung và sống như một người nguyên thủy? “
“Không, tôi dự định sẽ sống như một người digan. Có một sự khác biệt - ”
“Rohan, cậu là anh chàng độc thân trẻ khỏe, giàu có, có nhiều điều kiện thuận lợi trong cuộc sống hiện nay. Nếu cậu buồn chán, hãy làm như tất cả mọi người đàn ông khác thường làm.”
Lông mày Cam nhướng lên “Và đó sẽ là...”
“Bài bạc! Rượu! Mua một con ngựa! Kiếm một người tình! Vì Chúa, tưởng tượng ít thôi. Cậu có thể nghĩ rằng không có sự lựa chọn nào tốt hơn là quẳng tất cả đi, sống như một người nguyên thủy và bằng cách ấy gây phiền phức cho tôi trong công việc sao? Quỷ tha ma bắt, làm thế nào tôi thay thế được cậu?”
“Không ai là không thể thay thế.”
“Cậu đấy. Không ai ở London có thể làm những gì cậu đang làm. Cậu là cuốn sổ tài chính biết đi, cậu có mắt ở đằng sau đầu, cậu có sự khéo léo của một nhà ngoại giao, đầu óc của một chủ ngân hàng, những nắm đấm của võ sĩ quyền Anh, và cậu có thể kết thúc một cuộc đấu chỉ trong một vài giây. Tôi sẽ cần phải thuê ít nhất nửa tá người để làm công việc của cậu”
“Tôi không có đầu óc của một chủ ngân hàng,” Cam nói một cách phẫn nộ
“Sau tất cả các phi vụ đầu tư táo bạo của cậu thì cậu không thể chối”
“Việc đó được làm không có chủ đích”. Sự cau có lan khắp mặt Cam “Đó chỉ là lời nguyền may mắn của tôi”.
Trông có vẻ hài lòng vì sự điềm tĩnh của Cam bị xáo động, St Vincent hít vào một hơi xì gà. Anh thở ra một làn khói uyển chuyển, và thanh lịch rồi nhìn qua Westcliff. “Nói gì đó đi,” anh nói với người bạn cũ của mình. “Anh không thể dễ dàng chấp nhận điều đó được “
“Quyết định này không phải do chúng ta chấp nhận.”
“Cảm ơn,” Cam thì thầm.
“Tuy nhiên,” Westcliff tiếp tục, “Tôi cảnh báo cậu, Rohan, hãy suy nghĩ thấu đáo vì thực tế là một nửa trong cậu là người Gypsy yêu tự do thì một nửa kia lại là dòng máu của người Ai Len - một dân tộc nổi danh vì có tình yêu mãnh liệt với đất đai. Thế nên tôi nghi ngờ khả năng cậu sẽ sống hạnh phúc như cậu mong đợi khi đi lang thang vô định.”
Chính điều này làm Cam lo lắng. Anh đã luôn cố gắng lờ đi một nửa gadjo trong bản chất của mình, kéo nó đi vòng quanh hệt như vài món hành lý quá khổ. Anh muốn đặt nó sang một bên nhưng chưa bao giờ tìm được một chỗ thích hợp cả.
“Nếu quan điểm của ngài là tôi sẽ bị nguyền rủa vì bất cứ điều gì tôi làm” Cam nói một cách cộc lốc, “Tôi thích đứng về phía tự do hơn.”
“Tất cả mọi gã đàn ông thông minh rồi cuối cùng thì cũng phải từ bỏ tự do của họ,” St.Vincent đáp trả, “Vấn đề với cuộc sống của một nguời đàn ông chưa vợ là nó quá dễ dàng. Có thể điều này khiến cậu cảm thấy tẻ nhạt. Vậy thì thử thách thật sự duy nhất còn lại là hôn nhân.”
Kết hôn. Đúng đắn làm sao. Cam nhìn chăm chú những người bạn của mình với một nụ cười hoài nghi. Anh nghĩ họ giống như một đôi chim cố gắng thuyết phục bản thân về cái lồng của họ thoải mái như thế nào. Không có người phụ nữ đáng để đôi cánh của anh bị cắt cụt đi cả.
“Tôi sẽ rời đi London vào ngày mai,” anh nói “Tôi sẽ ở lại câu lạc bộ cho đến khi nó mở cửa trở lại. Sau đó tôi sẽ đi xa.”
Đầu óc khôn ngoan của St Vincent phá vỡ khúc mắc, phân tích nó từ những góc độ khác nhau
“Rohan! Cậu đã chịu đựng lối sống văn mình dù nhiều hay ít trong nhiều năm, và đột nhiên nó lại trở thành không thể chịu được. Tại sao thế?”.
Cam vẫn im lặng. Sự thật là không phải cái gì anh cũng có thể dễ dàng thừa nhận với chính mình, huống hồ là nói lớn lên.
“Phải có một vài lý do nào đó khiến cậu muốn ra đi chứ” St Vincent vẫn dai dẳng.
“Có lẽ là tôi đã bỏ qua các dấu hiệu” Westcliff nói, “Nhưng tôi nghi ngờ nó có thể là một cái gì đó với Miss Hathaway.”
Cam dành cho anh một nhìn đầy dữ dội.
Cái nhìn của St Vincent chuyển nhanh từ bộ mặt lạnh như đá của Cam tới khuôn mặt Westcliff “Cậu không nói cho tôi biết có một người phụ nữ ở đây.”
Cam đứng dậy quá nhanh, làm cái ghế suýt đổ ra phía sau “Cô ấy không liên quan gì hết”
“Ai là cô ấy thế?” St Vincent luôn ghét bị bỏ lại trong những chuyện ngồi lê đôi mách.
“Một trong những em gái của Lord Ramsay,” đến lượt Westcliff cất lời “Họ sống ở điền trang bên cạnh..”
“Tốt, tốt,” St Vincent nói “Cô ấy hẳn phải là một cái gì đó mới kích động một phản ứng như vậy trong cậu, Rohan. Hãy nói cho tôi về cô ấy. Cô ấy tóc vàng hay đen? Hình thức khá chứ?”
Giữ im lặng, hoặc phủ nhận việc bị thu hút đều có thể khiến hai người coi là sự thừa nhận đầy đủ mức độ sự yếu đuối của anh. Cam ngồi trở lại chiếc ghế và cố gắng nói bằng một giọng điệu thoải mái “Tóc đen. Xinh đẹp. Và cô ấy ... kiểu cách.”
“Kiểu cách ?” Đôi mắt St Vincent lóe lên sự thích thú “Duyên dáng làm sao. Tiếp đi nào”
“Cô ấy đọc triết học thời trung cổ khó hiểu. Cô ấy sợ ong. Và khi lo lắng, chân cô ấy lại gõ nhịp xuống sàn.”
Và cả những điều khác, những điều riêng tư hơn mà anh không thể tiết lộ ... như làn da trắng xanh tuyệt đẹp nơi cổ và ngực nàng, bím tóc nàng nằng nặng trong đôi tay anh, cái cách mà sức mạnh và sự mong manh gắn kết bên trong nàng giống như hai mảnh vải bao bọc lẫn nhau. Đó là chưa nói đến cái cơ thể được tạo hóa ban cho vẻ đẹp nguy hiểm chết người. Cam không muốn nghĩ về Amelia. Mỗi lần anh làm thế, anh lại tràn ngập trong một cảm giác mà anh chưa từng biết đến trước đó, một cái gì đó như là một nỗi đau đớn cấp tính, như là sự lan tỏa của khao khát. Cảm giác ấy dường như không có mục đích nào khác ngoài việc cướp đi giấc ngủ ban đêm của anh. Không có một milimet nào của Amelia Hathaway mà không hấp dẫn anh một cách sâu sắc và đó là một vấn đề ngoài phạm vi kinh nghiệm của anh. Anh không biết bắt đầu giải quyết nó như thế nào.
Nếu có thể, anh sẽ nắm lấy nàng, làm dịu sự nhức nhối bất tận…thậm chí là có một đêm đắm say cùng nàng. Nhưng anh có lẽ còn muốn nhiều nhiều điều hơn thế với nàng. Cũng giống như trong toán học, ta có thể lấy một con số xác định và chia nó một cách vô hạn, kết quả phép chia có thể thay đổi nhưng ta sẽ luôn thực hiện được phép tính. Một khả năng vô tận. Đây là lần đầu tiên Cam lĩnh hội khái niệm toán học này dưới hình thức một người phụ nữ. Nhận thấy Westcliff và St Vincent trao đổi với nhau một cái nhìn đầy ý nghĩa, Cam gắt gỏng nói “Nếu các ngài đang giả định rằng kế hoạch ra đi của tôi, không gì khác hơn là một phản ứng đối với Miss Hathaway…. Tôi đã cân nhắc việc ra đi của mình trong một thời gian dài. Tôi không phải là một thằng ngốc.. Cũng không phải tôi thiếu kinh nghiệm với phụ nữ.”
“Ít nhất có thể nói rằng,” St Vincent nhận xét lạnh lùng “Trong việc theo đuổi phụ nữ của cậu, hoặc có lẽ tôi nên nói là sự theo đuổi của họ với cậu, cậu dường như luôn đối xử với tất cả họ y như thể họ là những người có thể thay thế được. Cho đến bây giờ. Nếu cậu bị hấp dẫn bởi cô gái tên Hathaway ấy, cậu không nghĩ rằng có thể có điều gì đó cần xem xét kỹ ư?”
“Lạy Chúa, không. Chỉ có một điều duy nhất nó có thể dẫn đến mà thôi.”
“Hôn nhân”, tử tước nói hơn là hỏi.
“Đúng. Và điều đó là không thể được.”
“Tại sao?”
Thực tế là họ đang thảo luận về Amelia Hathaway và chủ đề hôn nhân đủ để làm cho Cam xanh mặt vì khó chịu “Tôi không phải là loại người để kết hôn.”
St Vincent khịt mũi “Không có người đàn ông nào như thế cả. Hôn nhân là một sáng chế của phụ nữ.”
“Nhưng ngay cả khi tôi có khuynh hướng như vậy” Cam tiếp tục, “Tôi là một người Digan. Tôi không muốn làm điều đó với cô ấy.”
Không có điều gì cần giải thích ở đây cả. Những cô gái gadio không kết hôn với người Gypsy. Dòng máu của anh là sự hỗn tạp và thậm chí dù cho bản thân Amelia có thể không có thành kiến thì sự phân biệt đối xử Cam thường gặp chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến vợ và các con anh. Và nếu điều đó chưa đủ tồi tệ thì người cùng chủng tộc với anh cũng chưa bao giờ chấp nhận sự kết hợp này. Người gadio phải lấy người gadio, người digan lấy người digan.
“Nếu những gì mà cậu kế thừa không có sự khác biệt với cô ấy?” Westcliff hỏi lặng lẽ.
“Nó không phải là điểm mấu chốt. Những người khác sẽ nhìn cô ấy như thế nào” Nhận thấy ba người họ đang gần như tranh cãi với nhau, Cam thì thầm, “Hãy nói cho tôi biết, có bao giờ các ngài mong muốn con gái các ngài cưới một người Gypsy chưa?”
Thấy vẻ im lặng không hài lòng của họ, anh mỉm cười không chút thích thú.
Sau một lát, Westcliff thong thả dập tắt điếu xì gà của mình, đầy kiểu cách “Rõ ràng cậu đã hư cấu đầu óc cậu. Tiếp tục tranh luận sẽ thật vô nghĩa.”
St Vincent theo sự dẫn dắt của Westcliff, nhún vai chấp nhận và nở nụ cười dễ chịu “Tôi cho rằng bây giờ tôi đang có nghĩa vụ chúc cậu hạnh phúc trong cuộc sống mới của mình. Mặc dù hạnh phúc khi thiếu vắng hệ thống ống nước trong nhà là một khái niệm gây tranh cãi.”
Cam không bị đánh lừa bởi biểu hiện cam chịu này. Anh chưa bao giờ thấy Westcliff hay St.Vincent chịu thua một cách dễ dàng như thế trong bất kỳ cuộc tranh cãi nào. Mỗi người, theo cách riêng của mình sẽ giữ vững lý lẽ của bản thân rất lâu bất chấp cả khi những người bình thường khác đã sụp xuống.
Điều này khiến Cam chắc chắn là anh chưa nghe quyết định cuối cùng của cả hai bọn họ
“Tôi sẽ đi lúc bình minh,” là tất cả những gì anh nói.