Bên Em Đêm Nay (Mine Till Midnight)

Chương 18



Cam đi rồi, Amelia thấy mình lang thang vô định khắp tòa dinh thự rộng lớn.

Ngôi nhà thật yên tĩnh, tất cả mọi người đã lánh về phòng mình để ngủ trưa. Mọi công việc chuẩn bị đã xong xuôi để bá tước và phu nhân, Ngài St Vincent và phu nhân đến Bristol vào buổi sáng. Họ sẽ ở lại nhà em gái và em rể của Lillian là Daisy và Matthew Swift hai tuần cuối cùng thời kỳ mang bầu của Daisy.

Lillian rất nóng lòng gặp người em gái vô cùng gần gũi với cô “Em tôi đã ở trong tình trạng tuyệt vời trong suốt thai kỳ”, Lillian nói với Amelia, với niềm tự hào lồ lộ. “Sức khỏe của Daisy như một con ngựa ấy. Nhưng em tôi rất nhỏ nhắn trong khi chồng con bé lại khá to cao” Cô nói thêm với vẻ u sầu, “Có nghĩa là bất kỳ đứa trẻ nào của anh ta cũng có thể quá khổ như vậy.”

“Người ta không thể đổ lỗi cho cậu ta vì to cao được.” Ngài Westcliff đang ngồi bên cạnh vợ, nói một cách ngắn gọn.

“Em không nói đó là lỗi của cậu ta.” Lillian phản đối.

“Em đang nghĩ thế”, bá tước thì thầm, và cô giơ một cái gối lên như muốn quăng nó về phía anh. Tuy nhiên, sự xung đột nho nhỏ này biến mất ngay lập tức khi họ cười âu yếm với nhau.

Lillian hướng sự chú ý về phía Amelia. “Liệu cô và những người khác sẽ ổn khi vắng mặt chúng tôi chứ. Tôi ghét phải đi mà để lại những việc còn dang dở. Và Merripen liệu có ổn không.”

“Tôi cho rằng Merripen sẽ chóng khỏi thôi” Amelia nói với sự tự tin tuyệt đối. Kể từ lần đầu tiên đến với gia đình họ, anh chưa bao giờ bị ốm “Anh ấy luôn có một thể chất cường tráng.”

“Tôi đã yêu cầu bác sĩ đến thăm khám hàng ngày”, Westcliff nói. “Và nếu cô có bất kỳ khó khăn gì, hãy gửi thư đến Bristol. Nó cách đây không xa, và tôi sẽ quay về không chậm trễ.”

Chúa biết họ may mắn thế nào khi có Lillian và Westcliff là hàng xóm.

Giờ đây, khi Amelia đi xuyên qua các phòng tranh, tia nhìn của nàng lướt qua các bức tranh và tác phẩm điêu khắc. Nàng chợt nhận ra trong lòng mình là sự trống rỗng khủng khiếp. Nàng không biết làm thế nào để cảm giác này biến mất. Đó không phải là đói khát, sợ hãi, hay giận dữ, đó cũng không phải là trạng thái kiệt sức hoặc khiếp sợ.

Đó là sự cô đơn.

Vô nghĩa thật, nàng tự mắng mình, bước đến bên một dãy cửa sổ dài nhìn ra một phía của khu vườn. Trời đã bắt đầu mưa, những giọt nước lạnh lẽo trong trẻo rơi đều đặn trên mặt đất và theo những dòng đục ngầu chảy về phía dốc đứng và bờ sông. Mình không thể cô đơn. Anh ấy mới đi chưa tới nửa ngày. Và không có lý do gì để cô đơn khi cả gia đình mình đang ở đây.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy cảm giác cô đơn mà không thể chia xẻ nó với bất cứ ai trong nhà.

Thở dài, nàng ấn mũi vào bề mặt lạnh lẽo của một chắn cửa sổ, trong khi sấm sét truyền những rung động tới bề mặt kính.

Giọng nói của anh trai nàng vang lên từ phía bên kia của gian phòng

“Mẹ đã luôn nói rằng sẽ là phẳng mũi cô.”

Quay người trở lại, Amelia mỉm cười khi Leo tiến gần đến bên nàng.

“Mẹ chỉ nói thể bởi vì bà không muốn em làm ố tấm kính thôi”

Anh trai nàng nhìn đầy vẻ u sầu, quầng mắt trũng sâu và làn da xanh xao của anh tương phản với làn da rám nắng màu cỏ ong của Cam Rohan. Leo đang mặc một một quần áo đi mượn, được thiết kế và may đo một cách hoàn hảo, chúng hẳn phải là của Ngài St.Vincent. Nhưng thay vì có được vẻ duyên dáng thanh lịch như St.Vincent khi mặc nó, bộ đồ lại bị kéo căng bởi phần bụng béo phị và cái cổ húp híp của Leo

“Mọi người đều hy vọng là anh cảm thấy khỏe hơn vẻ ngoài của anh” Amelia nói.

“Tôi sẽ cảm thấy tốt hơn nếu tôi có thể tìm thấy một vài thứ đồ uống phù hợp. Tôi đã hơn ba lần yêu cầu mang tới rượu vang hay rượu mạnh, và dường như mọi người hầu trong nhà thật tệ hại đều lờ yêu cầu đó đi”

Nàng cau mày. “Chắc chắn bây giờ còn quá sớm để uống rượu đấy anh Leo.”

Anh rút ra một chiếc đồng hồ bỏ túi từ áo gilê và liếc nhìn vào đó “Bây giờ là 8 giờ ở Bombay. Là một công dân danh dự quốc tế , tôi sẽ uống một ly như là một cử chỉ ngoại giao.”

Thường thì Amelia sẽ cảm thấy cam chịu hay bị bực mình. Thế nhưng, khi nhìn chằm chằm vào người anh trai, người mà ẩn dưới vẻ mặt cáu kỉnh lúc này dường như là sự mất mát và thống khổ, nàng đột ngột cảm thấy động lòng. Tiến về phía trước, nàng ôm lấy anh trong vòng tay. Và tự hỏi làm thế nào để cứu vớt được anh.

Giật mình trước những cử chỉ bốc đồng của nàng, Leo vẫn đứng im, không ôm lại nhưng cũng không giật ra. Hai tay anh đưa lên vai nàng và anh nới lỏng vòng ôm của nàng.

“Tôi nên biết là hôm nay cô thật ủy mị chứ nhỉ”, anh nói

“Đúng thế… tìm thấy một người anh gần như bị thiêu chết có xu hướng làm một phụ nữ dễ xúc động hơn”

“Tôi chỉ là cháy xém một chút thôi.” Anh nhìn chằm chằm vào nàng bằng đôi mắt xa lạ thư thái, không phải là đôi mắt của người anh trai mà trước đây nàng đã biết “Và có vẻ như cô không nên thay đổi như thế”

Amelia đã biết ngay lập tức anh nói tới cái gì. Một cách thận trọng, nàng quay mặt đi, giả vờ khám phá phong cảnh một ngọn đồi gần đó, những đám mây và một hồ nước bạc.

“Thay đổi? Em không rõ anh có ý gì”

“Tôi đang đề cập đến trò thập thò mà cô chơi với Rohan.”

“Ai nói với anh thế? Những người hầu à?”

“Merripen.”

“Em không thể tin rằng anh ta dám - ”

“Đây là lần duy nhất anh ta và tôi đồng ý với nhau. Chúng ta sẽ trở lại London ngay sau khi Merripen đủ khỏe. Chúng ta sẽ ở tại khách sạn Rutledge cho đến khi có thể tìm thấy một ngôi nhà cho thuê thích hợp.”

“Khách sạn Rutledge tốn một đống tiền đấy”, nàng kêu lên. “Chúng ta không có đủ tiền để trả.”

“Đừng có tranh luận, Amelia. Tôi là người đứng đầu gia đình này, và tôi đưa ra các quyết định. Với sự ủng hộ hết mình của Merripen thì điều đó cũng đáng thôi.”

“Cả hai người đi mà nhảy vào lửa ấy. Em không làm theo quyết định của anh, Leo.”

“Trong trường hợp này, cô sẽ phải nghe thôi. Mối quan hệ giữa cô và Rohan đã vượt quá giới hạn cho phép rồi.”

Cảm giác cay đắng và giận dữ dâng lên trong Amelia, nàng quay người đi. Nàng không thể bỏ qua mà không lên tiếng. Trong nhiều năm qua, đã có rất nhiều lần nàng mong mỏi Leo thừa nhận vị trí người đứng đầu gia đình, để đưa ra ý kiến về bất cứ điều gì, để thể hiện sự quan tâm tới mọi người khác hơn là chính bản thân anh. Và đây, đây chính là nguyên nhân khiến anh phải hành động ư?

“Em rất vui mừng,” nàng nói trong sự tĩnh lặng đáng ngại, “Anh đã tỏ ra quan tâm đến các vấn đề cá nhân của em, Leo. Bây giờ có lẽ anh có thể mở rộng mối quan tâm của mình đến các vấn đề quan trọng khác, chẳng hạn như làm thế nào và khi nào thì Ramsay House sẽ được xây dựng lại, và chúng ta sẽ làm những gì để cải thiện sức khỏe của Win, và việc học hành của Beatrix và Poppy - ”

“Cô không làm rối trí tôi dễ dàng thế được đâu. Chúa lòng lành, em gái, cô không tìm được ai đó cùng tầng lớp với mình để ve vãn chim chuột hay sao? Kỳ vọng của cô thấp đến mức mà cô phải kéo một tên Gypsy vào giường ngủ ư?”

Amelia há hốc miệng. Nàng quay lại nhìn vào khuôn mặt anh trai mình. “Em không thể tin rằng anh có thể nói những lời như vậy, người anh em của chúng ta cũng là một người Digan, và anh ấy sẽ - ”

“Merripen không phải là người anh em của chúng ta và anh ta tình cờ đã đồng ý với tôi. Tên đó không xứng với cô.”

“Không xứng với em” Amelia sửng sốt lặp lại, lùi ra xa anh ta cho đến khi vai nàng dựa vào bức tường. “Như thế nào cơ?”

“Tôi không cần thiết phải giải thích, điều đó có đúng không?”

“Đúng” nàng nói, “Em nghĩ là đúng.”

“Rohan là một tên Gypsy, Amelia. Những tên Gypsy là những kẻ lười biếng, lang thang không cội rễ.”

“Anh có thể nói tất cả những điều đó khi anh thậm chí còn không bao giờ nhấc một ngón tay sao?”

“Tôi không có trách nhiệm phải làm việc. Tôi là một quý tộc. Tôi kiếm được 3.000 bảng một năm chỉ bằng sự hiện hữu của tôi.”

Rõ ràng sẽ chẳng ích gì khi tranh cãi với một đối thủ đã mất trí.

“Cho đến thời điểm này, em không có ý định kết hôn với anh ấy,” Amelia nói. “Nhưng bây giờ em đang nghiêm túc xem xét giá trị của việc có ít nhất một người đàn ông biết lý lẽ trong gia đình.”

“Hôn nhân?”

Amelia gần như thích thú cái vẻ mặt của anh trai. “Em cho rằng Merripen quên đề cập đến các chi tiết nhỏ nhặt. Đúng thế, Cam đã cầu hôn em và anh ấy giàu có, Leo, giàu có, giàu có, có nghĩa là ngay cả khi anh quyết định nhảy xuống một hồ nước và tự dìm chết bản thân mình, thì chúng em vẫn sẽ được chăm sóc tử tế. Phải có ai đó quan tâm đến tương lai của chúng em chứ, phải không?”

“Tôi không cho phép.”

Nàng ném cho anh mình một ánh nhìn khinh miệt. “Hãy tha thứ cho em nếu em chẳng mấy ấn tượng với quyền lực của anh, Leo. Có lẽ anh nên thực hành nó với người khác ấy.”

Và nàng bỏ lại anh nơi thư viện, trong khi sấm sét và mưa đổ ầm ầm như thác xuống các cửa sổ.

Trên cung đường đến London, Cam dừng xe lại bên đường. Anh muốn quan sát Ramsay House thêm một chút trước khi anh khởi hành đi Hampshire. Anh đang phân vân không biết phải quyết định nên làm gì với nơi này. Chắc chắn ngôi nhà sẽ phải được khôi phục. Là một tài sản được kế thừa của quý tộc, điền trang này được duy trì trong một điều kiện khá tươm tất. Và Cam thích nơi này. Có thể cải thiện tình trạng của nó. Nếu những triền đất dốc và cảnh quan xung quanh được cải tạo lại, thiết kế và xây dựng lại một cách hợp lý thì, điền trang Ramsay sẽ là một viên ngọc quý.

Nhưng đáng ngại là không biết tước hiệu Ramsay và việc thừa kế nó sẽ còn thuộc sở hữu của nhà Hathaways được bao lâu. Sẽ không lâu lắm nếu mọi việc phụ thuộc vào Leo vì có rất nhiều băn khoăn xung quanh sức khỏe và sự sống của anh ta. Suy tính đến việc anh ta sẽ sớm trở thành anh rể của mình, Cam ra lệnh cho người lái xe đợi ở bên ngoài, và một mình đi vào ngôi nhà xiêu vẹo, không chú ý đến những giọt mưa làm ướt tóc và áo khoác. Không có gì đặc biệt quan trọng đối với anh nếu Leo sống hay chết, nhưng tình cảm của Amelia lại thực sự quan trọng. Cam sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để làm vơi đi buồn đau hay lo lắng của nàng. Ngay cả khi, nếu điều đó có nghĩa là phải giúp duy trì cái cuộc sống vô nghĩa của anh trai nàng.

Bên trong ngôi nhà đã bị khói bao phủ và võng xuống như một kẻ từng tự mãn giờ bị đánh cho quy phục. Anh tự hỏi một người chủ thầu xây dựng sẽ làm được gì cho nơi này, bao nhiêu phần kết cấu có thể lưu giữ lại. Cam tưởng tượng căn nhà sẽ trông như thể nào khi nó được khôi phục hoàn toàn và sơn lại. Một căn nhà sáng sủa, quyến rũ và một chút lập dị. Giống như các cô gái Hathaway của anh. Khóe môi của Cam nở nụ cười khi anh nghĩ về các cô em gái của Amelia. Anh có thể dễ dàng yêu quý họ. Kỳ lạ thay, cái ý tưởng làm thế nào để giải quyết các vấn đề với mảnh đất này, làm thế nào để trở thành một phần gia đình này lại trở nên hấp dẫn anh. Anh đã cảm thấy khá ... trung thành với bộ tộc của mình. Có lẽ Westcliff đã đúng, anh mãi mãi không thể bỏ qua một nửa Ailen của mình.

Cam dừng chân ở phía lối vào đại sảnh khi anh nghe thấy tiếng động từ tầng trên. Một tiếng đập, một tiếng gõ nhẹ, như thể ai đó đang quai búa vào gỗ. Sởn gai ốc nơi gáy. Quỷ thật, ai có thể ở đây được nhỉ? Thói mê tín giằng co với lý lẽ khi anh tự hỏi liệu kẻ xâm nhập là người chết hay là một bóng ma? Anh bước lên cầu thang cực kỳ cẩn trọng, đôi chân thoăn thoắt nhưng chẳng tạo ra tiếng động nào.

Ngừng lại nơi đầu cầu thang, anh chăm chú lắng nghe. Những âm thanh lại dội đến một lần nữa, từ một trong những phòng ngủ. Anh tiến đến một cánh cửa hé mở và nhìn vào bên trong.

Trong phòng chắc chắn là có người. Đôi mắt Cam nheo lại khi anh nhận ra Christopher Frost.

Frost đang dùng một chấn song bằng sắt cố gắng cậy một mảnh ván tường ra. Miếng gỗ bất chấp mọi nỗ lực của anh ta vẫn trơ ra đó, và sau một vài giây gắng sức, Frost thả thanh sắt xuống và lầm bầm chửi thề.

“Có cần giúp đỡ không?” Cam cất lời.

Frost gần như giật bắn người lên. “Cái quỉ gì - ”Anh ta xoay một vòng, mở to mắt. ''Mẹ kiếp! Anh đang làm gì ở đó thế?”

“Tôi sẽ hỏi anh câu hỏi tương tự đấy.” Dựa người vào rầm cửa, Cam khoanh tay và nhìn chằm chằm đầy suy đoán vào người đàn ông kia. “Tôi quyết định dừng lại ở đây trên đường tới London. Có cái gì đằng sau tấm ván tường thế?.”

“Không có gì,” viên kiến trúc sư ngắt lời.

“Vậy tại sao anh lại cố gắng cậy nó ra?”

Trấn tĩnh lại, Frost cúi xuống nhặt thanh sắt lên. Anh ta giữ nó một cách hờ hững, nhưng chỉ cần khinh suất một chút thôi thanh sắt trong tay anh ta có thể dễ dàng biến thành một thứ vũ khí. Cam giữ tư thế thoải mái, không dời mắt khỏi khuôn mặt của Frost.

“Anh biết được bao nhiêu về xây dựng và thiết kế?” Frost hỏi.

“Không nhiều. Thỉnh thoảng tôi có làm một số đồ gỗ.”

“Đúng thế, những người như anh thỉnh thoảng làm công việc sửa chữa lặt vặt. Có lẽ là sửa cả mái nhà nữa. Nhưng không bao giờ xây cất. Anh không bao giờ ở lại đủ lâu để hoàn thành công trình, đứng không?”

Cam giữ giọng mình lịch sự không chê vào đâu được. “Anh đang hỏi cá nhân tôi hay người Digan nói chung?”

Frost lại gần anh, thanh sắt được nắm chặt trong tay anh ta. “Không quan trọng. Để trả lời cho câu hỏi của anh trước đó, tôi đang kiểm tra ngôi nhà để ước tính thiệt hại, và để tìm kiếm ý tưởng cho các thiết kế mới. Thay mặt cho Miss Hathaway.”

“Có phải cô ấy yêu cầu anh kiểm tra căn nhà?”

“Là một người bạn cũ của gia đình và đặc biệt là Miss Hathaway - Tôi có bổn phận phải giúp đỡ họ.”

Cụm từ “đặc biệt là Miss Hathaway” được thốt lên với ngụ ý sở hữu, gần như phá vỡ sự kìm chế của Cam. Anh, người luôn tự hào về tính bình tĩnh của mình, đã ngay lập tức trở nên thù địch thái quá. “Có lẽ,” anh nói, “Anh nên hỏi trước. Vì bây giờ, sự giúp đỡ của anh là không cần thiết.”

Khuôn mặt Frost tối sầm lại. “Điều gì khiến anh có quyền được nói chuyện thay cho Miss Hathaway và gia đình cô ấy vậy?”

Cam thấy không có lý do gì để giữ kín. “Tôi sẽ cưới cô ấy.”

Frost gần như đánh rơi thanh sắt. “Đừng ngớ ngẩn. Amelia sẽ không bao giờ kết hôn với anh.”

“Tại sao không?”

“Chúa lòng lành,” Frost kêu lên đầy ngờ vực, “Làm sao mà anh phải hỏi điều đó chứ? Anh không phải là một quý ông trong tầng lớp của cô ấy, và trời đánh thánh vật, anh thậm chí cũng chẳng phải là một người Gypsy thực thụ. Anh là một người lai.”

“Cũng thế mà thôi, tôi sẽ cưới cô ấy.”

“Tôi phải thấy anh xuống địa ngục đã!” Frost gào lên, tiến thêm một bước về phía anh.

“Thả thanh sắt xuống” Cam lặng lẽ nói, “Hoặc tôi sẽ bẻ gãy tay anh.”

Anh thực sự đã tiên liệu rằng Frost sẽ đánh anh một cú. Nhưng thất vọng làm sao, Frost đã đặt thanh sắt xuống đất.

Viên kiến trúc sư nhìn anh trừng trừng. “Sau khi tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy sẽ không muốn làm gì với anh cả. Tôi sẽ làm cho cô ấy hiểu mọi người sẽ nói những gì khi một quý cô kết hôn với một người Gypsy. Cô ấy sẽ sung sướng hơn khi sống với một nông dân. Một con chó. Một- ”

“Cứ làm đi,” Cam nói. Anh nhìn Frost, nở một nụ cười lạnh lẽo khiến viên kiến trúc sư tức điên lên. “Nhưng thật là thú vị phải không, khi mà trải nghiệm trước đó của Miss Hathaway với một quý ông cùng giai cấp với cô ấy đã khiến cô ấy xoay sang có cái nhìn tốt đẹp về người Digan. Chuyện đó rất khó đem lại điều tốt lành nào cho anh đấy.”

“Mi là một gã con hoang ích kỷ,” Frost lẩm bẩm. “Mi sẽ phá hủy cô ấy. Mi không nghĩ gì khi kéo cô ấy xuống giai cấp của mình sao. Nếu mi quan tâm đến cô ấy thì tốt nhất là hãy cuốn xéo đi.”

Anh ta gạt Cam ra, không nói một lời. Rất nhanh chóng, vẳng lại tiếng bước chân anh ta đang xuống cầu thang.

Và Cam đứng lại nơi căn phòng trống một lúc lâu, sôi sục vì giận dữ, lo lắng cho Amelia, và thậm chí tệ hơn nữa, cảm thấy tội lỗi. Anh không thể thay đổi sự thật rằng anh là cái gì và rằng anh không thể che chắn bảo vệ Amelia khỏi mọi mọi lời độc địa nhằm vào vợ của một người Gypsy.

Nhưng anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh để mặc nàng xoay xở trong cái thế giới tàn nhẫn này mà không có anh.

Bữa tối là một sự kiện ảm đạm, khi mà gia đình St. Vincents và Westcliffs đã đi Bristol, và Leo thì đến quán rượu trong làng để tiêu khiển. Đó là một buổi tối kinh khủng. Amelia khó mà tưởng tượng rằng sẽ có thể ăn chơi chè chén trong thời tiết lạnh lẽo và ẩm ướt như thế này, nhưng Leo có lẽ quá tuyệt vọng để tìm ra một người đồng hành cảm thông ở Stony Cross Manor.

Merripen vẫn ở trong phòng của mình, ngủ hầu như suốt cả ngày. Điều này làm mọi người lo lắng vì chẳng giống anh thường ngày chút nào.

“Em cho rằng nghỉ ngơi rất tốt cho anh ấy,” Poppy rụt rè nói, phủi mấy mẩu bánh vụng trên khăn bàn. Một người hầu nhanh chóng tiến lại, dùng khăn ăn và một cái đĩa bạc để dọn dẹp các mẩu bánh. “Điều đó sẽ giúp anh ấy chóng khỏe đúng không?”

“Đã có ai ngó qua Merripen chưa?” Amelia hỏi, liếc nhìn Win. “Bây giờ chắc là đến lúc thay quần áo cho anh ấy rồi.”

“Em sẽ làm điều đó,” Win nói ngay. “Và em sẽ mang lên đó một khay đồ ăn tối nữa.”

“Beatrix sẽ giúp em” Amelia nói.

“Em có thể xoay xở với cái khay mà,” Win phản đối.

“Không phải thế ... Ý chị là thật không thích hợp nếu em ở một mình với Merripen trong phòng của anh ấy.”

Win nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên ra mặt. “Em không cần Beatrix giúp đỡ. Sau cùng thì đó chỉ là Merripen”

Sau khi Win rời phòng ăn, Poppy nhìn Amelia khẽ khàng hỏi. “Chị có nghĩ rằng Win thực sự không biết anh ấy như thế nào - ”

“Chị không có ý tưởng nào. Và chị cũng không bao giờ dám đề cập tới chủ đề này, bởi vì chị không muốn nhét cái ý tưởng đó vào đầu Win.”

“Em hy vọng là chị ấy không biết gì,” Beatrix rụt rè xen vào. “Nếu chị ấy biết thì sẽ buồn kinh khủng mất.”

Cả Amelia và Poppy liếc nhìn em gái của họ đầy kì quặc. “Em có biết bọn chị đang nói về cái gì không, Bea?” Amelia hỏi.

“Vâng, tất nhiên. Merripen đã yêu chị ấy. Em biết từ lâu rồi, từ cái cách anh ấy lau cửa sổ phòng chị Win.”

“Lau cửa sổ phòng Win ư?” cả hai cô chị hỏi cùng một lúc.

“Vâng, khi chúng ta sống trong căn nhà tại Primrose Place. Phòng của chị Win có cửa sổ nhìn ra một cây phong đại thụ, các chị còn nhớ không? Sau đợt ốm phát ban, Win không thể rời khỏi giường trong thời gian khá dài và chị ấy cũng quá yếu để cầm một cuốn sách, chị ấy chỉ nằm đó và ngắm tổ chim trên một trong những cành cây. Chị ấy nhìn thấy những con chim bé nhỏ chào đời và tập bay. Một ngày, chị ấy phàn nàn rằng các cửa sổ quá bẩn, chị ấy không thể nhìn xuyên qua nó, và nó làm cho bầu trời xám xịt đi trông thấy. Kể từ hôm đó anh Merripen luôn luôn giữ cho tấm kính không có một tí bẩn nào cả. Đôi khi anh ấy trèo lên thang để lau mặt kính bên ngoài, và các chị biết là anh ấy sợ độ cao như thế nào rồi chứ. Chị chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy làm điều đó, đúng không?”

“Chưa” Amelia nuốt thật khó khăn, đôi mắt nàng nhức nhối. “Chị không biết anh ấy đã làm điều đó.”

“Merripen nói, bầu trời nên luôn luôn xanh trong với chị ấy,” Beatrix nói. “Và đó là lúc em biết anh ấy ... chị đang khóc à, Poppy?”

Poppy dùng một khăn giấy để chấm nhẹ lên mắt. “Không, chị chỉ hít phải ít hạt tiêu thôi.”

“Chị cũng vậy,” Amelia nói, hỉ mũi.

Win mang một khay bằng tre màu sáng, chất đầy nước thịt hầm, bánh mì, và trà vào phòng Merripen. Để thuyết phục những người hầu trong nhà bếp tin rằng cô có thể tự mình mang cái khay đi thật không dễ dàng chút nào. Họ đều kiến quyết cho rằng không vị khách mời nào của Ngài Westcliff và phu nhân nên mang vác bất cứ cái gì nặng nề. Tuy nhiên, Win biết Merripen không thích người lạ, và trong tình trạng dễ bị tổn thương của mình, anh sẽ rất ngang ngược và cố chấp. Cuối cùng thì cũng có một giải pháp thỏa hiệp: một người hầu gái sẽ mang cái khay lên trên cầu thang, và từ đó Win có thể mang nó vào phòng.

Khi đến gần đến căn phòng của anh, Win nghe tiếng một cái gì đó đụng vào bức tường uỵch một cái, và một vài tiếng gầm gừ đầy đe dọa mà chỉ có thể là của Merripen. Cô cau mày, rảo bước trên dọc hành lang. Một người giúp việc nhà với vẻ mặt đầy phẫn nỗ đang rời khỏi phòng của Merripen.

“Ôi, tôi sẽ không bao giờ vào đây nữa,” người hầu gái kêu lên, mặt giận dữ đỏ bừng. “Tôi chỉ vào để cời than và thêm gỗ vào lò sưởi, thế mà gã Gypsy khó chịu đó hét lên và ném cả cái cốc vào tôi!”

“Ôi, rất xin lỗi. Em có bị thương không. Tôi chắc chắn là anh ấy không có ý định đó đâu?”

“Không, ông ta nhắm chệch” người hầu gái nói với vẻ hài lòng mơ hồ. “Các loại thuốc bổ làm ông ta giận dữ hơn cả một viên cảnh sát phố Cable.” Cô hầu gái đã đề cập tới một con phố dài một dặm ở London nổi tiếng là nơi chứa chấp vô số các tiệm thuốc phiện. “Tôi sẽ không vào trong đó nếu tôi là cô, thưa cô. Ông ta sẽ chụp lấy cô ngay trước khi cô nhận thấy mình đang ở trong tay ông ta. Một tên quái vật”

Win cau mày lo lắng. “Được rồi. Cảm ơn em. Tôi sẽ cẩn thận,”

Thuốc bổ ... các bác sĩ hẳn phải cho anh ấy dùng thứ gì đó cực mạnh để làm dịu đi cơn đau đớn từ vết bỏng âm ỉ. Có thể là dạng xi rô pha thuốc phiện và rượu. Vì Merripen không bao giờ dùng thuốc và thậm chí ít khi uống một ly rượu vang nên anh sẽ rất dễ bị say thuốc.

Bước vào phòng, Win dùng lưng đóng cánh cửa lại, và đi đến bên chiếc bàn cạnh giường ngủ, đặt cái khay xuống. Cô giật mình một chút khi nghe thấy giọng nói của Merripen.

“Tôi đã nói đi ra ngoài!” anh quát. “Tôi đã nói- ” anh sững người lại khi cô quay lại đối mặt với anh .

Win chưa bao giờ thấy anh như thế này trước đây, mặt đỏ bừng và lơ mơ, đôi mắt đen hơi mơ màng. Anh nằm nghiêng, áo sơ mi trắng mở ra để lộ cạnh của một miếng băng lớn, và cơ bắp sáng bóng như đồng. Anh căng thẳng và tỏa ra cái mà mẹ cô từng thận trọng gọi là “linh hồn động vật.”

“Kev”, cô nhẹ nhàng gọi tên anh.

Họ đã làm một cuộc mặc cả trước đây, sau lần cô bị sốt ban đỏ. Lúc đó anh muốn cô uống thuốc. Win đã từ chối cho đến khi anh đề nghị sẽ nói cho cô biết tên của mình. Cô đã hứa sẽ không bao giờ kể cho bất cứ ai, và cô đã làm thế. Có lẽ anh thậm chí nghĩ rằng cô đã quên.

“Cứ nằm đi” cô nhẹ nhàng nài nỉ “Không cần phải làm cho mình giận dữ như thế. Anh đã làm cho một nửa người hầu trong nhà sợ đến chết đấy.”

Merripen lờ đờ quan sát cô, cố gắng giữ cái nhìn của mình tập trung. “Họ đang đầu độc tôi,” anh nói với cô. “Đổ thuốc xuống cổ họng của tôi. Đầu tôi quay cuồng. Tôi không muốn uống nữa.”

Win đóng vai một cô y tá không nhượng bộ trong khi tất cả những gì cô muốn là đối xử với anh như một em bé và nuông chiều anh. “Anh sẽ trở nên tồi tệ hơn nếu không uống nó.” Cô ngồi trên mép tấm nệm giường và chạm vào cổ tay anh. Cánh tay anh cứng và nặng khi nó nằm trên vạt áo cô. Nhấn những ngón tay xuống cổ tay anh, cô vẫn giữ khuôn mặt mình vô cảm. “Họ đã cho anh uống bao nhiêu thuốc bổ thế?”

Đầu anh lắc lắc. “Quá nhiều.”

Win âm thầm đồng ý, cảm thấy được mạch của anh yếu như thế nào. Bỏ cổ tay anh ra, cô sờ lên trán anh. Trán ấm nóng. Đó có phải là sự khởi đầu của một cơn sốt không nhỉ? Nỗi lo lắng của cô sắt lại. “Hãy cho em xem lưng anh nào.” Cô cố gắng làm thật nhẹ nhàng, nhưng anh đã với lên đặt bàn tay mát lạnh của cô đang áp sát vào trán anh. Anh không buông ra.

“Nóng”, anh nói, và nhắm mắt lại.

Win ngồi im, say mê trong cảm giác được sờ vào anh, cơ thể nam tính nặng nề bên cạnh cô, làn da nóng bỏng mịn màng bên dưới tay cô.

“Ra khỏi những giấc mơ của tôi đi,” Merripen thì thầm trong sự tĩnh mịch. “Không thể ngủ khi em đang ở đây.”

Win tự cho phép mình vuốt ve anh, mái tóc đen dày, khuôn mặt đẹp trai không có vẻ lạnh lùng, rầu rĩ vốn có. Cô có thể ngửi thấy mùi làn da anh, mùi mồ hôi của anh, hơi thở quện với mùi thuốc phiện ngọt ngào, hơi hăng hắng của mật ong. Merripen luôn cạo râu sạch, nhưng bây giờ những sợi râu lạo xạo dưới bàn tay cô. Cô muốn ôm anh trong vòng tay mình, tì đầu anh vào ngực cô, giống như một cậu bé.

“Kev ... hãy để em xem cái lưng anh nào.”

Merripen trong trạng thái say thuốc còn di chuyển, mau lẹ và thậm chí mạnh mẽ hơn, hung hăng hơn, bình thường anh sẽ bao giờ cho phép bản thân mình như thế cả. Anh đã luôn luôn cư xử với Win bằng một thái độ cực kỳ dịu dàng, như thể cô sẽ bị thổi đi hệt đám bồ công anh. Nhưng tại thời điểm này, anh ôm chặt cô và dứt khoát đẩy cô xuống tấm đệm.

Thở ra nặng nề, anh nhìn trừng trừng xuống cô với cái nhìn đờ đẫn vô hồn. “Tôi nói ra khỏi giấc mơ của tôi.”

Khuôn mặt anh như mặt nạ của các vị thần chiến tranh thời cổ đại, đẹp và khắc nghiệt, khuôn miệng méo mó, đôi môi hé mở đủ để lộ ra những cái răng trắng bóng.

Win sửng sốt và kích động, có chút sợ hãi… nhưng đó là Merripen ... và khi cô nhìn chằm chằm vào anh, nỗi sợ hãi tan biến và cô kéo đầu anh xuống và anh hôn cô.

Cô đã luôn luôn tưởng tượng ra sẽ có một áp lực dữ dội, khẩn nài và kích thích mãnh liệt. Nhưng đôi môi anh mềm mại, nhấn nhá trên môi cô với sức nóng hừng hực của ánh mặt trời, sự ngọt ngào của cơn mưa mùa hạ. Cô kinh ngạc hé môi cho anh. Cơ thể rắn chắc của anh trong vòng tay cô, cái cơ thể ấy đang ép vào các lớp váy nhàu nát của cô. Quên đi mọi thứ trong sự khám phá xao động đầy đam mê, Win vòng tay qua vai anh, cho đến khi anh cau mày và cô cảm thấy lòng bàn tay mình đã tì lên lớp băng của anh.

“Kev”, cô hổn hển nói, “Em xin lỗi, em ... không , đừng di chuyển. Ngừng lại nào.” Cô vòng tay ôm đầu anh thật nhẹ nhàng, run rẩy khi anh hôn lên cổ cô. Anh rúc vào đường cong thoai thoải trên bầu ngực cô, áp má anh lên cơ thể cô và thở dài.

Sau một phút dài bất động, khi cảm thấy đầu của anh nặng nề phập phồng trên ngực mình, Win ngại ngùng nói. “Kev?”

Một ngáy nhẹ đã trả lời cho câu hỏi của cô.

Lần đầu tiên mình hôn một người đàn ông, cô buồn bã thầm nghĩ, và mình đã đưa anh vào giấc ngủ.

Cố gắng thoát ra từ bên dưới anh, Win quay lưng anh lại và nắm lấy gấu áo. Cái áo bằng vải lanh bám dính lấy phần lưng thoai thoải đầy mạnh mẽ của anh. Kéo viền áo lên, cô nhét nó vào trong cái cổ rộng thùng thình của chiếc áo. Cẩn thận cô dỡ bỏ các cạnh của miếng băng, miếng bông gạc dính nhớt và nồng nặc mùi mật ong. Cô chớp mắt khi nhìn thấy vết bỏng, nó đỏ tấy và bị viêm. Bác sĩ đã nói sẽ có hình thành một lớp vảy, nhưng vết thương vẫn đang rỉ máu, không hề giống như là sắp lành.

Nhìn thấy một vết màu đen ở phía lưng bên kia, Win nhướng mày đầy tò mò và đẩy áo sơ mi của anh lên cao hơn một chút. Những gì cô phát hiện ra khiến hơi thở của cô như dừng lại, đôi mắt cô mở to.

Merripen luôn đặc biệt khiêm tốn khi không khoe ra cái cơ thể cường tráng của mình. Thực ra thì mọi người trong nhà đã trêu ghẹo anh vì anh luôn từ chối tắm trước mặt bất cứ ai, hay cởi bỏ áo sơ mi của mình ngay cả gắng sức cực kỳ vất vả.

Đây phải chăng là lý do? Điều quan trọng gì đã khiến anh mang dấu hiệu này, và nó có thể tiết lộ gì về quá khứ của anh?

“Kev”, cô thì thầm đầy băn khoăn, các ngón tay in dấu lên cái hoa văn trên vai anh. “Anh đang giấu bí mật gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.