Sáng hôm sau, Amelia được Poppy kể cho nghe những tin tức không mấy dễ chịu rằng Leo đã không ngủ ở nhà vào đêm trước và giờ thì không thể tìm thấy anh ở bất cứ đâu, và tình trạng của Merripen đã trở nên xấu đi.
“Anh Leo,” Amelia càu nhàu, leo ra khỏi giường, với lấy áo choàng và dép. “Anh ấy bắt đầu uống rượu từ chiều hôm trước và không nghi ngờ gì nữa đã uống không ngừng. Chị chẳng quan tâm mấy đến việc anh ấy ở đâu hay đã có gì xảy ra với anh ấy”
“Nhưng nếu anh ấy đi lang thang ngoài điền trang và ... ôi, em không biết nữa...có thể tình cờ trượt chân vì vấp phải một cành cây hoặc một cái gì đó cũng nên? Chúng ta không nên yêu cầu vài người làm vườn và người hầu tìm kiếm anh ấy hay sao?
“Chúa ơi! Thật là mất thể diện.” Amelia choàng cái áo qua đầu và vội vàng cài nút. “Chị cho rằng nên thế. Mặc dù rõ ràng là không cần phải dốc sức tìm kiếm. Chị ghét nhìn thấy công việc của họ bị gián đoạn chỉ vì anh trai chúng ta không kiểm soát được bản thân mình.”
“Anh ấy đang rất đau khổ mà, Amelia,” Poppy lặng lẽ nói.
“Chị biết. Nhưng Đức Chúa linh thiêng. Chị mệt mỏi vì sự đau khổ của anh ấy lắm rồi. Thật khó chịu khi phải nói ra điều này.”
Poppy nhìn nàng chằm chằm đầy thông cảm và bước đến ôm lấy nàng. “Chị không nên cảm thấy khó chịu. Chị luôn luôn là người phải giải quyết những chuyện rắc rối của anh ấy, không kể đến những người khác nữa. Nếu em là chị, em cũng sẽ mệt mỏi như thế.”
Amelia ôm đáp trả cô em gái rồi bước lùi lại sau với một tiếng thở dài.
“Chúng ta sẽ lo lắng về Leo sau. Bây giờ chị quan tâm đến Merripen nhiều hơn. Em có thấy anh ấy sáng nay không?”
“Không, nhưng chị Win có đấy. Chị ấy nói rằng anh Merripen chắc chắn đang sốt và những vết thương không lành lại. Em nghĩ chị Win đã thức suốt đêm trông anh ấy.”
“Và bây giờ cô ấy sẽ có thể ngất xỉu vì kiệt sức,” Amelia bực bội nói.
Poppy ngập ngừng và cau mày. “Amelia ... Em không biết bây giờ có thích hợp hay không để cho chị biết... nhưng mà có một cậu bé làm việc dưới lầu nói. Có vẻ như là có một vài thứ dao đĩa bằng bạc đã bị mất.”
Amelia đi đến cửa sổ và ngước nhìn lên bầu trời đầy mây, van nài.
“Đức Chúa nhân từ ơi, xin đừng để cho đó là Beatrix.”
“Amen”, Poppy nói. “Nhưng có khả năng đó mà.”
Cảm thấy choáng váng, Amelia tuyệt vọng nghĩ, mình đã thất bại. Ngôi nhà thì đi tong, Leo đang mất tích hay là chết dẫm ở đâu đó, Merripen bị thương, Win ốm yếu, Beatrix sắp vào tù, và Poppy phải cam chịu số phận không có chồng. Thế nhưng những gì nàng thốt ra lại là “Merripen trước đã” và đi như chạy ra khỏi phòng với Poppy theo sát gót.
Win đang ở bên giường bệnh của Merripen, đã kiệt sức đến mức khó có thể ngồi thẳng người lên. Gương mặt cô tái nhợt, mắt đỏ ngầu, toàn bộ cơ thể rũ xuống. Cô khá yếu đuối và chẳng mất chốc đã hết cả sức lực. “Anh ấy sốt,” cô nói, vắt một miếng vải ướt và đặt nó đằng sau cổ anh.
“Chị sẽ gọi cho bác sĩ.” Amelia tiến lại gần bên cạnh cô. “Em đi ngủ đi.”
Win lắc đầu. “Để sau. Anh ấy cần em bây giờ. “
“Điều cuối cùng anh ấy cần là em lăn ra ốm khi chăm sóc anh ấy” Amelia đáp lại. Nàng dịu giọng khi nhìn thấy sự đau khổ trong trong đôi mắt của cô em gái. “Hãy đi ngủ đi, Win. Poppy và chị sẽ chăm sóc anh ấy trong khi em ngủ.”
Amelia từ từ cúi người xuống cho đến khi trán của họ chạm vào nhau.
“Tất cả không ổn tí nào cả Amelia”, Win thì thầm. “Anh ấy mất sức quá nhanh. Và đáng nhẽ cơn sốt không đến nhanh thế này.”
“Chúng ta sẽ giúp anh ấy vượt qua thôi.” Thậm chí bản thân Amelia cũng cảm thấy những lời đó không thật chút nào. Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười trấn an. “Đi nghỉ đi, em yêu.”
Win miễn cưỡng vâng lời, trong khi Amelia cúi xuống xem xét người bệnh. Làn da màu đồng khỏe khoắn của Merripen đã bị rút kiệt, trở nên tái mét, tương phản rõ nét với màu đen của đôi lông mày sắc cạnh cùng hàng mi dày. Anh ngủ với cái miệng hé mở, những hơi thở nông phả ra trên bề mặt nứt nẻ của đôi môi. Không thể tin được một con người luôn luôn rắn chắc và khỏe mạnh như Merripen đã yếu đi quá nhanh như thế. Chạm vào một bên má anh, Amelia sửng sốt vì sức nóng phát ra từ làn da.
“Merripen,” nàng thì thầm. “Tỉnh dậy đi, anh. Em và Poppy sẽ lau sạch vết thương của anh. Anh phải cố gắng vì chúng em đấy. Có được không?”
Anh gật đầu chấp nhận, đôi mắt he hé. Thì thầm trao đổi, hai chị em phối hợp với nhau làm, cuốn tấm chăn xuống thắt lưng của anh, kéo vạt áo sơ mi của anh lên đến tận vai và lấy một miếng vải sạch, bình sáp và mật ong, và băng sạch.
Amelia đi kéo chuông gọi người hầu đến, trong khi Poppy dọn đống quần áo cũ. Cô nhăn mũi khi ngửi thấy mùi không mấy dễ chịu từ phần thịt bị mưng mủ. Hai chị em nhìn nhau đầy lo lắng.
Rửa nhẹ nhàng và nhanh nhất có thể, Amelia lau sạch các chất dịch ứa ra từ vết thương rỉ máu, bôi thuốc mỡ, và băng nó lại. Merripen nằm im, cứng người lại, mặc dù thế trong lúc bôi thuốc lưng anh vẫn run rẩy. Thỉnh thoảng khi không thể kìm được, anh lại rít lên một tiếng đau đớn. Vào lúc nàng làm xong, anh đã run lẩy bẩy.
Poppy lau khuôn mặt đẫm mồ hôi của anh bằng một miếng vải khô. “Tội nghiệp Merripen.” Cô đặt một cốc nước áp vào môi anh. Khi anh cố từ chối, cô luồn một cánh tay bên dưới đầu anh và khăng khăng nâng nó lên. “Có mà, anh phải uống. Lẽ ra em nên biết rằng anh là một bệnh nhân khủng khiếp. Uống đi, anh yêu quý, nếu không em sẽ buộc phải hát một bài gì đó.”
Amelia kiềm chế không mỉm cười khi thấy Merripen làm theo ngay lập tức. “Giọng hát của em không đến nỗi kinh khủng lắm, Poppy. Bố luôn nói rằng em hát như một con chim.”
“Ý của ông ấy là một con vẹt” Merripen nói bằng giọng khàn khàn, nghiêng đầu trên cánh tay của Poppy.
“Thế là đủ rồi đấy,” Poppy nói với anh “Em sẽ gọi Beatrix vào đây để chăm sóc anh hôm nay, cô bé có thể sẽ đưa một trong những con vật nuôi lên trên giường với anh, và vứt bừa bãi vô số thứ xuống sàn nhà. Và nếu anh may mắn, em ấy sẽ đem vào cả lọ keo nữa, và anh có thể giúp cô bé làm quần áo giấy cho búp bê. “
Merripen nhìn qua Amelia bằng một ánh mắt yên lặng đầy đau khổ, và nàng bật cười. “Chỉ cần anh nhanh chóng khỏe lại, anh yêu quý, thì không có gì xảy ra đâu.”
Nhưng hai ngày tiếp theo trôi qua, tình trạng của Merripen càng trở nên tồi tệ. Bác sĩ dường như bất lực không thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ đưa ra cùng một phương pháp điều trị. Các vết thương đã trở nên bốc mùi, ông ta thừa nhận. Đó là cách mà người ta nói về việc vết thương rỉ dịch trắng và phần da xung quanh nó đen xì, khối vết thương này cuối cùng sẽ đầu độc toàn bộ cơ thể Merripen.
Merripen giảm cân nhanh đến mức không thể tưởng tượng được. Bác sĩ nói, đó là hiện tượng thông thường khi gặp các vết thương do bị bỏng. Cơ thể phải dồn sức để nỗ lực hàn gắn vết thương. Điều gây lo lắng cho Amelia nhiều hơn vẻ ngoài là trạng thái lờ đờ ngày càng rõ rệt của Merripen, ngay cả Win dường như cũng không thể xâm nhập. “Anh ấy không thể chịu nổi tình trạng bất lực,” Win nói với Amelia, nắm tay Merripen khi anh ngủ.
“Không ai thích mình bị thế cả” Amelia trả lời.
“Không phải là vấn đề thích hay không thích. Em nghĩ thật ra Merripen không thể chịu đựng nó.. Và vì vậy anh ấy bỏ cuộc.” Win nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay rám nắng đang thả lỏng, những ngón tay đã thật mạnh mẽ và chai sần do công việc.
Quan sát vẻ say mê đầy dịu dàng trên nét mặt của cô em gái, Amelia không thể không hỏi nhỏ: “Em có yêu anh ấy không, Win?”
Và em gái của nàng, khó đoán như một nhân sư, hướng đôi mắt xanh bí ẩn về phía nàng. “Tại sao, tất nhiên. Tất cả chúng ta đều yêu Merripen, không phải sao?”
Nó không rõ ràng là một câu trả lời. Nhưng Amelia cảm thấy mình không có quyền đeo đuổi đề tài này thêm nữa.
Một việc khác cũng ngày càng gây lo lắng là sự vắng mặt liên tục của Leo. Anh đã lấy một con ngựa đi nhưng không mang theo đồ đạc. Liệu anh có đi một hành trình dài tới London trên lưng ngựa không? Amelia không nghĩ thế vì biết anh trai mình không thích đi ngao du. Như vậy Leo có khả năng vẫn ở Hampshire, mặc dù nơi anh đang ở vẫn là một bí ẩn. Anh đã không có mặt nơi quán rượu trong làng, không ở Ramsay House, cũng không phải nơi nào đó trong điền trang của Westcliff.
Để an ủi Amelia, Christopher Frost đã đến thăm nàng vào một buổi chiều, trong trang phục tối màu. Điển trai và xức nước hoa đắt tiền thơm lừng, anh ta mang theo một bó hoa được bó hoàn hảo bọc trong giấy da thắt nơ kiểu cách.
Amelia gặp anh tại căn phòng ở tầng dưới. Trong sự lo lắng về bệnh tình của Merripen và việc mất tích của Leo, tất cả cảm giác miễn cưỡng mà nàng có thể cảm thấy với Christopher đã biến mất. Nỗi đau quá khứ đã mờ đi trong tâm trí nàng, và lúc này nàng cần một người bạn cảm thông.
Giữ hai bàn tay nàng trong tay mình, Christopher ngồi cùng với nàng trên một cái ghế trường kỷ bọc vải nhung. “Amelia”, anh thì thầm đầy quan tâm. “Anh có thể nhận ra tâm trạng của em. Đừng nói là giờ tình trạng của Merripen đang xấu đi đấy nhé?”
“Anh ấy ngày càng tệ hơn,” nàng nói, biết ơn bàn tay vững vàng đang nắm chặt lấy tay mình. “Bác sĩ dường như không còn cách gì nữa rồi, ông ấy cho rằng chẳng có bất kỳ cách chữa trị dân dã nào còn có tác dụng nữa, chúng sẽ chỉ làm Merripen thêm khó chịu. Tôi rất sợ là chúng tôi sẽ mất anh ấy.”
Ngón tay cái của anh chà nhẹ lên các đốt ngón tay của nàng. “Anh rất tiếc. Anh biết anh ấy có nghĩa như thế nào với gia đình em. Anh sẽ mời một bác sĩ từ London đến nhé?”
“Tôi không nghĩ rằng có thời gian.” Nàng cảm thấy nước mắt dâng lên, và cố nén chúng lại.
“Nếu như có bất cứ điều gì anh có thể giúp được, em chỉ cần hỏi anh thôi.”
“Có đấy, có ...” Nàng nói với anh ta về sự vắng mặt của Leo, và rằng nàng cảm thấy chắc rằng Leo đang ở đâu đó trong hạt Hampshire. “Ai đó phải đi tìm anh ấy” nàng nói. “Tôi đã nghĩ sẽ tự mình đi tìm anh ấy nhưng tôi cần ở đây và anh ấy có xu hướng đi đến những nơi ....”
“Nơi những người đáng kính chẳng đặt chân tới bao giờ” Christopher tiếp lời với một vẻ chế giễu. “Không ai rõ về anh trai của em như anh cả, em yêu quý. Giải pháp tốt nhất có thể là hãy để anh ta ở bất cứ nơi nào anh ta đang ở cho đến khi anh ta ngủ đã và sương mù tan đi.”
“Nhưng anh ấy có thể bị thương, hoặc gặp nguy hiểm ....” Nàng quan sát thấy từ vẻ mặt của anh rằng điều cuối cùng mà Christopher muốn làm là tìm kiếm người anh trai vô dụng của nàng. “Tôi sẽ rất biết ơn, nếu anh sẽ hỏi một vài người dân trong thị trấn xem liệu họ có thấy anh ấy không.”
“Anh sẽ làm điều đó. Anh hứa..” Anh khiến nàng ngạc nhiên khi ngồi sát vào nàng, cánh tay anh ôm vòng lấy nàng. Nàng cứng người lại nhưng vẫn cho phép anh kéo nàng gần hơn. “Tội nghiệp em” anh thì thầm. “Em đã phải lo lắng quá nhiều thứ.”
Đã từng có một thời gian, Amelia mong mỏi nhiệt thành một khoảnh khắc thế này. Được Christopher ôm ấp và dỗ dành. Trước kia, với nàng điều này có thể ví như thiên đàng.
Nhưng giờ những cảm giác về nó đã không hoàn toàn giống như trước.
“Christoph - “ nàng bắt đầu tách ra xa khỏi anh, nhưng miệng anh đã chạm vào miệng nàng, và nàng tê liệt đến sửng sốt khi anh hôn nàng. Điều này cũng đã khác... trong một giây nàng nhớ lại nụ hôn đã như thế nào và nàng đã hạnh phúc ra sao khi một lần được anh hôn. Dường như rất lâu trước đây, quãng thời gian trước khi có dịch sốt ban đỏ, khi nàng còn ngây thơ, tràn đầy hi vọng và tương lai có vẻ đầy hứa hẹn.
Nàng quay mặt đi. “Không, Christopher.”
“Thôi được rồi.” Anh áp môi vào mái tóc của nàng. “Bây giờ không phải là thời gian thích hợp cho việc này. Anh xin lỗi.”
“Tôi rất quan tâm đến anh trai và Merripen, tôi không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác - ”
“Anh biết, em yêu.” Anh xoay khuôn mặt nàng trở lại. “Anh sẽ giúp em và gia đình của em. Anh không mong muốn gì nhiều hơn là sự an toàn và hạnh phúc của em. Và em cần sự bảo vệ của anh. Khi gia đình em đang trong tình trạng hỗn loạn như thế này, em có thể dễ dàng bị lợi dụng.”
Nàng cau mày. “Không ai lợi dụng tôi cả.”
“Thế còn gã Gypsy thì sao?”
“Anh đang nói tới ngài Rohan?”
Christopher gật đầu. “Anh tình cờ gặp anh ta trên đường đến London, và anh ta đã nói về em theo một cách mà ... nói sao nhỉ, quá đủ để nói anh ta không phải là một quý ông. Khi lên tiếng vì em, anh đã bị xúc phạm”
“Anh ấy đã nói gì?”
“Anh ta đã đi quá xa khi khẳng định rằng em và anh ta sẽ kết hôn.” Anh bật ra một tiếng cười khinh bỉ. “Như thể em sẽ tự hạ thấp mình để làm điều đó vậy. Một gã lai Gypsy không biết cách cư xử và vô giáo dục.”
Đột nhiên, Amelia cảm thấy sự tức giận muốn phản đối dâng lên. Nàng nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông mà nàng đã từng yêu đến tuyệt vọng. Anh ta là hiện thân của tất cả mọi thứ mà một phụ nữ trẻ nên muốn kết hôn. Không lâu trước đây, nàng có thể đã so sánh anh ta với Cam Rohan và thấy Christopher cao hơn một bậc. Nhưng nàng đã không còn là người phụ nữ trước kia... và Christopher cũng chẳng phải là hiệp sĩ trong bộ giáp sáng choang mà nàng đã tưởng tượng.
“Em sẽ không coi đó là hạ thấp bản thân mình,” nàng nói. “Rohan là một quý ông, và được bạn bè mình quý trọng.”
“Họ cho là anh ta thích hợp với các sự kiện xã hội, nhưng anh ta sẽ không bao giờ cùng cấp bậc với họ. Và không bao giờ là một quý ông. Mọi người đều hiểu điều đó, em yêu, thậm chí chính Rohan cũng vậy.”
“Tôi không hiểu và cũng không chấp nhận” nàng nói “Có nhiều thứ khiến ai đó trở thành một quý ông chứ không chỉ vì cách xử sự tốt.”
Christopher nhìn một cách chăm chú vào khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ của nàng.
“Thôi, thôi chúng ta sẽ không thảo luận về anh ta nữa, nếu điều đó làm cho em giận dữ nhưng đừng quên rằng những kẻ Gypsy nổi tiếng về thói ma mị và sự lừa dối. Nguyên tắc cơ bản của những kẻ này là tìm kiếm sự hưởng thụ riêng của mình mà không quan tâm đến trách nhiệm hay hậu quả. Sự tin tưởng của em vào anh ta được đặt không đúng chỗ rồi, Amelia. Anh chỉ hy vọng em không ủy thác bất kỳ việc kinh doanh của gia đình hoặc công việc pháp lý nào cho anh ta. “
“Tôi đánh giá cao sự quan tâm của anh”, nàng trả lời, mong mỏi anh quay về và cố gắng tìm người anh trai đang mất tích của nàng. “Nhưng những vấn đề của gia đình tôi sẽ vẫn do Ramsay và tôi giải quyết thôi.”
“Thế còn nếu Rohan sẽ không trở về từ London thì sao? Mối quan hệ của em với anh ta sẽ bị cắt đứt chứ?”
“Anh ấy sẽ trở lại”, nàng thú nhận một cách miễn cưỡng, “Cùng với một số chuyên gia để họ tư vấn xem có thể làm gì với Ramsay House.”
“Chà.” Christopher lắc đầu và im lặng hồi lâu. “Và em chỉ chấp nhận lời khuyên của anh ta trong vấn đề này sao?” cuối cùng anh hỏi. “Hay anh có thể được phép đưa ra các khuyến nghị về một lĩnh vực mà anh có nhiều chuyên môn còn anh ta thì không?”
“Tất nhiên là tôi sẽ rất hoan nghênh những đề xuất của anh.”
“Thế thì, anh có thể đến Ramsay House để tiến hành một số đánh giá chuyên môn của riêng anh chứ?”
“Nếu anh thích. Anh thật là tốt. Mặc dù ....” Nàng ngập ngừng. “Tôi sẽ không mong anh sẽ tiêu phí quá nhiều thời gian ở đó.”
“Bất kỳ thời gian nào phục vụ em cũng đều đáng cả” Anh nghiêng người về phía trước và chạm nhẹ đôi môi của mình lên môi nàng trước khi nàng có cơ hội lùi lại.
“Christopher, tôi bận tâm nhiều về anh trai hơn là ngôi nhà đấy”
“Tất nhiên,” anh nói làm nàng yên tâm. “Anh sẽ hỏi thăm về anh ấy, và nếu có bất kỳ tin tức gì, anh sẽ ngay lập tức cho em biết.”
“Cảm ơn anh”
Nhưng bằng cách nào đó, khi Christopher rời đi, nàng biết là việc tìm kiếm Leo của anh cùng lắm chỉ là nửa vời mà thôi. Nỗi tuyệt vọng trườn qua nàng tựa một đợt sóng lạnh buốt và nặng nề.
Sáng hôm sau, Amelia tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, tay và chân khua loạn xạ, tim đập thình thịch. Nàng đã mơ tìm thấy Leo nằm úp mặt, nổi lềnh phềnh trong một cái hồ và khi nàng bơi tới bên anh, cố gắng để kéo anh lên bờ thì cơ thể của anh bắt đầu chìm xuống. Nàng không thể kéo anh nổi lên, và khi anh chìm sâu hơn dưới làn nước đen ngòm, nàng đã bị kéo xuống với anh ... nghẹt thở dưới nước, không thể nhìn thấy điều gì, không thể thở ...
Run rẩy, nàng leo ra khỏi giường, tìm dép và áo choàng. Bây giờ vẫn sớm, ngôi nhà còn tối và yên tĩnh. Nàng đi tới cửa, và ngập ngừng dừng lại, để bàn tay trên nắm cửa. Sợ hãi lan tỏa trong mạch máu của nàng. Nàng không muốn rời khỏi phòng. Nàng rất sợ nếu khám phá ra rằng Merripen đã chết trong đêm ... sợ cả việc anh trai nàng có thể đã gặp thảm kịch nào đó ... và sợ hơn hết thảy là nàng sẽ không thể chấp nhận điều tồi tệ nhất, nếu điều tồi tệ nhất ấy đến. Nàng không cảm thấy sức mạnh của nàng ở đâu cả.
Chỉ có những ý nghĩ về các em gái khiến nàng kẹp chặt nắm cửa và xoay nó. Vì họ, nàng có thể tự tin và quả quyết hành động. Nàng sẽ làm bất cứ điều gì cần phải làm.
Vội vàng đi dọc theo hành lang, nàng đẩy cánh cửa phòng Merripen hé mở ra và đi đến bên giường.
Ánh sáng của buổi bình minh chưa thể xua đi bóng tối, nhưng cũng đủ để Amelia nhìn thấy hai người nằm trên giường. Merripen nằm nghiêng người, đường nét mạnh mẽ của cơ thể anh trước đây giờ rệu rã và uể oải. Và bên cạnh anh là thân hình mảnh khảnh, trang nhã của Win, cô vẫn mặc nguyên quần áo, chân ẩn bên dưới bộ váy mặc ở nhà. Mặc dù một tạo vật tinh tế như vậy chẳng thể bảo vệ một ai đó cao lớn hơn rất nhiều, thì Win giờ đang cong người lại như thể muốn che chở cho anh. Amelia nhìn chằm chằm vào hai người họ trong sự ngạc nhiên. Chẳng từ ngữ nào có thể chuyển tải được nhiều sự thấu hiểu hơn hình ảnh hai người họ lúc này. Tư thế của họ thể hiện sự khao khát và gắn bó, ngay cả trong giấc ngủ.
Nàng nhận ra ánh sáng trong đôi mắt he hé của em gái. Win không thốt ra lời nào hay cử động, nét mặt của cô lặng lẽ như thể cô đang mải mê góp nhặt từng giây phút cùng anh.
Tràn ngập lòng trắc ẩn và thông cảm với sự đau khổ đó, Amelia dời mắt khỏi người em gái. Lùi xa dần cái giường, nàng rời khỏi phòng.
Nàng suýt đụng mạnh vào Poppy đang đi qua hành lang trong chiếc áo choàng trắng ma quái.
“Anh ấy thế nào?” Poppy hỏi.
Cổ họng nàng đau đớn. Thật khó khăn để cất lời. “Không tốt lắm. Vẫn đang ngủ. Chúng ta hãy đi vào nhà bếp và đun ấm nước nào.”
Họ đi về phía cầu thang.
“Amelia, em đã mơ cả đêm về Leo. Những giấc mơ thật khủng khiếp.”
“Chị cũng vậy.”
“Chị có nghĩ rằng anh ấy ... đã làm gây tổn thương cho chính mình không?”
“Chị hy vọng là không, thực lòng đấy. Nhưng chị nghĩ rằng có thể..”
“Vâng” Poppy thì thầm. “Em cũng nghĩ vậy.” Cô thở dài. “Tội Beatrix.”
“Tại sao em lại nói thế?”
“Con bé vẫn còn quá trẻ, mà đã mất đi quá nhiều người thân... Cha và mẹ, và bây giờ có lẽ là Merripen và Leo.”
“Chúng ta chưa mất đi Merripen và Leo.”
“Lúc này, nếu chúng ta có thể giữ được cả hai người thì quả thật là một phép lạ”
“Em luôn luôn lạc quan vào buổi sáng cơ mà.” Amelia với lấy tay em gái và nắm thật chặt. Cố lờ đi sự tuyệt vọng đang đè nặng trong lồng ngực, nàng nói một cách kiên quyết, “Đừng bỏ cuộc, Poppy. Chúng ta sẽ nắm giữ được hy vọng lâu như chúng ta có thể.”
Họ xuống những bậc cầu thang dưới cùng. “Amelia.” Giọng Poppy nghe có vẻ mơ hồ. “Đã bao giờ chị cảm thấy muốn quăng mình xuống sàn và khóc chưa?”
Có. Amelia nghĩ. Thực ra là ngay bây giờ. Nhưng nàng không thể có được những giọt nước mắt xa xỉ đó. “Không, tất nhiên là không. Khóc chẳng giải quyết được bất cứ điều gì cả.”
“Chị chưa từng muốn dựa vào bờ vai một ai đó sao?”
“Chị không cần dựa vào bờ vai của một người nào hết, chị đã có một đôi vai vững chắc rồi”
“Thật điên rồ. Chị không thể dựa vào vai của chính mình.”
“Poppy, nếu em muốn bắt đầu một ngày bằng cách cãi nhau,” Amelia dừng lại khi nàng chợt nghe thấy một vài tiếng ồn từ bên ngoài, ầm ầm và chói tai, tiếng cỗ xe ngựa lạo xạo nghiến trên con đường rải sỏi “Chúa lòng lành, ai đến vào giờ này nhỉ?”
“Bác sĩ chăng,” Poppy đoán.
“Không, chị chưa mời ông ấy mà.”
“Có lẽ, Lord Westcliff đã quay trở về”.
“Nhưng chẳng có lý do gì đặc biệt để ngài ấy về rất sớm như thế này cả”
Một người hầu gõ cửa, âm thanh vọng qua lối vào đại sảnh. Hai chị em nhìn nhau, bối rối. “Chúng ta không thể tiếp khách được” Amelia nói .”Chúng ta đang mặc áo ngủ.”
Một người hầu gái bước ra phòng ngoài, đặt một chậu than xuống đất, lau tay trên tạp dề và vội vàng tiến gần cửa. Mở khóa cái cổng khổng lồ, cô ta kéo mạnh nó mở ra và khẽ nhún gối chào một người nào đó.
“Đi khỏi đây thôi.” Amelia lẩm bẩm, đôn đốc Poppy trở lại cầu thang với mình. Nhưng khi nàng ngoái lại liếc nhìn xem ai đã đến, một hình dáng cao lớn, đen huyền thình lình khiến nàng chú ý. Nàng dừng chân trên những bậc thang đầu tiên, nhìn chằm chằm và chằm chằm, cho đến khi một đôi mắt hổ phách hướng về nàng.
Cam.
Anh trông rối bời và bẩn thỉu như một kẻ sống ngoài vòng pháp luật đang trên đường chạy trốn. Một nụ cười nở trên đôi môi anh, khi anh nhìn chằm chằm vào nàng chăm chú. “Có vẻ như anh chẳng thể nào xa em được” anh nói.
Nàng chạy lại với anh mà không hề suy nghĩ, gần như vấp té vì sự vội vã của mình. “Cam - ”
Anh túm lấy nàng trong tiếng cười trầm tĩnh. Mùi của thiên nhiên bám trên người anh: mùi đất ẩm ướt, mùi bùn và lá cây. Những hạt sương mù bám trên áo khoác anh thấm qua lớp áo mỏng của nàng. Nhận thấy sự run rẩy của nàng, Cam mở khuy áo trong một tiếng lẩm bẩm không rõ lời và kéo nàng vùi vào nơi trú ẩn ấm áp, vững chắc là cơ thể anh. Amelia không thể kìm chế sự run rẩy. Nàng mơ hồ nhận ra những người hầu di chuyển qua lối vào phòng ngoài, sự hiện diện của cô em gái gần đó. Nàng đang tạo nên một hoạt cảnh cho mọi người, nàng đáng nhẽ nên tách ra và cố gắng trấn tĩnh lại. Nhưng nàng không thể. Chưa thể làm thế.
“Anh hẳn phải đi cả đêm”, nàng nghe thấy giọng mình cất lên.
“Anh phải quay lại sớm” Nàng cảm thấy đôi môi của anh ấn vào mái tóc rối tung của nàng. “Anh còn lại một số việc chưa hoàn thành nhưng anh có cảm giác em có thể đang cần anh. Hãy nói cho anh biết điều gì đã xảy ra đi, em yêu”
Amelia mở miệng trả lời, nhưng thật xấu hổ, những âm thanh duy nhất mà nàng có thể thốt ra là một tiếng rên rỉ đau khổ. Sự tự chủ của nàng vỡ tan. Nàng lắc đầu và nghẹn ngào khóc nhiều hơn, và khi nàng càng cố gắng để thôi khóc thì những giọt nước mắt lại càng tuôn trào.
Cam ôm chặt nàng, sâu hơn trong vòng tay anh. Những giọt nước mắt tuôn rơi dường như không làm anh khó chịu. Anh cầm một bàn tay của Amelia và tì nó lên trái tim mình, cho đến khi nàng có thể cảm thấy nhịp đập mạnh mẽ, đều đặn. Trong cái thế giới đang rã rời xung quanh nàng, anh hiện diện như một thứ gì đó vững chắc và có thực “Mọi việc ổn rồi!”, nàng nghe tiếng anh thầm thì. “Anh ở đây.”
Ngại ngùng vì sự thiếu tự chủ của bản thân, Amelia cố nỗ lực loạng choạng để đứng vững trên chân mình, nhưng anh ôm nàng chặt hơn. “Không, đừng giằng ra. Để anh ôm em”. Anh ôm ấp hình dạng đang lắc lư của nàng vào ngực mình. Chú ý tới sự rút lui đầy lúng túng của Poppy, Cam gửi tới cô gái một nụ cười trấn an. “Đừng lo, em gái.”
“Amelia hiếm khi khóc,” Poppy nói.
“Cô ấy ổn cả.” Cam đưa bàn tay của mình dọc theo xương sống của Amelia, vuốt ve nhẹ nhàng. “Cô ấy chỉ cần ...”
Khi anh ngập ngừng, Poppy đã nhanh nhảu tiếp lời: “Một bờ vai để dựa.”
“Đúng thế.” Anh kéo Amelia tới các bậc thang, và ra hiệu cho Poppy ngồi xuống bên cạnh họ.
Bồng Amelia trong lòng, Cam tìm một chiếc khăn tay trong túi, lau mắt và mũi cho nàng. Khi nhận thấy rõ ràng nàng không thốt ra lời lộn xộn phản đối nào, anh dịu dàng khiến nàng im lặng và ôm lấy nàng vào cơ thể ấm áp của mình, trong khi nàng khóc nức nở và giấu mặt đi. Tràn ngập sự khuây khỏa, nàng để cho anh đu đưa nàng như thể nàng là một đứa trẻ.
Trong khi Amelia nấc lên và lắng lại trong vòng tay anh, Cam hỏi Poppy vài câu và cô bé đã nói cho anh nghe về tình trạng của Merripen, việc mất tích của Leo, và thậm chí cả về sự biến mất của những đồ bằng bạc.
Cuối cùng khi đã kiểm soát được tâm trạng của mình, Amelia hắng giọng. Nàng nhấc đầu lên khỏi vai Cam và chớp mắt.
“Khá hơn chứ?” anh hỏi, đưa cái khăn tay lên mũi nàng.
Amelia gật đầu và ngoan ngoãn hỉ mũi “Em xin lỗi”, nàng nói bằng một giọng bị bóp nghẹt. “Em không nên mít ướt thế này. Em sẽ không thế nữa”
Cam dường như nhìn sâu vào bên trong nàng. Giọng anh rất mềm mại. “Em không phải xin lỗi. Em cũng chẳng nên không thế lần nữa”
Nàng nhận ra rằng dù nàng có làm hay nói gì, dù nàng muốn khóc trong bao lâu, anh cũng sẽ chấp nhận. Và anh sẽ an ủi nàng. Điều đó làm nàng lại rơi nước mắt một lần nữa. Bàn tay nàng níu lấy cái cổ áo sơ mi để mở, vô tình để lộ một phần da rám nắng mặt trời của anh. Những ngón tay nàng vặn xoắn quanh đường xẻ của cái váy vải lanh. “Anh có nghĩ rằng Leo có thể đã chết không?” nàng thì thầm.
Nhưng anh không đưa ra hy vọng giả dối, hay lời hứa hẹn hão huyền nào cả mà chỉ vuốt ve đôi má ướt đẫm của nàng bằng mu bàn tay mình.
“Dù xảy ra bất cứ điều gì, chúng ta sẽ cùng nhau đối phó với nó.”
“Cam ... anh sẽ làm điều gì đó cho em chứ?”
“Bất cứ điều gì”
“Liệu anh có thể tìm thấy một vài loài cây mà Merripen đã dùng để chữa cho Win và Leo khỏi bệnh sốt ban đỏ không?”
Anh ngẩng ra và nhìn nàng. “Cà độc dược ư? Nó sẽ không có tác dụng trong trường hợp này đâu, em yêu”
“Nhưng Merripent cũng bị sốt.”
“Đó là sốt do một vết thương tự hoại. Em phải biết nguyên nhân của cơn sốt thì mới điều trị được”
Bàn tay anh luồn ra sau gáy nàng, làm dịu các múi cơ đang căng cứng nơi đó. Anh nhìn chằm chằm vào một điểm xa xăm nào đó trên sàn nhà, trầm tư suy nghĩ. Hàng mi dày che khuất đôi mắt màu lục nhạt của anh.
“Hãy đi xem anh ấy thế nào đã.”
“Anh có nghĩ rằng anh có thể giúp anh ấy không?” Poppy hỏi, nhấp nhổm trên đôi chân của mình.
“Có thể có, hoặc có thể là những nỗ lực của anh sẽ khiến anh ấy ra đi một cách nhanh chóng. Cả hai phương án thì lúc này anh ấy cũng chẳng thể quyết định được”
Nâng Amelia dậy, Cam đặt nàng đứng vững trên đôi chân và họ tiếp tục lên cầu thang. Bàn tay anh vẫn để nơi eo nàng, một sự hỗ trợ nhẹ nhàng nhưng vững chắc mà nàng đang rất cần.
Khi họ đến gần phòng của Merripen, Amelia chợt nhớ rằng Win vẫn có thể đang ở bên trong. “Chờ đã,” nàng nói, tiến nhanh về phía trước. “Hãy để em vào trước.”
Cam đứng lại bên cánh cửa.
Bước vào phòng một cách thận trọng, Amelia thấy Merripen đang nằm một mình trên giường. Nàng mở rộng cửa và ra hiệu cho Cam và Poppy vào.
Nhận ra có người lạ vào phòng, Merripen đảo người và nheo mắt nhìn họ. Ngay khi anh nhìn thấy Cam, khuôn mặt của anh thể hiện một vẻ nhăn nhó cáu kỉnh.
“Xéo đi chỗ khác”, anh càu nhàu.
Cam mỉm cười vui vẻ. “Anh có vẻ mê mẩn tay bác sĩ nhỉ. Tôi cá là ông ta đã quên thân mình để giúp anh”
“Tránh xa tôi ra.”
“Điều này có thể làm anh ngạc nhiên,” Cam nói, “Nhưng có một danh sách dài những điều tôi thích ngắm nhìn hơn là phần thịt đang thối rữa của anh. Tuy nhiên, vì lợi ích của gia đình anh, tôi sẵn sàng bỏ qua.”
Merripen ưỡn ngực trên tấm đệm và nói điều gì đó bằng tiếng Digan nghe rất giận dữ.
“Anh cũng thế thôi” Cam điềm đạm nói. Anh nhấc đằng sau chiếc áo lên và cạy lớp băng khỏi vai người bị thương. Anh xem xét vết thương gớm ghiếc đang mưng mủ mà không có biểu hiện nào cả.
“Bao lâu thì em lại rửa vết thương này?” anh hỏi Amelia.
“Ngày hai lần.”
“Chúng ta sẽ cố gắng làm bốn lần một ngày. Kèm với đó là đắp thuốc lên chỗ viêm.”
Rời khỏi giường, Cam ra hiệu cho Amelia đi cùng với anh đến ô cửa. Anh ghé miệng vào tai nàng. “Anh phải đi ra ngoài để lấy một vài thứ. Khi anh đi, hãy cho anh ấy cái gì đó để khiến anh ấy ngủ. Nếu không anh ta sẽ không thể chịu đựng được đâu.”
“Chịu đựng cái gì? Anh sẽ đắp thuốc gì lên chỗ bị viêm?”
“Một hỗn hợp. Bao gồm mellifica apis”
“Cái gì vậy?”
“Nọc độc của ong. Chiết xuất từ ong nghiền, rất tỉ mỉ. Chúng ta sẽ ngâm chúng vào hỗn hợp rượu và nước.”
Hoang mang, Amelia lắc đầu. “Nhưng làm sao mà anh lấy được” nàng sững lại và nhìn chằm chằm vào anh với vẻ khiếp sợ hiển nhiên. “Anh sẽ tới tổ ong trong Ramsay House. L-làm thế nào để gom những con ong đó?”
“Anh có ... anh có cần em giúp đỡ gì không?” nàng khó khăn thốt ra lời đề nghị.
Biết nỗi khiếp sợ của nàng với loài ong, tay Cam ôm lấy đầu nàng và ép một nụ hôn lên đôi môi nàng. “Không phải với những con ong, em yêu. Em hãy ở đây và cho Merripen uống thuốc phiện nhé. Nhiều vào.”
“Anh ấy sẽ không uống đâu. Anh ấy ghét thuốc phiện. Anh ấy thà chịu đau còn hơn.”
“Tin anh đi, không ai muốn mình tỉnh táo trong khi đắp cái thứ thuốc đó lên chỗ bị viêm đâu. Đặc biệt Merripen. Những người Digan gọi việc điều trị này là “sét trắng” là có lý do của nó. Không phải ai cũng có thể chịu đau được. Vì vậy, hãy làm bất cứ điều gì cần thiết để tránh cho anh ấy khỏi đau đớn nhé, monisha. Anh sẽ quay lại sớm thôi”
“Anh có nghĩ rằng “sét trắng” sẽ có hiệu quả không?” nàng hỏi.
“Anh không biết.” Cam ném một cái nhìn bí hiểm về phía cơ thể đau đớn đang nằm trên giường “Nhưng anh không nghĩ là anh ta sẽ chịu được lâu hơn mà không có nó.”
Khi Cam đã đi rồi, Amelia thảo luận riêng với các cô em gái. Họ quyết định rằng Win là người có nhiều khả năng thành công nhất trong việc cho Merripen uống thuốc phiện. Và bản thân Win đã thẳng thừng tuyên bố họ sẽ phải lừa anh, khi anh sẽ từ chối tự nguyện uống nó cho dù họ cầu khẩn thế nào.
“Em sẽ nói dối với anh ấy, nếu cần thiết,” Win nói, khiến cho cả ba người còn lại sửng sốt đến mức không thốt ra được lời nào. “Anh ấy tin tưởng em. Anh ấy sẽ tin bất cứ điều gì em nói.”
Theo như sự hiểu biết của họ thì, Win chưa bao giờ nói dối trong cuộc đời mình, thậm chí cả khi còn là một đứa trẻ.
“Chị có thực sự nghĩ rằng chị có thể không?” Beatrix hỏi, khá là sợ hãi trước ý tưởng này.
“Để cứu mạng sống của anh ấy thì có.” Sự căng thẳng thoáng xuất hiện giữa đôi lông mày tuyệt đẹp của Win, và những đốm màu hồng nhạt hiện lên trên gò má cô “Em nghĩ ... Em nghĩ rằng phạm tội vì mục đích tốt đẹp như vậy có thể được tha thứ. “
“Chị đồng ý,” Amelia nhanh chóng nói.
“Anh ấy thích trà bạc hà,” Win nói. “Hãy pha một ấm trà đặc và thêm rất nhiều đường. Nó sẽ giúp giấu đi mùi vị của thuốc.”
Không có bình trà nào đã từng được chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Mấy chị em Hathaway pha trà trong tâm trạng lơ lửng giống như tham dự cuộc họp trên cán chổi của các phù thủy trẻ tuổi. Cuối cùng, một ấm trà bằng sứ pha đầy đường và thuốc phiện được đặt trên một cái khay bên cạnh một cái tách và chiếc đĩa.
Win mang cái khay đến phòng của Merripen, ngừng một chút ở ngưỡng cửa khi Amelia kéo cánh cửa mở ra.
“Chị vào cùng em nhé?” Amelia thì thầm.
Win lắc đầu. “Không, em sẽ thành công thôi. Đóng cửa lại đi. Hãy chắc chắn để không ai làm nhiễu loạn chúng em nhé”
Rướn thẳng bờ lưng mảnh mai, cô bước vào phòng. Merripen mở mắt khi nghe thấy tiếng bước chân của Win. Cơn đau từ vết thương bị mưng mủ vẫn dai dẳng, không thể lờ nó đi được. Anh có thể cảm nhận chất độc đang lọt vào dòng máu của anh, hòa tan vào mỗi mao mạch. Đôi khi nó khiến anh lâm vào một tình trạng mơ mơ màng màng, khiến anh bồng bềnh thoát khỏi cơ thể đang ngày một tàn tạ của mình cho đến khi anh ở một nơi nào đó bên ngoài phạm vi của căn phòng. Thế nhưng khi Win đến bên anh, anh sẵn sàng chìm trở lại sự đau đớn chỉ để cảm nhận bàn tay cô trên người anh, hơi thở cô trên mặt anh.
Win lung linh như một ảo ảnh trước mặt anh. Làn da cô trông thật mát lạnh và sáng bừng, trong khi cơ thể của anh đang bị tàn phá bởi hơi độc và sức nóng.
“Em mang cho anh mấy thứ này.”
“Không ... không muốn - ”
“Có”, cô khăng khăng, tiến đến bên anh. “Nó sẽ giúp anh khá hơn ... đây, di chuyển lên một chút, và em sẽ ôm anh.”
Có một chuyển động ngọt ngào thơm mát của tay chân phụ nữ áp vào anh, bên dưới anh và Merripen nghiến răng chống lại sự đau đớn tột cùng chợt bùng lên khi anh di chuyển để phối hợp với cô. Bóng tối và ánh sáng hòa lẫn với nhau bên dưới mí mắt đóng kín của anh và anh cố gắng để tỉnh táo.
Khi Merripen có thể mở mắt ra lần nữa, anh đã thấy đầu mình tựa lên khuôn ngực mềm mại của Win, một tay cô ôm anh trong khi tay còn lại đang ấn một cái cốc vào miệng anh.
Cái tách sứ mỏng mảnh va lách cách vào răng anh. Anh giật nảy mình khi thấy vị hăng hắc đang đốt cháy đôi môi nứt nẻ của mình
“Không”
“Có. Anh uống đi” Chiếc cốc lại được nâng lên một lần nữa. Những lời thì thầm dịu dàng của cô rót vào tai anh. “Vì em.”
Anh đã quá ốm - anh không nghĩ rằng anh có thể nuốt được thứ gì đó, nhưng để vui lòng cô, anh uống một chút. Hương vị găn gắt khiến anh dội lại. “Cái gì thế?”
“Trà bạc hà.” Đôi mắt xanh thiên thần của Win nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô không thể hiện điều gì. “Anh phải uống hết đấy, và sau đó có thể là một tách nữa. Nó sẽ giúp anh khá hơn.”
Anh biết ngay lập tức Win đang nói dối. Không gì có thể khiến anh khá hơn. Và cái vị gắt của thuốc phiện trong trà thì không thể lẫn đi đâu được. Nhưng Merripen nhận ra sự thận trọng trong hành động của cô, một sự cẩn trọng kỳ lạ, và ý tưởng đến với anh là cô đang chủ tâm cho anh uống quá liều. Đầu óc kiệt quệ của anh xem xét khả năng này. Hẳn là Win muốn anh bớt đau đớn hơn vì cô biết những giờ tới, những ngày tới, cơn đau sẽ vượt quá sức chịu đựng của anh. Đưa anh tới cái chết bằng thuốc phiện là hành động nhân từ cuối cùng mà cô dành cho anh.
Chết trong vòng tay cô ... ôm sát cô khi anh rời bỏ linh hồn sứt sẹo của mình trong bóng tối ... Win sẽ là điều cuối cùng anh có thể cảm thấy, nhìn thấy, nghe thấy. Đã có được bất kỳ giọt nước mắt trong anh chưa nhỉ, anh hẳn sẽ khóc vì biết ơn.
Anh uống từ từ, buộc mình nuốt từng ngụm. Anh uống thêm một ít của cốc thứ hai cho đến khi cổ họng anh không còn tiếp nhận nổi, và anh úp mặt vào bầu ngực của cô, run bắn lên. Đầu anh quay mòng mòng và những tia sáng bắn tóe ra xung quanh anh hệt như những vì sao đang rơi.
Win đặt cái tách sang một bên và vuốt ve mái tóc của anh, và ép khuôn ngực ướt đẫm của nàng vào trán anh. Và cả hai đều chờ đợi.
“Hát cho anh nghe đi” Merripen thì thầm khi bóng tối mù mịt vây quanh anh. Win tiếp tục vuốt ve đầu anh khi cô ngâm nga. Ngón tay anh chạm vào cổ cô, tìm kiếm những rung động khác thường khi cô cất giọng, và các tia sáng mờ đi khi anh đắm chìm trong cô, định mệnh của anh.
Amelia tụt xuống sàn và ngồi bên cạnh cửa, các ngón tay đan vào nhau. Nàng nghe tiếng thì thầm dịu dàng của Win ... một vài tiếng khò khè của Merripen ... một sự im lặng kéo dài. Và sau đó là giọng Win, những lời hát nhẹ nhàng, thủ thỉ, những nốt giọng quá chân thành và đáng yêu đến nỗi Amelia cảm thấy sự yên ả mong manh len lỏi trong nàng. Cuối cùng những âm thanh thiên thần nhỏ dần, và không gian tĩnh lặng hơn.
Một giờ trôi qua, những dây thần kinh của Amelia bị kéo căng hết mức, nàng đứng dậy và duỗi chân tay gò bó nãy giờ của mình. Nàng mở cửa cực kỳ cẩn thận. Win đang chậm chạp rời khỏi giường, kéo tấm chăn lên thân thể nằm sấp của Merripen.
“Anh ấy có uống không?” Amelia thì thầm, tiến lại gần cô. Win trông mệt mỏi và căng thẳng.
“Uống gần hết”
“Em có phải nói dối anh ấy không?”
Một cái gật đầu không mấy quả quyết. “Đó là điều dễ dàng nhất mà em từng làm. Chị thấy đấy ... sau tất cả em không phải là một vị thánh”
“Có, em là thế,” Amelia đáp lại, và nhiệt thành ôm lấy cô. “Em đang là thế.”
Ngay cả người hầu được huấn luyện bài bản của Lord Westcliff cũng cúi đầu kêu ca khi Cam trở về với hai lọ ong sống và đưa chúng vào nhà bếp. Những người phụ bếp hét toáng lên chạy đến phòng ở của người hầu, bà quản gia lui về phòng mình để soạn một lá thư đầy phẫn nộ gửi tới bá tước và phu nhân, và ông quản gia thì nói rằng nếu đây là kiểu khách mời mà Lord Westcliff muốn ông phục vụ, thì ông sẽ suy nghĩ nghiêm túc về việc nghỉ hưu.
Beatrix là người duy nhất trong nhà dám đi vào nhà bếp, ở đó với Cam, giúp anh đun sôi, lọc, và trộn, và sau đó báo cho các chị rằng thật thú vị khi nghiền nát những con ong.
Cuối cùng Cam mang cái gì đó trông như thể một loại rượu của thầy phù thủy lên phòng Merripen. Amelia đã chờ anh ở đó, xếp sẵn dao, kéo, nhíp sạch, nước tinh khiết, và một đống băng trắng sạch.
Poppy và Beatrix buộc phải rời khỏi phòng với đầy ấm ức, trong khi Win đóng cánh cửa một cách kiên quyết sau lưng hai cô bé. Cô nhận một tạp dề từ Amelia, buộc nó quanh cái eo thon nhỏ của mình, và đi đến bên giường. Đặt những ngón tay lên một bên cổ Merripen, Win nói một cách lo lắng “Mạch của anh ấy rất yếu và chậm. Đó là do morphine..”
“Nọc độc ong sẽ kích thích tim,” Cam trả lời, cuộn tay áo lên. “Tin anh đi, nó sẽ đập như bay chỉ trong một hoặc hai phút thôi.”
“Em tháo băng ra nhé?” Amelia hỏi.
Cam gật đầu. “Cả áo sơ mi nữa”
Anh đi đến bên chậu rửa và rửa tay với xà phòng.
Win và Amelia cởi chiếc áo sơ mi bằng vải lanh ra khỏi người Merripen. Lưng anh vẫn còn nhiều múi cơ cuồn cuộn nhưng anh đã sụt cân rất nhiều. Xương sườn gồ lên dưới lớp da sẫm màu
Khi Win tìm chỗ cất chiếc áo nhàu nát, Amelia rút một đầu băng và bắt đầu tháo nó ra. Nàng dừng lại khi nhận thấy một vết bớt kỳ lạ trên vai bên kia của anh. Nghiêng người, nàng nhìn chằm chằm gần hơn nữa vào cái họa tiết màu đen như mực. Một cơn ớn lạnh đầy sửng sốt chạy qua nàng. “Một hình xăm”, là tất cả những gì mà nàng có thể cố gắng nói ra được.
“Đúng thế, em nhận thấy nó vài ngày trước đây,” Win nhận xét, trở lại bên chiếc giường. “Thật kỳ lạ khi anh ấy không bao giờ đề cập đến nó, phải không? Không ngạc nhiên khi anh ấy luôn luôn vẽ những con Pooka và sáng tác câu chuyện về chúng khi anh ấy còn nhỏ. Nó hẳn phải có một vài ý nghĩa nào đó - ”
“Em nói gì cơ?” Giọng của Cam rất hòa nhã, nhưng nó dội lại với cảm xúc thật mãnh liệt. Anh có lẽ đang hét lên thì đúng hơn.
“Merripen có một hình xăm Pooka trên vai” Win trả lời, nhìn chằm chằm vào anh dò hỏi khi anh đến bên giường chỉ trong ba bước chân. “Chúng em đã không bao giờ được biết về nó cho đến bây giờ. Đó là một họa tiết thật độc đáo - Em chưa bao giờ nhìn thấy cái gì như thế cả - “ Cô ngừng lại, thở hổn hển khi Cam đặt cánh tay mình bên cạnh vai của Merripen.
Những con ngựa có đôi cánh màu đen và đôi mắt màu vàng trông giống hệt nhau.
Amelia ngước nhìn đầy sửng sốt lên khuôn mặt trống rỗng của Cam.
“Có nghĩa là gì thế?”
Cam dường như không thể thôi nhìn vào cái hình xăm của Merripen.
“Anh không biết.”
“Anh đã từng bao giờ được biết bất kỳ ai khác - mà”
“Không” Cam lùi lại. “Ơn Chúa.”
Chậm rãi, anh nhịp bước xung quanh giường, nhìn chằm chằm vào hình dáng bất động của Merripen như thể Merripen là một tạo vật vô cùng kỳ lạ mà anh chưa từng bao giờ được thấy trước đây. Anh nhặt một cây kéo từ chiếc khay lên.
Theo bản năng Win tiến gần hơn về phía người đàn ông đang nằm ngủ. Chú ý tới sự che chở của cô, Cam thì thầm, “Sẽ ổn mà, cô gái. Anh chỉ sắp cắt bỏ các lớp da chết thôi.”
Anh hướng về phía vết thương và làm việc chăm chú. Sau một phút quan sát anh rửa vết thương và gột bỏ lớp da chết, Win đi đến một ghế gần đó và ngồi sụp xuống như thể hai đầu gối không còn sức sống.
Amelia đứng bên cạnh anh, cảm giác buồn nôn nhói trong cổ họng. Cam, mặt khác, lại trông xa cách như thể anh đang sửa chữa bộ máy phức tạp của một chiếc đồng hồ hơn là điều trị những vết thương đang mưng mủ trên thân thể con người. Theo hướng dẫn của anh, Amelia lấy tô dung dịch thuốc có mùi hăng gắt nhưng cũng thơm lạ lùng.
“Đừng để cho nó văng vào mắt em nhé,” Cam nói, rửa vết thương bằng dung dịch nước muối.
“Nó có mùi trái cây.”
“Đó là nọc độc.” Cam cắt một miếng vải hình vuông và nhúng nó vào tô. Thận trọng lấy nó ra, anh đặt miếng vải ướt đẫm lên trên vết thương. Ngay cả khi đang ngủ rất sâu, Merripen cũng giật nảy mình và rên rỉ.
“Thoải mái nào, chal” Cam đặt một bàn tay trên lưng, giữ Merripen nằm yên. Khi yên trí rằng Merripen vẫn giữ nguyên tư thế, anh băng vết thương lại một cách chắc chắn và đúng chỗ. “Chúng ta sẽ thay miếng vải mỗi khi chúng ta rửa vết thương,” anh nói. “Đừng đổ cái dung dịch này đi. Anh ghét phải quay lại lấy thêm nhiều ong hơn nữa.”
“Làm thế nào chúng ta biết nếu nó có hiệu quả?” Amelia hỏi
“Cơn sốt sẽ hạ dần, và vào thời gian này ngày mai chúng ta sẽ thấy một lớp vảy rất đẹp hình thành trên da.” Anh sờ một bên cổ họng của Merripen và nói với Win, “Mạch của anh ấy đã khá hơn rồi.”
“Thế những cơn đau thì sao” Win lo lắng hỏi.
“Nó cũng sẽ sớm thuyên giảm thôi.” Cam mỉm cười với cô khi anh trích dẫn một cụm từ tiếng Latin, “Pro dolor est medicina, dolorem qui necat”
“Khi đau đớn khiến tiêu tan đi đau đớn thì nó tác dụng như một vị thuốc” Win dịch.
“Điều đó chỉ là cảm giác của người Digan thôi” Amelia thốt lên và Cam mỉm cười.
Anh ôm lấy bờ vai nàng. “Em chăm nom mọi thứ nhé, con chim bé nhỏ của anh. Anh sẽ ra ngoài một lát.”
“Ngay bây giờ ư?” nàng bối rối hỏi, “Nhưng ... anh sẽ đi đâu?”
Nét mặt của anh thay đổi. “Đi tìm anh trai em.”
Amelia nhìn chằm chằm vào anh vừa biết ơn vừa quan tâm.
“Có lẽ anh nên nghỉ đi đã. Anh đã đi cả đêm rồi. Và cũng có thể cần nhiều thời gian để tìm anh ấy”
“Không, sẽ không mất thời gian đâu.” Đôi mắt anh lóe lên sự mỉa mai. “Anh trai em là người rất khó xóa đi dấu vết của mình”