Bến Hẹn

Chương 6



Chưa bao giờ Shannon nói chuyện trên điện thoại khó khăn, gay cấn, như cuộc điện thoại mà cô đã nói với bố mẹ. Không có sự giúp đỡ của Cody, cô gần như chấp nhận lời đề nghị của bố cô bay đến Anchorage với cô. Cuối cùng cô từ chối. Mẹ cô cố thuyết phục cô về nhà, nhưng Shannon đã quyết định sẽ ở lại cho đến khi hết mọi khả năng tìm ra Rick.

Nhưng thật khó mà biết bắt đầu từ đâu. Cô đi lui đi tới trong phòng, cố nghĩ ra một chương trình hành động và vẫn nuôi hy vọng Cody bớt giận, sẽ đến giúp cô. Khi buổi chiều đã trôi qua, hoàng hôn đến rồi đêm về, cô bèn nhận ra Cody không có ý định giúp cô.

Bỗng có tiếng gõ cửa, khiến cho cô hy vọng trở lại. Cô vội ra mở cửa, tin chắc người gõ cửa là Cody. Nhưng khi cô mở cửa, thì chính bố của anh đang đứng nơi ngưỡng cửa. Ông nghển cổ quá đầu cô, để nhìn vào trong phòng.

- Không có Cody ở đây à? - Ông hỏi.

- Không - Cô không thể giấu được sự thất vọng của mình. - Từ hồi chiều đến giờ tôi không gặp anh ấy. Ảnh ra về khi chiều mà không nói ảnh đi đâu hay… không biết ảnh có quay lui không.

Noah Steele cắn môi dưới, vẻ trầm tư, vầng trán đã nhăn nay nhăn thêm vì suy nghĩ, lo âu.

- Từ sáng tới giờ tôi không nghe nó nói một tiếng. Không bao giờ nó như thế. Tôi đã nói chuyện với Wade. - Ông dừng lại, rồi nhìn Shannon với ánh mắt ân hận. - Tôi rất buồn khi nghe tin về vị hôn phu của cô. Cô đi từ xa đến mà nhận được tin này thì quả là một điều khủng khiếp.

- Rick không chết, - cô đáp với giọng quả quyết.

Ông mở to mắt ngạc nhiên.

- Anh ấy không chết à? Nhưng tôi nghĩ Wade đã nói…

- Wade nói gì không thành vấn đề, - cô cắt ngang lời ông, bác bỏ mọi kết luận do người khác đưa ra. - Rick không chết. Nếu anh ấy chết, thì chắc tôi đã biết.

Ông nhìn cô đăm đăm trước khi đáp. Khi ông trả lời, ông vừa nói vừa cười:

- Khi có chuyện gì không ổn xảy ra và khi tôi đau ốm hay gặp chuyện rắc rối, mẹ tôi thường biết. Đấy là loại giác quan thứ sáu của bà, bất chấp logic.

Đây là câu trả lời tích cực đầu tiên cô nghe được.

- Thế thì chắc ông hiểu lý do tại sao tôi phải cố gắng tìm anh ấy. Hình như tôi là người duy nhất tin rằng họ còn sống.

- Đúng, tôi hiểu. - Ông gật đầu.

- Ông Steele…Noah, - cô chỉnh lại, - ông có giúp tôi không? - Cô thấy ông ngần ngừ, cô đoán lý do khiến ông có thái độ ấy. - Tôi đã hỏi nhờ Cody. Thậm chí tôi đã đề nghị trả tiền cho anh ấy, nhưng ảnh từ chối.

- Hắn từ chối à? Nếu hắn giúp cô mà lấy tiền, thì tôi rất nhục vì hắn. - Trông ông có vẻ tức giận và bối rối. - Nhưng tại sao hắn không chịu giúp cô?

- Anh ấy cho rằng việc này vô nghĩa. - Việc này có phần đúng với sự thực.

- Có lẽ đúng thế, nhưng đáng ra hắn không nên nói thế, mà phải giúp cô mới đúng. Xin cô hãy tin tôi, để rồi gặp nó, tôi sẽ nói cho nó biết, - ông nói, vẻ giận dữ.

- Ông sẽ giúp tôi chứ, Noah? Tôi không biết bắt đầu từ đâu, - Shannon thú nhận.

- Dĩ nhiên tôi sẽ giúp cô, - ông cam đoan với cô.

- Vậy thì tốt quá, - cô thở dài nhẹ nhõm. - Vậy mời ông vào, rồi chúng ta xem thử cần làm gì trước.

Cô đẩy cửa mở rộng hơn, rồi đi vào phòng. Sau một giây ngần ngừ, ông đi theo cô vào trong.

Noah nói:

- Việc trước hết chúng ta phải làm, là hỏi hãng hàng không để xin họ một bảng chương trình bay mà họ đã lưu trữ.

- Khỏi cần, bố à. - Giọng Cody cất lên xen vào câu chuyện của họ. Shannon quay lui, thấy anh hiện ra nơi ngưỡng cửa. Mặt anh đanh lại, còn cặp mắt thì lạnh lùng như băng giá. - Con đã làm việc ấy rồi.

- Cody à? - Bố anh lên tiếng trước tiên. - Anh làm gì ở đây? Chúng tôi không ngờ anh đến đây.

Anh sải chân bước nhanh vào phòng - rất lạnh lùng, rất thản nhiên.

- Con đã có những bản ghi các lộ trình tìm kiếm, bản ghi thời tiết của cả các phi công trong vùng lân cận, lẫn văn phòng của công ty vào hôm máy bay biến mất, và có nhiều dữ liệu khác có thể hữu ích. - Anh dừng lại gần lại gần Shannon, với tư thế thách thức.

- Anh đã… thay đổi ý kiến rồi à? - Câu trả lời đã quá rõ ràng, nhưng cô phải hỏi.

- Shannon nói với tôi rằng anh không giúp cô ấy, - Noah nói, vẻ bối rối.

- Con sẽ giúp cô ấy. - Vẻ lạnh lùng trên mặt anh bắt đầu tan biến. Shannon thấy lại sự ấm áp ánh lên trong mắt anh trước đây. Môi anh mím lại thành đường quen thuộc. - Đời con, chưa bao giờ con làm người hạng hai. Chắc bố biết con thường là người đến đầu tiên.

Nụ cười từ từ nở trên môi cô. - Tôi đã nghĩ thế. - Lời nhắn nhủ của anh to và rõ. Anh vẫn muốn giành cô cho mình. Anh sẽ giúp cô tìm Rick, nhưng anh cũng quyết định rằng sau khi đã tìm ra ảnh, anh sẽ là người thắng trong cuộc đua này.

Nhưng cô muốn nói rằng điều này chắc không thể làm được. Cô nghĩ rằng thời gian 6 tháng xa Rick càng làm cho cuộc hôn nhân của họ mạnh thêm lên. Sau mấy ngày quen biết Cody, cô đã bị dao động… những sự nghi ngờ nho nhỏ được đặt ra, những chuyện mơ hồ thiếu căn cứ khiến cô hoang mang. Niềm tin vào sự thật của Rick nơi cô chỉ bị lung lay một chút.

Tuy nhiên, nghi ngại thì nghi, cô vẫn sung sướng khi thấy Cody trở lại. Khi anh có mặt ở trong phòng, cô có cảm giác mọi việc sẽ tốt đẹp. Cô không giải thích được lý do… còn hơn cả việc cô không thể giải thích lý do tại sao cô tin Rick còn sống.

- Khi nào chúng ta bắt đầu? - Cô hỏi.

- Ngày mai. Tôi sẽ đến đón cô vào lúc 7h sáng mai, - Cody đáp. - Mang theo áo quần đủ dùng trong 2, 3 ngày, nhưng cho vào xách nhẹ nhàng thôi. Hành lý còn lại cứ gửi khách sạn. Cô có áo khoác mùa đông loại áo bành tô dày, loại thật ấm không?

- Có, tôi có áo bành tô, đồ lót dài, áo quần lao động, - cô nhoẻn miệng để lộ hai núm đồng tiền trên má. - Mẹ tôi nhất quyết bắt tôi đem theo các thứ này. Tôi nghĩ là bà tin rằng Alaska không bao giờ tan băng.

- Cô mang theo áo bành tô, cô sẽ cần đấy. Còn đồ lót dài thì cứ ướp băng phiến vào thêm hai tuần nữa. - Anh nhếch khoé môi với sự thích thú khi nói ra lời hài hước ấy.

- Các người sẽ đi đâu? - Bố anh hỏi.

- Chúng tôi sẽ bay theo lộ trình đã ghi trong kế hoạch bay của họ rồi sau đó tuỳ cơ ứng biến.

- Thế thì tôi sẽ đi với các người.

- Bố! - Anh quay nhìn bố anh, giọng gay gắt, lập luận phải trái với ông. - Một trong hai chúng ta phải có người ở nhà để điều hành công việc. Chúng ta không thể đi cả hai.

- Anh đã nói chỉ trong hai ngày thôi. Sy Turner có thể coi sóc công việc ở nhà. Chúng ta chỉ đi trong vài ngày, mà nếu có việc gì xảy ra thì cũng không nghiêm trọng lắm. Vả lại, Shannon đã yêu cầu tôi giúp cô ấy để tìm người chồng chưa cưới, tôi đã bằng lòng rồi. Tôi không thể rút lại lời hứa.

Cody đưa mắt nhìn cô, cô phải xác nhận.

- Quả tôi có yêu cầu ông ấy giúp đỡ. Anh bỏ đi và tôi... - Cô khẽ nhún vai - tôi không biết anh có quay lui không.

Ánh mắt của anh dán vào môi cô, nhắc cô nhớ đến nụ hôn hồi nãy, nụ hôn tham lam, thuyết phục, muốn chiếm hữu. Cô lại cảm thấy người run run một cách kỳ lạ, nhắc cô nhớ anh có thể làm cho cô bối rối, khó giải quyết.

- Đáng ra cô phải rõ hơn mới đúng. - Anh chỉ nói như thế.

Bố anh là người tinh khôn, ông hiểu nguyên do đã khiến hai người lâm vào hoàn cảnh khó xử, nên ông nhìn hai người và nói:

- Cho dù Shannon không yêu cầu, tôi cũng đi. Vì cả hai chúng ta mới có kinh nghiệm tìm cứu người lâm nạn ngoài vùng hoang dã, Shannon không biết làm gì đâu.

- Có lẽ bố nói đúng, bố à. - Sự đồng ý của Cody làm cho Noah ngạc nhiên. Ông cứ tưởng con ông sẽ phản đối.

- Cody, dù anh nói sao thì nói, tôi vẫn đi với anh. - Ông trả lời một cách rất tự nhiên.

Cody kiên nhẫn, mỉm cười.

- Con đồng ý là bố nên đi.

- Thật không? - Ông hoang mang một lát, rồi lấy lại bình tĩnh. - Anh làm thế là khôn ngoan.

Mặc dù Shannon giữ im lặng trong lúc hai bố con cãi nhau, nhưng cô đồng ý với ý kiến của ông. Cô chấp nhận việc Noah đi theo họ, vì cô không biết gì về việc tìm cứu người lâm nạn. Và có ông già đi theo sẽ làm cho tình thế giữa cô và Cody bớt loạn. Nụ hôn cuồng nhiệt đã thay đổi mối quan hệ giữa hai người. Họ không bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Họ đều biết chuyện gì đấy sẵn sàng xảy ra, nó ẩn chứa trong ánh mắt, trong lời nói của họ, trong sự đụng chạm vô tình nhất. Họ cần có người thứ ba để làm vật đệm, tránh chuyện gì đấy xảy ra. Shannon biết như thế và Cody cũng biết.

Ánh mắt anh nhìn cô như một khối gì rất nặng đè lên người cô, đọc được tư tưởng của cô, nhưng anh không nói gì mà chỉ hỏi:

- Cô chuẩn bị đúng 7 giờ sáng mai được không?

- Được. - Cô đáp, mặc dù cô biết công việc thu xếp đồ đạc linh tinh không phải nhanh chóng gì.

- Bố tôi sẽ đón cô tại cổng khách sạn. Cô nhớ mặc quần và mang ủng đế bằng, mặc cái gì cho thoải mái và ấm áp. - Cody khuyên.

- Vâng. - Cô hoàn toàn đồng ý với mọi ý kiến của anh.

- Bố sẵn sàng chứ? - Cody hỏi. - Chúng ta cũng có nhiều việc để làm trước sáng ngày mai.

- Đúng. - Ông gật đầu với vẻ của người có uy quyền, rồi đi vội theo cho kịp Cody, khi ấy đã ra đến cửa. - Hẹn sáng mai gặp cô.

- Vâng. Shannon đi theo họ ra đóng cửa. Cô nói với cả hai người: - Chúc ngủ ngon.

Với Cody, cô nhận được nụ cười nửa miệng để đáp lại, còn bố anh thì đáp:

- Chúc ngủ ngon, - và dặn cô khoá cửa cẩn thận.

- Tôi sẽ khoá, - cô hứa.

Khi họ đã biến mất ngoài hành lang, cô đóng cửa, cài then và mói sợi xích an toàn vào chỗ. Bỗng cô dừng lại, nhận ra rằng sự háo hức trong lòng vì sắp đi xa không có liên quan gì đến việc tìm Rick. Cô cố giữ bình tĩnh để tập trung tư tưởng vào công việc sắp đến.

Như đã được dặn trước, Shannon mang theo ít đồ đạc, chỉ đem những thứ cần thiết dùng trong ba ngày, còn bao nhiêu đều gửi lại tại khách sạn. Cô mang đôi ủng lót lông thú, mặc chiếc quần nhung kẻ xọc màu xanh lá cây rừng, và chiếc áo len màu kem dày cộm. Đúng bảy giờ sáng hôm sau, cô đã chuẩn bị sẵn sàng và đứng đợi ở tiền sảnh khách sạn.

Noah Steele đến đón cô.

- Cody đợi chúng ta ở tại máy bay, anh ấy cần kiểm tra lại máy móc để khi chúng ta đến là lên đường ngay.

Họ đi qua nhiều khu phố cô mới nhận ra đường họ đi không phải dẫn đến Merrill. Cô ngập ngừng hỏi:

- Chúng ta không đi lộn đường đến phi trường chứ?

- Chúng ta không đến phi trường mà cũng không đến phi trường ấy. Noah đáp. - Chúng ta sẽ đi thuỷ phi cơ.

- Ồ! - Cô dựa người ra lưng ghế, lòng bớt lo âu, đưa mắt nhìn qua cửa sổ xe, thấy những đám mây rải rác trên bầu trời.

Như thể bị sự yên lặng của cô làm bối rối, Noah liếc mắt nhìn cô nhiều lần rồi nói:

- Dự báo thời tiết cho biết trời trong sáng vào giữa ban mai, cho nên chúng ta sẽ có thời tiết tốt. - Rồi ông nói dông dài về việc bay. - Vì máy bay của người chồng chưa cưới của cô bị mất tích, nên việc cô bay lên bầu trời như thế này làm cho cô hơi lo là chuyện rất tự nhiên. Ở Alaska, chúng tôi lấy bình quân hàng năm là cứ mỗi ngày có một chiếc máy bay loại nhẹ bị rơi. Xem thống kê, người nào cũng hoảng sợ.

- Số này ở Texas còn cao hơn. - Cô đã nghe Rick nói nhiều chuyện về việc bay, và về vài con số thống kê đáng sợ. Lý do duy nhất là vì dân số ở Texas đông hơn ở Alaska nên tai nạn ở đấy nhiều hơn.

Noad không chú ý đến lời nói của Shannon, ông nói tiếp:

- Điều mà các bản thống kê không nói cho cô biết, là về người phi công lái máy bay. Những phi công ở vùng hoang dã là người nổi tiếng. Đối với các cậu thanh niên này, tiếng tăm này nghe có vẻ lãng mạn và hấp dẫn. Khi bằng lái của họ còn chưa ráo mực, họ đã đến đây làm phi công vùng hoang dã. Giống như Rick của cô vậy. Họ không biết thời tiết, địa hình hay máy bay họ lái, và họ cứ nắm lấy cơ may một cách điên cuồng, để mong sẽ vượt qua được ba điều kiện đó, không phải là những điều kiện duy nhất.

Ông dừng lại liếc mắt để xem thử cô có nghe không. Cô nghe, chỉ vì cô đang bối rối. Cô tin là ông có ý định làm cho cô yên tâm khi đi trên chuyến bay này, nhưng điều ông nói hình như càng làm cô bị dao động thêm.

- Không có nhiều phi công già nơi hoang dã có kinh nghiệm. - Ông nói tiếp, nhấn mạnh vào chữ "già". - Ngay cả những phi công sinh ra và lớn lên ở đây, khi họ bay đến một nơi nào đó gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm, nơi họ có thể trở thành người nổi tiếng, họ cứ bay bừa bất kể tình huống xấu tốt như thế nào. Thời tiết xấu tốt như thế nào. Thời tiết xấu họ cũng bay, hay là gặp bão họ cũng không quay lại, thậm chí gần hết xăng họ cũng cứ bay. Họ thà rớt máy bay chứ không chịu quay về để người ta khỏi chê họ là không can đảm.

- Thế thì quá ngốc, - Shannon cau mày đáp.

- Phải, - ông gật đầu - Nhưng Cody không thích thế. Hiện giờ anh ấy là phi công hoang dã giỏi nhất. Anh ta biết thế và không muốn chứng tỏ mình giỏi. Cho nên cô đừng lo khi bay với anh ấy. Cô sẽ an toàn như nằm trong lòng mẹ.

Ông nói vòng vo dông dài như thế là nhằm mục đích trấn an cô. Mục đích lời ông nói đã quá rõ ràng; ông báo cho cô biết khả năng người phi công của họ hôm nay, vì chính phi công làm cho máy bay rớt. Còn máy bay rớt vì các nguyên nhân khác thì hiếm lắm.

- Cám ơn ông, Noad. Tôi cảm thấy yên tâm, - cô nói, và hình như ông hài lòng vì đã thành công trong nhiệm vụ tự mình chủ định.

Khi họ đến hồ, một trong nhiều hồ tại khu vực Anchorage, chiếc máy bay đã đổ đầy nhiên liệu và nổ máy thử để chuẩn bị bay. Tất cả đồ đạc đã được đưa lên máy bay, ngoại trừ chiếc vali của Shannon. Noad chuyển va li của cô cho Cody để anh chất vào khoang hành lý.

- Cô có muốn ngồi ở ghế trước không,Texas? - Cody hỏi.

- Muốn chứ.

Khi cô leo vào máy bay, cô có cảm giác rất đặc biệt, máy bay chòng chành trên mặt nước như một chiếc thuyền. Máy bay chỉ có một động cơ, có cầu phao thay vì bánh xe đáp. Shannon bước vào chỗ ngồi bên phải, còn Noad ngồi chỗ ở phía sau cô.

Cody bước vào ghế ngồi của phi công, buộc dây thắt lưng, kiểm tra các thứ lần cuối cùng. Động cơ nổ ầm ầm, vượt qua sức cản của nước. Thuỷ phi cơ là một kinh nghiệm mới đối với Shannon. Khi anh cho máy bay rời khỏi bờ và quay máy bay theo hướng gió, Cody mở van tiếp lưu cho máy bay chạy nhanh. Cảm giác chạy trên nước gia tăng dần cho đến khi chiếc máy bay lướt nhẹ trên mặt nước rồi lên cao dần trên không.

Bay lên không luôn luôn làm cho Shannon có cảm giác hồ hởi. Không còn bị níu kéo vào mặt đất, cô bay lên tự do trên trời. Cô nhìn Cody để xem thử anh có chia sẻ cảm giác với mình không, mắt cô ánh lên long lanh vì bị kích thích.

Cặp kính râm màu khói để che ánh sáng mặt trời nơi mắt anh không che kín được mắt. Shannon có thể thấy mắt anh nhìn mắt cô. Anh nhếch mép cười như thể trả lời cho cô, rồi lại chú ý vào công việc bay. Kính râm là vật bảo vệ cần thiết, nó che mắt khỏi ánh sáng mặt trời, nhờ thế ánh mặt trời khỏi làm cho anh loá mắt không nhìn thấy máy bay khác gần đây.

Cô nhận thấy cô thu nhập thông tin về Rick rất ít, những thông tin rời rạc, nhỏ nhặt, khiến cho cô nghĩ đến công lao của chàng phi công này. Cô len lén nhìn người đàn ông đeo cặp kính râm gọng thép, nhìn một bên, mặt anh như tạc với nét rắn rỏi, mái tóc đen huyền thật đẹp. Anh bình tĩnh, cảnh giác và có vẻ thành thạo. Nhìn cách điều khiển máy bay của anh, Shannon cảm thấy yên tâm.

Anh nhìn thoáng vào mặt cô, rồi nhìn ra phía trước lại.

- Tôi đã có kế hoạch làm cho chuyến bay này có hiệu lực, - Cody nói, ám chỉ đến việc anh vừa liên lạc với ai đấy qua máy bay truyền tin. - Họ đã dừng lại ở Valdez, cho nên chúng ta cũng dừng ở đấy. Chúng ta có thể thư giãn gân cốt một lát và uống tách cà phê.

Shannon gật đầu đồng ý với ý kiến của anh. Họ bay theo hướng Đông, nơi có dãy núi Chugach. Thành phố Anchorage kéo dài ra tận các sườn núi này, nhà cửa mọc lên trên các sườn núi. Nhưng sự văn minh không đến tận đây, và Shannon bàng hoàng mê mẩn trước cảnh bao la hùng vĩ này, đặc điểm của Alaska. Đặc điểm này là màu lục và màu vàng của loại cây vân sam trắng và dương lá rung, màu xanh da trời và nước óng ánh, đặc điểm của nó là cảnh hoang sơ, hùng vĩ và bát tận.

Cô lấy máy ánh ra, mở hết ống kính thành góc rộng, hy vọng chụp được một số cảnh đẹp trước mắt. Chắc chỉ một lát thôi là cô có thể chuyển tải được những bức hình rất đẹp mắt.

Khi máy bay bay qua đèo Bán đảo Kenai, nước ở trong eo biển Prince William lấp lánh dưới ánh mặt trời ban mai. Vịnh Alaska nằm ở phía bên kia eo biển này. Cảnh núi non bao quanh eo biển hầu hết có màu trắng. Đây là tuyết mà Shannon đã chờ thấy được ở Alaska.

- Tuyết kìa! - Cô chỉ cho Cody thấy.

Anh nhìn cô, lắc đầu:

- Cô đúng một nửa thôi. Bỗng Noah chồm người tới trước, chen đầu vào giữa hai ghế ngồi.

- Tại sao anh không bay đến gần núi Columbia cho Shannon xem cho biết.

- Con định bay đến đấy đây, - Cody đáp, rồi anh giải thích cho cô biết về hòn núi ấy. - Chúng ta sẽ đến phía Băng hà Columbia. Đấy là con sông đóng băng, nước đá co lại như tất cả những băng hà khác. Nó rộng đến gần 450 dặm vuông, bằng diện tích của Los Angeles.

Qua hai mặt kính màu xám tro trên cặp kính râm của anh, Shannon thấy hai mắt anh có màu sáng. Cô cười với anh và nói:

- Nhưng anh không khoe khoang.

- Với nhiệt độ đang ấm lên trên toàn cầu như thế này, chắc chúng tôi không thể khoe khoang lâu hơn nữa.

Anh lắc đầu với vẻ luyến tiếc khiến cô xúc động. Cô mừng vì anh đã tỏ ra thành thật trước một số vấn đề, mặc dù có một số vấn đề anh chưa nghiêm túc như lòng trung thành và lời cam kết. Sau đêm qua, cô không thể xem mối liên hệ của họ là tình cao thượng. Cô đã bị kích thích trước hành động tấn công của Cody, cô cảm thấy lòng dao động, tâm trí bất an. Cho nên cô nghĩ rằng, nếu bây giờ mà hai người ở một mình bên nhau, họ sẽ không được tự nhiên thoải mái như lần đầu mới gặp nhau. Nhưng mối quan hệ giữa họ không bị gián đoạn, và cô mừng...

Khi họ bay đến gần sông băng, Shannon thấy một dải băng trắng khổng lồ chạy băng qua những cánh đồng trong núi về phía biển. Khi họ đến điểm tận cùng, cô như muốn nghẹt thở.

- Trông nó xanh quá. - Cô ngạc nhiên quay qua nói với Cody, vì con sông băng với bề mặt thẳng đứng nhận màu xanh da trời hắt vào, đường chân trời vươn lên từ mặt nước thành một bờ xanh cao đến hàng trăm feet.

- Vào hôm trời nhiều mây, trông nó còn xanh hơn nữa. Băng trông như chiếc lăng kính, khúc xạ ánh sáng, - anh nói, và lái nghiêng máy bay để cho cô có thể thấy rõ hơn. - Cô có thấy màu sắc của nước không?

Nước có màu xám xịt, nổi lềnh đềnh những tảng nước đá khổng lồ vỡ ra như sông băng. Những tảng nước đá trông chẳng có gì ấn tượng cho đến khi cô thấy có chiếc thuyền chạy len lỏi giữa chúng, và cô nhận ra nhiều tảng là những băng sơn khổng lồ.

- Nước được gọi là sữa băng hà, vì nó mang theo bùn, các mảnh vụn và bột đá. - Anh lái máy bay nghiêng thêm và chỉ xuống: - Dưới ấy có hải cẩu ở trong cảng, chúng nằm phơi nắng trên nước đá.

- Tôi thấy rồi, - Shannon nói, nhìn những chấm đen trên những tảng băng trôi.

- Thường có cá voi trong khu vực này, nhưng sáng nay tôi không thấy, - Cody nói. - Nếu cô muốn xem băng hà thêm lần nữa, tôi sẽ bay lại một vòng cho cô xem.

Shannon chỉ ngần ngừ một lát. Mặc dù cô rất thích thú được xem dòng sông băng khổng lồ, nhưng đây không phải là chuyến đi ngoạn cảnh nên cô đáp:

- Không, chúng ta hãy đến Valdez.

- Chúng ta đang trên đường đến đấy đây. - Anh nhẹ nhàng cho máy bay lấy lại vị thế thăng bằng, bay theo hướng ban đầu với tốc độ đều đặn.

Họ rời băng hà, bay đến phía trước. Từ khung cửa sổ nhỏ trên máy bay nhìn xuống toàn cảnh ở phía dưới, Shannon bắt đầu thấy được tình thế khó khăn. Khi Cody cảnh báo cho cô biết rằng việc tìm ra chiếc máy bay rơi của Rick là công việc không thể làm được, cô đã không tin anh. Bây giờ cô thấy hàng trăm dặm rừng núi hoang vu trải dài trước mắt, cô mới cảm thấy công việc quả khó khăn thật. Cô nhìn cảnh hoang vu trải dài trước mắt ngoài cửa sổ máy bay, lòng bắt đầu ngao ngán.

- Eo biển Valdez ở ngay trước mắt. - Cody hất đầu về phía trước. - Chính quyền chỉ cho phép các tàu chở dầu mỗi lần qua eo một chiếc. Luôn luôn có hai chiếc tàu kéo đi theo, phòng khi tàu hỏng máy. Chỉ hai chiếc tàu chở dầu được phép ở trong cảng cùng một lúc. Chắc cô nghe vụ dầu tràn ra bể rất tai hại trong thập niên 1970. Phải mất hai năm mới vớt hết dầu tàn. Môi trường vùng Bắc Băng Dương rất dễ bị ô nhiễm.

Anh bắt đầu hạ máy bay, nhờ chiếc máy bay chúc mũi xuống mà Shannon có thể thấy rõ eo biển hẹp dần vào cảng. Những sườn núi tạo thành những bức tường nằm hai bên eo biển, rộng chưa đầy một dặm. Shannon chờ đợi nhìn xem thành phố cảng Valdez.

Núi non bao quanh hải cảng, những đỉnh núi lởm chởm nằm ngay ở phía trước cảng. Những chiếc tàu chở dầu khổng lồ đậu rải rác dọc theo bờ phía Nam của hải cảng sau con đê để kiềm chế bớt lượng tàu vào cảng. Nhà cửa cũng nằm dọc theo bờ Nam của cảng, gồm có văn phòng, nhà hàng, và đây là trung tâm sinh hoạt của thành phố. Nhưng Shannon thấy đây chẳng có gì có thể gọi là thành phố lớn được.

- Valdez ở đâu? - Cô hỏi.

- Nó nằm bên trái đấy. - Anh điều chỉnh cho máy bay bay vòng theo hướng gió.

- Đấy à? - Cô nhìn anh, ánh mắt hoài nghi.

- Phải. Mà sao vậy? Có gì sai à? - Cody liếc mắt nhìn cô lần nữa, rồi quay lại chuẩn bị cho máy bay hạ cánh.

Cô khẽ nhún vai.

- Tôi tưởng thành phố lớn hơn nhiều, vì ở đây là điểm cuối cùng của đường ống dẫn dầu ở Alaska. Tôi đoán thế nào cũng thấy thành phố lớn như Houston ở Texas.

Cody cười thông cảm.

- Không bằng đâu. Ngay cả gần bằng cũng không. Xem lại dây thắt lưng, - anh nói rồi từ từ cho máy bay đáp xuống hải cảng.

Khi máy bay đã đáp xuống nước và chạy về phía bờ, Noah chồm người tới trước. Ông nói:

- Đợt sóng thần xảy ra sau trận động đất ngày Thứ Sáu An Lành vào năm 1964, đã huỷ hoại hết nhà cửa ở Valdez. Cảnh thành phố mà cô thấy bây giờ không phải thành phố nguyên thuỷ đâu. Họ đã dời thành phố đến đây cách chỗ cũ 4 dặm. Người ta chọn nơi này làm chặng cuối cùng của đường ống dẫn dầu, là vì hải cảng này là cảng không đóng băng xa nhất của Bắc bán cầu.

- Địa điểm của thành phố cũ như thế nào?

- Bị san bằng thành bình địa. Bây giờ không còn gì sót lại ở đây hết. - Noah đáp, rồi ngồi dựa người ra ghế.

Thời gian họ ngừng lại ở đây ngắn ngủi. Họ ở lại vừa đủ để thư giãn hai chân, uống cà phê và đổ thêm nhiên liệu. Rồi họ bay lại. Lần này hướng về phía Bắc, qua các đỉnh núi cao của dãy núi Chugach. Họ bay trên Khe Keystone, đá trên khe này có hình thể rất đặc biệt, và có nhiều thác nước trong như pha lê.

Chỉ một lát sau, Shannon thấy đường ống dẫn dầu lần đầu tiên. Từ trên không, trông nó như sợi chỉ bạc nằm vắt qua những ngọn đồi thấp và chạy thẳng trên mặt đất, rồi biến mất dưới đất để xuất hiện lại ở chỗ xa hơn. Cảnh vật thay đổi luôn, rất đáng thưởng ngoạn và chụp ảnh - nhiều băng hà hơn, nhiều rừng cây vân sam, lãnh nguyên và đồng cỏ. Hồ lấp lánh quanh vùng trông như những giọt nước lớn. Khắp nơi hình như đều có những giọt nước lóng lánh. Khi họ bay trên một cái hồ trong một cánh rừng, Shannon không thể nào không khen vẻ đẹp hoang sơ của nó.

- Dưới vĩ tuyến 48 có một bang nổi tiếng là vùng đất có 10 ngàn cái hồ,- Cody nói.

- Phải, đó là bang Minnesota,- Shannon đáp.

- Tôi chắc cô biết Alaska không có 10 ngàn cái hồ, - Cody dừng lại, anh cố tình như thế, - Theo sự thống kê mới đây, chúng tôi có hơn 3 triệu cái, đó là con số tính tròn. Cô nhớ là tôi không khoe khoang.

- Đúng, dĩ nhiên anh không khoe. - Cô cười.

Khi cô nhìn ra phía trước, cô thấy hiện ra ở chân trời một khối trắng khổng lồ như mây.

- Kìa. Có phải đây là rìa của một cơn bão không?

- Đấy là dãy núi Wrangell,- Cody đáp, giọng trầm xuống. - Một rặng núi đẹp kỳ diệu và to lớn, không có ngọn nào sánh kịp. Cô đã thấy ở đâu có rặng núi kỳ diệu như thế này chưa?

- Chưa. Núi này đẹp thật. Cám ơn anh đã cho tôi có dịp thưởng ngoạn các kỳ quan thiên nhiên ở Alaska. Anh là nhà hướng dẫn tuyệt vời, Cody.

- Cô có thích không?

Noah nói xen vào:

- Cô ấy đi tìm chồng chưa cưới. Chắc không thấy thích đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.